• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang cúi đầu quay về phòng thì trên đường đi gặp phải Phương Nguyên. Phương quản sự vẫn sạch sẽ gọn gàng như vậy, nở nụ cười điềm đạm, khẽ hỏi nàng: "Nghe nói An quản sự muốn xem thứ này?" Bao vải gã cầm trong tay để lộ một góc.



An Nhược Thần cúi đầu nhìn, là hồ sơ vụ án của Triệu Giai Hoa.



An Nhược Thần mừng rỡ ngẩng đầu lên, Phương Nguyên bình tĩnh nói: "Nếu nói ai quen thuộc nhất với nhân mạch của thái thú đại nhân, thì trong lầu Tử Vân này không ai có thể hơn ta cả. Chỉ là nếu trưởng sử đại nhân không muốn, An quản sự đừng để lộ ra là được."



An Nhược Thần gật đầu liên tục.



Phương Nguyên đưa bao vải cho nàng, rồi khom người quay đầu bước đi.



An Nhược Thần nhanh chóng mở hồ sơ ra. Trên hồ sơ viết, Triệu Giai Hoa để lại di thư, chữ trong di thư đúng là bút tích của nàng, câu văn lung tung, hối hận vì mình đã lỡ giết con gái, lúc thì nói con gái báo thù, lúc lại nói con gái lạnh, mình phải đi theo con, vân vân mây mây.



Chợt An Nhược Thần hiểu ra một câu mà Triệu Giai Hoa đã nói với nàng. Triệu Giai Hoa nói mình không biết chữ nhiều lắm. Thật ra nàng ta biết chữ, nàng ta ký tên trên hồ sơ vụ án ở nha môn, chắc chắn ở nhà có bản sao của nàng, cho nên mới có thể so sánh bút tích. Nhưng nàng ta lại cố ý nói mình không biết chữ.



An Nhược Thần trợn mắt nhìn hồ sơ, di thư là giả. Nếu có phong thư hay mảnh giấy viết mà Triệu Giai Hoa để lại cho nàng thì cũng sẽ là giải. Đây là lời nhắc của Triệu Giai Hoa. Nàng ta đề phòng có người giả danh mình làm ra kiểu chuyện như thế này.



An Nhược Thần lại lần nữa đánh giá Triệu Giai Hoa, nữ nhân này quá thông minh. Mỗi một câu nàng ta nói, đúng là thật sự phải coi trọng.



Trong doanh trại ở sườn dốc Thạch Linh, Long Đại cũng đang đọc thư. Trong thư chỉ có hai chữ "tuân lệnh".



Chỉ hai chữ, nhưng hắn nhìn rất rất lâu. Tựa như viết trong thư không phải là "tuân lệnh", mà là tràng giang đại hải khác.



Sở Thanh lại gần, bình luận: "Chữ của An cô nương cũng không tệ nhỉ, trong tú lệ lại có nét phóng khoáng sức lực, ắt hẳn là một cô nương thông minh."



Long Đại liếc hắn, không lên tiếng.



Sở Thanh nói tiếp: "Thư trả lời này đơn giản mà có lực, khôn khéo hiểu chuyện, ắt hẳn là một cô nương biết nghe lời."



Long Đại gấp thư lại, bỏ vào trong ngực. Không đáp lời Sở Thanh. Có thể nghĩ được nhiều như vậy, không đánh giặc thì đúng là rảnh rỗi quá rồi.



"Ta không có rảnh đâu tướng quân, ta nói thật đấy." Sở Thanh lại còn nhấn mạnh câu cuối, lập tức bị Long Đại đá ra ngoài lều.



"Sắp xếp cho xong chuyện chuyển giao tù binh ngày mai đi, đừng có làm sai đấy."



Sở Thanh chắp tay sau lưng nhàn tản rời đi, tướng quân thật là, đã đâu vào đó hết cả rồi, còn cần gì phải dặn dò nữa chứ. Không phải hai chữ "tuân lệnh" này rất tốt sao, tướng quân có gì không hài lòng chứ, nghiền ngẫm lâu như vậy, liệu còn có thể nhìn ra thủ đoạn bịp bợm à.



Lại nhắc đến Lý Tú Nhi bên này, kế hoạch tiến hành không hề thuận lợi. Nàng ta trái lo phải nghĩ những lời của Lục đại nương, cũng không dám tin tưởng hoàn toàn. Nhưng thà tin là có, vẫn nên ra ngoài tránh nạn thì hơn, nàng định đưa cả mẫu thân và nghĩa muội đi, cứ nói đưa mẫu thân ra ngoài quận khám bệnh là được. Ở đó một thời gian rồi quay về sau. Nhưng lúc này đã gần đến cuối năm, không phải là thời cơ tốt. Bận rộn một ngày mới được nghỉ ngơi, nàng thấy tâm trạng tướng công có vẻ không tệ, thế là đưa ra thỉnh cầu đưa mẫu thân ra ngoài khám bệnh, nhưng lại bị từ chối ngay. Chính thất Tưởng Thị còn không cho nàng mặt mũi, quát nàng cố ý chọn thời điểm bận rộn mà thêm loạn, muốn Khương gia xấu hổ, cố ý khoe khoang mình quan trọng lắm. Chỉ là một tiểu thiếp chứ có gì đâu, nghĩ mình là ai vậy chứ, nàng ta như vậy, tiện tay là có thể tóm lấy. Đừng xem mình quan trọng lắm. Có bản lĩnh đi thì đừng về nữa.



Khương Vĩ mặc cho thê tử mắng mà không bênh vực Lý Tý Nhi. Lý Tú Nhi bị mắng mà dàn dụa nước mắt, nhưng vừa khóc thì lại bị mắng nữa.



Lý Tú Nhi im lặng về phòng, trong lòng bết muốn danh ngôn chính thuận rời đi thì không được. Nàng không ngủ được, càng nghĩ càng ấm ức, nghĩ đến cuộc hôn nhân không vừa ý của mình, nghĩ đến mẫu thân đang bệnh, nghĩ đến bản thân bị người ta nắm nhược điểm mà lợi dụng, ngày ngày sống trong sợ hãi, không thấy được bến bờ. Nước mắt không ngừng tuôn trào, nhưng lại không dám khóc ra tiếng, sợ quấy nhiễu đến phòng bên cạnh thì lại bị ăn mắng.



Khóc một hồi ngủ một hồi, nhất thời cũng chẳng biết đã canh mấy rồi. Trong lúc mơ màng, chợt nghe thấy âm thanh quái lạ, sau đó nàng ngửi thấy mùi khét do đốt vải.



Lý Tú Nhi bàng hoàng, lời của bà tử nói lúc sáng chạy quanh đầu. Triệu Giai Hoa chết rồi, người tiếp theo chính là cô.



Nàng gấp gáp nhảy cẫng lên, nhanh chóng mặc xiêm áo vào, lấy bọc y phục mà ban ngày nàng đã lén chuẩn bị nhét vào dưới gầm giường ra. Sau đó nàng nhìn qua nơi khe cửa, dường như khói đen bốc lên từ cửa hàng phía trước, có hai bóng người lén lút đi về phía nhà kho, ở đó đặt rất nhiều vải, xem chừng chính chúng đã đốt cửa hàng, giờ muốn đốt kho tiếp. Mà có hai người khác đang đi về phía phòng nàng.



Lý Tú Nhi sợ hãi bụm miệng lại, nhanh chóng lắc mình ra sau tường, sợ bị chúng nhìn thấy.



Trong phòng bốc cháy, chắc chắn mọi người phải đi dập hỏa. Còn nàng như chết ngộp trong phòng, biến mất trong cơn hoảng loạn, cuối cùng nói là trong lúc dập lửa vô tình bị thiêu chết. Lý Tú Nhi nhắm hai mắt, tim đập thình thịch, đoán chừng dựa theo tình hình hôm nay nàng bị chửi, nếu tướng công và Tưởng Thị đi báo án, sẽ nói là do nàng bị mắng nên mới ghi hận đốt cháy cửa hàng, kết quả bản thân lại vô tình bị thiêu chết.



Lý Tú Nhi nghĩ đến đây, đeo bọc y phục vào, lặng lẽ đi đến nơi cửa sổ, đang định chạy trốn ra ngoài thì tính toán lại vẫn không đành lòng, đưa tay cầm một bình hoa, ôm bình hoa leo ra ngoài cửa sổ. Sau đó nàng gắng sức ném bình hoa lên nóc nhà, rồi cũng mặc kệ sau đó ra sao, lập tức xoay người chạy ra sau tạp viện, xuyên qua cửa viện, chạy ra góc phố, trốn vào bóng tối gắng sức chạy thật nhanh.



Một tiếng xoảng vang lên, không biết bình hoa đập vào nóc nhà hay bị rơi xuống đất rồi, trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng vang dội vô cùng lớn.



Lý Tú Nhi nghe thấy, nàng cảm thấy mình đã cố hết sức rồi, cầu nguyện mọi người bình an, chính nàng cũng rất muốn sống.



Lý Tú Nhi biến mất trong đêm. Mà cửa hàng y phục Khương gia nhanh chóng chìm ngập trong tạp âm "đi lấy nước" "mau cứu hỏa" "người đâu, cứu mạng" đầy kinh hãi rối ren. Ánh lực rừng rực, chiếu sáng cả một vùng trời đêm.



Trời còn chưa sáng, nhưng nửa thành Trung Lan đều đã thức giấc.



Ngọn lửa ở cửa hàng y phục Khương gia quá lớn, lan rộng trái phải, những căn hộ bên cạnh của bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, rất nhanh cả con phố đều đã tỉnh giấc, mọi người dồn sức dập lửa. Nhưng lại có kẻ nhân lúc cháy nhà mà hôi cửa, nhân lúc các nhà ra ngoài cứu hỏa thì vào phòng trộm cắp. Nhất thời tiếng kêu la khóc thét xen lẫn tiếng mắng chửi cứ quanh quẩn bên tai chẳng dứt.



Thái thú Diêu Côn cũng bị dựng dậy, nghe được chuyện này thì tức tốc phát người đi dập lửa trị an. Nghe nói thế lửa vừa lớn vừa lan nhanh, trộm cướp ngang ngược, Diêu Côn nhanh chóng mặc qua phục vào, tự mình đến hiện trường chỉ huy.



Đến lúc trời hửng sáng, cuối cùng con lửa cũng đã được dập tắt, có nhà cửa phòng ốc bị sụp đổ, có người bị thương, cả con đường toàn là nước đen sì lan tràn một vùng.



Diêu Côn tổ chức viện trờ, phát người đến từng nhà hỏi han kiểm soát tình hình. Các y quán trong thành cũng được gọi đến chữa trị, thi thể được kiểm kê, viết lên địa chỉ phát hiện, rồi tìm người nhà đến nhận. Còn rốt cuộc vì sao mà ngọn lửa bốc cháy, là bất ngờ hay vì điều gì khác thì các bộ khoái đã nhận lệnh điều tra trục hộc.



Lục đại nương đứng lẫn trong đám đông, cùng hỏi thăm láng giềng quen thân. Nghe được chuyện thì hít một hơi lạnh.



Nghe nói lửa bắt đầu từ cửa hàng y phục Khương gia, trong nhà hắn toàn là vải vóc vật liệu dễ bắt cháy, đúng là có tiểu nhị gác đêm, dù vậy cũng không biết vì sao lại có lửa. Nhưng đã không còn thấy tiểu nhị đâu nữa. Đến thiếp thất Lý Tú Nhi cũng vậy. Không biết liệu có trong số thi thể bị đốt cháy không.



Vừa rồi thái thú đại nhân đã hỏi Khương Vĩ và Tưởng Thị. Tưởng Thị nói đêm qua Lý Tú Nhi ồn ào muốn về nhà mẹ đưa mẹ đi khám bệnh, bọn họ không đồng ý. Lý Tú Nhi khóc ầm ĩ. Tưởng Thị nghi ngờ Lý Tú Nhi muốn đốt xiêm y trút giận, có lẽ vì vậy mà bắt lửa. Cuối cùng không ngờ không khống chế được thế lửa, tạo thành bi kịch.



"Nhất định đại nhân phải bắt con tiện nhân kia lại, tuyệt đối phải róc xương nó." Tưởng Thị kêu khóc.



Khương Vĩ lại nói Lý Tú Nhi là người hiền lành nhát gan, xưa nay luôn chuyên cần chăm làm, nghĩ chắc không biết làm chuyện này. Có lẽ lửa thiêu cháy, nàng không kịp chạy thoát, đã gặp nạn rồi. Vừa nói vừa rơi lệ.



Đôi vợ chồng vì chuyện này mà tranh cãi ồn ào ở trên phố. Tưởng Thị không buông tha, nhận định là do Lý Tú Nhi độc gác gây ra, còn Khương Vĩ một lòng tìm thi thể, muốn tìm lại di thể của Lý Tú Nhi.



Thái thú Diêu Côn nghe mà nhức đầu, phát người gấp rút đến nhà mẹ Lý Tú Nhi xem sao, nếu do nàng ta gây nên thì chắc chắn sẽ trốn về nhà mẹ. Hàng xóm láng giềng ba mồm bảy miệng đều nói hộ Lý Tú Nhi, nói nàng ta là một cô nương lương thiện hiếu thuận. Nên ắt là có kẻ cướp muốn vào cửa hàng cướp tiền, bất cận đụng phải vật dễ cháy. Rất nhiều nhà bên cạnh rối rít báo án, nói nhà mình bị trộm, cũng có người cung cấp manh mối, nói là thấy kẻ trộm mặc y phục đen che mặt.



Lục đại nương nghe quanh một hồi, trong lòng nặng trịch. Tuy đã đoán được đối phương sẽ ra tay với Lý Tú Nhi, nhưng không ngờ lại dùng đến thủ đoạn tàn bạo như vậy, đốt nhà cướp tiền giết người, làm người ta vô cùng căm phẫn. Như thế, mục đích muốn giết Lý Tú Nhi sẽ bị chôn vùi, không ai phát hiện được.



Lục đại nương hỏi thăm rồi nhìn xung quanh, thầm nghĩ không biết có ai theo dõi hành tung của mình không. Bà không dám để lộ sơ hở, trưng ra nét mặt nhiều chuyện hỏi thăm lại rảnh rỗi hiếu kỳ đôi ba câu, sau đó đến đưa rau cho các nhà như thường lệ. Trên đường giao hàng cố ý đi đường vòng ngang qua nơi mà nàng đã nói với Lý Tú Nhi, thấy cửa nhà đóng kín, ngoài cửa đặt một chiếc giỏ trúc đậy nắp. Lục đại nương nhận ra chiếc giỏ ấy, chính là nàng đã đặt trong căn nhà đó. Lục đại nương bình tĩnh lại.



An Nhược Thần cũng đã nghe nói đến vụ án này. Có quá nhiều hộ gia đình dính vào, người bị hại rất đông, ầm ĩ đến mức phía quân đội cũng phải hái người ra khám xét tuần vệ, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng mật thám nhân lúc loạn mà vào thành làm điều ác. Trong lầu Tử Vân cũng tăng cường cảnh vệ, tăng vệ binh nhân thủ. Những hồ sơ vụ án có liên quan cũng nhanh chóng được đưa đến lầu Tử Vân.



Vậy là An Nhược Thần lại đi tìm trưởng sử Lý Minh Vũ. Và nàng lại bị cự tuyệt. Giống như lần trước, vẻ mặt từ chối giống nhau, lý do từ chối giống nhau, ngay đến tư thế đứng cũng giống nhau. An Nhược Thần cũng làm đủ trò, vừa sốt ruột vừa giậm chân. Nhưng vừa xoay người, nàng lại lặng lẽ đi tìm Phương Nguyên.



Phương Nguyên cũng rất chắc chắn, không nói nhiều một câu, âm thầm mà giúp nàng lấy được hồ sơ vụ án.



An Nhược Thần nghiêm túc nhìn hồ sơ. Mười ba thi thể, có bốn thi thể tìm thấy từ cửa hàng y phục Khương gia, trong đó có một thi thể nữ, đã cháy khét không còn nhận ra. Tim An Nhược Thần đập như trống chầu, không biết thi thể nữ này có phải là Lý Tú Nhi hay không.



Trên hồ sơ lại viết, có năm người cung cấp lời khai nhìn thấy có gã mặc đồ đen bịt mặt hành hung, nhưng không nói có bao nhiêu người, cũng không rõ là cao thấp mập ốm thế nào, vì lúc ấy quá hoảng hốt ồn ào. Một người trong đó được xác nhận là do ham hóng hớt mà nói dối, không thấy hắc y nhân nào.



Cửa hàng y phục Khương Thị là nơi bắt đầu bốc cháy, nhưng không phải tất cả ngòi lửa đều từ cửa hàng Khương Thị lan ra. Có người khai rằng khi nhà mình bốc cháy, vẫn còn cách cửa hàng Khương Thị rất xa.



Không có ghi chép khám nghiệm tử thi của ngỗ tác, còn chưa tiến hành được bước kia.



An Nhược Thần vừa nhìn vừa nghĩ ngợi, định tìm manh mối hữu dụng từ trong này. Chợt đúng lúc Xuân Hiểu ở ngoài nhà vào báo, nói là trưởng sử Lý Minh Vũ đến thăm.



An Nhược Thần sợ hết hồn, tưởng chuyện Phương quản sự giúp nàng trộm hồ sơ vụ án đến đã bị lộ, nàng vội thu cất mọi thứ, đã chuẩn bị xong tâm tư muốn giải bày, kết quả ra ngoài nhà thì lại thấy Lý Minh Vũ nghiêm túc nói: "Nghe nói gần đây cô nương lui tới khá thường xuyên với muội muội trong nhà."



An Nhược Thần sững sờ.



Lý Minh Vũ lại nói: "Lầu Tử Vân là nha môn quan đội, cũng là phủ của tướng quân, là trọng địa trong quân, không phải nơi tùy tiện ai muốn vào thì cũng vào được. Cô nương cũng dốc sứng vì quân đội, nên chuyên tâm chăm chỉ, dây dưa với trong nhà như thế, không ổn thỏa lắm."



An Nhược Thần vội vã đáp: "Lý đại nhân dạy phải."



Nhưng Lý Minh Vũ lại hỏi: "An quản sự nhiều lần muốn lấy hồ sơ ghi chép vụ án, vậy có tính toán gì không?"



An Nhược Thần không rõ ý của Lý Minh Vũ lắm, không dám tùy tiện trả lời.



Lý Minh Vũ nói: "Hỏi như thế là vì dù sao An quản sự cũng theo Tạ đại nhân làm việc, theo ý tướng quân đại nhân đã dặn, không có Tạ đại nhân ở đây, nhưng nếu An quản sự có chuyện cấp bách, ta cũng biết cả rồi, sẽ xử lý giúp."



Giọng điệu này làm An Nhược Thần nghẹn lời, "Không có chuyện gì cấp bách lắm, đợi các đại nhân quay về đã."



Lý Minh Vũ nhìn xoáy vào nàng: "Vậy thì tốt. Ta hỏi rõ rồi, đợi các vị đại nhân quay về, An quản sự cũng đừng nói là ta làm khó An quản sự."



An Nhược Thần tự biết thấp cổ bé họng, đành nở nụ cười thưa vâng.



Sau khi Lý Minh Vũ rời đi, Xuân Hiểu an ủi An Nhược Thần: "Cô nương chớ để bụng. Trưởng sử đại nhân chính là như thế, lúc nào cũng xụ mặt, nhìn đâu cũng chằm chằm, giống như nhìn ai cũng lười biếng vậy."



An Nhược Thần đáp mấy câu, tâm tư vẫn còn xoay quanh vụ án. Nàng nghĩ, không biết Lục đại nương có chuyển tin được không. Thế là nói muốn đi giải sầu. Nàng làm như đi dạo, tránh vệ binh tuần tra, nhân lúc bốn bề vắng lặng thì đi đến hành lang nàng đã hẹn với Lục đại nương, nhấc viên đá thứ ba lên, quả nhiên thấy bên dưới có tờ giấy bình an.



An Nhược Thần nhanh chóng thu giấy hoa tiên vào trong tay áo, viên đá đặt năm ngang, rồi như không có chuyện gì đi về phòng.



Vào phòng rồi mới lấy giấy hoa tiên ra xem. Bên trên viết một chữ "ba", sau đó đánh dấu lên từ "An trạch" ở tờ giấy.



An Nhược Thần hưng phấn, "ba" là chỉ Lý Tú Nhi, "An trạch" ám chỉ nàng đã thành công trốn vào căn nhà các nàng sắp xếp, nàng ta còn sống!



An Nhược Thần đốt giấy hoa tiên, đi qua đi lại trong phòng, tính toán xem nên làm thế nào. Lý Tú Nhi ẩn nấp như vậy không phải là kế hoạch lâu dài, nàng ta nhớ mong mẫu thân, không chừng đến mình cũng không sống nổi. Chắc chắn nàng phải đi gặp nàng ta một lần, phải mau chóng gặp được nàng ta.



An Nhược Thần đi ra ngoài, không dẫn Xuân Hiểu theo, nhưng phải báo cho Điền Khánh và Lư Chính. Đây là quy định của Long Đại, bất kể nàng ở đâu, tất phải có người bảo vệ. Nếu ngay đến cả Điền Khánh, Lư Chính cũng không thông báo mà lén lút chuồn đi thì rất khả nghi. Nếu bị nội gián biết được, ắt chuyện sẽ bị tiết lộ.



Hôm nay Điền Khánh ra ngoài cùng nàng, trên đường nghe mọi người rôm rả vụ án cửa hàng y phục Khương Thị, Điền Khánh hỏi An Nhược Thần không đi xem chút sao?



An Nhược Thần nói chắc chắn bây giờ ở cửa hàng y phục toàn là nha sai quan binh, cửa hàng bị cháy e cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, có đến thì cũng chỉ thêm loạn. Nay Lý trưởng sử đã nhắc phải đợi Tạ đại nhân và tướng quân về rồi tính sau, nàng không muốn gây phiền toái.



Điền Khánh nghe vậy thì làm mặt quỷ, "Lý trưởng sử." Dường như cũng có phê bình kín đáo với người này. An Nhược Thần chỉ cười không đáp.



Sau đó An Nhược Thần đến gần An phủ, tìm một thiếu niên chuyển lời cho An phủ. Chỉ chốc lát sau An Nhược Hi đã dẫn nha hoàn đi đến phố gặp An Nhược Thần, nói: "sao thế? Hôm nay đích thân tới đây, không ra oai sai bảo ta nữa à? Chẳng lẽ tỷ muốn về xem sao?"



An Nhược Thần làm vẻ mặt chán ghét: "Giờ ta không muốn đến cái nơi quỷ quái ấy. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng đi. Không được mang theo nha hoàn, muội có đến không?"



Tất nhiên An Nhược Hi đi rồi.



Hai tỷ muội đi loanh quanh trên đường, cuối cùng dừng lại tại một thủy các - đó là một quán trà, là nơi phẩm trà nghe khúc. An Nhược Thần nói đi mệt rồi, ngồi nghỉ ở đây đi.



An Nhược Hi không có ý kiến, nàng ta ôm một bụng nghi vấn, không biết An Nhược Thần tính làm trò gì.



Điền Khánh thấy các nàng dừng lại thì đứng ở đối diện chờ. An Nhược Thần đưa mắt ra hiệu, Điền Khánh gật đầu đã rõ.



An Nhược Thần đưa muội muội vào nhã gian trong thanh thủy các, gọi bình trà xanh, không muốn nghe khúc, rất nhanh trong nhã gian chỉ còn lại hai người các nàng. An Nhược Hi không ngụy trang nữa, sầm mặt hỏi: "Lần này lại muốn như thế nào nữa?"



An Nhược Thần ung dung thong thả đáp: "Ta đã nói rồi, lần tới gặp mặt ta sẽ nói cho muội biết ít chuyện."



An Nhược Hi ngồi thẳng: "Nói đi."



"Muội có nghe nói chuyện cửa hàng y phục Khương Thị bị cháy, liên lụy đến cả con phố, hơn mười người chết thảm, thiêu hủy hơn nửa phố không?"



"Nghe rồi." Nói đến vụ thảm án này, An Nhược Hi rất nghiêm túc.



"Một số thớ vải của cửa hàng y phục Khương Thị là từ Nam Tần đến, muội có biết không?"



An Nhược Hi ngây ra: "Chẳng lẽ cửa hàng bị đốt và vận chuyển hàng hóa Nam Tần có liên quan nhau sao?"



An Nhược Thần lắc đầu: "Cụ thể thì ta cũng không biết. Ít nhất là trên hồ sơ ghi chép vụ án của nha môn không hề viết như vậy. Nhưng gần dây có tin đồn kiểm tra chặt chẽ hàng thông quan từ thương bạc ti, vậy thì chuyện này khá kỳ lạ."



An Nhược Hi nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK