• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức này được truyền ra khiến nhiều người bổ não cùng phỏng đoán đủ kiểu, sinh ra vô số các phiên bản.
Buổi chiều, Hứa Duệ bẻ đầu ngón tay đếm: “Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, nói như vậy bởi vì Trì ca bỏ học quá nhiều, Trình Tiểu Ninh không thể chịu được nữa mà cũng chẳng cần phải chịu nữa, cho nên mới khuyên Trì ca nghỉ học. Cường điệu hóa một chút thì có thể nói chí hướng Trì ca không ở vườn trường, quyết định ra bên ngoài phát triển, bành trướng thế lực địa bàn. Lại nói quá thêm tí nữa thì chính là Trì ca xuất thân từ hắc đạo thế gia, gia tộc gặp biến cố lớn, vì thế cần phải củng cố tình hình, từ bỏ thân phận học sinh, về nhà thừa kế sự nghiệp gia tộc!”
Cậu ta tổng kết, “Nói thật, tôi cảm thấy suy đoán cuối cùng vẫn là đáng tin nhất ha ha ha! Socrates đã từng nói, suy đoán hoang đường nhất thường gần nhất với sự thật!”
Thượng Quan Dục mở một bịch khoai tây chiên vị thịt nướng, ai đi ngang qua cũng nhón lấy một miếng, không quá vài phút đã nhìn thấy đáy, cậu ta cầm túi khoai tây chiên nhẹ bẫng: “Socrates bày tỏ mình chưa từng nói câu này.”
Hứa Duệ: “Sao cậu biết Socrates chưa từng nói?”
Thượng Quan Dục nói tiếp: “Cậu không phải tôi, sao cậu biết được tôi có biết Socrates đã từng nói như vậy hay không?”
Triệu Nhất Dương ngồi bên cạnh nghe đến đau cả đầu, ngón tay chạm vào lòng bàn tay: “Dừng, nói chuyện phiếm đừng có bắt chước theo con nít!”
Nhận ra từ lúc sáng Văn Tiêu đã không tập trung, dường như mặc kệ mọi thứ xung quanh mình, luôn luôn ngẩn người, Triệu Nhất Dương lại hỏi thêm nhiều câu: “Văn Tiêu, cậu sao thế, tâm trạng không tốt sao?”
Ngón tay đang xoay bút dừng lại, Văn Tiêu đáp: “Không có, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện.”
Tiết học cuối cùng trên lớp cũng kết thúc, đa số người chạy về phía nhà ăn, mấy người Văn Tiêu quyết định ra phố ăn vặt ở ngoài trường. Do đã bỏ lỡ thời gian vàng bạc để chiếm cơm đầu tiên cho nên bọn họ cũng không vội vàng. Lúc đi ngang qua sạp thịt nướng nhỏ, Triệu Nhất Dương còn được mời ăn thử, một hàng người rất tự nhiên xếp hàng.
Quán cơm rang lần trước đã được sửa sang lại một chút, xe ba bánh nhỏ mới được dán thêm biển hiệu mới phía trước—–Kim bảng đề danh cơm rang*. Triệu Nhất Dương còn đùa: “Ông chủ, cái tên này sẽ rất may mắn!”
*kim bảng đề danh: tên đề bảng vàng/ có tên trên bảng vàng
Ông chủ còn viết mấy chữ “Hương vị gà nguyên chất nhất cả nước” lên tạp dề, lau mồ hôi trên trán cười đáp: “Tên này rất có điềm tốt, không phải sắp thi Đại học rồi sao, không ít học sinh lớp 12 đều đến chỗ tôi ăn, nói ăn nhiều lần còn có thể mượn lời chúc tốt lành của tôi, nổi danh trên bảng vàng!”
Bà chủ ngồi bên cạnh đang viết hóa đơn thu tiền, cười híp mắt nhắc nhở: “Đứng đó nói làm gì, ra bàn kia ngồi đi, bốn người các cậu vừa đủ.”
Lo có người đến cướp bàn, Thượng Quan Dục phản ứng nhanh nhất, nhờ vào chân dài bước mấy bước đã chiếm được bàn.
Lấy từ ống đũa ra bốn đôi đũa, Triệu Nhất Dương chia cho cả bọn, Văn Tiêu mở điện thoại chơi game “Anh hùng vinh quang*”, “Ôi Văn Tiêu, sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến chơi game thế?” Cậu ta nghiêng người sang cùng nhìn vào màn hình, “Dã Thần? ID của ai mà hào khí ngất trời thế này, tràn đầy khí thế của Độc Cô Cầu Bại*?”
*Có lẽ là phiên bản mobile của “Liên minh vinh quang” trên máy tính
*Độc Cô Cầu Bại: hiệu là Kiếm Ma, là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, được xem là một trong những nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Tên có nghĩa là “Cô độc một mình mong được bại trận”.
Văn Tiêu trả lời: “Trì Dã.”
“….Mẹ kiếp,” Triệu Nhất Dương nghĩ một lúc mới cảm thấy không đúng, “Không phải đâu, chẳng lẽ “Thỏ con thích ăn củ cà rốt” là nick phụ? Cái này mới là nick chính sao?”
Hứa Duệ tiếp lời: “Hai cái nick này phong thái chêch lệch nhau quá nhiều, quá rõ rệt ha ha ha!”
Đang chơi game, từ khung chat hiện ra một hàng chữ: “Đang ăn cơm sao?”
Văn Tiêu cúi đầu, sự lạnh lùng trong mắt tản bớt đi, thậm chí ngay cả đường nét gương mặt cũng thả lỏng không ít. Cậu lưu loát đánh chữ: “Ừ, phố ăn vặt, cơm rang, đang đợi.” Lại nghĩ đến Trì Dã đột nhiên tìm cậu ra trận đánh MOBA, “Tâm trạng không tốt sao?”
“Dã Thần: Ừ, hơi phiền muộn. Cậu ăn cơm trước đi, tôi đánh một trận đã.”
Văn Tiêu lập tức trả lời: “Cơm còn chưa bắt đầu rang, vừa đủ thời gian đánh một trận.”
“Dã Thần: Khoảng 20 phút là kết thúc trận đấu, đến đi, tôi chơi Jungler.”
Đúng lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, mấy người Triệu Nhất Dương dứt khoát cùng nhau ngồi xem trực tiếp.
Xem được 10 phút: “Mẹ nó, đối phương sắp tan tác rồi, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ có bóng ma trong lòng với cái trò này mất! Mười phút rồi vẫn không thể đầu hàng, chỉ có thể bị đạp trên đất. A di đà phật, những thí chủ này thật là thê thảm!”
Hứa Duệ đẩy mắt kính: “Sao chỉ là một chữ thảm được! Bây giờ tôi đang nghi ngờ có phải những lúc đánh MOBA cùng chúng ta, Trì ca vẫn chưa thể hiện hết kỹ năng thực sự.”
Thượng Quan Dục vạch trần chân tướng: “Chắc chắn chúng ta đã làm vướng chân khiến Trì ca không thể nào phát huy được.”
Triệu Nhất Dương cười to: “Mẹ kiếp, vị thí chủ này, không cần phải nói toạc ra như thế chứ!”
Đến khi tướng thạch anh của đối thủ bị đánh đến nổ tung, Triệu Nhất Dương ngồi về chỗ của mình, tổng kết: “Hôm nay Trì ca chơi game cực kỳ hung bạo, đáng sợ quá. Với cả, tại sao cơm rang của chúng ta vẫn chưa có?”
Hứa Duệ đi giục ông chủ, ở khung chat phía dưới góc màn hình bên trái, Văn Tiêu hỏi: “Tâm trạng đã khá hơn chưa?”
“Dã Thần: Ổn hơn nhiều rồi. Không hỏi tôi là chuyện gì sao? Nhưng mà chơi xong vẫn phải quay lại giải quyết mấy chuyện đau đầu kia, vẫn là không có tác dụng gì.”
Văn Tiêu nhìn những lời này mấy lần, không biết làm sao an ủi, cuối cùng hỏi: “Có thể giải quyết được không?”
Bên kia, Trì Dã nhìn chằm chằm câu này rồi bật cười, cảm thấy bạn cùng bàn của hắn…rất đáng yêu. Tay hắn bấm lên bàn phím, “Đã giải quyết rồi. Có người chặn tôi, muốn cướp lấy mối làm ăn tôi vừa nhận được đi, vừa mới giải quyết xong.”
Văn Tiêu: “Giải quyết thế nào?”
Mu bàn tay Trì Dã bị quẹt xước một vệt, vết thương đã lên vảy, giờ vẫn còn đỏ. Trên vạt áo cũng dính máu, thời gian vẫn chưa lâu nên màu sắc vẫn chưa thẫm lại. Hắn trả lời: “Đánh nhau một trận. Một vài người thôi, 10 phút là đánh xong, tôi không bị thương.”
Gửi những lời này đi, Trì Dã “chậc” một tiếng——–mình giống khổng tước quá.
Đến mức vết thương trên mu bàn tay thế này cũng chẳng tính là bị thương.
Đợi mười mấy giây, lời nhắn của Văn Tiêu hiển thị trên màn hình: “Lần sau đánh nhau gọi tôi đến cùng.”
“Mẹ nó,” Trì Dã lẩm bẩm cái tên “Văn Tiêu” trong miệng thưởng thức mấy lần, sự bực bội trong lòng vô hình được ổn định lại.
Giờ tự học buổi tối, thầy Vật lý lấy lý do “Sắp thi cuối kỳ rồi không đủ tiết để giảng xong bài”, cưỡng ép chiếm nửa tiếng. Sau khi thầy Vật lý cầm sách giáo khoa trở về phòng làm việc tan làm, chỉ còn lại lớp 11 Lý 1 ngập tràn trong đống bài tập sau giờ học không ngừng kêu khổ, tốc độ viết nhanh thoăn thoắt, hận không thể thay đổi tốc độ thời gian chậm lại 0.5 lần.
Giờ tự học buổi tối ngày hôm sau trôi qua một nửa, có người cầm bài tập vào lớp từ cửa sau, đứng ở hàng cuối cùng nhỏ giọng truyền đạt: “Văn Tiêu, lão Hứa gọi cậu đến phòng làm việc.”
Giọng của cậu ta rất nhỏ, thế nhưng phòng học đang rất yên tĩnh, mấy người ngồi hai ba hàng gần đó cũng quay đầu nhìn xuống.
Văn Tiêu dừng bút, xoa xoa khóe mắt mệt mỏi, sắc mặt dưới ánh đèn huỳnh quang toát ra sự nhợt nhạt lạnh lẽo: “Tôi đi ngay đây, cảm ơn.”
Đèn ở phòng làm việc đã tắt một nửa, trừ Hứa Quang Khải đang tiện tay đổ trà nguội vào chậu hoa tiên nhân chưởng ra thì không còn giáo viên nào khác.
Văn Tiêu đi vào, Hứa Quang Khải ngoắc ngoắc tay: “Đến đây, bài tập hôm nay của bọn em không ít, thầy sẽ nói tóm tắt.”
Văn Tiêu đứng bên cạnh bàn làm việc, nhìn những bông hoa nhỏ trong chậu tiên nhân chưởng, liếc mắt qua cũng thấy chắc chắn sẽ không sống nổi qua mùa hè này.
“Thầy gọi em tới là muốn hỏi một chút, Trì Dã và nữ sinh kia có phải tình cảm rất tốt không?”
Văn Tiêu nhất thời chưa kịp phản ứng: “Nữ sinh kia?”
Hứa Quang Khải ho khan vài tiếng, trong lòng tự nói với bản thân, đây không phải nói nhảm, chỉ là chú ý đến phương diện sức khỏe của học sinh! Ông diễn tả rõ ràng hơn chút: “Chính là đối tượng yêu sớm của Trì Dã đó. Hoàn cảnh gia đình Trì Dã…em biết ít nhiều chứ?”
Văn Tiêu im lặng vài giây: “Đều biết.”
“Đều biết? Cũng đúng, tên nhóc Trì Dã kia nói quan hệ các em rất tốt,” Hứa Quang Khải gõ ngón tay lên mặt bìa giáo án, không vòng vo nữa, “Em cũng thấy rồi đấy, gần đây điểm chuyên cần của Trì Dã thảm không nỡ nhìn, dĩ nhiên là vì em ấy có nguyên nhân khách quan, thật sự không đến trường được. Nhưng mà…lớp 12 thì làm thế nào?”
Hứa Quang Khải thở dài: “Tên nhóc Trì Dã này, bình thường nhìn không nghiêm túc nhưng đầu óc rất thông minh, năng lực học tập cũng đứng đầu, không phải thầy lo lắng khả năng của em ấy, thầy chỉ lo lắng về thời gian. Như tình trạng bây giờ, lúc lên lớp 12 chắc chắn không ổn. Thầy đã từng dạy qua mấy khóa, học sinh lớp 12 không chỉ cần sự thông minh tiếp thu nhanh được nền tảng cơ bản mà còn cần cả sự đầu tư về thời gian và tinh lực. Dĩ nhiên, nếu như Trì Dã muốn thi vào một trường bình thường chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng mà điều này sẽ chôn vùi tương lai của em ấy sau này!”
Nói xong câu cuối cùng một cách khí phách, nhận ra bản thân có hơi xúc động, Hứa Quang Khải hòa hoãn giọng lại: “Thầy đã nói qua với Trì Dã việc nghỉ học nhưng em ấy không hề do dự mà từ chối. Thầy suy nghĩ ở phòng làm việc cả ngày, mặc dù nghỉ học không phải chuyện nhỏ nhưng em ấy lại cương quyết từ chối không có lý do như vậy. Mới vừa đột nhiên nghĩ đến, liệu có phải do vấn đề yêu đương không? Nếu thật sự vì chuyện yêu đương thì thái độ kia của Trì Dã còn hợp lý! Còn nữa…”
Văn Tiêu yên lặng lắng nghe, từ trong trí nhớ rút ra được điều gì.
Trước mắt cậu hiện ra hình ảnh Trì Dã nói “Sợ lâu quá không gặp nhau, cậu sẽ quên tôi mất”, lại nghĩ đến lúc sáng trước khi đi, Trì Dã dán lên tai cậu nói câu kia “Mấy bức thư tình được đưa tới kia, một chữ cũng không được đọc” cảnh cáo.
Thậm chí còn không rõ lý do nhớ lại cả lúc Trì Dã bị thương, cậu giúp hắn xử lý vết thương lúc buổi tối, tâm trạng ức chế đột nhiên bị phá bỏ, cậu bị hắn đẩy lên bàn học, tháo mắt kính xuống tùy ý hôn.
Tất cả tình cảm của tuổi trẻ giống như bị ngâm trong băng tuyết lạnh lẽo, lạnh đến từng mạch máu.
Không, bọn họ ngay từ đầu đã lạnh như băng, ngay từ ban đầu đã là như vậy.
Miếng băng mỏng dưới chân dần dần rạn nứt, hai người dè dặt, nơm nớp lo sợ, tham lam cùng muốn hưởng thụ sự vui vẻ, chưa bao giờ dám nói về tương lai, chưa bao giờ dám nói về yêu đương.
Cậu bỏ ra thứ tình cảm chân thành nhất trong nhiều năm qua vì muốn điều gì? Chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ là, vì người kia, cho nên đáng giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK