• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

 
 
Chung Dực đã nói là sẽ về ngay cũng không thấy về, Tô Hữu Hữu thấy trời không còn sớm nữa liền đi làm đồ ăn trước.
 

Dịch Tiêu Đồng xung phong nhận việc làm trợ thủ, thái thức ăn còn thê thảm hơn Tô Hữu Hữu, Tô Hữu Hữu đành phải bảo anh ta té sang một bên, con người quả nhiên không ai hoàn mỹ.
 
Từ trước đến giờ Dịch Tiêu Đồng không phải là người yên tĩnh, rảnh rỗi không có gì làm liền ở bên cạnh tán gẫu với Tô Hữu Hữu: “Hữu Hữu, em thật sự muốn Tiểu Dực làm công việc truyền thông à? Tuy rằng tính cách không thích hợp thì có thể rèn luyện được, nhưng dù sao thì nghề này cũng là một cái thùng nhuộm lớn, có quá nhiều sự mê hoặc, Tiểu Dực là người mới từ trên núi xuống, còn đang thích ứng với xã hội, đối với sự phát triển tính cách của cậu ấy mà nói thì không phải là một chuyện tốt.”
 
Tô Hữu Hữu dừng tay, trả lời: “Em không có nghĩ tới việc sẽ thao túng Chung Dực, anh ấy muốn đi thì em mới giúp anh ấy quản lý những chuyện này, kỳ thực thì em cũng cảm thấy là anh ấy không hợp, em đang giúp anh ấy quản lý Weibo, bản thân anh ấy cũng chưa từng xem bình luận trên Internet, người trên đó quá nhiều, em cũng không muốn anh ấy bị quá nhiều người bình phẩm như vậy, thậm chí còn có lời ác ý nữa, nếu như anh ấy biết rồi thì chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng lớn với anh ấy thôi.” Tô Hữu Hữu nói xong liền thở dài, dù sao Chung Dực cũng không phải là đồ vật thuộc sở hữu của cô, anh ấy có quyền lựa chọn cuộc đời của mình.
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy thì trầm mặc nửa ngày, sau đó phân tích: “Vậy em có từng hỏi cậu ấy xem tại sao cậu ấy lại muốn làm không? Tiểu Dực là người khá nội tâm, hơn nữa anh có thể thấy là cậu ấy rất suy nghĩ cho em, còn vội vàng thay đổi bản thân, em có từng nghĩ tới cậu ấy làm những chuyện này là vì em không?”
 
Không thể không nói sức quan sát của Dịch Tiêu Đồng rất nhạy bén, vào lúc này là rất xứng với người cẩu thả như Tô Hữu Hữu.
 
Tô Hữu Hữu ngây ngẩn một lúc, cuối cùng lại giống như nhận ra gì đó, nói: “Quả thật là có khả năng này, kỳ thực lúc trước anh ấy không thích làm chuyện gì xuất đầu lộn diện, hiện tại sự thay đổi này thật sự là có hơi nhanh…..”
 
Dịch Tiêu Đồng gật đầu: “Ừ, kỳ thực hiện tại Tiểu Dực không thích hợp để tự mình ra quyết định, dù sao thì cậu ấy cũng không bằng người đã hiểu rõ xã hội như em, ra quyết định thật sự cũng bất lợi cho cậu ấy, bây giờ em còn có thể quyết định một số chuyện giúp cậu ấy, anh nghĩ cậu ấy cũng sẽ nghe theo ý kiến của em.”

 
Tô Hữu Hữu suy nghĩ một lúc, thực sự là cảm thấy mình không suy nghĩ cẩn thận bằng Dịch Tiêu Đồng, thật lòng tán dương: “Học trưởng, có thể có người bạn như anh đúng là em có phúc ba đời, có thể học được nhiều thứ từ anh.”

 
Dịch Tiêu Đồng lại không thể vì sự khích lệ của cô mà vui vẻ, học rộng tài cao để làm gì chứ? Không phải Tô Hữu Hữu thích kiểu như Chung Dực sao? Anh cảm thấy khi về nhà anh nên nghiên cứu bộ môn một chút.
 
Lúc này chuông cửa vang lên, Dịch Tiêu Đồng rảnh rỗi nên giúp cô đi mở cửa, có thể thấy có hai người trên màn hình chuông cửa, một người anh chưa từng thấy đang đỡ một người đang say, người đàn ông hét lên: “Hữu Hữu! Xuống đây đi! Bạn trai em uống say rồi! Giúp anh đỡ cậu ấy lên đi!”
 
Dịch Tiêu Đồng nhìn kỹ hơn, người uống say này là Chung Dực mà?
 
“Hữu Hữu! Hình như Chung Dực say rồi, được người ta khiêng về, bảo em xuống lầu hỗ trợ đấy!”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì từ phòng bếp chạy ra, sắc mặt rất khó coi, cô nhìn hai người trên màn hình, lấy chìa khóa, ngay cả dép lê cũng không đổi, hùng hổ mở cửa đi ra ngoài, Dịch Tiêu Đồng vội thay giày đi theo.
 
Cửa lớn mở ra, Kiều Dư Nhiên đỡ Chung Dực uống say đi vào, Tô Hữu Hữu tiến lên đỡ lấy Chung Dực, mặt anh đỏ hồng, bước chân không vững, hiển nhiên là uống không ít, cô giao Chung Dực cho Dịch Tiêu Đồng ở phía sau chăm sóc, sau đó nở nụ cười âm u với Kiều Dư Nhiên, vận động cổ tay một chút, đi về phía anh ta.
 
Sống lưng Kiều Dư Nhiên lạnh toát, vội vàng lùi lại, dùng cửa cản Tô Hữu Hữu, ai cũng biết em họ là cao thủ Judo mà! Vào tay nó còn sống được sao?
 
“Em họ! Đừng kích động! Là em rể khăng khăng muốn về, đám bạn anh phạt nó ba chén, ai biết tửu lượng của nó kém vậy chứ, mới ba ly Brandy đã say rồi! Thật sự là không liên quan đến anh đâu! Chẳng phải anh thấy nó say rồi cũng không chơi nữa mà đỡ nó về sao, thật sự là không liên quan đến anh mà! Em họ phải tỉnh táo, em rể còn cần em chăm sóc đấy!”
 
Cô không nên để Chung Dực ra ngoài với anh ấy mới phải! Anh họ cô quả nhiên là không đáng tin mà!
 
Hóa ra là anh họ à, chẳng trách lại giống Tô Hữu Hữu như vậy.
 
Dịch Tiêu Đồng đỡ Chung Dực loạng choạng có hơi vất vả, ngăn lại nói: “Hữu Hữu, đỡ Chung Dực lên nhà trước đã, có chuyện gì thì lát nữa rồi nói.”
 
Tô Hữu Hữu hơi do dự, Kiều Dư Nhiên thấy vậy liền lách sang bên cạnh đỡ Chung Dực: “Đúng vậy, lên nhà rồi nói.” Nói xong liền kéo Chung Dực lên nhà trước.
 
Lên cầu thang, Tô Hữu Hữu vì sự an nguy của ba người họ nên đương nhiên sẽ không kéo Kiều Dư Nhiên xuống.
 
Vào nhà, thả Chung Dực say mèm lên sô pha, Kiều Dư Nhiên khoa trương xoa xoa cánh tay mình, nói: “Dáng người của em rể quá chắc, dọc đường làm anh mệt chết được.”
 
Tô Hữu Hữu sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của Chung Dực, lạnh lùng trừng mắt nhìn Kiều Dư Nhiên: “Vậy sao anh còn sống?”
 
Sống lưng của Kiều Dư Nhiên cứng đờ, nói: “Anh ra ngoài mua thuốc giải rượu!” Nói xong liền xoay người chạy mất.
 
“Hữu Hữu, người vừa nãy là anh họ của em hả?”
 
“Ừ, anh họ em Kiều Dư Nhiên, bây giờ sống cùng với em, em cứ cho rằng anh ấy dẫn Chung Dực ra ngoài đi dạo, ai biết anh ấy lại không đáng tin như thế chứ! Rót cho Chung Dực say thành như vậy!” Tô Hữu Hữu vén tóc Chung Dực lên, sờ sờ trán, cũng rất nóng.
 

Chung Dực nắm chặt tay cô, nằm trên sô pha giãy giụa, cái tay còn lại cởi áo sơ mi của mình ra, Tô Hữu Hữu thấy vậy thì rút tay về, nói với Dịch Tiêu Đồng: “Học trưởng, giúp tôi đỡ Chung Dực vào phòng đi.”
 
Dịch Tiêu Đồng gật đầu, cùng cô đỡ Chung Dực vào phòng, không phải vào phòng khách mà là vào phòng Tô Hữu Hữu, bọn họ đã ở chung phòng với nhau rồi hả?
 
Tô Hữu Hữu mở máy điều hòa không khí, dáng vẻ Chung Dực vẫn còn rất nóng, đưa tay tự cởi áo, trên cơ thể cường tráng là một lớp mồ hôi mỏng, giãy giụa trên chiếc giường trắng như tuyết, gợi cảm đến mức khiến Tô Hữu Hữu chảy máu mũi, nhớ ra Dịch Tiêu Đồng vẫn còn ở bên cạnh, cô vội kéo Dịch Tiêu Đồng ra ngoài.
 
“Học trưởng, thật ngại quá, xem ra không thể mời anh ăn được rồi, chúng ta hẹn hôm nào đó đi.”
 
Tuy rằng anh vẫn tự thấy dáng người của mình rất khá, nhưng sau khi so với Chung Dực thì lại cảm thấy tự ti, tâm tính của Dịch Tiêu Đồng lương thiện, nói: “Không sao, không cần anh giúp em chăm sóc Tiểu Dực à?”
 
Vậy cũng được à?
 
Tô Hữu Hữu vội trả lời: “Không làm phiền anh nữa, một lúc nữa anh họ em sẽ về, em nhờ anh ấy giúp là được rồi.”
 
Dịch Tiêu Đồng gật đầu, chầm chậm đi về phía cửa, lúc thay giày thì có hơi do dự, dường như có điều gì đó muốn nói với Tô Hữu Hữu.
 
Có vẻ như Tô Hữu Hữu đã nhìn ra suy nghĩ của anh, hỏi: “Học trưởng, anh còn có chuyện gì à?”
 
Dịch Tiêu Đồng ngẩng đầu nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Quên đi, hôm nào rồi nói, em đi chăm sóc Tiểu Dực trước đi.” Nói xong liền chào tạm biệt cô rồi đi mất.
 
Tô Hữu Hữu cũng không kịp đoán xem là Dịch Tiêu Đồng muốn nói gì, vội vàng đi vào phòng, vừa vào tới, nhìn thấy Chung Dực trên giường thì hai mắt cũng sắp mù rồi.
 
Chung Dực đã tự cởi sạch quần áo chỉ còn lại quần lót, nơi nào đó dựng lên, anh còn tự dùng tay vuốt vuốt, cơ thể cứ động đậy không yên, có vẻ như là rất thống khổ.
 
Chung Dực thuần khiết của cô sao lại trở nên đen tối như vậy!
 
Kiều Dư Nhiên! Đến cùng là anh đã cho Chung Dực uống gì vậy!
 
“Chung Dực? Chung Dực? Anh sao rồi?”
 
Chung Dực mơ màng mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng bây giờ đã có tơ máu, nhìn thấy khuôn mặt của Tô Hữu Hữu thì gọi một tiếng không xác định: “Hữu Hữu?”
 
Tô Hữu Hữu vộ vàng đến gần, lo lắng nhìn khuôn mặt khác thường của anh: “Là em, anh sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
 
Chung Dực thấp giọng: “Nóng….” Đưa tay ôm Tô Hữu Hữu lên giường, gặm cắn giống như một con sói đói, không bao lâu liền đi thẳng vào vấn đề, so với bình thường còn nhiệt liệt hơn, ít đi mấy phần lý trí, có hơi không giống Chung Dực nữa rồi.
 
Kiều Dư Nhiên mua thuốc giải rượu về đi tới cửa, nghe thấy bên trong có âm thanh kịch liệt thì không dám đi vào, xong, chờ đến khi em họ xong việc chắc chắn sẽ làm thịt mình…..
 
Cũng không biết là bao lâu thì mới ngừng lại, Tô Hữu Hữu lê cơ thể đau nhức của mình đi lấy nước và khăn, Chung Dực giải phóng dục vọng xong thì có hơi tỉnh táo lại, nhưng bên trong vẫn còn đang say, nhân lúc Tô Hữu Hữu đang lau người cho mình liền ôm lấy eo cô, lẩm bẩm nói: “Hữu Hữu….. chờ anh về…..”
 

Tô Hữu Hữu thở dài bất đắc dĩ: “Anh đã ở nhà rồi, lúc nãy anh họ dẫn anh đi đâu vậy? Làm những gì?”
 
Chung Dực nghe vậy thì nhíu mày, vẻ mặt như một đứa trẻ không vui: “Đi tới nơi không tốt…. có rất nhiều nam nữ ôm nhau…. Bẩn thỉu xấu xa…. Vốn dĩ anh cũng không muốn đi…..”
 
Kiều-------Dư---------Nhiên!
 
“Anh không muốn đi vậy sao còn đi?”
 
Uống say rồi còn biết thở dài, Chung Dực bất đắc dĩ nói: “Hữu Hữu muốn anh đi….”
 
Đúng như Dịch Tiêu Đồng nói, vì cô, dù cho là chuyện anh không thích thì anh cũng sẽ làm mà không nói nửa câu.
 
Tô Hữu Hữu véo cái mũi anh: “Sao anh lại ngốc như vậy? Em cũng không có ý muốn ép buộc anh….”
 
Chung Dực áp đầu vào eo cô, trầm giọng nói: “Anh không muốn kém hơn đàn ông ở đây….. không muốn không xứng với Hữu Hữu….”
 
Nếu không phải vì uống say thì sự kiêu ngạo còn tồn tại trong lòng của Chung Dực cả đời này cũng không cho phép anh nói với Tô Hữu Hữu những lời như vậy.
 
Tô Hữu Hữu vuốt ve mái tóc đen đã cắt ngắn của anh, trong lòng có sự đau xót khó nói thành lời: “Thứ em thích chính là con người anh, làm gì có cái gì xứng hay không xứng? Đồ ngốc, anh cho rằng đàn ông ở đây ai cũng giỏi à?”
 
Chung Dực không lên tiếng, cọ cọ bên eo cô, dường như là đã ngủ thiếp đi.
 
Thu xếp cho Chung Dực xong, Tô Hữu Hữu đi ra ngoài tìm Kiều Dư Nhiên tính sổ: “Anh họ! Rốt cuộc là anh dẫn Chung Dực đi đâu vậy? Cái rượu mà anh ấy uống rốt cuộc là cái gì! Sao khi về anh ấy liền trở nên…. Trở nên….” Nghĩ đến trận ác chiến vừa rồi, sắc mặt của Tô Hữu Hữu đột nhiên hồng lên, phần nhiều là vì tức giận.
 
Nếu như không về đúng lúc thì có phải Chung Dực nhà cô đã bị hoa dại bên ngoài hái mất rồi không?
 
Kiều Dư Nhiên có hơi mơ hồ: “Vốn dĩ là muốn đến KTV, bọn họ nói là quán bar có không khí hơn nên liền đến đó, tụi anh cũng không có chơi ở ngoài mà vào phòng riêng, cũng không gọi cô nào cả, rất nghiêm chỉnh! Anh tuyệt đối không hề dẫn em rể đến nơi lung ta lung tung gì đó! Chỉ là sau khi nó uống say liền làm loạn…..?”
 
Tô Hữu Hữu cầm lấy gối ném về phía anh: “Có phải là làm loạn do say rượu hay không chẳng lẽ em còn không biết phân biệt sao? Rõ ràng là anh ấy đã uống chất gì đó kích thích!”
 
Kiều Dư Nhiên nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, chẳng trách hôm nay anh lại cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ, hóa ra là đám người đó đã đặt bẫy anh rồi! Nhưng họ lại không nghĩ rằng anh sẽ dẫn Chung Dực theo, Chung Dực không uống rượu, chơi được một nửa còn muốn về, bọn họ vốn dĩ bảo anh thay Chung Dực tự phạt ba chén, thế nhưng Chung Dực cứ khăng khăng tự uống, thế là Chung Dực dính bẫy, hơn nữa tửu lượng của Chung Dực còn kém, uống xong liền say mới không phát tác ở đó, anh không ở lại mà đỡ Chung Dực say rượu về nhà mới tránh được một kiếp, nếu không thì không biết tin tức ngày mai sẽ viết thành thế nào đây!
 
Đều là anh em cùng tập luyện với nhau đấy! Vậy mà lại muốn hại anh!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK