Cậu đánh chữ, “Vào rồi, cậu thì sao?”
Trì Dã: “Đến dưới tầng rồi, chuẩn bị lên nhà đây.”
Hai người cứ nhắn qua nhắn lại như vậy, mãi cho đến khi căn phòng của Trì Dã sáng đèn hiện qua ô cửa sổ đối diện, ánh sáng đâm thủng màn đêm tối tăm lọt thẳng vào mắt Văn Tiêu.
Văn Tiêu dựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay vô thức xoay bút, rơi xuống một lần lại nhặt lên xoay tiếp.
Trước mắt như hiện ra cái ôm lúc ở dưới tầng, Văn Tiêu cũng đã nghĩ như vậy nhưng thật sự cậu không nói ra thành lời được—–cậu cũng rất không nỡ. Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, gần đến mức nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thấy được cửa sổ nhà đối phương, ngày hôm sau cũng có thể gặp mặt, nhưng chính là…vẫn không nỡ.
Điện thoại trên mặt bàn liên tiếp rung lên, âm thanh tin nhắn kéo lại sự chú ý của Văn Tiêu, cậu mở WeChat, tin nhắn của nhóm chat “Đây là cuộc trò chuyện không tên” bị đẩy lên trên cùng.
Một phát liên tiếp hai mươi mấy cái tin nhắn, có thể thấy đang trò chuyện rất xôm.
Triệu Nhất Dương: “Muốn biết mức độ xứng đôi của bạn và người yêu, mau nhắn họ tên! [link]”
Triệu Nhất Dương: “Phân tích chỉ số tình cảm qua bát tự ngày sinh [link]”
Gửi liên tiếp liền mấy cái liên kết, Triệu Nhất Dương gửi biểu tượng cảm xúc con gấu mèo đang khóc lóc, “Xong rồi, đo tới đo lui, hai phần ba kết quả đều không đạt tiêu chuẩn, có phải tôi và nữ thần không có duyên phận không?”
Triệu Nhất Dương: “Có khi đúng là không có duyên phận thật, học ở đây hơn hai năm rồi, đây mới là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy, rốt cuộc hai năm trước tôi đã làm gì? Chỉ đi ngang qua nhau thôi sao?”
Thượng Quan Dục: “Xem ra phân tích này, duyên phận quả thật…cạn rồi.”
Hứa Duệ giống như hận không thể cười ha ha qua điện thoại, gửi một dãy “ha ha ha” thật dài, một hàng chữ đầy sự chế giễu hiện trên màn hình.
Trì Dã: “Tuyên truyền mê tín cổ hủ, cẩn thận quản trị viên bị bắt.”
Văn Tiêu mở tin nhắn, sau đó nhắn lại trong nhóm, “@Trì Dã, quản trị viên là cậu.”
Trì Dã: “…Mẹ kiếp, ai đẩy quản trị viên cho tôi rồi?”
Sau đó dòng “ha ha ha” lấp kín màn hình.
Dĩ nhiên sẽ không có ai nhận cái trách nhiệm này, Triệu Nhất Dương còn gửi thêm biểu tượng cầu vồng chói lọi, “Chỉ có con người vĩ đại chói lọi như Trì ca mới có thể dẫn dắt nhóm chúng ta tiến lên tương lai huy hoàng!”
Hứa Duệ càng thổi phồng lên: “Không có Trì ca sao tương lai có thể tươi sáng? Không có Trì ca lãnh đạo, sao chúng ta có thể tìm được mục tiêu?”
Trì Dã: “Lãnh đạo? Rất đúng dịp, lãnh đạo của Trì ca các cậu cũng ở trong nhóm @Văn Tiêu.”
Trong nhóm yên tĩnh lại.
Cách xưng hô này có chút mới lạ, ngón tay trắng trẻo của Văn Tiêu gõ trên bàn phím: “.”
Cùng lúc đó, Hứa Duệ nhắn tin riêng cho Triệu Nhất Dương, “Lãnh đạo? Cậu có thấy ngữ cảnh sử dụng từ này hết sức kỳ quái không, hơn nữa chẳng phải Trì ca là sư phụ của Văn Tiêu sao? Sao bây giờ lại đổi học trò thành lãnh đạo?”
Triệu Nhất Dương rất biết chú ý trọng điểm, “Ngữ cảnh chỗ nào kỳ quái?”
Hứa Duệ gửi biểu tượng cảm xúc đỡ mắt kính: “Ba tôi hay gọi mẹ tôi là lãnh đạo.”
Triệu Nhất Dương: “…Ba cậu bị vợ quản quá chặt rồi.”
Hứa Duệ: “Con mẹ nó, cái này đâu phải điểm chính tôi muốn nói?”
Trong nhóm chuyển đề tài sang kỳ thi tháng tuần sau, đùa giỡn mấy câu rồi lại giải tán, mỗi người đều phải học bài.
Văn Tiêu vừa tắt điện thoại di động xong, điện thoại lại vang lên, Trì Dã nhắn tới, “Lãnh đạo.”
Văn Tiêu: “?”
Một lúc sau Trì Dã mới nhắn tiếp, “Không có gì, rất nhớ cậu.”
Mặc dù biết mình và Trì Dã chỉ khác nhau ở chỗ ai hay nói ra những lời giấu sâu trong lòng, Văn Tiêu vẫn bày tỏ thái độ, “Cậu rất bám người.”
Trì Dã: “?”
Bên kia, Trì Dã nhìn chằm chằm hai chữ “bám người”, bật cười rồi chửi thề một tiếng. Mẹ kiếp, ông đây bám người chỗ nào? Ông đây mà cũng có một ngày bị nói là bám người sao?
Đang cảm thấy nghi ngờ cuộc đời, khung chat lại có tin nhắn mới.
Văn Tiêu: “serendipity*.”
*serendipity: duyên số, duyên phận, khả năng tình cờ phát hiện ra sự bất ngờ và may mắn
Là một từ đơn giản, Trì Dã biết, thế nhưng với lý do cẩn thận, hắn vẫn với tay lên giá sách lấy một quyển từ điển tiếng Anh dày cộm xuống.
Ngón tay lật trang sách mỏng, Trì Dã nhìn mấy dòng chữ Hán dịch dưới từ tiếng Anh, “Sự quý giá được phát hiện ra một cách tình cờ, sự bất ngờ của số phận?”
Lẩm nhẩm từ này mấy lần, Trì Dã ngã người xuống giường, thả lỏng tay chân, nhìn lên trần nhà bật cười——-hắn thật sự rất thích sự lạnh nhạt này của bạn cùng bàn nhà mình, không gượng ép, thể hiện tình cảm một cách kín đáo, so với việc thể hiện trực tiếp rõ ràng và nồng thắm thì kiểu kia lại càng khiến hắn không kiểm soát được.
Rất nhanh đã trôi qua hơn nửa tháng năm, sau mấy trận mưa, thời tiết bỗng nhiên quang đãng, nhiệt độ tăng liền mấy độ, nam sinh trong lớp đã đổi áo cộc tay. Thế nhưng áo khoác đồng phục chỉ có một bộ, vận động một chút là đổ mồ hôi, vì vậy bọn họ rối rít kéo khóa xuống, dứt khoát cởi áo buộc ngang hông, dùng tay áo thắt thành nút phía trước.
Vì thế, mỗi lần Trình Tiểu Ninh đi kiểm tra đều phải gầm thét một phen.
“Khó kéo khóa lên thế hả, muốn bộ dạng đi bộ khôi ngô phóng khoáng lắm đúng không, bắt kịp mốt chưa? Tuần lễ thời trang Milan vẫn còn chưa gửi thư mời khách VIP cho trò sao? Mặc tử tế lại mau lên!”
“Lại còn buộc ngang hông chặt như thế, không bị siết chặt sao? Có thấy khó thở không, không có gì khác nhau, được, vậy là trò muốn khoe eo đúng không? Phải không? Phải không hả?”
Rõ ràng Triệu Nhất Dương đang ngồi trong lớp thế nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào của Trình Tiểu Ninh từ xa truyền tới, cậu im lặng kéo khóa lên, “Thời tiết thế này thật là bất tiện, đồng phục mùa hè mặc vào có hơi lạnh, đồng phục mùa thu mặc vào lại nóng, lúng ta lúng túng kiểu gì cũng mắc lỗi.”
Thượng Quan Dục đề nghị: “Thật ra cậu có thể mặc đồng phục mùa hè bên trong, bên ngoài mặc áo khoác đồng phục mùa thu.”
Triệu Nhất Dương hỏi ngược lại: “Vậy sao không thấy cậu làm như thế?”
Thượng Quan Dục phun ra một chữ: “Xấu.”
Hai người im lặng vài giây, sau đó bật cười ha hả, lại chuyển sang Văn Tiêu, Triệu Nhất Dương giận dữ, “Vẫn có ngoại lệ, Văn Tiêu mặc đồng phục lên có khác gì người mẫu không? Nhắc mới nhớ, từ sau buổi giao lưu học tập, số người đến cửa lớp mình ngắm cậu càng ngày càng nhiều! Cậu có nhận ra không?”
Văn Tiêu không quá hiểu những chuyện thế này, “Sao bọn họ phải đến nhìn tôi?”
Triệu Nhất Dương cười hì hì mở miệng: “Bởi vì thành tích của cậu đã tốt, bộ dạng lại còn đẹp trai! Mặc dù tôi cũng là nam nhưng lại cảm thấy ngoại hình của Trì ca đẹp trai hơn, nữ sinh những lớp kia đều nói dáng dấp của cậu rất tinh tế, vừa đẹp trai lại lạnh lùng, tinh tế là cái quỷ gì? Hầy, dù sao mấy nữ sinh đó đều thích cậu!”
Văn Tiêu cũng có cảm nhận như thế—–cậu cũng cảm thấy ngoại hình của Trì Dã nhìn thuận mắt hơn.
Thượng Quan Dục mở miệng: “Hôm nay là thứ tư, hơn một tuần rồi Trì ca không đến trường.”
“Trì ca sẽ không tới nữa sao?” Không để ý đến ngón tay Văn Tiêu đột nhiên siết chặt cây bút, Triệu Nhất Dương thuận miệng hỏi, sau lại bác bỏ, “Có điều kỷ lục dài nhất Trì ca không đến trường là 10 ngày liên tiếp. Để ý mà xem, lần nào thi chắc chắn cậu ấy cũng sẽ tới.”
Văn Tiêu hỏi: “Đến bây giờ lần nào thi Trì Dã cũng không vắng mặt sao?”
“Đúng vậy, Trì ca như đang ở giai đoạn cuối của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lần nào thi cũng được 60 điểm, mặc dù điểm thi không tốt nhưng lần nào cũng có mặt đầy đủ. Có lần giờ thi nghe môn tiếng Anh sắp kết thúc rồi, vậy mà cậu ấy vẫn chạy đến. Hôm đó trời còn mưa, Trì ca không mang dù, toàn thân ướt sũng.”
Thượng Quan Dục: “Đây có lẽ là một sự kiên trì!”
Ba ngày rồi Văn Tiêu không gặp Trì Dã. Ngày thứ bảy hai người gặp nhau, Trì Dã nói người quen mới về nước kia họ Trương, người này làm chủ một công trình không nhỏ, nhu cầu về số lượng rất lớn. Trì Dã đang thiếu tiền, không muốn chia sẻ cùng người khác. Tất cả công đoạn phải được sắp xếp rõ ràng, ngay cả các tiểu tiết cũng phải xử lý cẩn thận mới được. Trong một thời gian liền hắn bận rộn đến chóng mặt. Cửa hàng cũng không mở, chỉ tập trung vào thống kê, phân phối và cung cấp hàng hóa.
Buổi tối hai người gọi video, đôi mắt Trì Dã đỏ lên, hiện toàn tơ máu, luôn luôn vô thức bóp ấn đường, không biết một ngày có thể ngủ được bao nhiêu tiếng.
Đang trò chuyện, Hứa Quang Khải cầm ly giữ nhiệt màu đen vào lớp, người trong lớp vừa thấy ông vào, lập tức vang lên một trận âm thanh “ầy” đầy thất vọng.
Tiết này theo thời khóa biểu là giờ học Nhạc, mặc dù kỳ này bọn họ chưa gặp thầy dạy Nhạc được mấy lần nhưng lần nào hi vọng cũng bị đánh tan—–không học Nhạc thì tự học giải đề cũng rất tốt mà!
Đặt “bộp” cái ly giữ nhiệt lên mặt bàn, giống như chẳng nghe thấy âm thanh than thở rên rỉ, Hứa Quang Khải tươi cười, “Các bạn học, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau! Không vui sao?
Cả lớp đồng thanh rất nghiêm chỉnh: “Không—–vui.”
Nụ cười của Hứa Quang Khải vẫn không thay đổi, “Nhưng tôi gặp được các bạn học lại vô cùng vui vẻ!”
Có người nhỏ giọng tiếp lời: “Thầy, sự vui vẻ đơn phương sẽ không thể lâu dài được!”
Hứa Quang Khải sắc bén trả lời: “Nhưng chẳng phải có vài bạn học đơn phương thầm mến kéo dài tận hơn hai năm, lại còn tiên phong, hai chuyện này có gì khác nhau không?”
Triệu Nhất Dương trong lòng có quỷ, vừa nghe thấy bốn chữ “đơn phương thầm mến”, trên lưng đã nổi da gà, lẩm bẩm, “Mẹ kiếp, mấy lời lão Hứa nói thật nguy hiểm! Chẳng lẽ ông ấy nắm được tin tình báo gì rồi?”
Sau đó cậu ta giơ tay, “Thầy nói rất đúng! Được học Toán đúng là rất vui vẻ!”
Hứa Quang Khải dời tầm mắt qua, “Triệu Nhất Dương, lời nói và hành động của em rất khả nghi, hết tiết đến phòng làm việc của tôi.”
Triệu Nhất Dương: “…Mẹ nó.”
Hứa Duệ và Thượng Quan Dục biết chuyện, nhịn cười vô cùng vất vả, biểu cảm cũng sắp vặn vẹo luôn rồi.
Vẻ mặt Triệu Nhất Dương đau khổ đờ đẫn hồi lâu, cảm thấy không thể nhờ vả được gì Hứa Duệ và Thượng Quan Dục, cậu ta xoay đầu lại hỏi Văn Tiêu, “Lát nữa tôi phải đến phòng làm việc nói những gì đây?”
Văn Tiêu: “Luôn luôn phải nói, yêu thích học tập, lo lắng trước khi thi cử, tuyệt đối không được nói gì khác.”
Triệu Nhất Dương cảm thấy vững tâm hơn, “Được!”
“Đây là trục x, đây là trục y, tôi đặt một điểm P ở đây, các bạn học,” Hứa Quang Khải vừa nói vừa đi ra 5 mét, “Các em đều là người có kinh nghiệm thi cử, những lỗi mắc phải trong kì thi lần trước không nên tái phạm nữa. Cái gì mà câu thứ nhất chọn sai, câu thứ hai nhìn nhầm, câu thứ ba không thấy, những chuyện thế này không được xảy ra nữa!”
Có tấm gương Triệu Nhất Dương vừa xong, không một ai dám tùy tiện đáp lời.
Hứa Quang Khải cầm viên phấn trắng trong tay, vẫn tiếp tục than thở, “Dạy thêm cho các em một tiết, trường học cũng chẳng tính lương cho tôi, còn bị các em không thèm chú ý đến, tôi cũng đâu có dễ dàng gì? Đến đây, tiếp tục câu này, chúng ta đặt một điểm P ở đây…”
Giờ thể dục buổi chiều bị giáo viên tiếng Anh chiếm mất để giảng phần bài điền vào chỗ trống. Tiết đầu tiên giờ tự học buổi tối lại chào đón thầy Hóa học. Trước khi tiếng chuông tan học vang lên 10 phút, thầy Vật lý vào lớp, “Các bạn học, ngừng tay một chút, hôm nay tôi giảng lại một câu, tỉ lệ thi trúng câu này rất lớn, đến đây, mọi người cùng nhau xem qua một chút…”
Giờ tan học bị muộn 15 phút.
Triệu Nhất Dương đứng lên thu dọn cặp sách, mặt mày phờ phạc, “Sao tôi cảm giác ngày hôm nay dài đằng đẵng thế này?”
Thượng Quan Dục ngáp một cái: “Không phải mỗi cậu có ảo giác như thế.”
Hứa Duệ cũng lại gần: “Ngày mai thi tôi cũng không căng thẳng, bây giờ tôi chỉ muốn trốn khỏi trường học ngay và luôn, một giây kế tiếp nhỡ đâu lại có thầy Sinh học kinh hồn bạt vía xông vào, lại nói nào đến đây, chúng ta tranh thủ thời gian nói một câu chắc chắn sẽ thi vào!”
Mấy người đeo cặp sách xuống tầng, dọc đường đều nghe thấy âm thanh đẩy bàn học để xếp lại thành phòng thi. Văn Tiêu đeo cặp sách trên vai, nghe bọn Triệu Nhất Dương thảo luận các dạng câu trong đề thi, thi thoảng mới nói một câu.
Lúc chờ xe buýt, nhóm trên WeChat lại có tin nhắn—–tiếp tục là cuộc thảo luận lúc nãy.
Văn Tiêu thoát khỏi sự tập trung về mấy chuỗi công thức hóa học, tìm trong danh sách tin nhắn, mở hình đại diện của Trì Dã ra, “Cậu đang ở đâu?” Đánh xong lại không gửi, xóa đi đánh chữ lại lần nữa, “Ăn cơm tối chưa?” Sau đó mới ấn gửi.
Mãi đến khi Văn Tiêu ăn xong bữa khuya, ngồi trong phòng ngủ viết xong một trang đề, Trì Dã mới gọi điện thoại tới.
Phía bên kia hơi ồn ào, chắc là Trì Dã đang tìm nơi yên tĩnh, vừa đi vừa hỏi: “Đang giải đề sao?”
Dưới ánh đèn, lông mi Văn Tiêu giống như những tia sáng nhỏ li ti, góc nghiêng hiện lên những đường cong tinh tế. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ theo thói quen, “Ừ, cậu đang ở đâu thế, ăn cơm tối chưa?”
“Vừa mới ăn xong, bận quá nên quên mất,” Giọng Trì Dã rất thoải mái, “Hôm nay tôi cũng định đến trường.” Hắn hạ thấp giọng, trong giọng nói đầy sự ôn nhu, “Bốn ngày rồi không gặp cậu.:”
Ngón tay đang xoay bút của Văn Tiêu lập tức dừng lại: “Không phải vẫn gọi video sao?”
Trì Dã cười phản bác: “Vẫn khác biệt quá lớn, gặp mặt có thể hôn cậu, gọi video có thể sao? Gặp mặt còn có thể ôm cậu nữa, nhìn qua video thì không thể. Giữa hai người chúng ta chênh lệch quá lớn, vốn dĩ chẳng thể giống nhau.”
Văn Tiêu nghe giọng nói Trì Dã, im lặng không cắt ngang, thậm chí từng chữ hắn nói và cả tiếng cười, cậu đều nghe cẩn thận từng chữ một, vừa nghe vừa tỉ mỉ hình dung ra dáng vẻ và nụ cười của Trì Dã lúc này.
Cậu cũng rất nhớ hắn, cũng rất muốn cả hai gặp nhau——nhưng câu này mãi không thể thốt nên lời.
Vì vậy, Trì Dã nghe thấy Văn Tiêu nói, “Bạn cùng bàn, yêu cầu của cậu không thể cao quá, gọi video đã là không tệ rồi.”
“Mẹ nó,” Trì Dã thương lượng, “Vậy tính gộp được không?”
Văn Tiêu nghi ngờ: “Tính cái gì cơ?”
Trì Dã: “Dựa vào tần suất bình thường mỗi ngày gặp môt lần, lần sau gặp nhau tính gộp hết số lần ôm hôn mấy ngày nay vào thanh toán một lần?”
Dừng lại mấy giây, Văn Tiêu đáp, “Được.”
Nói đến đây, hô hấp hai người đều nặng nề hơn. Văn Tiêu xoay bút nhanh hơn, trong lòng hơi nôn nóng, đứng dậy mở cửa sổ phòng ngủ hết cỡ, mấy trận gió mát thổi vào mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Nghe thấy tiếng gió, Trì Dã hỏi, “Mở cửa sổ sao?”
Văn Tiêu dựa lên khung cửa sổ, “Ừ, rất nóng.”
“Tiêu Tiêu, cậu đây là đang cố ý câu dẫn.” Giọng Trì Dã truyền qua tín hiệu mang theo chút khàn khàn, “Bây giờ tôi cũng rất nóng.”
Giữa hai người đang trào dâng tình cảm rung động nhất của những người thiếu niên.
Văn Tiêu hít một hơi khí lạnh, mắt vẫn nhìn về ô cửa sổ tối đen ở phía đối diện, trả lời, “Tôi sẽ đi mua chai Coca lạnh, uống vào hạ nhiệt một chút, tiện thể——”
Trì Dã: “Tiện thể cái gì?”
Văn Tiêu: “Tiện thể tiêu diệt t*ng trùng.”
Lại nói thêm vài câu nữa rồi ngắt điện thoại, Văn Tiêu ngây người trước bàn học không biết bao lâu, điện thoại di động reo. Cậu tiện tay mở máy, bấm vào hình bàn tay đang cầm chai Coca Trì Dã gửi đến.
Phóng to hình ảnh có thể thấy cổ tay rắn chắc của hắn cùng với thân chai đang đọng nhiều giọt nước.
Nhìn kỹ lại vài lần, Văn Tiếu mới đánh chữ: “Cảm giác thế nào?”
Trì Dã gửi tin nhắn bằng giọng nói, còn nghe ra được tiếng cười: “Sau này lúc nào nhớ cậu sẽ đi mua chai Coca.”
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Trình Tiểu Ninh đã đọc phát thanh chú ý nội quy thi cử trên sân trường, nhắc đi nhắc lại mấy câu nói “Không được trao đổi bài, không được sử dụng điện thoại di động và các thiết bị phát tin tức” để nhấn mạnh.
Triệu Nhất Dương, Thượng Quan Dục, còn có Hứa Duệ đều ở phòng thi đầu tiên, lúc Văn Tiêu bước vào cửa phòng thi, một khắc kia bị ba bọn họ cùng liếc tới, “Cuối cùng cậu cũng đến, câu này! Câu này bọn tôi mỗi người chọn một đáp án, chỉ có cậu mới có thể cứu vớt thế chân vạc của bọn tôi!”
Văn Tiêu nhận lấy đề, “Toán học?”
“Ôi, môn Ngữ văn tạm thời ôm chân Phật bất động, tranh thủ xem lại đề Toán Lý Hóa sẽ có ý nghĩa hơn.” Triệu Nhất Dương tiến đến, “Tôi chọn A, Thượng Quan chọn B, Hứa Duệ chọn D, ba người bọn tôi ai đúng?”
Văn Tiêu đọc xong, cầm bút tính toán, “C.”
“Mẹ kiếp, hóa ra là như vậy!” Hứa Duệ văng tục, “Quyết định vậy đi, lần này nếu gặp câu nào không biết chọn đáp án, không cần phải ném tẩy nữa, cứ chọn thẳng C.”
Triệu Nhất Dương: “Có lý, tôi cũng không cần xem quẻ nữa, chọn C chọn C!”
Thượng Quan Dục nhớ ra, “Trì ca đến chưa? Mới vừa rồi lão Hứa lần lượt thị sát phòng thi, nói ở phòng thi cuối cùng không nhìn thấy Trì ca.”
Văn Tiêu buông tập đề trong tay xuống, rũ mắt: “Tôi không đi cùng cậu ấy.”
Triệu Nhất Dương nhẹ giọng tiếp lời, “Phỏng đoán Trì ca lại xông vào phòng thi lúc tiếng chuông vang lên, bảo vệ quen mặt cậu ấy luôn rồi, trực tiếp cho qua.”
Văn Tiêu ngồi ở vị trí thứ nhất hàng đầu tiên, phòng thi ở tầng một, dựa vào cửa sổ có thể thấy ra đúng hướng cổng chính. Có giáo viên vội vã đi qua, cũng có người vừa ăn sáng vừa học thuộc lòng đi vào. Văn Tiêu không có tâm tư muốn làm đề, cứ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng thi cũng có mấy người muốn tìm cậu hỏi đề, cậu nháy mắt tôi nháy mắt ra hiệu nhưng không ai di chuyển. Cuối cùng bọn họ cầm tập đề đi lại vài bước vẫn là lùi về chỗ ngồi. Rõ ràng là bạn học bằng tuổi, thế nhưng vẫn thấy hơi sợ, không dám lại gần quá.
Tiếng chuông vang lên, thầy giám thị cầm túi da trâu dán kín đựng bài thi vào phòng học, bắt đầu kiểm tra đề. Ánh mắt Văn Tiêu vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không động đậy—-cậu không nhìn thấy Trì Dã.
Mãi đến khi giờ thi bắt đầu được hơn nửa tiếng, trên đường chính vẫn không thấy Trì Dã bước vào.
Văn Tiêu không nhìn nữa, cúi đầu làm đề.
Dẹp bài thi sang một bên, Triệu Nhất Dương hưng phấn đứng dậy nói, “Gọi điện thoại cho Trì ca đi, chúng ta ra căng tin hay đến phố ăn vặt? Cái nào cũng giống nhau, dù sao chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ chạy nước rút tốt nhất!”
Ba người đợi Văn Tiêu gọi điện thoại.
Điện thoại di động vừa mở máy, mới vừa kết nối Internet đã nghe thấy âm thanh “tinh tinh” liên tục vang lên. Văn Tiêu mở ra, tất cả đều là tin nhắn Trì Dã gửi.
“Trì Dã: Tôi không đến thi được, Nha Nha lên cơn sốt, tôi đưa con bé đến bệnh viện.”
“Trì Dã: Sốt cao 39 độ, bác sĩ nói là sưng phổi, cần nằm viện.”
“Trì Dã: Bác sĩ hỏi đã sốt bao lâu, tôi không trả lời được. Tối hôm qua tôi không ở nhà, sáng sớm nay 7 giờ mới về. Nha Nha nói hôm qua lúc ngủ con bé đã cảm giác hơi nóng, nhưng tôi không biết.”
“Trì Dã: Tôi không biết nó sốt.”
“Trì Dã: Vậy mà tôi lại không biết.”
“Trì Dã: Vừa gọi điện cho chủ nhiệm lớp Nha Nha xin nghỉ. Thủ tục nằm viện đã xong, lúc Nha Nha bị kim truyền nước đâm vào tay cũng không có khóc.”
Tin nhắn cuối cùng, Trì Dã chỉ gửi hai chữ, “Tiêu Tiêu.”
Đến khi trào lên cảm giác tức ngực khó chịu, Văn Tiêu mới nhận ra cậu đã nín thở nãy giờ. Ngón tay lơ lửng trên bàn phím, không biết định đánh ra chữ gì.
Dù đánh ra chữ gì cũng đều cứng nhắc, không có sức lực
Cuối cùng Văn Tiêu nhắn, “Tôi đến nhé?”
Mấy phút sau Trì Dã mới trả lời: “Được, thi xong, thi xong hẵng tới.”
Khoa Nhi của bệnh viện ở bên trong, không xa lắm. Lúc đi ngang qua phòng cấp cứu, bên trong đèn điện sáng choang, không ít người đang xếp hàng.
Đi theo bảng chỉ dẫn đến khu nội trú, lại đối chiếu số giường tìm được phòng bệnh.
Đến trước cửa phòng bệnh, Văn Tiêu mới dừng lại.
Trong phòng có hai cái giường, một giường trống không, trên cái giường còn lại, Nha Nha đang dựa vào gối tập trung xem phim hoạt hình, bím tóc đuôi sam được tết cùng với kẹp tóc hồng rất gọn gàng.
Ti vi treo trên vách tường, âm thanh mở không lớn.
Trên ghế gấp y tế cạnh mép giường, Trì Dã nghiêng người dựa lên ghế ngủ. Ghế gấp y tế vừa chật vừa ngắn, không chứa đủ người Trì Dã, tư thế của hắn không được thoải mái, chân dài chạm đất, cả người thấm đượm sự mệt mỏi.
Văn Tiêu nhẹ nhàng đi vào, thấy Nha Nha quay đầu nhìn mình, cậu giơ ngón tay lên trước môi, làm động tác “suỵt”.
Nha Nha quay đầu liếc nhìn anh trai, đôi mắt cong lên, cũng bắt chước Văn Tiêu làm động tác “suỵt”.
Đi đến bên giường bệnh, Văn Tiêu đưa tay sờ lên trán Nha Nha, vẫn còn nóng phỏng tay, thấp giọng hỏi, “Còn khó chịu không?”
Nha Nha thì thầm nói, ánh mắt trong veo sáng lên: “Anh Coca, em không khó chịu, hơn nữa cũng không cần làm bài tập nữa rồi!”
Vừa nói, cô bé ho khan hai tiếng, gương mặt đỏ lên.
Trì Dã tỉnh dậy.
Hắn mở mắt, tầm mắt rơi đúng lên người Văn Tiêu đang ngồi ở mép giường, vài giây xuất thần mới khôi phục tinh thần, “Cậu đến rồi à?”
Giọng nói khàn đặc.
Văn Tiêu buông cặp sách xuống, “Cậu về ngủ đi.”
Trì Dã theo bản năng trả lời: “Tôi—–”
Văn Tiêu lặp lại lần nữa, giọng nói rất cương quyết: “Cậu về nhà, tắm rửa, ăn cơm, ngủ một giấc. Bây giờ là 7 giờ tối, 2 giờ sáng cậu lại đến.”
Trì Dã đứng bất động tại chỗ. Hắn nhìn chăm chú Văn Tiêu, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên, cuối cùng đều bị hắn chôn lại ở nơi sâu nhất.
“Được.” Trì Dã nói xong, yết hầu ở cổ họng hơi động đậy.
Cổ họng Văn Tiêu cũng mặn chát, lúc nói giọng đã mềm nhũn vài phần, “Tôi chăm sóc Nha Nha, đừng lo lắng.”
Ánh mắt Trì Dã không dời đi, tham lam quan sát Văn Tiêu. Hắn gật đầu, “Tôi không lo lắng.”
Văn Tiêu chạm phải ánh mắt hắn, giống như bị ngọn lửa trong đó thiêu đốt, cậu dời ánh mắt đi: “Vậy cậu về đi, chú ý an toàn.”
Lúc Trì Dã vừa bước mấy bước ra ngoài, Văn Tiêu lại lên tiếng gọi hắn, “Trì Dã.”
Trì Dã quay đầu đi tới.
Khoảng cách rất gần, tơ máu đỏ trong mắt Trì Dã càng hiện lên rõ ràng. Mặc dù hắn vẫn kiên cường chống đỡ nhưng sự mệt mỏi trên người hoàn toàn không thể che giấu được.
Hai người đứng rất gần nhau.
Trì Dã nhận ra, đã là bản năng thì không có cách nào áp chế được.
Giống như việc chẳng qua chỉ đứng gần Văn Tiêu như vậy, tim hắn cũng đập nhanh hơn so với bình thường. Theo bản năng hắn muốn đưa tay ôm lấy cậu, muốn dựa vào người này hơn một chút, muốn cùng cậu nói chuyện, thậm chí muốn nói với người này tất cả những cảm xúc và suy nghĩ đã tích lũy cả ngày dài, lộn xộn và vô nghĩa.
Hắn không biết rốt cuộc tại sao mình lại nghĩ như vậy.
Thậm chí bị đánh thức từ giấc ngủ không sâu, lúc mở mắt ra giây thứ nhất thấy cậu đứng đó, trong lòng hắn dâng lên sự vui sướng giống như cỏ dại bắt đầu sinh trưởng.
Ánh mắt liếc thấy khóa đồng phục xanh trắng của Văn Tiêu sắp tuột xuống, Trì Dã rũ mắt, kéo lại khóa lên cho cậu.
Động tác này như phá vỡ sự bình tĩnh thần kỳ nào đó, một giây kế tiếp, Văn Tiêu đưa tay che kín mắt Nha Nha lại, đồng thời nghiêng người hôn lên môi Trì Dã.
Một cái hôn rất sâu, rõ ràng chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi lại khiến cho cả hai người đều cảm nhận được sự yêu thương mãnh liệt.