• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Chinh vội đến gần: "Lưu lão bản. Tôi, tôi không phải là người xấu, tôi không đến để đánh nhau. Tôi sợ bọn họ phát hiện ra mình nên cứ trốn dưới gầm bàn, sau đó đánh nhau, bọn họ ra ngoài..." Tề Chinh muốn giải thích, nhưng đột nhiên nhớ ra không có cách nào giải thích được vì sao mình lại đến Lưu phủ.



Nhưng chẳng ai màng cậu đến đây thế nào.



Triệu Giai Hoa thấy Lưu Tắc có thể mở miệng thì hô lên: "Tướng công." Nàng nắm chặt tay Lưu Tắc, khóc không thở được.



An Nhược Thần ở bên cạnh gọi: "Tề Chinh? Đệ là Tề Chinh con nuôi của cha Dương?"



Tề Chinh sửng sốt, quay đầu nhìn nàng: "Tỷ biết cha sao?"



An Nhược Thần nói: "Không biết, nhưng ta biết chuyện của ông ấy. Ông ấy muốn báo chuyện mật thám, cũng là điều bọn ta muốn điều tra."



Tức khắc Tề Chinh chấn động.



Tiếng đánh nhau hò hét bên ngoài càng kịch liệt, An Nhược Thần nhìn ra cửa, gọi Tề Chinh cùng đến chặn cửa lại.



Hai người hợp sức đẩy bàn đến sau cửa, rồi Tề Chinh chạy đến cửa sổ xem xét tình hình. An Nhược Thần nhanh chóng đi xem vết thương của Lưu Tắc. Mặt Lưu Tắc xám trắng, rõ ràng không thể nhanh được. An Nhược Thần la lên: "Ngươi đừng có chết, nói cho ta biết tên, còn có ai là mật thám nữa!"



Lưu Tắc chẳng màng đến nàng, y chỉ nhìn Triệu Giai Hoa.



Triệu Giai Hoa cũng không nói rõ được trong lòng mình là hận hay là oán, nàng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.



"Mau nói cho ta biết." An Nhược Thần nắm lấy vai Lưu Tắc: "Ngươi không thể chết như thế được, ngươi là nhân chứng quan trọng!"



Lưu Tắc nhìn Triệu Giai Hoa, khổ cực nói: "Ta..."



An Nhược Thần không dám động đến y, chỉ im lặng chờ y nói chuyện.



"Không... trách nàng, nàng cũng... đừng... trách ta... nữa."



An Nhược Thần trợn mắt nhìn hắn, cái gì?



"Được." Nàng nghe thấy Triệu Giai Hoa đáp như vậy.



Rồi sau đó Lưu Tắc như được giải thoát, bỗng bặt tiếng, nhắm nghiền hai mắt.



Triệu Giai Hoa nằm bên người Lưu Tắc khóc lớn.



An Nhược Thần ngây người, lòng vô cùng nặng nề.



Chết rồi? Y chết rồi sao?



Nàng thật sự không dám tin. Đưa tay dò thử hơi thở của Lưu Tắc, đúng là không còn nữa.



An Nhược Thần trợn mắt nhìn y, nghe Triệu Giai Hoa khóc lóc mà cũng muốn khóc theo. Nàng thất bại rồi, nàng đã sai rồi, rõ ràng là truyện quan trọng đến thế, nhưng lại bị nàng phá hỏng. Nàng không nên tham lam muốn bắt Giải tiên sinh, nếu như bất chấp tất cả, bắt giữ Lưu Tắc trước thì liệu có phải chuyện sẽ khác rồi không. Mấy mật thám kia chạy thì cứ chạy đi, chí ít nàng còn Lưu Tắc.



Nhưng bây giờ...



An Nhược Thần phát hiện mình thật sự muốn khóc. Nàng bạt mạng muốn làm xong chuyện này, nhưng rồi kết quả lại thành ra như thế. Nàng đúng là đồ bỏ đi, nàng không biết phải ăn nói với tướng quân như thế nào.



Tề Chinh cũng muốn khóc, các ngươi khóc cái gì chứ, có định chạy thoát thân không vậy.



Côn đồ bên ngoài đã đập cửa, Tề Chinh vội vã tìm kiêm chốt ở tủ sách, vừa tìm vừa kêu: "Chúng ta đừng khóc nữa được không? Giờ bảo vệ tính mạng trước đi!"



An Nhược Thần nhìn hành động của cậu, phản ứng lại, mật thất sao?



Trong Lưu phủ cũng có mật thất?



Tề Chinh đã tìm được chốt, tủ sạch chầm chậm tự di động, để lộ mật đạo. Tề Chinh ngoảnh đầu lại la lên: "Đi mau!"



An Nhược Thần cắn răng, cấp tốc lục soát trong hộc bàn, cũng không thèm nhìn mà nhét đại mấy sổ ghi chép danh sách ký sự vào ngực, lại kéo Triệu Giai Hoa còn đang thút tha thút thít, gác tay nàng ta lên vai mình: "Giữ lại tính mạng, cô còn phải gặp con gái mình nữa đấy."



Triệu Giai Hoa hoàn hồn, gắng sức bước lê đôi chân, "Cô tìm được con bé rồi ư?"



"Vẫn chưa. Nhưng ta đoán là, Bình Nhi với Trần bà tử đưa con bé đi rồi đúng không? Cô để bọn họ giấu con trong xe ngựa, đưa ra khỏi thành."



"Lưu Tắc..."



"Y chưa biết. Tối qua ta nói con gái ở trong tay cô, y rất ngạc nhiên. Con gái cô bình an."



Triệu Giai Hoa vừa khóc vừa cười, nhờ có An Nhược Thần mà cố chạy về phía trước. Trong mật đạo u ám, nàng lại thấy được hy vọng của tương lai. Nàng đặt hy vọng lên người An Nhược Thần, nàng đã làm đúng rồi.



Tề Chinh dẫn các nàng chạy, nói cho các nàng biết mật đạo này thông với sòng bạc, vừa nãy Ngưu ca ở sòng bạc đã cho người chạy về dẫn nhiều người hơn đến Lưu phủ, đoán chắc bên kia không có ai. Trốn ở bên đó, có lẽ cơ hội sẽ lớn hơn chút.



Nói xong thì đã chạy đến sòng bạc, Tề Chinh ló đầu ra ngoài nhìn trước, trong nhã thất không có ai, cậu bước ra rồi vẫy tay với An Nhược Thần. An Nhược Thần đỡ Triệu Giai Hoa ra ngoài cùng cậu. Kết quả đi chưa được bao xa thì bị một tên đại hán phát hiện.



"Đứng lại!"



An Nhược Thần đỡ Triệu Giai Hoa đi xa như thế, từ sớm đã mất sức rồi, đành đẩy Tề Chinh đi hô hoán: "Chạy nhanh đi."



"không được." Tuy Tề Chinh còn nhỏ, nhưng nói có nghĩa khí. Cậu nhìn xung quanh rồ nhặt một cây gậy trúc ở bên tường, đặt ngang trước mặt hai vị cô nương, rất có khí khái của tiểu nam tử hán.



Đại hán kia nhìn chiêu thức của Tề Chinh, hét một tiếng giơ đao bổ về phía cậu. Tề Chinh cắn răng chuẩn bị giơ gậy lên liều mạng. Kết quả đại hán kia còn chưa giết thì một chiếc phi tiêu bay ra từ sau lưng Tề Chinh, đánh úp vào mặt đại hán, ghim giữa con mắt trái của hắn. Đại hái la thảm một tiếng, đại đao rơi xuống đất, người quỳ trên nền, tay bịt mắt, máu chảy như suối.



Tề Chinh sững sờ, quay đầu nhìn lại, An Nhược Thần run tay rút phi tiêu về.



"Thật là lợi hại." Tề Chinh không khỏi khen ngợi.



Lợi hại sao? An Nhược Thần nuốt nước bọt, rõ ràng là nàng đã ngắm chuẩn ngực mà.



Còn chưa biết nên nói gì thì nghe thấy bốn phía rất ồn ào. Đại hán bị thương kêu la thảm thiết đã dẫn dụ sự chú ý của người khác, cũng không biết từ đâu ra àm bỗng có nhiều côn đồ thế. Cầm đao cầm côn cầm kiếm, thấy Tề Chinh và An Nhược Thần đả thương người mình, tất cả đều chạy về phía này, còn có người la to: "Giết chúng."



An Nhược Thần sợ hãi ngây ra: "Không phải đệ nói bên này ít người sao?"



Tề Chinh cũng sững sờ: "Rõ ràng đệ nghe thấy Ngưu ca bảo gọi hết người đến rồi mà, chẳng lẽ bọn họ còn chưa kịp chạy đến sao?"



Nên tình hình bây giờ là đám bọn chúng vừa mới tập kết thì ba người họ đến để người ta luyện tay sao?



An Nhược Thần quát to: "Ai là quản sự, ra đây nói chuyện!"



Đàm phán ư? Bọn côn đồ lâu la không có hứng thú. Có người kêu lên: "Trói trước rồi nói sau." Tức thì xông lên trước.



Chỉ là kẻ nọ vừa dứt lời, lập tức bị một mũi tên từ trên trời giáng xuống bắn trúng.



Bịch, ngã xuống đất.



Nhất thời chúng côn đồ loạn um lên, có người kêu gạo có kẻ chạy trốn, lại còn có tên xông về phía bọn An Nhược Thần, tính bắt con tin cho có đường lui.



Có mấy binh sĩ mặc quân phục nhảy xuống từ nóc nhà, tiến vào vòng chiến. Có người tay cầm cung tên đứng trên nóc nhà bảo vệ. An Nhược Thần vui mừng quá đỗi: "Quan binh đến rồi, chúng ta được cứu rồi."



Tề Chinh khua khoắng gậy trúc, đánh lui được một người. Lúc này tiếng vó ngựa vang lên, An Nhược Thần ngoái đầu nhìn lại, suýt nữa mừng đến mức phát khóc.



"Tướng quân!"



Người đến chính là Long Đại.



Tuấn mã màu đen vút đi như gió, đám lâu la rối rít né tránh. Long Đại bước ra từ trong biển người, chạy nhanh đến trước mặt An Nhược Thần.



Ngựa dừng lại, Long Đại cúi đầu nhìn An Nhược Thần.



Trong đám người có côn đồ và binh sĩ chém giết mù quáng, lớn tiếng hô to: "Chúng ít người, giết sạch đi."



Long Đại không mặc quan phục, không ai biết thân phận của hắn. Côn đồ thấy hắn thì dừng lại, rồi giơ đao lên chém về phía ngựa và chân hắn.



Long Đại hét một tiếng, ngựa đén chỏng vó đá phăng người đi. Long Đại ở trên lưng ngựa nhảy vụt lên, vung ngược tay chém đại đao, hai đầu người rơi xuống đất.



Người xung quanh hô lên, rối rít lùi về phía sau. Lần đầu tiên An Nhược Thần thấy giết người như vậy, nàng ngây ra như phỗng. Suýt nữa Tề Chinh đã nôn ra.



Long Đại hạ xuống đứng vững, nhìn vẻ mặt của An Nhược Thần, kéo nàng lại, ném nàng lên lưng ngựa: "Cô đi trước đi."



An Nhược Thần còn chưa phản ứng kịp. Người xung quanh vẫn vây bên cạnh, nhưng tướng quân ở đây, nàng không sợ. Nhưng quan trọng là, nàng không biết cưỡi ngựa mà.



Long Đại nhìn nàng ngơ ngác, dường như có chút tức giận, quát nàng: "Đi mau!"



Đi như thế nào bây giờ? An Nhược Thần mù mờ nhìn Long Đại.



Long Đại tức giận, vung đao ngăn lại, quét ngã hai tên côn đồ đang chém binh sĩ của hắn, sau đó huýt sáo một tiếng. Tuấn mã màu đen nghe theo chỉ thị, tung vó chạy ngay, An Nhược Thần hoàn toàn không chuẩn bị kịp, có chuẩn bị cũng không ngồi vững, nhất thời hét lên một tiếng đầy chói tai, nẩy xóc hai lần ở trên lưng ngựa, rồi ngã xuống.



Thành công, ngã hôn mê luôn.



Lúc An Nhược Thần tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong phòng ngủ của mình.



Lầu Tử Vân, nàng về lại rồi?



Phút chốc hồi ức tràn vào đầu.



Lưu Tắc, Triệu Giai Hoa, Lâu Chí, Tề Chinh... còn cả tướng quân nữa!



Chợt An Nhược Thần ngồi dậy, sau đó đau đớn kêu lên, phát hiện xương toàn thân rời rạc, hệt như bị ngã.



Đúng rồi, nàng ngã còn gì, ngay trước mặt tướng quân, từ trên ngựa ngã xuống đất.



An Nhược Thần rên một tiếng rồi nằm xuống lại, kéo chăn lên chôn mình.



Lúc nàng xoay thân đá móc xinh đẹp thì tướng quân không thấy, lúc nàng ném phi tiêu đầy phóng khoáng tướng quân cũng không thấy, tướng quân chỉ thấy nàng té ngã từ lưng ngựa đầy thảm hại.



An Nhược Thần nhớ lại nhiều chuyện hơn. Dãy phố bị đốt, Lưu Tắc chết, còn có nhiều người chết nữa, nàng vô dụng, nàng không bắt được Giải tiên sinh, không bắt được gian tế trong quan. Nàng xúi giục thái thú đại nhân, làm lớn nha môn, nhưng nhìn tình hình ở Lưu phủ, hẳn là ở phía liễu đình đã uổng công rồi. Nàng chẳng làm được nên cơm cháo gì cả, nàng đúng là vô dụng.



An Nhược Thần càng nghĩ càng đau lòng, không nhịn được òa khóc.



Khóc mệt rồi lại thiếp ngủ, đến khi mơ màng có ý thức thì lại cảm thấy mình sắp chết ngạt, nhấc chăn lên há mồm thở dôc, bỗng tỉnh lại. Mở mắt ra, trong phòng đốt nến, đã tối rồi sao?



Mắc nhiếc nén đau bò dậy, ngủ tiếp thì thành tàn phế mất.



Xuân Hiểu nghe thấy động tĩnh thì đi vào nhà, vui mừng hô lên: "Cô nương tỉnh rồi sao? Đã đói chưa? Đồ ăn và canh đã hâm nóng cho cô nương rồi."



Nhắc đến thế thì đúng là đói thật, An Nhược Thần biết điều không khách khí ăn một bát cơm ba dĩa thức ăn một chén canh, lúc này mới cảm thấy mình như sống lại.



Ăn no rồi mới có tinh thần, lúc này nàng mới hỏi Xuân Hiểu mình về như thế nào.



"Tướng quân ôm về."



An Nhược Thần xấu hổ đến độ muốn đập mặt vào tường, lại còn để tướng quân đại giá đưa nàng về.



"Đại phu đến thăm cô nương, nói không có gì đáng lo ngại lắm, nếu đứng lên thoải mái thì không sao." Xuân Hiểu thu dọn bát đũa, từ sức ăn mà nhìn thì An quản sự khỏe thật đó, không cần phải lo lắng nữa.



"Tướng quân còn đến thăm cô nương." Xuân Hiểu còn nói tiếp.



"Lúc nào?"



"Chính là lúc cô nương che chăn khóc."



An Nhược Thần thật muốn đào cho mình một cái hố.



"Tướng quân nói, cứ để nàng ấy khóc." Xuân Hiểu học theo giọng Long Đại.



An Nhược Thần không còn lời gì để nói.



"Sau đó lúc cô nương ngủ thì tướng quân có đến một lần nữa. Ngài ấy không cho em vén chăn, ngài ấy nói ngạt thở thì dĩ nhiên sẽ tỉnh, không cần phải để ý đến nàng ấy."



An Nhược Thần: "..." Tướng quân đúng là vị hảo hán biết chăm sóc người.



An Nhược Thần ngồi rất lâu, chỉnh đốn lại suy nghĩ, do dự lúc này có nên đi theo Long Đại báo cáo những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa rồi hay không, cũng muốn hỏi kết quả chuyện ngày hôm nay. Thời gian có hơi trễ, tướng quân ngủ chưa nhỉ? Nhưng hôm nay gặp mặt cũng không kịp nhìn rõ, chưa nói được mấy câu, nàng thật sự muốn gặp hắn quá.



An Nhược Thần do dự, rốt cuộc vẫn quyết định đến viện tướng quân nhìn trộm xem sao.



Lúc đến nơi, vệ binh ở cửa viện khoát tay cho nàng vào, điều này chứng tỏ tướng quân chưa ngủ. An Nhược Thần có chút phấn chấn. Vừa vào thì gặp phải trưởng sử Lý Minh Vũ ở trong phòng Long Đại, chắc cũng suốt đêm báo chuyện. An Nhược Thần nghe thấy Lý Minh Vũ đứng ở cửa vẫn còn nói: "An quản sự làm việc lỗ mạng, không có quy củ, lại hay đem chuyện nhà đến trong phủ nha, đây cũng không phải hậu viện của phủ nhà nàng ta, bị binh sĩ nhìn thấy thì sẽ có suy nghĩ gì. Tiết lộ quân lệnh, kéo theo quân kỷ không nghiêm, sẽ bị người nhân sơ hở mà tính kế."



Ý nói là nàng bôi xấu quân kỷ sao? An Nhược Thần vội nấp vào góc tường, người ta đang cáo trạng nàng, nếu bắt gặp thì lúng túng lắm.



Chỉ là nấp đi thì không còn nghe được gì nữa. Cũng không biết tướng quân đáp thế nào.



An Nhược Thần muốn bỏ cuộc giữa chừng, cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt để đến bàn chuyện với tướng quân. Đợi một lúc, trưởng sử Lý Minh Vũ đi ra, An Nhược Thần nhìn bóng lưng hắn biến mất, trong lòng thở dài mấy hơi, rồi vẫn nhắm mắt đi gõ cửa Long Đại.



Long Đại đáp, An Nhược Thần đẩy cửa đi vào, còn chưa mở miệng thì Long Đại đã nói: "Ta còn đang nghĩ không biết cô tính về ngủ tiếp rồi mới đến hay thế nào."



Thì ra tướng quân đã biết nàng đến rồi. An Nhược Thần đỏ mặt: "Không phải là vì thấy tướng quân bận sao, không biết có nên quấy rầy không."



"Vậy vì sao cuối cùng lại quyết định quấy rầy?"



An Nhược Thần nhếch môi: "Vệ binh đều thấy tôi đến cả rồi, nếu ngay cả cửa tôi cũng không vào mà chạy, bị tướng quân biết thì còn tưởng tôi đúng là kẻ xấu đến theo dõi quân cơ, vậy thì biết làm sao."



"Ừ." Long Đại dùng mũi phát âm, nhướn mày nhìn nàng, "Nổi tính đùa bỡn đấy à? Nghe lén người ta nói chuyện còn lý sự."



An Nhược Thần cắn môi, không dám bắt bẻ, nhưng bụng nghĩ mình đâu nghe lén, quang minh chính đại đến mà.



Long Đại lại nói: "Nhìn cô nhảy lui nhảy tới khỏe nhỉ, chắc không ngã bị thương gì."



"Tôi đâu có nhảy lui nhảy tới, tôi đi đứng đoan trang mà." An Nhược Thần cảm thấy nên cãi lại điều này chút.



Long Đại cười. Hắn vừa cười, An Nhược Thần lại cảm thấy trong phòng như có hoa nở, gió ấm thổi vào mặt. Vội đoan trang hẽ kho, nói chuyện chính sự: "Tướng quân, những người hôm nay thế nào rồi? Có bắt được Lâu Chí không? Triệu Giai Hoa có sao không? Tề Chinh bị thương ư? Lưu Tắc đã chết rồi à? Mẫn công tử đâu, đã bắt được chưa."



Long Đại chỉ vào ghế, đợi nàng ngồi xuống mới bắt đầu nói.



Giống An Nhược Thần đoán, Mẫn công tử không xuất hiện. Thái thú Diêu Côn sắp xếp người mai phục đã uổng công một trận rồi. Lưu Tắc chết, Lâu Chí cũng bỏ mạng trong trận chiến. Triệu Giai Hoa trúng độc, đã mời đại phu đến khám, nàng nói có lời muốn nói với An Nhược Thần, hy vọng có thể gặp được An Nhược Thần.



Tề Chinh không sao, chỉ là nghe bọn binh sĩ gọi Long tướng quân thì cứ ôm chặt đùi Long Đại hô to có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Long Đại hỏi cậu có chuyện gì, cậu ngây người, rồi mới kịp phản ứng hình như không cần báo nữa, nhưng đã mở miệng rồi, còn nói trong thành có mật thám. Long Đại trả lời lại cậu: "Biết rồi."



An Nhược Thần nghe thế thì cười phì. Chân tướng quân ôm hay thật đó, ai ai cũng thích ôm.



"Cậu ta còn nói cha nuôi của mình vì chuyện này mà bị giết bằng thuốc độc. Nhưng cậu ta không tìm được bằng chứng." Long Đại nói: "Ta đã đồng ý, sẽ nghiệm thi tra án."



An Nhược Thần dùng sức gật đầu.



Long Đại lại nói tiếp, Tề Chinh bẩm báo chuyện bí đạo với những thủ đoạn thường ngày của sòng bạc với hắn. Triệu Giai Hoa nói nàng ta phát hiện Lưu Tắc có hành đổng kỳ lạ, nên mới gây mâu thuẫn với y mà dẫn đến những chuyện trước đó, nàng ta còn nói mình từng bị Lưu Tắc giết. Người hầu a hoàn của Lưu phủ báo cáo những việc hôm nay đông gia dặn dò sắp xếp, côn đồ hộ viện của sòng bạc khai kế hoạch và phân phó của Lâu Chí. Thái thú Diêu côn cũng cẩn thận nói An Nhược Thần có thỉnh cầu ông ấy phái quan sai bắt giữ nghi phạm.



An Nhược Thần càng nghe càng không chịu thấu, oan ức muốn giấu cũng không được.



"Sao thế?" Long Đại nhướn mày nhìn nàng.



An Nhược Thần vòng vo nửa ngày, "Nếu, nếu tôi không ngã thì tốt quá." Như thế nàng còn có thể bẩm báo, rõ ràng nàng cũng suy đoán được bảy tám phần, đâu phải muốn giành công gì, chỉ là có nhiều lời có thể nói với tướng quân, cuối cùng lại biến thành mình muốn biết tin tức từ chỗ tướng quân. Tướng quân nói cũng thật đơn giản, vài ba câu đã nói xong.



Long Đại nghiêm mặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK