Tiệc mừng thọ của ông cụ Dịch được tổ chức trong khách sạn của gia đình, đây cũng là lần đầu tiên Dịch Thiên Dung Hòa làm gia yến khoa trương như vậy, Tô Hữu Hữu lấy thân phận là đối tác hợp tác để đến chúc mừng, ông cụ Dịch thấy cô thì chỉ đánh giá một lượt, cũng không nhiều lời, dường như giống với lời của Dịch Tiêu Đồng nói, chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy cô một chút mà thôi.
Hiện tại trong giới ít nhiều gì cũng biết quan hệ của cô và Dịch Tiêu Đồng, không có một công tử nào đến gần giống như bình thường, những cô gái có tuổi tương đương với cô bây giờ lại không có thân phận như nhau, thế là một mình cô yên tĩnh, ở một bên lẳng lặng uống nước trái cây.
“Hữu Hữu.”
Tô Hữu Hữu xoay người, mẹ Dịch Tiêu Đồng nâng ly rượu đỏ xinh đẹp bước tới, bà mặc váy dài trễ ngực, phần ngực đầy đặn của bà thể hiện ra ưu thế kiêu ngạo của bà, cup này…..
“Bác gái, hôm nay bác thật là đẹp.”
“Cái miệng thật là ngọt mà.” Mẹ Dịch che miệng cười: “Hôm nay Hữu Hữu ăn mặc rất bảo thủ nha, bác vẫn thích cái váy lần trước của cháu hơn.” Vẫn là tiếng phổ thông mang theo âm của Trùng Khánh.
Tô Hữu Hữu vẫn còn hơi lúng túng, nói: “Cháu không quá biết cách chọn trang phục, đều do thợ tạo hình phối cho.”
Mẹ Dịch đặt ly rượu xuống, uốn éo cái eo nhỏ đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Bác nghe Đồng Đồng nói trong lòng cháu cảm thấy áp lực rất lớn?” Hỏi xong thì vỗ vỗ vai Tô Hữu Hữu, không chờ cô mở miệng đã nói tiếp: “Kỳ thực thì cháu có thể yên tâm, chồng bác không phải là người xử trí theo cảm tính, đúng là bởi vì muốn hợp tác với Bách Minh nên mới hợp tác, cũng không phải bởi vì muốn cháu làm con dâu, đương nhiên, cháu có thể làm dâu nhà bác thì tốt hơn, nhưng cháu có bạn trai rồi mà đúng không?”
Tô Hữu Hữu ngại ngùng gật đầu: “Vâng, vì vậy nên cháu cảm thấy vẫn nên xin lỗi trước, lúc trước bác gái còn làm cơm hộp cho cháu, không nói chuyện này cho bác biết khiến trong lòng cháu luôn cảm thấy có hơi bất an.”
Mẹ Dịch cong đôi môi đỏ, khẽ mỉm cười nói: “Các cô gái trẻ bây giờ rất ít ai được như cháu, cháu lo lắng cũng quá nhiều rồi đấy, thật ra chỉ trách Đồng Đồng quá đặc biệt, xưa nay chúng ta chưa từng thấy nó để tâm cô gái nào, vì vậy nên khó tránh khỏi nhiệt tình với cháu một chút, kỳ thật chúng ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện của hai đứa, cũng là do bác làm mẹ chỉ sợ Đồng Đồng quá ngốc mà vuột mất cháu, không nghĩ tới vẫn là không theo đuổi được, thật là đau lòng, chừng nào mới có con dâu đây.” Nói xong bà liền làm ra dáng vẻ thương tâm muốn chết.
Người mẹ này, bác không khỏi quá thích diễn xuất rồi….
Tô Hữu Hữu trấn an nói: “Kỳ thực bác gái không cần phải gấp, học trưởng rất ưu tú, con gái trong trường muốn làm vợ của con trai bác đếm mãi không hết.”
Mẹ Dịch bẹp miệng nói: “Nhưng Đồng Đồng chỉ muốn cháu thôi không phải sao?” Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Tô Hữu Hữu, lại vội vàng nói: “Nhìn bác xem bác đang nói gì này, cái đó….. Bác gái nói một câu, cháu đừng để bụng có được không?”
Tô Hữu Hữu gật đầu: “Cái gì ạ?”
Vẻ mặt mẹ Dịch cẩn thận từng li từng tí, tiến lên bên tai cô nói: “Nếu như, bác nói là nếu như, nếu như tương lai có một cơ hội như vậy, nhất định phải cân nhắc đến Đồng Đồng nhà bác trước nha.”
Quả nhiên là như Dịch Tiêu Đồng từng nói, tri mẫu giả mạc nhược nhi*.
*Con cái là tấm gương phản chiếu của cha mẹ, nhưng đồng thời cha mẹ cũng là người hiểu con cái nhất.
Tô Hữu Hữu rất hào phóng gật đầu: “Vâng, thật ra cháu cũng rất tán thưởng học trưởng.” Dù sao thì chuyện nếu như này vốn dĩ sẽ không xảy ra.
Bây giờ mẹ Dịch mới hài lòng, còn đang muốn nói gì nữa thì Dịch Tiêu Đồng đi tới, khoác một cái áo choàng lên vai mẹ anh: “Mẹ, bố bảo mẹ khoác thêm áo.”
Mẹ Dịch có hơi không vui chép chép miệng, ưỡn rãnh sâu của mình ra: “Đồ cổ hủ! Đồng Đồng, mẹ thế này không đẹp sao? Vừa nãy Hữu Hữu còn nói hôm nay mẹ rất đẹp đấy.”
Dịch Tiêu Đồng cười ha ha, nói: “Hình như bố đang nói chuyện với bạn học Vân nào đó.” Sau đó mẹ Dịch liền biến mất nhanh như gió.
Mẹ Dịch đi rồi, Dịch Tiêu Đồng có hơi áy náy: “Mẹ anh nói gì làm em khó xử à? Bà ấy luôn như vậy, nói chuyện chưa bao giờ để ý xem người ta có giận hay không.”
Tô Hữu Hữu cười lắc đầu một cái: “Không có, mẹ anh rất có lòng.”
Dịch Tiêu Đồng còn bận chào hỏi khách khứa, lúc này vẫn chưa đi, đứng bên cạnh cô, hất cằm: “Nhìn thấy cô gái kia không.”
Tô Hữu Hữu nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy một cô gái mặc váy bồng màu hồng nhạt, mặt có hơi trẻ con mũm mĩm, rất đáng yêu: “Thấy, sao vậy?”
Dịch Tiêu Đồng sờ sờ cằm nhìn cô gái kia, hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Dường như cô gái chú ý tới ánh mắt ở bên này, nghiêng đầu sang, nhìn thấy bọn họ đang nhìn mình, nâng cái tay trong ly lên.
Tô Hữu Hữu cũng theo lễ mà nâng ly ra hiệu một cái, Dịch Tiêu Đồng không uống rượu cũng không uống nước trái cây, đương nhiên cũng không đáp lại, dường như cô gái cũng không tức giận, cười với bọn họ một cái rồi tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.
Tô Hữu Hữu hoài nghi nhìn Dịch Tiêu Đồng một cái: “Anh là muốn nói cho em biết anh vừa ý cô ấy sao?”
Dịch Tiêu Đồng nghiêng đầu sang, khóe môi cong lên, dáng vẻ rất thần bí: “Em họ, kiểu bà con rất xa, không có quan hệ máu mủ, khi còn bé anh có gặp cô ấy mấy lần, cô ấy rất đặc biệt, còn rất ghét anh, kiểu cực kỳ ghét.”
Chà chà chà.
“Vậy nên anh thích kiểu người chán ghét anh sao?”
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy thì nhíu mày: “Hữu Hữu, em ghét anh à?”
Vẻ mặt Tô Hữu Hữu cứng đờ, ha ha nói: “Không có, chỉ là mới đầu thì có hơi ghét, ha ha ha…..”
Dịch Tiêu Đồng: Cục cưng không vui.
Tô Hữu Hữu vỗ vỗ vai anh: “Đừng nói là anh, lúc mới đầu em cũng ghét Chung Dực, so với ghét anh thì còn nhiều hơn, anh không biết lúc mới tới anh ấy làm em ghét cỡ nào đâu.”
Đây là lần đầu tiên Tô Hữu Hữu chủ động nhắc đến chuyện của Chung Dực, khá hứng thú nói: “Sao lại ghét?”
Nghĩ đến Chung Dực, Tô Hữu Hữu liền không nhịn được mà nở nụ cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ sâu, rất chói mắt: “Dế nhũi, cực kỳ dế nhũi, anh nghĩ xem còn không bằng dế nhũi, tự anh ấy không mở được cửa nhà vệ sinh, lại còn nói em khóa nhốt anh ấy ở bên trong, còn tóm lấy cổ áo em! Nào có đàn ông nào lại túm cổ áo phụ nữ chứ! Anh ấy còn chưa từng dùng máy sấy tóc, không….”
Dịch Tiêu Đồng lẳng lặng nghe cô nói chuyện, hóa ra đây cũng là thích một người, nhắc tới người đó thì hai mắt sáng lên, nếu như anh cũng gặp được người như vậy thì hay rồi….
Liếc nhìn cô gái mặc váy bồng cách đó không xa, Dịch Tiêu Đồng sờ sờ cằm: Có thể thử một lần.
*
Bởi vì có rất nhiều người trợ giúp, việc hợp tác với Dịch Thiên Dung Hòa được tiến hành rất thuận lợi, hợp đồng được ký xong, rất nhiều quy trình đã có thể bắt đầu áp dụng, Tô Hữu Hữu rốt cuộc cũng có thời gian đến xem Chung Dực ghi hình chương trình.
Chương trình được ghi hình sáu tuần, Tô Hữu Hữu đều đã xem qua, so với chương trình ẩm thực thì lại có thiên hướng về kết hợp giữa ẩm thực và giải trí, có người nói bởi vì giá trị nhan sắc của Chung Dực cao cùng với thuộc tính cán bộ kỳ cựu đang thịnh hành nên rất được khán giả yêu thích, tỉ lệ bỏ phiếu cũng nhiều nhất, nói không chừng quán quân cuối quý sẽ là anh.
Tô Hữu Hữu không đi cửa sau giành cho người nhà mà là mua vé khán giả rồi cùng Kiều Dư Nhiên ngồi ở hàng ghế thứ bảy ở vị trí giữa, Chung Dực vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô.
Kiều Dư Nhiên ở bên cạnh cằn nhằn: “Hữu Hữu vừa đến, toàn bộ trạng thái của em rể đều không ổn, em nhìn xem nó mất tập trung, toàn nhìn về bên này, quả nhiên là thê nô.”
“Thật sao?”
Lúc Chung Dực nấu ăn luôn rất chuyên tâm, ngay cả khi cô ngồi bên cạnh anh cũng sẽ không liếc nhìn, sao lại mất tập trung?
Chung Dực lỡ tay làm đổ nguyên liệu mà mình vừa mới cắt xong, người chủ trì đi tới nói: “Bếp trưởng Chung hôm nay làm sao vậy? Không tập trung à, là bởi vì cuộc thi đã đến giữa kỳ, đối thủ càng ngày càng mạnh nên bắt đầu căng thẳng sao?”
Chung Dực ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Tô Hữu Hữu, mím môi nói: “Ngày hôm nay bạn gái đến, vì vậy nên có hơi hồi hộp.”
Người chủ trì khoa trương nói: “Thì ra bếp trưởng Chung đã có bạn gái rồi! Điều này sẽ làm phần lớn các fan nữ tan nát cõi lòng đây, xin mời người bạn gái may mắn này giơ tay lên được không! Để chúng tôi nhìn thấy bạn!”
Tô Hữu Hữu bị làm khó, cô nhất định không thể giơ tay, truyền ra chuyện mình là bạn gái của Chung Dực, thế nhưng cô không giơ tay thì Chung Dực có lúng túng hay không…..
Chuyện lúng túng không xảy ra, Tô Hữu Hữu đã đánh giá thấp sự rụt rè của các fan nữ bây giờ rồi, trên hàng ghế khán giả có rất nhiều cô gái đứng lên giơ tay, hô to mình là bạn gái.
Người chủ trì hài hước nói: “Ôi chao, xem ra ‘bạn gái’ của bếp trưởng Chung rất nhiều, nhiều ‘bạn gái’ như vậy, nhất định là kiếp trước đã cứu vớt dải ngân hà rồi.”
Chung Dực không phản bác, cũng không chỉ ra ai mới là bạn gái mình, chỉ hướng về phía khán giả lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mặt mày dịu dàng như nước, sau đó xung quanh Tô Hữu Hữu phát ra tiếng thét chói tai, chương trình một lần nữa trở lại quỹ đạo.
Mị lực của bạn trai nhà cô quả nhiên là lớn.
Sau khi chương trình kết thúc thì cũng đã hơn chín giờ, Tô Hữu Hữu đói bụng, Chung Dực lại đang ở sau hậu trường đóng gói qua loa để cho cô mang về nhà, Kiều Dư Nhiên lái xe, Tô Hữu Hữu đói bụng đến không xong, vừa lên xe đã bắt đầu ăn rồi.
Kiều Dư Nhiên lái xe nhìn cô trong gương chiếu hậu một cái: “Hữu Hữu, anh nhớ lúc chúng ta vừa ra cửa mới ăn một chén cháo trứng vịt bắc thảo và một cái hamburger, sao bây giờ lại đói rồi.”
Tô Hữu Hữu nhét một miếng vào trước rồi mới trả lời: “Có thể là do gần đây đầu óc quá mệt mỏi, dễ đói bụng.” Nói xong lại ăn thêm một miếng lớn.
Chung Dực bên cạnh đưa nước cho cô, dặn dò: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”
Tô Hữu Hữu uống một ngụm, liếm môi, nói: “Hôm nay anh ghi hình chương trình sao lại mất tập trung? Bình thường lúc nấu ăn không phải là không thèm nhìn em một cái sao?”
Nói thật, tuy rằng mấy ngày nay làm việc có thể nhìn thấy Tô Hữu Hữu, nhưng sau khi tan tầm Tô Hữu Hữu sẽ có mấy ngày về Tô gia ở, bọn họ cũng là gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, khác với trước đây, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, vì vậy anh cực kỳ quý trọng thời gian có thể gặp cô.
Kiều Dư Nhiên ở phía trước lắm mồm nói: “Nhớ em thôi ~ Mỗi ngày em rể đều nhìn hình em để giải tương tư đấy.”
Chung Dực ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt đi.
Tô Hữu Hữu cười hì hì, vừa định tới gần trêu ghẹo Chung Dực vài câu, đột nhiên lại buồn nôn, vội vàng nói: “Dừng xe! Em muốn nôn!”
“Chuyện gì vậy? Ăn nhiều quá à?” Kiều Dư Nhiên nói xong liền vội vàng dừng xe ở bên đường.
Xe dừng lại, Tô Hữu Hữu xông ra, khom lưng nôn khan một lúc, không nôn ra được thứ gì.
Chung Dực ở bên cạnh vỗ lưng cô, lo lắng nói: “Không thoải mái chỗ nào? Do ăn uống à?”
Tô Hữu Hữu xoa xoa lồng ngực mình: “Không biết, chỉ là vừa nãy có hơi buồn nôn.”
Kiều Dư Nhiên ở bên cạnh nhíu mày nói: “Không phải là có thai rồi chứ.”
Anh chỉ trêu chọc một câu, Tô Hữu Hữu vừa nghe xong trong lòng có hơi hồi hộp, đã bao lâu cô chưa có kinh nguyệt rồi? Hình như đã hơn một tháng rồi!
Kiều Dư Nhiên nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của Tô Hữu Hữu thì mắt mở càng lớn hơn: “Không phải là em thật sự có thai chứ…..”
Chung Dực cũng sửng sốt, nhìn về phía bụng dưới bằng phẳng của Tô Hữu Hữu, cô ấy thật sự có thai sao?
“Hữu Hữu…..”
Trên đường đi qua tiệm thuốc, Kiều Dư Nhiên xuống xe mua que thử thai, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Thế này có khi xong rồi…..Nếu như bị bố anh biết, nhất định sẽ đánh chết anh…. Anh không nên buông thả hai đứa….”
Tô Hữu Hữu lườm một cái: “Liên quan gì đến anh! Còn cằn nhằn nữa em sẽ đánh anh chết trước!”
Kiều Dư Nhiên ngậm miệng, cái đồ không có lương tâm này!
Về đến nhà, Tô Hữu Hữu cầm que thử thai, tâm tình thấp thỏm đi vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu chờ kết quả, khi cô nhìn thấy hai vạch đỏ thì cả người choáng váng, cô thật sự….. có thai rồi!
Chuyện gì vậy….. Đã hơn một tháng cô và Chung Dực không làm gì rồi….. cô đột nhiên nghĩ tới, sẽ không phải là lần ở biển chứ…..
Ngày đó bọn họ không nghĩ tới là sẽ nổi lên ham muốn nên cũng không có biện pháp phòng ngừa nào, trời vừa sáng đã đi xem mặt trời mọc, đến khách sạn gần đó tắm rửa rồi đi làm, Tô Hữu Hữu vốn dĩ định tan tầm sẽ về nhà uống thuốc, thế nhưng sau khi tan làm lại cùng bố cô trở về Tô gia, ngày hôm sau lại đi tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Dịch Tiêu Đồng, thế là quên mất chuyện này…..
Làm sao bây giờ……
Danh Sách Chương: