Mấy người Triệu Nhất Dương không hẹn mà cùng nhớ lại, lúc thảo luận xem có đi ăn liên hoan sau khi thi Đại học không, Trì Dã từ chối thẳng không đi, hỏi nguyên nhân thì nói có chung thân đại sự. Lúc ấy bọn họ chỉ cho là Trì Dã tùy ý qua loa lấy lệ nói bừa, bây giờ xem lại, hình như là…thật?
Mẹ kiếp!
Mặc dù năm lớp 12 Trì Dã luôn nói mình là hoa đã có chủ, đã có người mình thích nhưng ba người bọn họ quan sát rất kỹ, có chỗ nào giống như đã có chủ đâu? Một ngày 24 tiếng trừ lúc ăn cơm ngủ nghỉ thì toàn là học, điện thoại di động sạc pin một lần còn đủ dùng cả tuần, vốn dĩ không có tâm trạng nói chuyện yêu đương. Cho nên bọn họ đều nghĩ rằng Trì Dã nói đùa, mượn cớ để khéo léo từ chối người khác.
Mà bây giờ suy nghĩ lại cẩn thận, nếu thật sự không phải mượn cớ———
Không khoa học! Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề!
Không còn tâm tư muốn chơi game nữa, tốc độ nói của Triệu Nhất Dương rất nhanh, nếu không phải cố kỵ bây giờ đang ở nơi công cộng, cậu ta chưa chắc đã không rống lên hai tiếng: “Trì ca cậu đúng là không biết suy nghĩ! Quá không biết suy nghĩ! Hành động này của cậu phải gọi là ám độ trần thương*! Cậu cái này gọi là yêu ngầm! Cậu lại không có động tĩnh tin tức gì hết, không đúng, bọn tôi đều không cảm nhận được cái gì hết!”
*ám độ trần thương: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới, hiểu đơn giản là đánh lạc hướng.
Trì Dã vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Văn Tiêu ở bên kia, vừa mới nghe thấy tiếng “cạch” nhỏ nhẹ, không biết âm thanh xoay bút trong tay rơi lên mặt bàn hay là làm đổ vật trang trí nào. Tâm trạng hắn rất tốt, nụ cười trong mắt hiện rõ ràng, ngoài miệng trả lời Triệu Nhất Dương: “Là các cậu đã mù còn ngu ngốc, đừng có quăng cái lỗi này cho tôi, Trì ca của các cậu không gánh được.”
Thấy Triệu Nhất Dương còn muốn nói gì, Trì Dã đổi đề tài: “Thi Đại học xong rồi, các cậu đối chiếu đáp án đã ước lượng được điểm của mình chưa?”
Quả nhiên đề tài này rất có hiệu quả, Triệu Nhất Dương tạm thời bỏ qua chuyện “Trì Dã lại nói chuyện yêu đương”, đáp: “Đương nhiên là rồi, so đúng một lần với đáp án tiêu chuẩn mới ra. Ý thứ ba trong câu cuối cùng môn Toán tôi không làm được, quá trình giải của ý thứ 2 đúng một nửa, đáp án phía sau cũng sai rồi, mong kiếm được ít điểm. Môn Toán mẹ nó quá khó, phỏng đoán lần này muốn kéo điểm chuẩn xuống!”
Hứa Duệ tiếp lời: “Vậy cũng chưa biết được đâu, câu cuối cùng trong đề Toán tôi chắc chỉ nắm được 4 điểm, đáp án trắc nghiệm câu cuối cùng chọn sai, rõ ràng câu đó tôi đã từng làm qua rồi! Còn cả Vật lý nữa, đề bài câu cuối cùng quá biến thái! Người ra đề cố ý có phải không?”
Thượng Quan Dục mở miệng cuối cùng: “Không có ai diss* bài luận môn Ngữ văn sao? Tôi đọc tư liệu ba lần vẫn không tìm được góc độ phân tích đề, loại kiến thức này đối với ban Tự nhiên quá không thân thiện rồi!”
*diss: chửi
Nói xong, ba người đồng loạt nhìn sang Trì Dã.
Trì Dã duỗi hai chân, mặc áo phông trắng ngắn tay, đường cong cánh tay bắt mắt, hắn chống tay lên mặt bàn vi tính, ngón tay gõ vài cái: “Tôi không đối chiếu với đáp án tiêu chuẩn, nhưng mà đối chiếu qua với Văn Tiêu rồi.”
Triệu Nhất Dương sốt ruột: “Mẹ kiếp, vậy hai người các cậu đối chiếu với đáp án tiêu chuẩn có gì khác nhau đâu? Kết quả đâu, kết quả thế nào?”
Hứa Duệ cũng vội vàng hỏi theo: “Bao nhiêu điểm?”
Trì Dã trả lời: “Tôi và Văn Tiêu cũng ước lượng điểm tạm thời, thành tích chính thức sau này có, tổng điểm cùng lắm chỉ chênh lệch 3 điểm.”
Thượng Quan Dục cũng gấp rút, hỏi thẳng vào trong tai nghe: “Văn Tiêu, bọn cậu ước lượng tổng điểm là bao nhiêu?”
Văn Tiêu ít nói, chỉ toàn yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, bị hỏi tới mới mở miệng: “721.”
Một hồi vô cùng yên lặng.
Cuối cùng Triệu Nhất Dương hít sâu một hơi khí lạnh, rít từ trong kẽ răng ra hai chữ: “Tôi——–đệt!”
Hứa Duệ hoa mắt, tay vịn vào thành ghế: “Chúng ta làm cùng một bài thi mà? Điểm tối đa của các cậu chẳng lẽ là 850 sao? Mẹ nó, tổng điểm là 750 mà, các cậu thi được 720, đây là loại ma quỷ gì ở nhân gian này? Đáng lẽ ra ngay từ ban đầu tôi không nên cạnh tranh với mấy người các cậu!”
Trì Dã lên tiếng an ủi: “Điểm còn chưa có, cũng chỉ là ước lượng thôi.”
Thượng Quan Dục nói thẳng: “Ước lượng cũng rất đúng đấy, thông thường ước lượng chỉ chênh chút xíu thôi.”
Triệu Nhất Dương chớp mắt: “Ý là, điểm số thực tế có thể cao hơn ý. Vị bạn học họ Trì này quá thiếu đòn! Các anh em, xử cậu ta đi!”
Trì Dã cười to: “Còn muốn tôi giúp các cậu diệt tướng thạch anh không?”
Triệu Nhất Dương không sợ: “Cậu chết rồi còn có Văn Tiêu! Vẫn có thể giết chóc bốn phương nhé!”
Trì Dã càng không sợ, cong môi nói về phía tai nghe: “Văn Tiêu, cậu đứng về phe ai?”
Vài giây sau, Văn Tiêu dường như cũng không biết làm sao, chỉ đáp: “Cậu, đứng về phe cậu.”
Những lời này mấy người đều nghe được, Triệu Nhất Dương trừng mắt nhìn Trì Dã, không muốn nhìn hắn đắc ý nữa, muốn mắng thêm đôi câu nhưng thấy rõ vẻ mặt Trì Dã, cậu ta lại bật cười trước.
Khoảng thời gian Trì Dã mới đi học lại, cậu và hai người Thượng Quan Dục đều cảm giác được sự thay đổi của Trì Dã. Không phải ngoại hình hay cái gì khác, mà là cảm thấy cả con người đều khác.
Trì Dã lúc trước, nói thẳng ra thì vừa uể oải lại còn có chút gì đó không đứng đắn, nghỉ học một thời gian rồi quay lại, Trì Dã rõ ràng trầm tính hơn rất nhiều, dường như tinh thần và nghị lực đã bị mài giũa nhẵn sạch, mọi góc cạnh đều bị đâm đến chảy máu đầm đìa, sau đó lại vùng lên lần nữa.
Ở tận nơi sâu thẳm, giống như có một ngọn lửa bừng lên sáng rực, giúp Trì Dã kiên cường đi trên cây câu độc mộc*.
*cầu độc mộc: ví với con đường gian nan hiểm trở
Khi đó mọi người đều vùi đầu chuẩn bị thi Đại học, mọi sở thích và háo hức đều tháo chạy trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cuộc sống cá nhân của mỗi người đều như nước đọng, ngâm trong bài thi và trang sách, sự thay đổi của Trì Dã không thể hiện ra rõ ràng.
Cho đến bây giờ.
Cho đến giờ phút này, Triệu Nhất Dương mới chắc chắn, Trì ca của trước đây đã trở lại.
Nhìn thẳng về phía trước, kỳ nghỉ hè của lớp 12 phá lệ dài đằng đẵng, nhất là đối với phụ trung Minh Nam luôn keo kiệt, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hai năm trước cộng lại cũng không bằng lần này. Mấy người không có việc gì để làm, lại vùi mình trong quán net chơi game.
Vừa chơi game vừa tán gẫu.
“Nhắc mới nhớ, Trì ca cậu không đi ăn, không biết có bao nhiêu nữ sinh đau lòng thất vọng lại khổ sở. Tôi biết thừa có mấy nữ sinh đã chuẩn bị trước bữa liên hoan chia tay tỏ tình với cậu, còn cả Văn Tiêu cũng thế, các cậu đã trở thành tiếc nuối của những nữ sinh cao trung kia!” Triệu Nhất Dương điều khiển nhân vật rong game nhảy lên, một đao chém trúng Hứa Duệ, “Ha ha ha xin lỗi học ủy, thanh máu của cậu cạn rồi! Tôi nhìn nhầm cậu thành kẻ thù, xin lỗi nhé!”
Hứa Duệ quay đầu, bàn tay đang gõ phím dựng ngón giữa về phía Triệu Nhất Dương.
Triệu Nhất Dương nói không ngừng được: “Ơ Văn Tiêu đâu, liên hoan tốt nghiệp cậu có đi ăn không, chắc lại có rất nhiều người tìm cậu tỏ tình đúng không? Tôi dù mù cũng đoán được hai con số!”
Bên Văn Tiêu truyền đến âm thanh gõ phím cạch cạch, trên màn hình, cậu điều khiển một nhân vật trong AOE* dùng chiêu lớn đánh bại các yêu quái xung quanh, sau đó mới nghe thấy cậu trả lời: “Tôi không tham gia.”
*AOE (Age of Empires): tựa game Thời đại của những đế chế.
“Cậu cũng không đi hả?” Triệu Nhất Dương ngừng tay cầm chuột, “Cậu và Trì ca đều không đi, ha ha ha, nếu không phải Minh Nam và Thanh Châu cách nhau quá xa, tôi cũng nghi ngờ có phải hai người các cậu lặng lẽ bỏ lại tất cả mọi người, đơn độc tụ tập ăn một bữa hay không——-Mẹ kiếp bệ hạ mau mau cứu tôi, thanh máu mau đầy lại, yêu quái muốn đánh tôi, tôi sắp chết rồi!”
Cậu ta vừa dứt lời thì nhận ra mình thật sự chết, trên màn hình trong nháy mắt biến thành màu trắng đen, nhìn thêm còn thấy cả dòng thông báo đã chết: “Mẹ kiếp, Trì ca cậu lại bị cái gì kích thích đột nhiên giết tôi?”
Trì Dã điều khiển nhân vật game đứng bên cạnh Văn Tiêu trả lời: “Cậu quá nhiều lời.”
Hứa Duệ ở một bên cười trên sự đau khổ của người khác: “Ha ha ha, đại sư, cậu biết không, nhân vật phản diện chết vì hay nói nhiều đó?”
Triệu Nhất Dương gào lên: “Các thí chủ, ta là người tốt! Người tốt!”
Đúng lúc có nhân viên mặc đồng phục quán net đi qua bên cạnh, Triệu Nhất Dương tháo tai nghe xuống gọi người lại: “Phiền anh lấy hộ một hộp trà chanh Vita*, loại lạnh.” Cậu ta quay đầu, “Các cậu muốn uống gì không?”
Thượng Quan Dục chọn nước suối, Hứa Duệ chọn nước chanh, Trì Dã lấy thêm một lon Coca lạnh.
Chờ nhân viên tiệm net đi, Trì Dã nói vào trong micro: “Văn Tiêu, tôi mua một lon Coca.”
Triệu Nhất Dương đeo tai nghe lên lần nữa, nghe thấy câu này cảm thấy kỳ lạ: “Trì ca, sao cậu mua một lon Coca cũng phải nói với Văn Tiêu? Nếu tôi là Văn Tiêu, tôi thấy cậu phiền chết.”
Trong tai nghe, Văn Tiêu không nói gì, kỳ quái là, Trì Dã cũng không thèm phản ứng với cậu ta.
Triệu Nhất Dương mơ hồ cảm thấy có gì không đúng lắm——sao Trì ca không quay sang đáp trả mình? Không kịp suy nghĩ nhiều, cậu ta điều khiển nhân vật nhảy qua: “Thượng Quan hồi máu cho tôi! Tôi mới sống lại, lại chết tiếp bây giờ!”
Bên kia tốc độ tay như bay đang dùng kỹ năng hồi máu, Trì Dã điều khiển nhân vật đứng bất động dưới cái cây, để nguyên bàn phím rồi cầm điện thoại di động lên nhắn WeChat cho Văn Tiêu.
“Trì Dã: Trưa nay ăn gì thế?”
Từ trong tai nghe truyền đến âm thanh “tinh” của âm báo tin nhắn điện thoại.
Ngay lập tức, nhân vật game Văn Tiêu điều khiển cũng bất động, cùng lúc đó Trì Dã nhận được trả lời.
“Văn Tiêu: Cơm rang trứng. Cậu thì sao?”
“Trì Dã: Mỳ trứng gà, không ngon bằng lúc ăn với cậu.”
“Văn Tiêu: Cậu bám người thật đấy.”
“Mẹ nó,” Trì Dã cười mắng một câu, sau đó lại biếng nhạc dựa lên lưng ghế đánh chữ, “Chỉ bám cậu thôi.”
“Văn Tiêu: …”
Sau một chuỗi dấu chấm lửng, Văn Tiêu nhắn lại hai chữ: “Cho phép.”
Nhìn chằm chằm hai chữ này, Trì Dã cong môi cười toe toét, cảm thấy bạn trai của hắn thật sự—–rất đáng yêu.
Ngay lập tức hai người bị bắt tại hiện trường.
Hứa Duệ bấm phím đến nỗi ngón tay cũng sắp gãy, vừa mới dừng lại một lúc thì phát hiện nhân vật game mà Trì Dã và Văn Tiêu điều khiển giống như bị mắc kẹt, không động đậy gì hết. Cậu ta quay đầu lại: “Mẹ kiếp Trì ca, đang lúc nguy cấp cậu lại chơi điện thoại di động? Đang nhắn tin với ai đấy?”
Trì Dã đặt điện thoại xuống cạnh con chuột, trong mắt đều là nụ cười đến sáng ngời: “Đương nhiên là nhắn tin với đối tượng yêu đương rồi.”
Không quấy rầy mấy người đang yêu đương là thái độ làm người cơ bản nhất của những người độc thân, Hứa Duệ hỏi thêm: “Văn Tiêu thì sao? Tôi còn tưởng hai người các cậu cùng bị mắc kẹt.”
Trì Dã rất không đứng đắn tiếp lời trước: “Cậu ấy cũng có thể vừa nhắn tin tán gẫu với người yêu.”
Triệu Nhất Dương cắn ống hút hộp trà chanh Vita trách Trì Dã: “Trì ca, cậu tưởng ai cũng giống cậu, thấy sắc bỏ bạn, không để ý đến bọn tôi trong game, đúng không Văn Tiêu?”
Trong tai nghe, mấy giây sau Văn Tiêu mới đáp: “Ừ.”
Sau đó Triệu Nhất Dương phát hiện ra, rõ ràng vừa bị oán trách nhưng Trì Dã lại cứ ngồi chơi game trên ghế, cười hết sức…cợt nhả?
*Vita: một thương hiệu của nhiều loại đồ uống và thực phẩm được sản xuất bởi công ty nước giải khát có trụ sở tại Hồng Kông Vitasoy.