“Không, ông ấy từ chối rồi.”
An Nhược Thần ngẩn người, vậy sao muội muội ngốc lại ra vẻ vui mừng như sắp lập gia đình đến nơi rồi vậy?
An Nhược Thần thầm thở dài, kiên nhẫn hỏi: “Sao lại từ chối? Tuy cha và Tiết gia không hợp nhau, nhưng lần này Tiết lão gia đến xin An gia, lại còn liên quan đến tính mạng của con trai độc nhất, có thể thấy rõ sẽ để mặc cho cha đưa ra điều kiện. Chẳng qua cha muốn vờn Tiết lão gia thôi, ép ông ấy đến nôn nóng thì về sau mới đòi nhiều được.”
“Không phải.” An Nhược Hi lắc đầu, “Ta hỏi mẹ rồi, bà ấy nói tạm thời cha không muốn để ta xuất giá.”
An Nhược Thần nhíu mày: “Vì Tiền Bùi ư?”
“Bà ấy không nói rõ, nhưng ta đoán là thế.” An Nhược Hi cũng không kích động, chỉ nhíu mày khổ não nói: “Không phải Tiền lão gia vẫn ân cần trước hôn sự của ta sao, lúc trước còn nói muốn giới thiệu vài nhà thích hợp đến mà. Khi ấy tỷ còn tới dọa cha một phen, nói An gia chúng ta kết thân với ai cũng được, nhưng không thể nào là Tiền Bùi. Sau chuyện này ta nghe cha mẹ nói, Tiền lão gia người ta lại chưa từng nói sẽ kết thân với chúng ta, đến khi ấy chọn được nhà nào, chỉ cần báo tin cho Tiền lão gia là đủ.”
“Nói không chừng cha là đứa con thất lạc nhiều năm trước của Tiền lão gia, nên mới coi lão ta như cha mà hiếu kính đến thế.”
An Nhược Hi liếc An Nhược Thần, “Đừng có nói khó nghe vậy chứ.”
“Nói khó nghe còn hơn là làm khó coi. Nữ nhi nhà mình gả cho ai còn phải báo cáo với người ngoài ư, chẳng ra gì cả.” An Nhược Thần một bụng đầy phẫn nộ, “Tiết gia và An gia chúng ta không hợp nhau, dĩ nhiên càng coi thường Tiền Bùi. Trước đây cha có từng mắng, nói Tiền lão gia mở tiệc, có nhà nào nhà nào không muốn đi, đến khi buôn bán nghe bảo Tiền Bùi có liên quan thì liền từ chối, cha mắng người ta không biết phải trái, không phải là nói Tiết gia sao?”
“Đúng đúng, ta vẫn còn nhớ chuyện này.”
An Nhược Thần không hiểu lắm: “Nên cha từ chối mối hôn này là rất bình thường. Hơn nữa Tiết công tử kia mang bệnh từ bé, mạng không kéo dài, cũng không phải là nhân duyên thích hợp. Chỉ vì lâu quá rồi không có ai đến cửa cầu thân với muội, nên mới có người tới một cái là muội mừng đến mức đó sao?”
An Nhược Hi hổn hển ngồi xuống cạnh An Nhược Thần: “Sao lại nói như thế chứ. Lâu quá rồi không có ai đến cửa cầu thân ta, đây là do ai làm hại hả? Đại tỷ nhà ta hơn nửa đêm chạy đi đánh trống báo quan, tứ muội mất tích giữa ban ngày, trong cái nhà này liên tục náo loạn lên như có quỷ trúng tà, tỷ tưởng bên ngoài còn có thể nói lời dễ nghe sao. Hơn nữa, đắc tội với Tiền lão gia, chỉ cần một câu nói của lão thì có nhà nào không cân nhắc trong lòng chứ. Nếu không làm sao ta cứ luôn muốn gả ra ngoài quận. Nhưng mà tỷ tỷ đã tìm lâu mà vẫn không tìm được mối nào thích hợp. Còn nói là do tình thế không tốt, tỷ không thể nào đi xa được. Tỷ nhìn đi, ta đâu có oán trách tỷ sai.”
An Nhược Thần im lặng, còn nói là không oán trách ư? Vậy cái người thường đến chỗ nàng rêu rao vỗ bàn là ai thế?
An Nhược Hi nói: “Bây giờ Tiết gia đến cầu thân, không phải là cơ hội tốt sao?”
An Nhược Thần nhíu mày, nghe ý tứ này, An Nhược Hi muốn gả đi thật sao? “Tiết công tử kia người ốm đoản mệnh, đúng không?”
“Ta biết tỷ tỷ muốn nói gì.” An Nhược Hi giữ sắc mặt đoan trang, nhếch môi nói: “Nếu là lúc trước, Tiết lão gia đến cầu thân như thế, nhất định chính ta cũng sẽ không muốn. Có ai muốn gả cho một kẻ bị bệnh chứ. Đến lúc đó tuổi còn trẻ mà phải làm quả phụ rồi. Nhưng bây giờ không còn như xưa, nay ta bị kẹp giữa tỷ và Tiền lão gia, hai bên đều không phải là người. Lão muốn giết ta thì giết, tỷ muốn hạ độc ta thì hạ. Không phải do cảm thấy ta là mối họa sao. Nếu ta gả cho người ta hay gả cho Tiền lão gia thì cũng không có gì khác nhau, đến lúc đó cha mẹ cùng nịnh Tiền lão gia, Tiền lão gia muốn đối phó, cũng không liên quan đến ta. Con gái gả đi như bát nước hất đổ. Dù thế nào ta cũng phải nghe ý của nhà chồng. Đến lúc đó ít về nhà mẹ, không cần gặp cái bản mặt kia của Tiền lão gia, còn nữa, ta không gieo họa cho tỷ, tỷ sẽ đưa ta thuốc giải. Ta tính tới tính lui, đây thật sự là cửa hôn tốt.”
An Nhược Thần không có lời để nói, thì ra nhị muội này của nàng không ngốc.
An Nhược Hi nói tiếp: “Còn nữa, Tiết gia là đại hộ, ăn ở chi tiêu ắt sẽ là thứ tốt. Nghe nói Tiết lão gia và Tiết phu nhân cũng là người khoan hậu, không phải hạng cay nghiệt nghiêm khắc. Hơn nữa nghe nói tuy Tiết gia công tử là người bệnh, nhưng cũng nho nhã lễ độ, đọc đủ thi thứ. Có điều vì do thân thể nên không thể đi thi công danh mà thôi. Nếu phải đợi không biết lúc nào tỷ mới có thể nhắc đến hôn sự ở ngoài quận, hoặc chẳng biết bao giờ bị cha kín đáo đưa cho đồng bọn mà Tiền Bùi chọn trúng để tiếp tục bị lão lợi dụng uy hiếp kìm hãm xem là chuyện vui, còn không bằng gả đến cho người nhà tốt như Tiết gia. Xung hỉ cũng được, Tiết công tử ốm yếu cũng được, ít nhất ta không còn bị ai bắt nạt nữa, sau này không cần phải lo lắng sợ hãi.”
An Nhược Thần hiểu ra, “Cha từ chối hôn sự, muội hy vọng ta thành toàn hôn sự giúp mình?”
“Đúng!” An Nhược Hi lấy lại tinh thần, “Tỷ tỷ, nếu như bỏ qua cơ hội này thì khó mà gặp lại lần nữa. Tỷ nói xem, liệu còn có đại hộ nào hơn được Tiết gia đến cầu hôn ta không? Người tốt thì cách xa chừng nào hay chừng đó, đây là cơ hội ông trời cho ta, ta không thể bỏ qua được.”
An Nhược Thần thầm tính toán chuyện này, hỏi lại nàng: “Cha từ chối có khó coi không?”
An Nhược Thần nhất thời lặng yên, “Nghe nói lời lẽ không dễ nghe gì.”
“Sau khi từ chối cha có đi tìm Tiền Bùi không?”
“Không hề. Nghe nói Tiền lão gia đã quay về huyện Phúc An rồi.”
An Nhược Thần bảo: “Để ta nghĩ chuyện này chút đã, trước mắt hỏi thăm xem Tiết gia đã xảy ra chuyện gì. Cha vừa từ chối xong, sợ là sau này không tiện làm. Muội phải kiên định vào, đừng thảo luận chuyện này ở nhà, cũng đừng để cha và mẹ muội cảnh giác, nếu không bọn họ mà thương lượng với Tiền Bùi thì muội coi như xong rồi đấy.”
An Nhược Hi giật mình, “Tiền lão gia sẽ không mau chóng tìm một gia đình nhét vào, rồi bảo cha gả ta qua đó chứ?”
“Nếu là người do lão chọn thì đương nhiên sẽ nghe lão sai khiến. Sau này muội mà gả đi, nếu lão còn muốn lợi dụng muội, sai khiến muội làm gì, thì tự nhiên người đó cũng theo phe lão.”
“Chẳng lẽ sẽ để mặc cho lão ức hiếp nương tử của mình ư?”
“Trên đời này có người cha như chó heo dê bò vì mua bán mà bán con gái cho một lão già hơn sáu mươi chà đạp, thì ắt sẽ có đồ gà ngỗng biến nương tử của mình thành thứ đồ để lấy lòng chủ tử.”
An Nhược Hi hừ lạnh: “Giống nhau cả, ngay đến cả tướng quân mặt mũi chính nghĩa mà vẫn có thể âm thầm hạ độc người ta kia mà.”
An Nhược Thần lạnh lùng nói: “Muội muốn để ta đuổi muội ra khỏi cửa sao?”
An Nhược Hi cắn môi, oan ức lẩm bẩm: “Làm gì có tỷ tỷ bao che như vậy. Tướng quân làm chuyện đó đúng là không vẻ vang tí nào, không khác gì kẻ ác.”
An Nhược Thần nói: “Ta đã hỏi qua rồi, tướng quân không có hứng thú lấy mạng của muội, chẳng qua là đề phòng muội bị lợi dụng mà đến làm hại ta thôi. Mỗi một tháng Lô đại ca sẽ cho muội một viên giải dược, muội sẽ không sao đâu. Không tin muội có thể đến y quán tìm đại phủ chẩn thử.”
“Ta đã đi rồi. Nhưng đại phu không tìm ra bệnh.” An Nhược Hi vô cùng mất hứng, “Tuy nói tình nghĩa của tỷ muội chúng ta không sâu đậm, nhưng ta cũng đã cẩn thận ngẫm lại, ta chưa từng hại tỷ bao giờ.”
“Đúng thế, chỉ là mẹ muội bắt nạt mẹ ta, khiến bà gặp không ít tội. Sau đó khi ta bị cha đánh chửi, bị hứa hôn cho Tiền lão gia, muội cười trên sự đau khổ của ta, châm chọc không thôi.”
An Nhược Hi đỏ bừng mặt: “Nên bây giờ phong thủy đã luân chuyển, đến lượt ta đưa tới cưới để tỷ tỷ chê cười đây.”
“Đúng là khiến người ta vui mừng nhỉ?”
An Nhược Hi cắn môi: “Vậy tỷ vui mừng xong rồi, nhớ nghĩ cách giúp ta nhé. Ta muốn gả cho Tiết công tử.”
An Nhược Thần trợn mắt nhìn nàng, dè dặt đâu cả rồi? An Nhược Hi cũng đưa mắt nhìn lại nàng, An Nhược Thần không tức giận, chỉ nói: “Ta sẽ hỏi thăm Tiết gia xem sao, nếu thật sự thích hợp thì tùy muội muốn gả thì gả.”
An Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm.
Long Đại trở lại thành Trung Lan, nhưng không về lầu tử Vân mà đến phủ thái thú trước.
Thái thú Diêu Côn nghe báo, cấp tốc chạy đến đại sảnh gặp nhau, nghe Long Đại nói Hoắc Minh Thiện lại mạo hiểm nhập cảnh đến nghị sự thì vô cùng hoảng hốt.
“Chính là vị Hoắc thừa tướng mười bảy năm trước đàm phí nghị hòa ấy sao?”
“Đúng thế. Nay ông ấy không có quan chức, nhưng trong tay có thủ dụ do hoàng đế Nam Tần phái ông ấy đến thương nghị điều tra tình hình, nghiêm khắc mà nói thì cũng coi là sứ thần đến nước ta.”
Diêu Côn đồng ý với sách lược của Long Đại, “Ta sẽ lấy đại lễ của sứ thần đón ông ấy vào thành Trung Lan,sẽ phái người dâng tấu chương trước, nói rõ nguyên do trong chuyện này với hoàng thượng. Nhờ các quan viên trong triều cũng thuyết phục hộ, để Hoắc tiên sinh có thể thuận lợi diện kiến hoàng thượng mà thưa chuyện, bất kể thế nào, lần lên kinh này ước chừng kéo dài mấy ngày, đến lúc đó vụ án ở quận Mậu, hiểu lầm nơi biên giới, rồi còn mật thám trong thành Trung Lan, chúng ta còn có cơ hội phá giải.” Ông ta nghĩ ngợi, rồi thở một hơi dài: “Nếu có thể ngăn cản chiến tranh thì không còn gì tốt hơn.”
“Chỉ mong là thế. Mời đại nhân tức tốc chuẩn bị, hiện tại phái người vào kinh thành, ngoài ra, còn phải phái thêm hai sứ thần đưa đến Nam Tần nữa.”
Diêu Côn trầm tư rồi gật đầu. Tới mà không đi thì rất vô lễ. Nếu đã đoán nhận sứ thần Nam Tần quốc, thì đương nhiên trên hình thức cũng phải làm cho đủ. Phía bọn họ lại phái hai sứ thần qua nói rõ tình hình, làm rõ chân tướng, bình ổn thế cục. “Đây đều là chùi mông giúp Sử Bình Thanh quận Mậu. Phía hắn ta gây họa, bên chỗ ta lại giúp lo liệu.” Nhưng nếu là ông ta xử lý, sau này bàn về chiến công, tự nhiên công lao của Diêu Côn cũng to hơn. “Ta cũng đã tốc báo cho Sử Bình Thanh rồi, để hắn ta vỗ yên Đông Lăng trước, đừng vào lúc này mà gây ra họa nữa. Binh lính của Đông Lăng quốc yếu ớt, nếu Nam Tần không động thủ, cam đoan bọn họ sẽ không dám khai chiến. Huống hồ chuyện này nhìn có vẻ giống Đông Lăng khích bác, muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi. Ta phải để tên Sử Bình Thanh kia nhìn rõ thế cục mới được.”
Long Đại nói: “Vậy đại nhân mau chóng chuẩn bị đi. Chuẩn bị lễ nghi và đội ngũ đón khách thật tốt, làm càng rầm rộ càng tốt, ngày mai đến tổng doanh trại đón Hoắc tiên sinh.”
Diêu Côn đáp được, rồi hai người bàn bạc thế này thế nọ, cuối cùng Long Đại cáo từ. Diêu Côn không dám chậm trễ, vội sai người gọi quận thừa, chủ bạc cùng huyện lệnh của các huyện xung quanh đến bàn bạc thêm.
Long Đại quay về lầu Tử Vân, không dám đợi lâu, tức tốc cho gọi các quan đến tra hỏi công vụ trong thành, cũng báo luôn chuyện Hoắc Minh Thiện vào thành Trung Lan, muốn lên kinh gặp hoàng thượng. Phải sắp xếp phòng ngự canh phòng tốt, còn cả an nguy của quận Mậu vẫn chênh vênh, cũng sẽ ảnh hưởng đến tuyến phòng ngự của quận Bình Nam bọn họ, rồi nếu Đông Lăng và Nam Tần mà liên thủ thì phải đối phó thế nào. Cũng không được chậm trễ báo hàm chỉ thị, mỗi kho binh cũng báo cáo tình hình chuẩn bị, đồng thời đưa quân tình đến cho quan võ tướng ở các quận khác, để phòng ngờ vạn nhất.
Sau khi giao phó xong mọi chuyện, Long Đại bước ra khỏi công đường, đang chuẩn bị đi thì gặp được An Nhược Thần, chỉ thấy nàng đứng chờ ở ngoài công đường.
“Em nghe nói tướng quân về rồi. Nhưng lại nghe nói tướng quân vội vã rời đi, nên mới đứng đây chờ.”
Long Đại bật cười, thấy An Nhược Thần là lòng liền yên ổn lại, “Do có mấy việc cấp bách, vậy nàng có gì muốn nói với ta sao?”
An Nhược Thần khoan thai lấy ba phong thư ra: “Thư này là báo cáo công vụ, em đã điều chỉnh sắp xếp lại ít nhân thủ trong lầu. Thư này là chuyện riêng, viết rõ tình hình em với thái thú phu nhân bàn bạc hôn sự lo liệu chuẩn bị. Tướng quân yên tâm, tướng quân bận rộn quân vụ, trước mắt sẽ chưa nhanh chóng làm hôn lễ đâu. Huống hồ nếu hai ta có chuyện vui ở thành Trung Lan, vẫn cần có tam lễ lục sính. Dù sao cũng phải đợi đầu kinh thành đưa canh thiếp lập danh sách lễ nữa đã, tóm lại là cả một đống chuyện, việc nào cũng tốn không ít thì giờ, tướng quân cứ yên tâm xử lý quân tình, canh kỹ biên giới.”
Mấy lời giải thích này sao nghe giống như thủ đoạn hắn dùng với Hoắc Minh Thiện thế, đầu tiên là tranh thủ thời gian, sau đó tìm cơ hội xoay chuyển. “An Nhược Thần cô nương.”
“Vâng, tướng quân.”
“Có còn nhớ chỉ có thể tiến không thể lùi không?”
“Nhớ chứ. Nên không phải là cố tình viết thư cho tướng quân để tướng quân biết cần làm gì và đã làm được gì rồi sao. Em làm việc, vô cùng cẩn thận đấy nhá.”
Long Đại nhìn phong thư thứ ba: “Còn thư này?”
“Phong thư này chính là tâm ý chỉ tiến không lùi.”
Long Đại nhướn cao mày, hai mắt sáng lên: “Thư tình sao?”
“Là một ít yêu cầu muốn nói với tướng quân.”
Long Đại: “…”
“Không phải tướng quân muốn về lại tổng doanh trại sao?”
Long Đại tức giận: “Muốn đuổi ta đi ư?”
“Em là đau lòng tướng quân bôn ba vất vả, nhưng nếu khiến tướng quân chậm trễ chính sự thì không hay lắm. Những bức thư này, tướng quân về rồi từ từ hẵng đọc.”
Long Đại nhướn mày, tuy trong miệng nói đau lòng, nhưng không có chút hành động thực tế nào cả, “Nàng lại đây.” Hắn ra lệnh nói.
An Nhược Thần đi đến. Long Đại ôm nàng vào lòng, xoa đầu nàng rồi dạy bảo: “Muốn biểu hiện không nỡ thì lúc đưa tiễn nên là thế này.”
“Vâng.” An Nhược Thần cũng không phản bác, đưa tay ra ôm lấy hắn.
Ôm một lúc, Long Đại phải đi thật rồi. Muốn hôn nàng, nhưng lại băn khoăn xung quanh có nhiều vệ binh đang nhìn, nghĩ một lát lại thôi, chỉ nói: “Ta đi đây.”
“Vâng.” An Nhược Thần đi theo Long Đại đến chỗ chuồng ngựa, Long Đại lên ngựa, nàng cũng dắt Chiến Cổ ra, trên lưng Chiến Cổ đã lắp sẵn yên ngựa rồi.
Long Đại nhướn mày.
An Nhược Thần mím môi che giấu xấu hổ: “Muốn cưỡi ngựa dạo chơi, nếu không sẽ kỹ thuật sẽ lụi mất. Đúng lúc em cũng muốn đến cổng thành đông.”
Long Đại trợn mắt nhìn nàng. An Nhược Thần giả vờ như không thấy, phóng người lên ngựa, nghiêm trang hỏi: “Tướng quân đi như thế nào, chúng ta có thuận đường không? Nếu thuận đường thì đi cùng nhau đi, còn có thể nói thêm mấy lời nữa đấy.”
Long Đại thúc vào bụng ngựa, giục ngựa đi đến cạnh Chiến Cổ, rồi quay đầu sang nhìn An Nhược Thần: “An Nhược Thần cô nương, sao càng lúc nàng càng vô lại thế?”
An Nhược Thần không phục: “Rõ ràng là dè dặt mà.”
Long Đại bật cười ha hả, cười đến mức khiến An Nhược Thần cũng không nhịn được mà cười ngốc theo. Rồi sau đó Long Đại cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng: “An Nhược Thần cô nương, ta đúng là không dè dặt được. Sau này nàng phải tiếp tục duy trì cho tốt đấy.”
An Nhược Thần đỏ mặt nhìn chằm chằm đầu Chiến Cổ, căn bản không dám nhìn tình hình xung quanh. Bên tai lại nghe thấy Long Đại nói: “Rất thuận đường, đi thôi.”
An Nhược Thần bật cười, mặt tựa hoa đào, sóng mắt tựa nước, điên cuồng giục ngựa lên đường theo Long Đại. Một đường đến ngoài cổng thành đông, trên đường còn nói về hôn sự của muội muội với Long Đại, nhưng Long Đại không có vẻ ngạc nhiên, hoặc giả vốn không có hứng thú, chỉ đáp một tiếng rồi chuyển chủ đề. An Nhược Thần cảm thấy hắn phòng nàng nói về chuyện hạ độc kia, nên nàng thức thời không nói ra ngay.
Lúc long Đại thúc ngựa đi ra xa, An Nhược Thần vẫn giậm chân tại chỗ, đứng dạt vào ven đường nhìn hắn một hồi lâu. Long Đại cưỡi một đoạn thì ngoái đầu lại, vẫn thấy nàng đứng yên không nhúc nhích. Trong lòng Long Đại dấy lên ấm áp, sau đó dẫn các vệ binh mau chóng chạy về doanh trại. Một đường đi thẳng không quay đầu lại nữa, nhưng trong lòng lại nghĩ, An cô nương nhà hắn đúng là không nghe lời, luôn không làm việc theo trình tự lẽ thường.
Long Đại quay về doanh trại, báo lại tin tốt về việc bàn bạc thỏa đáng cho Hoắc Minh Thiện, để ông ta yên tâm chờ ngày mai vào thành, thái thú sẽ dùng đại lễ sứ thần chào đón. Hai người lại nói chuyện thêm mấy câu. Sau đó Long Đại quay về trướng của mình, lấy thư của An Nhược Thần ra đọc. Phong thư công vụ đầu tiên, viết là nàng đã điều động ít nhân thủ trong lầu, có người thuyên chuyển ra ngoài, lại sắp thêm người mới vào, để che giấu chuyện Lục đại nương vào lầu Tử Vân, đồng thời cũng nhân cơ hội tiếp xúc dò xét với những người môi giới trong thành. Còn nói nàng không tìm được người đưa tờ giấy kia, nhưng đã định được ba kẻ khả nghi, có hai người đã tìm được chỗ ở nhưng vẫn chưa phát hiện ra manh mối hữu dụng, còn một người khác từng xuất hiện ở tửu lâu Chiêu Phúc, hai lần đều bị ngắt đuôi, sau đó không thấy hành tung gì nữa. Trực giác của nàng cho biết người này đáng nghi nhất, nhưng người này chiều cao trung bình, mắt nhỏ dài, mặt tròn, khác hẳn tướng mạo của Mẫn công tử, nếu không có manh mối thì cũng không dám kết luận bừa. Ngoài ra nàng cần bạc, bố trí địa điểm chỗ ở liên lạc an toàn trong thành.
Long Đại đọc xong liền đốt thư đi. Hắn vẫn luôn biết An Nhược Thần nhất định có đội ngũ bí mật của mình, nàng không chủ động nói cho hắn chi tiết, mà hắn cũng không truy hỏi. Nàng học rất được, nhớ kỹ hết những lời dạy dỗ của hắn và Tạ Cương. Dù Tạ Cương không có mặt ở đây, nàng vẫn có thể bình tĩnh thiết lập mỗi một người một chốt trong lầu, nghiêm túc đảm đương trọng trách một mình.
Long Đại đọc lá thư thứ hai, đúng là mấy chuyện vụn vặt về hôn sự, còn một danh sách giao cho hắn để hắn làm. Long Đại chép ra một bản, sai người giao cho dịch binh quay về Long phủ ở kinh thành đưa cho nhị đệ hắn là Long Dược.
Lá thư thứ ba, Long Đại rất mong đợi, “tâm ý chỉ tiến không lùi” mà, không phải là tỏ tình thì còn là gì.
Mở ra đọc xem, chân mày Long Đại nhướn cao, quả nhiên không thể dùng suy nghĩ bình thường để nhìn nhận An Nhược Thần cô nương nhà hắn được. Trong thư dặn hắn phải để ý quân vụ hơn, làm tốt chức vụ vị hôn phu, ví dụ như viết thư hay chuyển lời thì đều phải nói là nhớ nàng này nọ. Mà trọng điểm là ở phía sau, hỏi bổng lộc của hắn bao nhiêu, nghe ngóng mật thám cần tiền bạc, nhưng nếu nàng lấy ở trướng phòng thì sẽ rước đến nghi ngờ, nên nàng hy vọng Long Đại lấy lý do nhiều sính lễ mà đưa cho nàng một ít, hoặc bổng lộc gì đó đưa nàng lo liệu, nếu hắn không có tiền riêng bên cạnh thì còn cách gì để giải quyết nguy cơ nàng thiếu tiền chứ.
Cơn giận của Long Đại bay đi hoàn toàn.
Chỉ tiến không lùi! Trái lại nàng rất dám tiến công đấy, tiền tiền tiền! Còn không biết xấu hổ nói mình dè dặt chứ.
Long Đại cầm thư, bật cười ha hả, sao cô nương này có thể khiến hắn vui thế được kia chứ, đúng là quá vui mừng. Vui đến độ rất muốn bắt nàng chép một trăm lần câu “ta thích Long Đằng đại tướng quân” rồi đưa đến trong trướng của hắn.
—