Chung Dực thừa nhận mình đã kết hôn làm bố, sự chú ý của quần chúng ngược lại cũng không cao, rất ít người đào bới xem vợ của anh rốt cuộc là ai, trên mạng có lưu truyền một tấm hình chụp của Tô Hữu Hữu, cũng là tấm hình nhìn không rõ mặt trên Weibo lúc trước, xem như là sợ bóng sợ gió một hồi.
Chuyện đã qua đi hai tháng có hơn, Tô Hữu Hữu lướt Weibo, phía dưới bình luận Weibo của Chung Dực rất ít người đàm luận về vợ của anh, nhưng những cô vợ bé ồn ào muốn sinh con cho anh vẫn nhiều như cũ.
“Em hối hận vì đã cho anh ghi hình chương trình rồi, bây giờ nhiều tiểu tam tranh nhau sinh khỉ con cho anh như vậy, em ghen rồi.”
Chung Dực đang đan áo len bên cạnh, nghe vậy thì cười cười, nói: “Chờ đến khi quay xong quý này thì anh sẽ không quay nữa.”
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì ngay lập tức quay đầu nhìn anh, nói: “Đừng, không sao, em chỉ là thuận miệng nói thôi, anh muốn tiếp tục quay hình chương trình thì có thể tiếp tục, em không có nhỏ nhen như vậy, dù sao bọn họ đều là nhìn được ăn không được.” Nói xong hôn lên mặt Chung Dực một cái.
Chung Dực quay đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng như nước: “Anh cũng không muốn quay, lúc trước là vì kiếm tiền, hiện tại anh muốn có nhiều thời gian hơn để ở cùng em và cục cưng.”
Loại cuộc sống của người nổi tiếng này thật sự là khiến cho Chung Dực bối rối, hiện tại bọn họ cũng không thể đi ra ngoài, muốn đi mua sắm cho phòng trẻ con cũng chỉ có thể chọn trên mạng, bây giờ anh càng muốn quay trở lại khoảng thời gian lúc trước, cùng Tô Hữu Hữu ra ngoài tùy thích.
Tô Hữu Hữu dựa vào vai anh, Chung Dực vội vàng dừng hoạt động trong tay, sợ cây đan len sẽ đâm vào cô: “Làm sao vậy?”
Tô Hữu Hữu sờ sờ cái bụng đã hơi nhô ra: “Em cảm thấy là em đã khiến anh chịu thiệt thòi rồi, từ khi em và anh ở bên cạnh nhau đã luôn phải che giấu, thật sự nếu không phải vì bố em thì thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau cũng không đến mức ít như vậy, lại còn không thể đi ra ngoài.”
Chung Dực nghe vậy thì đưa tay đặt lên cái bụng đã hơi nhô lên của Tô Hữu Hữu: “Đừng nói như vậy, nếu không phải là đến đây thì có lẽ là anh đã phải chết dưới vách núi rồi, làm sao có thể có vợ và con như bây giờ được?”
Tô Hữu Hữu đã nghe quá trình xuyên tới đây của Chung Dực từ đầu đến cuối, rất kh ủng bố, anh lại phải nhảy xuống vách núi, nếu như không phải xuyên tới đây thì ông xã của cô đã chết ở dị thế rồi!
Tô Hữu Hữu ôm lấy cánh tay anh: “Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nên vì em và cục cưng mà luôn luôn chú ý an toàn.”
Chung Dực “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng sờ sờ bụng của cô, cũng không trả lời lại: “Vì sao không cảm nhận được là có cục cưng vậy?”
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Hữu Hữu làm mẹ thì sao mà biết được? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không biết, hơn ba tháng chắc là có thể đi làm siêu âm B rồi, có thể nhìn thấy dáng vẻ của cục cưng rồi.”
Chung Dực đọc sách cũng không phải là không công, đương nhiên là biết siêu âm B là gì, thế giới này thật sự là rất thần kỳ, lại có thể nhìn xem đứa bé đang còn trong bụng như thế nào, anh nghĩ thế mà có hơi mong đợi.
“Cuối tuần đi đi, anh đi với em.”
Tô Hữu Hữu gật gật đầu: “Được, tiện thể mời bạn bè ăn cơm đi, mấy tháng trước phản ứng mang thai của em lớn, bây giờ tốt rồi thì có thể mời bọn họ, cũng phải thông báo chính thức chuyện mang thai cho bọn họ.”
Chung Dực đội vợ lên đầu tỏ vẻ: Những gì bà xã nói đều được.
Tô Hữu Hữu do dự một lúc, nói: “Chúng ta đặt tên cho cục cưng đi, anh nói xem tên gì thì được?”
Ở nơi đó của anh, đàn ông làm gì có quyền đặt tên cho con, Chung Dực nói: “Em đặt đi.”
Tô Hữu Hữu suy nghĩ, được rồi, ông xã cô thuộc loại trạng thái vừa mới thoát khỏi mù chữ, cô nghĩ thì nghĩ vậy, Tô Hữu Hữu cầm điện thoại lướt lướt một lúc, nhìn xem có cái tên nào hay không, cuối cùng lại cảm thấy bản thân mình cũng tài hèn học ít.
“Lúc trước không phải anh tự lấy tên là Mộ Tô sao? Em cảm thấy cũng không tồi, không bằng đặt là Chung Mộ Tô đi, con trai hay con gái đều có thể dùng.”
Chung Dực nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu: “Họ Chung?”
Đúng rồi, anh là người nước nữ tôn, đứa bé chắc chắn là theo họ mẹ, nhưng mà Tô Hữu Hữu sẽ không để ý nhiều như vậy.
“Đúng vậy, ở đây đa số đều lấy theo họ bố, thật ra thì đứa bé họ gì không quan trọng, quan trọng là…. Là đứa bé của hai chúng ta là tốt rồi, Chung Mộ Tô nghe rất hay, vừa nghe đã biết bố nó là một thê nô, ha ha ha.”
Chung Dực: Được được được, em vui là được rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
*
Cuối tuần Chung Dực và Tô Hữu Hữu đi làm siêu âm B, nhìn thấy cơ thể trắng đen, tuy rằng chỉ có thể nhìn ra đầu và thân mình nhưng hai người đã cảm thấy rất đáng yêu, lúc về nhà lên lầu còn tiện thể sang nhà Thương Thu Lạc, cho anh nhìn một cái.
Thương Thu Lạc nhìn thấy một hình tròn đen thì đầu đầy vạch đen.
“Chờ đến khi có siêu âm màu rồi hẵng cho anh xem nhé, đen thui một cục như vậy, hoàn toàn nhìn không ra cái gì cả.”
Dám nói Tiểu Mộ Mộ của em là “cái gì” à, Tô Hữu Hữu hung hăng đá anh một cái rồi lên lầu.
Thương Thu Lạc:……
Bởi vì buổi tối phải mời khách ăn cơm nên Chung Dực vừa về nhà đã vào bếp nấu cơm, Tô Hữu Hữu vẫn như cũ, ở bên cạnh nhìn Tiểu Mộ Mộ của cô.
“Cuối cùng em cũng hiểu được tâm lý phơi nắng cho con của các bà mẹ rồi, ngay cả em cũng muốn phơi nắng, anh nói xem đầu nó to như thế, sẽ không phải là dị dạng chứ?”
Chung Dực không nói gì thở dài: “Bác sĩ đã nói là cục cưng rất khỏe mạnh, đừng suy nghĩ lung tung, em mau vào phòng đi, ở đây khói dầu, đừng ngồi ở đây.”
Tô Hữu Hữu lên phòng khách ngồi, rảnh rỗi không có việc gì liền bắt đầu hí hoáy với sợi len mà Chung Dực để trên bàn, anh đang đan cái găng tay, đã đan được một nửa rồi, kiểu dáng là do Tô Hữu Hữu tự mình chọn, đã đan có chín phần giống nhau rồi, tay nghề của ông xã cô càng ngày càng giỏi, nhưng mà những thứ này rốt cuộc là đan thế nào vậy….
Tô Hữu Hữu hí hoáy một lúc, len đan áo lạch cạch rơi trên mặt đất, trong lòng Tô Hữu Hữu có hơi hồi hộp, nhìn thấy sợi len bị rối, dáng vẻ cô làm như không biết mà yên lặng thả lại trên mặt bàn.
Ding dong ding dong.
Chuông cửa vang lên, Tô Hữu Hữu lập tức chạy đi mở cửa, trên màn hình là khuôn mặt hết sức phấn khởi của Cận Hương.
Ở trên lầu đã có thể nghe thấy tiếng bước chân vui vẻ của Cận Hương, vừa vào cửa đã cho Tô Hữu Hữu một cái ôm, Tô Hữu Hữu vội bảo vệ bụng: “Cậu coi chừng Tiểu Mộ Mộ nhà tớ!”
“Tiểu Mộ Mộ?” Khuôn mặt Cận Hương nghi hoặc, nhìn về phía cái bụng có hơi nhô ra của Tô Hữu Hữu mới hồi phục lại tinh thần, chẹp miệng nói: “YY, cậu cũng quá không có suy nghĩ rồi, có thai cũng không nghĩ, tớ còn trách móc cậu tại sao đột nhiên lại nghỉ học, hóa ra là kết hôn sinh con!”
Tô Hữu Hữu liếc mắt nhìn cô một cái: “Tớ dám nói cho cậu nghe sao? Cậu miệng rộng thế này, cậu mà biết là cả trường sẽ biết.”
Đây ngược lại là lời nói thật, Cận Hương lè lưỡi, hai mắt tỏa sáng nói: “Ông xã cậu đâu? Mau cho tớ nhìn ông xã cậu đi! Chung Dực đó!”
Tô Hữu Hữu hung hăng nhéo nhéo thịt trên mặt cô: “Xin cậu hãy chú ý hình tượng, đừng dọa ông xã tớ.”
Cận Hương dẩu dẩu môi đẩy cô ra, nói: “Được rồi được rồi! Biết rồi!”
Tô Hữu Hữu bảo cô thay dép, dẫn cô đi vào phòng bếp, phòng bếp nhà cô là kiểu mở, Cận Hương vừa nhìn thấy bóng dáng của Chung Dực là đã kêu lên, dọa cho Chung Dực run lên một cái, quay đầu, Cận Hương kêu còn lớn hơn: “Thật sự là Chung Dực đó! So với trên TV thì còn đẹp trai hơn!” Kêu xong rồi còn lạch bạch chạy tới.
Cũng may là Chung Dực đã tránh đi rất nhanh, không bị cô bổ nhào vào người: “Vị này là…..”
Đầu Tô Hữu Hữu đầy vạch đen: “Bạn của em, Cận Hương, bây giờ có thể coi như là fan của anh.”
Cận Hương giậm chân nói: “Nhất định là tốt nhỉ! Trai đẹp đều là thần tượng của tớ!” Cô lấy điện thoại ra tiến đến trước mặt Chung Dực: “Có thể chụp chung với anh không!”
Chung Dực lui về sau, khó xử nhìn Tô Hữu Hữu, Tô Hữu Hữu thở dài bước đến: “Chụp đi, chụp xong rồi đi ra ngoài, đừng làm phiền ông xã tớ nấu cơm.” Cô biết rõ nếu chưa thỏa mãn thì Cận Hương sẽ không buông tha.
Cận Hương lập tức hoan hô, đưa điện thoại cho Tô Hữu Hữu, tiến đến bên cạnh Chung Dực để chụp hình chung, Chung Dực ngại vì đó là bạn của Tô Hữu Hữu nên chỉ có thể để cô ấy đứng ở bên cạnh anh.
Nhìn thấy ông xã nhà mình khó xử, Tô Hữu Hữu chụp nhanh rồi kéo Cận Hương đi: “Xin cậu hãy tự trọng, nhìn xem cậu dọa ông xã nhà tớ rồi.”
Cận Hương kêu một tiếng: “Keo kiệt.”
Cận Hương đi tham quan phòng khách nhà Tô Hữu hữu, ánh mắt dừng trên len sợi ở trên bàn: “Hữu Hữu, bây giờ cậu còn học đan găng tay à?” Nói xong rồi cầm lên xem xem, que đan len bỗng nhiên rơi xuống đất
Tô Hữu Hữu yên lặng cười gian một chút, nhíu mày bước qua: “Ông xã tớ đan đó, cậu xem! Ai bảo cậu sờ lung tung, làm hỏng rồi?”
Cận Hương rất sợ, lần đầu tiên vì đôi tay của mình mà hối hận không kịp: “Ông xã cậu sẽ không giận chứ?”
Dáng vẻ Tô Hữu Hữu rất hào phóng vẫy vẫy tay: “Quên đi, một lúc nữa tớ nói với anh ấy là được rồi.” Nói xong rồi lại dẫn Cận Hương đi tham quan chỗ khác.
Cận Hương nhìn thấy hình kết hôn cổ trang treo trong phòng ngủ thì ngạc nhiên thán phục: “Đây là hình cưới của hai người à? Các cậu rất thích hợp với cổ trang.”
“Không phải, hôm đó chụp hình giấy kết hôn thuận tiện chụp vài tấm, mấy tháng trước tớ mang thai, cơ thể khó chịu, cho nên không có sức chụp hình cưới, chờ đến khi sinh đứa trẻ ra rồi chụp sau.”
Cận Hương chẹp chẹp miệng: “Nghĩ đến Tô Hữu Hữu năm đó nhạt nhẽo lại đi lên con đường ‘ăn cơm trước kẻng’, quả nhiên là chuyện đời không thể lường trước được…..”
Tô Hữu Hữu cũng sờ sờ bụng cảm thán: “Tớ cũng không nghĩ tới.”
Vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên, Tô Hữu Hữu chạy ra trước mở cửa, Tống Thiên Tranh và Dịch Tiêu Đồng đều đến đây rồi.
Sau khi tiếp đón xong, Tô Hữu Hữu lấy ra ảnh siêu âm B của Tiểu Mộ Mộ cho bọn họ xem.
“Nhìn xem Tiểu Mộ Mộ nhà tớ đáng yêu không ~”
Dịch Tiêu Đồng nhìn vào tấm hình đen trắng mờ mờ ảo ảo, nói: “Tiểu Mộ Mộ là tên do hai người lấy hả?”
“Ừ ừ, Chung Mộ Tô, tên mụ là Tiểu Mộ Mộ.”
Dịch Tiêu Đồng nói: “Mộ Tô không phải là tên coser của Chung Dực sao, hai người lấy làm tên của đứa trẻ luôn à?”
“Đúng vậy, dù sao thì cũng không thể nghĩ ra được cái tên tốt hơn, Chung Mộ Tô cũng rất dễ nghe, đáng yêu biết bao nhiêu ~”
Tông Thiên Tranh ôm vai Tô Hữu Hữu: “Con nhỏ này còn gạt cả tớ, bây giờ em họ thành ông xã, con cũng có rồi, cậu không cảm thấy có lỗi với ông xã lớn là tớ sao!”
Tống Thiên Tranh thích gọi cô là con gái, bà xã, tiểu yêu tinh linh tinh các thứ, tự xưng mình là ông xã lớn, bà xã đã có khắp nơi rồi.
Tô Hữu Hữu gạt tay cô ra: “Cậu nhanh quên đi thôi, bà xã của cậu có ở khắp nơi rồi, còn dám tự xưng là ông xã lớn của tớ, nhưng thật ra lần đầu tiên ông xã tớ thấy cậu đã xem cậu là đàn ông rồi, cậu nói xem đến khi nào thì cậu mới tìm được đối tượng đây! Đừng hành hạ chị em đồng bào nữa có được không!”
Tống Thiên Tranh hừ lạnh một tiếng, quăng một ánh mắt quyến rũ về phía Dịch Tiêu Đồng: “Hừ, soái ca, anh có đối tượng chưa? Thấy tôi thế nào? Anh xem người phụ nữ đã kết hôn này bắt đầu lo lắng đại sự cả đời của tôi rồi.”
Dịch Tiêu Đồng cũng rất biết đùa, cười nói: “Đúng lúc không có, có thể suy nghĩ.”
Vẻ mặt của Cận Hương bên cạnh như là tôi không chịu nổi nữa rồi: “Giới cao quý thật là loạn! Vị này là ông xã lớn của Hữu Hữu, vị này là bạn trai cũ của Hữu Hữu, đây là làm loạn gì vậy!”
Tô Hữu Hữu trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Nói lung tung cái gì vậy, tớ đã nói là tụi tớ vốn dĩ không thật sự qua lại mà, sau này đừng nói lung tung nữa, cậu là đồ miệng rộng! Học trưởng Wuli trong sạch, giống như đậu hủ trắng vậy!”
Dịch Tiêu Đồng xì bật cười: “Vậy anh phải tìm cây hành lá cho xứng đôi rồi.”
“Hả? Cái tên Tiểu Thông* này cũng không tồi, đáng tiếc Tiểu Mộ Mộ nhà em đã lấy tên là Mộ Tô rồi, nếu không thì sau này học trưởng sinh con thì đặt là Dịch Tiểu Thông đi."
*Thông ở đây nghĩa là cây hành.
“Dịch Tiểu Thông?” Dịch Tiêu Đồng suy nghĩ một lúc: “Đọc lên cũng không tệ lắm.”
Lúc này thì Chung Dực bưng nước trái cây và trà nước lên, Tô Hữu Hữu mới nhớ ra là bản thân mình còn chưa lấy nước cho khách: “Sau khi mang thai là đầu óc không còn tốt nữa, ông xã, vất vả cho anh rồi.” Nói xong đứng dậy đấm đấm vai cho Chung Dực.
Chung Dực bất đắc dĩ thở dài: “Sữa là của em, đã hâm nóng rồi, không nên uống lạnh.” Nói xong lại quay lại nấu cơm.
Cận Hương ở bên cạnh tỏ ra hâm mộ: “Hữu Hữu, ông xã của cậu thật là tốt, giá trị nhan sắc cao, dịu dàng săn sóc, còn có nhiều kỹ năng như vậy, chắc chắn là kiếp trước cậu là người cứu vớt hệ ngân hà trong truyền thuyết rồi.”
Vẻ mặt Tô Hữu Hữu kinh ngạc phối hợp: “Cái này cũng bị cậu nhìn ra rồi! Các cậu không cần phải hâm mộ tớ, tớ chỉ muốn che giấu một chút thôi…..”
Ba người rất không nể tình mà xì bật cười.
Sau khi ăn cơm xong, tay nghề của Chung Dực vẫn chiếm được sự khen ngợi của mọi người như trước, Dịch Tiêu Đồng đã nếm qua vài lần cũng muốn ôm đùi Chung Dực rồi: “Tiểu Dực, tay nghề của cậu lại tiến bộ rồi, sau này anh có thể thường xuyên đến ăn chực không?” Làm một phú nhị đại kếch xù nhưng anh thật sự chưa từng được ăn cái gì ngon.
Tô Hữu Hữu bày ra tư thế thê chủ, nói: “Sau này anh hãy mang nguyên liệu nấu ăn đắt tiền qua chất đầy tủ lạnh nhà em đi, có thể suy nghĩ để anh đến ăn chực.”
Dịch Tiêu Đồng ngay lập tức gật đầu, khí phách nói: “Không thành vấn đề, mang cả cái chợ về cho em cũng không thành vấn đề.”
Ánh mắt của Cận Hương bên cạnh tỏa sáng: “Học trưởng, dáng vẻ cường hào của anh đã thành công hấp dẫn em rồi, em cũng là cẩu độc thân, anh có muốn suy nghĩ một chút không?”
Tống Thiên Tranh không vui: “Ôi ôi ôi! Cậu đây là đang đào góc tường của tớ sao?”
Tô Hữu Hữu: “Các cậu đến nhà tớ là để tạo ra tình tay ba à?”
Chung Dực: “Cái gì là tình tay ba?”
Tô Hữu Hữu che tai của anh lại: “Ngoan, đừng học cái xấu.”
Tiếp tục tán dóc thêm một lúc nữa, Tô Hữu Hữu mới tiễn bọn họ ra cửa, Chung Dực thì đi rửa bát, Tô Hữu Hữu đi theo, đứng bên cạnh anh giúp anh rửa bát: “Chung Dực, sau này anh cũng có thể kết bạn, mời những người bạn có quan hệ không tồi về nhà ăn cơm nói chuyện, đó cũng là một phần trong cuộc sống ở đây.” Vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện, Chung Dực rất ít nói, chỉ là nhìn bọn họ rồi cười nhạt, làm cho Tô Hữu Hữu thấy có hơi cô đơn, nếu hiện tại anh đã dần hòa nhập được với nơi này thì đương nhiên cũng phải có một vài người bạn của riêng mình.
Chung Dực nghe vậy thì chỉ cười: “Ừ, chỉ là anh còn chưa học được cách nói chuyện ở đây, em không cần lo cho anh.” Nói xong liền lấy miếng bọt biển trên tay cô rửa sạch: “Không cần em rửa, phụ nữ có thai phải nghỉ ngơi nhiều, làm việc ít thôi, vào phòng đi.”
Tô Hữu Hữu chuyển ánh mắt, ôm lấy thắt lưng anh: “Em mặc kệ, chỉ ở đây với anh.”
Nhìn thấy bàn tay ôm chặt bên hông, Chung Dực rất bất đắc dĩ: “Vậy em đừng có đè Tiểu Mộ Mộ.”
“Hừ, trong mắt anh có phải là chỉ có Tiểu Mộ Mộ thôi không!”