Ánh nắng mặt trời sáng sớm vẫn còn chưa chói chang, hơi có sương mù, trong cửa tiệm, ông chủ đang thét to: “Bánh bao, cháo nóng, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh rán, trứng luộc nước trà, muốn loại nào?”
Triệu Nhất Dương vẫn còn đang xoắn xuýt nên chọn cháo rau cải hay cháo bát bảo, Trì Dã đã mở miệng trước, “Một bánh bao hấp nhân thịt kho, một ly sữa đậu nành, ba phần đường.”
Ông chủ vừa mở lồng hấp vừa hỏi: “Cái gì đường cơ?”
Bốn phía tản ra hơi nóng màu trắng bốc lên, vài giây sau Trì Dã mới trả lời: “Sữa đậu nành bỏ ít đường.”
Ông chủ đã nghe rõ, “Ít đường đúng không? Hàng thứ ba bên tay trái tự lấy sữa đậu nành, bỏ thêm ít đường vào.”
Sữa đậu nành ba phần đường.
Hóa ra không biết từ lúc nào, thói quen của cậu đã trở thành thói quen của tôi.
Trong giờ học, Trì Dã lại bị Hứa Quang Khải gọi đến phòng làm việc.
Thấy ngay cả đồng phục học sinh cũng được hắn kéo khóa lên nghiêm chỉnh, cổ áo cũng được bẻ phẳng phiu, Hứa Quang Khải rất hài lòng: “Không tệ không tệ, còn chín chắn hơn cả trước đây. Đồng phục của học sinh ấy, xấu vẫn là xấu, nhưng mà mặc lên chỉnh tề trông vẫn được lắm. Ngoại hình của em còn không xấu, cho dù xỏ tay vào ống ngắn ống dài của áo cũng vẫn sẽ có nữ sinh quanh quẩn xung quanh nhìn em!”
Trì Dã cúi đầu nhìn lại khóa kéo trên đồng phục của mình, nói thẳng: “Mới vừa rồi em gặp Trình Tiểu Ninh trên đường đến đây, bị bắt phải kéo lên.”
“…” Hứa Quang Khải coi như mình chưa từng khen gì hết.
Lại nghe thấy Trì Dã biếng nhác lên tiếng: “Hơn nữa, em cần gì một đám nữ sinh quanh quẩn xung quanh nhìn em làm gì. Em là hoa đã có chủ, có người mình thích rồi.”
“Người yêu của em rất bí ẩn sao? Thầy cũng nghi ngờ không biết đối tượng yêu đương của em có phải là…nhân vật 2D*? Đúng, bây giờ chẳng phải các em đang thịnh hàng thích nhân vật 2D sao?” Hứa Quang Khải trách hắn, “Hơn nữa muốn được gọi là hoa đã có chủ, trước tiên em cũng phải là một đóa hoa đẹp mắt! Em đã phá cả lá cả cành rồi, cần gì phải giả vờ làm bông hoa.”
*Nhân vật 2D: là những nhân vật trên mạng không có thật, thường xuất hiện trong anime, manga, vocaloid….
“Cậu ấy không phải nhân vật 2D.” Trì Dã chỉ phản bác lại câu này, trở lại chủ đề chính, “Thầy tìm em có việc gì không?”
“Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất, có vật này gửi cho em.” Vừa nói, Hứa Quang Khải vừa mở ngăn kéo, lấy từ trong đó ra năm quyển vở ghi chép, “Trước khi Văn Tiêu chuyển trường có giữ lại, dặn thầy khi nào em quay lại trường thì đưa cho em.”
Trong chớp mắt, Trì Dã hoảng hốt vừa rồi mình xuất hiện ảo giác, hắn nghe thấy giọng mình khàn khàn hỏi lại, “Thầy vừa nói…là ai cơ?”
“Văn Tiêu, thầy nhớ quan hệ hai người bọn em rất tốt mà.” Hứa Quang Khải chỉ mấy quyển vở ghi chép, “Ngữ văn Toán học Ngoại ngữ Sinh học Vật lý Hóa học, ngoại trừ môn Ngữ văn, mỗi môn một quyển, bên trong có đủ nội dung kiến thức trọng tâm và lỗi sai dễ mắc phải khi làm bài, cái gì cũng có. Lúc thầy mới nhận có lật qua xem thử, ban đầu muốn in ra, sau đó lại nghĩ nội dung trong những quyển ghi chép này đều chỉ dành cho những đối tượng như em và Văn Tiêu, đã vượt qua tiêu chuẩn thông thường, dựa trên tiền đề nội dung cơ bản đã được tích hợp, không sát thực tế với khả năng của học sinh trung học phổ thông, tư duy quá phức tạp, đề bài quá khó, mấy đứa Triệu Nhất Dương xem xong cũng chưa chắc đã hiểu được. Cho nên thầy cất trong ngăn kéo, mấy quyển vở này nằm trong đây bám bụi hơn nửa năm rồi.”
Ánh mắt Trì Dã lại rơi lên chồng vở ghi chép.
Đó là những quyển vở rất bình thường, bìa vở đơn sắc, là loại vở mà Văn Tiêu vẫn hay dùng.
Cổ họng phát đau, Trì Dã nhận lấy vở ghi chép vào trong tay, “Đây là dành riêng cho em, ai cũng đừng hòng cướp được.”
Vừa nghe thấy giọng điệu này, Hứa Quang Khải chê trách khoát tay: “Được được được, của em hết, cầm đi nhanh lên!”
Liếc thấy chậu hoa tiên nhân chưởng đặt trên bàn làm việc, bên trong là lá trà ẩm ướt còn sót ở dưới gốc, Trì Dã nhắc nhở: “Tiên nhân chưởng của thầy mà tưới nhiều nước trà quá sẽ chết đấy.” Lời này nói xong, hắn mới nhận ra có gì đó khác lạ, Trì Dã tính toán trong lòng, khéo léo đưa ra ý kiến, “Thầy có muốn thử nghiên cứu cẩn thận lại tiên nhân chưởng của thầy không?”
Sau giờ học, Hứa Duệ nhanh chóng phi vào từ cửa sau lớp học, dựa lên bàn học cười không ngừng được: “Ha ha ha mau thả lỏng tinh thần đang căng thẳng nào! Tin tức mới đây, chậu tiên nhân chưởng mà lão Hứa trồng trong phòng làm việc hóa ra là cây giả, là giả đó! Ha ha ha vất vả cho lão Hứa còn tưới nhiều nước cho nó như vậy, còn trông chờ vào nó chống bức xạ nữa!”
Triệu Nhất Dương tháo nút bịt tai màu cam trong lỗ tai ra, quay đầu: “Cây giả á? Mẹ nó, tay nghề nhà nào làm mà tuyệt thế? Phản ứng của lão Hứa thế nào?”
Hứa Duệ: “Ông ấy lấy đàn nhị ra kéo.”
Giờ nghỉ trưa, Văn Tiêu mở WeChat ra, nhìn lên vòng bạn bè, trên đầu vẫn là dòng trạng thái của Trì Dã.
“Chậu tiên nhân chưởng mà lão Hứa trồng ở phòng làm việc một năm hóa ra là cây giả, ông ấy vô cùng đau lòng kéo đàn nhị.”
Vừa cử động ngón tay đang ê ẩm nhức mỏi, vừa nhìn đi nhìn lại dòng trạng thái này mấy lần, Văn Tiêu đang thở gấp chậm rãi thở ra không khí mấy giây.
Lớp 12 của phụ trung Thanh Đại có không ít người đi du học, danh sách cạnh tranh để được ra nước ngoài cũng không ít nhưng nhiều hơn cả vẫn là những người chuẩn bị nghênh chiến với kỳ thi Đại học trong nước. Còn mấy chục ngày cuối cùng, mỗi người đều căng như dây cung, cứng nhắc giải đề như máy móc, sự sốt ruột nôn nóng bị đè nén cứ không ngừng tích lại.
Chủ nhiệm lớp từng tiếc nuối Văn Tiêu không tham gia cạnh tranh cơ hội đi du học, ngược lại Văn Tiêu không cảm thấy gì hết. Học tập, thi tốt nghiệp, lên Đại học, đây vẫn luôn là một con đường đúng đắn. Đường đã chọn xong rồi thì cứ thế mà đi theo thôi.
Ở lớp này cậu không quen nhiều bạn bè, chỉ nhớ qua được mấy cái tên nhưng cũng không hợp để nói chuyện. Từ cửa sau lớp học có người gọi cậu, “Văn Tiêu, bên ngoài có người tìm cậu.”
Nói xong cậu ta cúi đầu tiếp tục giải đề.
Văn Tiêu đứng trên hành lang, người tìm cậu là một nữ sinh không quen biết.
“Chuyện đó…mình, mình đến đây là muốn bày tỏ! Mình biết chuyện này sẽ quấy rầy việc học tập của cậu nhưng đã sắp thi Đại học rồi, mình vẫn muốn nói ra cho giấc mơ được trọn vẹn. Xin lỗi nhé!”
Văn Tiêu đột nhiên nhớ lại, hình như cậu và Trì Dã không có giai đoạn này. Không có tỏ tình, cũng không có thổ lộ nội tâm với nhau, chỉ là một ánh mắt nhìn nhau, tình cảm yêu mến cứ thế tràn ra ngoài—-giống như một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, lúc mới bắt đầu cũng chỉ là một đốm lửa nhỏ mà thôi.
Một đốm lửa nhỏ là đủ rồi.
Văn Tiêu lên tiếng từ chối: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
“Là người ở trường cũ của cậu sao? Vậy,” ngón tay nữ sinh nắm chặt phong thư màu xanh nhạt, cắn môi nói, “Phong thư này…cậu có thể đọc một chút không?”
Văn Tiêu lại từ chối lần nữa: “Thật sự xin lỗi, không thể.”
“Tại sao?”
Văn Tiêu không trả lời nữa, gương mặt lại lạnh lùng thêm mấy phần.
Trở về chỗ ngồi, Văn Tiêu cầm bút lên, vô thức viết lên giấy nháp hai chữ quen thuộc.
Cậu đã đồng ý với người cậu thích, thư tình nhận được sẽ không đọc một chữ, quà tặng của người khác đưa một thứ cũng không nhận, không để những người đó ảnh hưởng đến cậu học tập.
Buổi tối về đến nhà, bà ngoại nhắc đến chuyên ngành dự thi của cậu.
Văn Tiêu không hề do dự: “Vật lý.”
Bà ngoại không hề ngạc nhiên chút nào với câu trả lời này, hỏi: “Trường nào?”
Văn Tiêu: “Thanh Đại.”
“Công bằng khách quan mà nói, Thanh Đại là một ngôi trường rất tốt. Năm ngoái thứ hạng tổng hợp đứng thứ 3, năm nay lại tăng lên thứ 2, nhưng mà ngành Vật lý ở Thanh Đại vẫn luôn đứng đầu cả nước.” Ánh mắt bà ngoại lộ ra sự hoài niệm, “Thời gian bà học ở đó trước đây, thầy Dương Ấu Ninh, thầy Hoàng Khôn Tiên, thầy Ngô Từ, còn cả thầy giáo của bà là Từ Tề Thế cùng trấn giữ ở Thanh Đại. Mỗi giờ học của bọn họ đều không còn chỗ ngồi, rất nhiều giảng viên trẻ tuổi cũng mang sổ ghi chép lên lớp nghe giảng cùng. Trong phòng học không còn chỗ nào chen chúc được, hành lang cũng đầy người đứng. Khi đó bà đã không nghĩ gì khác, một lòng chỉ muốn đến Thanh Đại, vốn dĩ cũng không muốn để ý đến những ngôi trường khác.
Văn Tiêu ăn một thìa cơm rang, tiếp lời: “Bây giờ giáo sư Lục Đông Thanh cũng trấn giữ Thanh Đại, không còn chỗ ngồi.”
Bà ngoại quở trách: “Ngay cả bà ngoại mà cháu cũng muốn nói đùa sao?”
Văn Tiêu: “Cháu nói thật mà.”
“Cháu đây là nói lời ngon tiếng ngọt.” Bà ngoại suy nghĩ một lúc, lại hỏi nhiều thêm câu nữa: “Trì Dã thì sao, cậu ấy muốn thi trường nào?”
“Cháu không biết.” Văn Tiêu hồi tưởng, vạch ra một phạm vi, “Thanh Đại, cũng có thể là Hoa Đại bên cạnh Thanh Đại.”
“Tổng hợp mấy năm gần đây thứ hạng của Hoa Đại lần nào cũng đứng đầu, cũng rất tốt.” Bà ngoại vẫn còn lo lắng, “Điểm thi của cậu ấy sẽ đủ chứ?”
Văn Tiêu chắc chắn: “Đủ.”
Văn Tiêu bật đèn bàn lên, ngồi vào bàn học, bên cạnh đèn bàn đặt một khung ảnh, bên trong là tấm hình mà lão Hứa đưa cho cậu.
Ban đầu cậu đặt tấm hình này xuống dưới gối, sau đó một ngày nào đó không biết bị bà ngoại lấy ra, bỏ vào trong khung ảnh gỗ mới mua, bày ở trên mặt bàn.
Văn Tiêu giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên hình ảnh Trì Dã đang nằm ngủ bên cạnh mình.
Tiếng ve kêu bên ngoài phòng học càng ngày càng quấy nhiễu người, ánh mắt trời chói chang nhức mắt, phải kéo rèm cửa sổ lên mới có thể miễn cưỡng cản lại. Thời tiết nóng bức, điều hòa nhiệt độ trong phòng để 19 độ, thổi cả một ngày khiến xương cốt lẫn đầu óc mỗi người đều mát lạnh.
Liên tục rồi liên tục thi thử, mỗi ngày lão Hứa đều lặp lại câu nói, “Mỗi lần thi thử đều không phải là thi thật sự, nhưng giúp các em kiểm tra năng lực bản thân, bổ sung những thiếu sót cho mình! Các em phải coi những lần thi thử như đang thi Đại học thật sự! Chỉ có thành thạo thành thói quen mới có thể giúp các em bình tĩnh trong phòng thi, thành thạo….”
Nhà trường mới phát một bản công thức nấu ăn mới nhất, lão Hứa đứng trên bục giảng, giải thích rằng năm trước đã có thí sinh do đau dạ dày, viêm loét dạ dày, đau bụng tiêu chảy tạo thành thảm kịch, dọa sợ không ít người phải cẩn thận lắng nghe công thức nấu ăn, chuẩn bị mang về nhà dán lên phòng bếp.
Triệu Nhất Dương cầm xấp bài thi môn Toán học trong tay, muốn thử đếm xem lớp 12 đã làm qua bao nhiêu tờ bài thi, “61, 62——–không đúng, hình như lại đếm sai rồi? Trì ca, cậu đếm qua của mình chưa?”
Trì Dã xoay bút trong tay, “Chưa đếm. Cứ đếm của cậu rồi nhân hai sẽ ra của tôi.”
Những lời này Triệu Nhất Dương không nghi ngờ gì hết.
Từ lúc Trì Dã quay lại trường đã hoàn toàn biến thành một người khác. Triệu Nhất Dương thật sự đã được chứng kiến cái gì gọi là “Có những người không chỉ thông minh hơn bạn 10 lần mà còn chăm chỉ hơn bạn 100 lần.”
Cậu muốn hỏi Trì Dã rằng, mẹ nó cậu muốn thi đấu cấp châu Á luôn sao mà mỗi ngày mỗi đêm đều giải đề giống như không cần ngủ không cần nghỉ ngơi, hoàn toàn không biết là dựa vào thứ gì mà chịu được.
Tốc độ giải đề của Trì Dã rất nhanh, trí nhớ kinh người, dùng thời gian cực ngắn đã xử lý hết quyển đề phải dùng cả một năm để giải xong, cơ bản có thể nhắm mắt lại dùng ngón tay chỉ vào câu thứ mấy đề nào của năm nào rồi nói ra kiến thức trọng tâm sẽ thi.
Ban đầu Triệu Nhất Dương còn lo lắng, mặc dù cậu biết Trì Dã đạt hạng nhất thi cấp 3 ở Minh Nam, sau này điểm số luôn dừng ở con số 60, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn chưa từng thấy Trì Dã phát huy năng lực thật sự.
Cho đến khi Trì Dã đạt hạng nhất ngay kỳ thi đầu tiên sau khi quay lại trường học.
Không ít người đã chuẩn bị xong sự chế nhạo cho Trì Dã ngay cả 60 điểm cũng không thi nổi, không nghĩ đến lúc thông báo thành tích, bốn môn thi Đại học của hắn đều đạt hạng nhất.
Hôm đó, ở cửa lớp Lý 1 tất cả đều đến xem Trì Dã cứ như du khách nhìn thấy giống loài sinh vật quý hiếm, ngay cả lúc xuống nhà ăn ăn cơm cũng có vô số ánh mắt nóng rực như muốn xuyên thủng hắn.
Triệu Nhất Dương không nhịn được hỏi Trì Dã: “Trì ca! Có thể hành động giống như người bình thường một chút được không? Cậu con mẹ nó thiếu nhiều giờ học như thế vẫn có thể thi được hạng nhất sao? Trái tim nhỏ bé yếu đuối của tôi bị kích thích hết lần này đến lần khác! ”
Cuối cùng chỉ được đáp lại đúng một câu, “Những lời này cậu có thể hỏi Văn Tiêu là người đi trước, câu trả lời của cậu ấy chính là câu trả lời của tôi.”
Triệu Nhất Dương: Được rồi, hai người các cậu đều là quái vật học tập, chó được thả ra, vượt qua vô số các đối thủ khác.
Chờ Hứa Quang Khải đi, Triệu Nhất Dương xem công thức nấu ăn được phát xuống cho mẹ mình, lại tiện tay cuộn công thức nấu ăn thành hình ống giả làm micro, đưa đến trước mặt Trì Dã, “Trì ca, phỏng vấn cậu một chút, cậu liều mạng học tập, kiên cường ra sức giải đề không cần biết ngày hay đêm như bây giờ là sao? Nói cách khác, cậu vì điều gì mà như vậy?”
Trì Dã làm bộ làm tịch suy nghĩ nửa ngày, trước ánh mắt đầy mong chờ của Triệu Nhất Dương mới nói ra ba chữ: “Vì tình yêu.”
Triệu Nhất Dương liếc mắt: “Đừng có cợt nhả, nghiêm túc một chút!”
Sờ vào trang giấy đã bung ra khỏi gáy quyển vở ghi chép, ánh mắt nhìn vào những dòng chữ với nét bút quen thuộc viết ở phía trên, Trì Dã cong môi trả lời: “Bởi vì có người đang đợi tôi.”