Vừa làm xong thủ tục chuyển viện, bên ngoài trời đã chập tối.
Hải Thiên nôn nóng trở về phòng, hẳn phải tranh thủ đưa cô đi, càng về khuya thời tiết sẽ càng lạnh, không tốt cho tình trạng của Nguyệt Vy.
Nghĩ đến đây, hắn gấp gáp về phòng.
Vừa mở cửa bước vào, hắn lập tức nhìn về phía người trên giường.
Mấy hôm nay, hắn đã từng tưởng tượng, khi hắn mở cửa trở về thì Nguyệt Vy của hắn sẽ tỉnh lại.
Nhiêu ngày như thế, có đôi lúc hắn bị tưởng tượng làm quấy nhiễu tâm trí, không biết đâu là thật đâu là tưởng tượng.
Nhưng giờ đây, những ngón tay trắng mịn kia đang nhúc nhích trước mặt hẳn khẳng định đây không phải là ảo giác mà là thật, là thật, là thật, một trăm phần trăm đều là sự thật.
Không phải tưởng tượng cũng không phải là mơ.
"Xoạt"
Hải Thiên kích động đến mức ném luôn cả giấy tờ thủ tục trên tay, hắn lao đến giường trong vội vàng gấp gáp, hoảng hốt nắm lấy tay Nguyệt Vy, ngay cả tay hẳn cũng không kìm được mà run rẩy.
Ngón tay nhỏ nhắn chuyển động trong lòng bàn tay hẳn, móng tay phớt hồng sạch sẽ, đẹp đẽ như những búp măng non.
Lồng ngực hổn hển theo từng nhịp thở, Hải Thiên khó kìm được kích động: "Vy, em tỉnh rồi đúng không? Mở mắt ra đi, mở mắt ra nhìn anh đi em?"
Giọng nói thúc dục của Hải Thiên rất có tác dụng.
Nguyệt Vy cuối cùng cũng chịu mở mắt ra.
Đồi mắt lưu ly trong trẻo như hai viên ngọc sáng soi vào lòng hắn nhưng hân hoan từng bừng.
Hải Thiên đã không nhịn được xúc động, hẳn lóng ngóng cả tay chân, cuống cả lên, bộ dạng mừng mừng tủi tủi không nói trọn một câu: "Vy! Nguyệt Vy! em! em! Vy à.
.
Vy! Hắn gọi tên cô không ngừng, áp chặt tay cô vào má mình như đứa trẻ tham lam hơi ấm của mẹ, bộ dạng ngây ngô như đứa trẻ có chút đáng thương.
Hải Thiên rất hoảng hốt, mãi đến khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyền đến, hắn mới thấy lòng mình an ổn lạ kì, hạnh phúc lạ kì, như vùng đất khô cằn được một cơn mưa tưới qua, nức nở trong niềm vui sung sướng.
Một giọt nước mắt rớt xuống ngón tay cô, nóng hổi như cảm xúc lãnh liệt của ai đó.
"Vy, cuối cùng em đã tỉnh.
Em đã tỉnh rồi.
Vy, anh xin lỗi.
Anh xin lỗi.
Vy, em tỉnh rồi.
Anh vui quá.
Vy à"
Hắn nói không ngừng, đến nỗi cũng không nhớ nỗi những điều mình mới.
Giờ đây, một từ vui vẻ thôi chẳng thể diễn tả được sự hoan hỉ trong lòng hắn.
Hắn cứ gọi tên cô, cứ nói, cứ thổn thức, cứ bộc bạch mà không hề để ý đến cảm xúc của cô gái trên giường.
Nguyệt Vy dường như chẳng hề có tí cảm xúc nào, cô cứ nhìn hắn chăm chăm, tựa như đang dò xét suy đoán điều gì.
Một chút lại mở to mắt một chút lại nheo lại, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng chẳng chen được vào lời nói của Hải Thiên.
Đến vài phút sau, khi nhận ra biểu hiện khác lạ của cô, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối, em làm sao vậy?"
Nguyệt Vy ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, biểu tình có chút mờ mịt.
Cô chớp chớp nhìn hắn, đôi mắt ánh lên vẻ hoang mang, e dè hỏi một câu!
rất bình thản: "Anh là ai?"
"Ầm"
Đâu Hải Thiên ong lên một tiếng, hắn bàng hoàng nhìn cô, nửa bàng hoàng nửa không tin nổi.
Giọng nói Nguyệt Vy thanh thanh nhẹ nhàng như làn gió xuân lướt qua tai, êm ái mượt mà tựa như em gái nhỏ đang nói chuyện một anh trai nhà bên lần đầu gặp mặt.
Nét mặt ánh lên sự tò mò xen lẫn hứng thú.
Thấy người kia ngây người, cô cười hiền lành: "Anh là bạn của anh Thiệu Khiêm có đúng không? Anh Khiêm đâu rồi ạ? Không đi với anh à?"
Nháy mắt, nụ cười trên môi Hải Thiên cứng đơ.
Hắn sững sờ như hóa đá.
" "Rút cuộc chuyện này là sao? Ông giải thích rõ cho tôi?"
Hải Thiên siết chặt tập bệnh án trên tay, gân xanh giăng đầy trên trán, giật giật sinh động.
Vị bác sĩ già ngồi đối diện dời mắt khỏi màn hình X quang, ông tháo kính, thở dài ảo não nhìn Hải Thiên: "Mong anh bình tĩnh.
Tình trạng của bệnh nhân hoàn toàn nằm ngoài chẩn đoán của chúng tôi, vốn dĩ ngay từ đầu đã có dự đoán là cô ấy rất có khả năng mất trí nhớ.
Nhưng xét về thực tế thì cô ấy đang bị rối loạn trí nhớ.
Mọi kí ức đều quay về khoảng thời gian thiếu niên, theo như bài kiểm tra thôi miên vừa rồi thì khoảng thời gian này chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời cô ấy.
Khả năng cao là dạo gần đây, cô ấy đang gặp nhiều vấn đề nghiêm trọng dẫn đến stress nghiêm trọng.
Đây là phương thức mất trí nhớ có ý thức, nghĩa là não bộ cô ấy tự thôi miên ý thức thoát khỏi những âu lo phiền phức hiện tại"
Bác sĩ nhìn Hải Thiên đang đờ đẫn như kẻ mất hồn, nhẹ giọng hỏi một câu: "Mạng phép hỏi một câu? Anh là gì của cô ấy? Anh có biết những tổn thương uất ức khiến cô ấy stress nghiêm trọng gần đây không? Điểm này có thể giúp ấy trong việc hồi phục trí nhớ của cô ấy"
Nói đến đây, khuôn mặt Hải Thiên còn nặng nề hơn cả lúc trước.
Hắn thực sự không muốn nói rằng những ấm ức khó chịu tủi thân mà Nguyệt Vy đã gánh chịu đều do hắn gây ra.
Ép buộc, cưỡng chế, uy hiếp, ép cô kí kết giấy tờ ràng buộc, mẹ bị bệnh, số nợ 700 triệu, và nguy cơ ngồi tù nếu như cô khởi kiện.
Hắn biết một cô gái yếu ớt như Nguyệt Vy căn bản không thể nào chịu đựng được sự bức ép cực đoan này.
Hải Thiên đã sai thế nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Hắn lê thân xác mệt mỏi đờ đẫn ra khỏi phòng khám, như một cái xác không hồn lang bạc trên hành lang.
Chính hẳn đã đẩy Nguyệt Vy vào bước đường này, là chính hẳn làm rối loạn cuộc sống của cô, là chính hắn đã đẩy cô vào tường, mất trí nhớ, rối loạn trí nhớ đều tại hắn mà ra.
Ngồi thẫn thờ trên dãy ghế ngoài hành lang, không biết qua bao lâu, mãi đến khi đồng hồ điểm 6 giờ tối, hắn mới quay trở về phòng.
Hắn định mua cái gì đó cho cô ăn trước nhưng sợ để cô một mình lâu như vậy hình như không ổn.
Thế nên hắn quyết định quay về phòng, đợi lát nữa sẽ gọi thức ăn mang lên tận phòng.
Thế nhưng vừa mở cửa bước vào đã thấy một cảnh tượng cực vì chướng mắt.
Lập tức ánh mắt Hải Thiên tối säm lại.
Nguyệt Vy đang cười khanh khách, ngoan ngoãn há miệng ăn từng thìa cháo từ ai kia, ánh mắt cô long lanh lấp lánh ý cười dán chặt lên người đàn ông đối diện.
Không sai đó là Chu Thiệu Khiêm.
"Rầm"
Cánh cửa bị một lực lớn đóng lại phát ra một tiếng vang lớn.
Chu Thiệu Khiêm theo quán tính quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh nhìn bén nhọn của Hải Thiên.
Nguyệt Vy cũng ngơ ngác ngác nhìn ra, chỉ thấy người đối diện mặt đen như đáy nồi, ánh mắt đầy sát khí vừa đỏ vừa đáng sợ.
Vừa nhìn thấy Hải Thiên, mặt cô xanh mét không còn một giọt máu, răng môi va vào nhau, vô thức níu lấy tay Thiệu Khiêm tìm kiếm chỗ an toàn, nhỏ tiếng gọi một tiếng: "Anh Khiêm?"
Âm thanh nũng nịu này cộng thêm vẻ mặt e dè kia khiến hai người đàn ông một người một tâm trạng.
Người vui vẻ dịu dàng nhu thuận, kẻ máu lạnh ánh mắt sắc như dao.
Hải Thiên lên tiếng, thanh âm giọng nói lạnh lẽo như gió đông tràn qua, tràn đầy uy hiếp ngang ngược: "Một là anh ra khỏi đây hai là tôi đưa cô ấy đi khỏi bệnh viện này.
Ngay bây giờ"
Đơn giản rành mạch rõ ràng nói đúng trọng tâm.
Chu Thiệu Khiêm thở dài một hơi, trán và má anh vẫn còn bị thương, thần sắc vẫn còn rất kém nhưng ánh mắt kia mười phần uy nghiêm, giọng anh ôn hòa không có lấy một tia giận dữ: "Dương tổng, khoan nói đến việc tôi đi hay đi không đi mà hãy hỏi xem cô ấy có cho tôi đi hay không?"
Mặt Hải Thiên lập tức đanh lại.
Nương theo ánh mắt Thiệu Khiêm, đôi con ngươi Hải Thiên dán chặt vào bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Vy đán giữ chặt lấy cánh tay Hải Thiên, vẻ mặt cô viết đầy bất mãn, ấm ức trừng mắt nhìn hắn.
Nguyệt Vy nhìn chằm chằm hắn như đang nhìn một tên xấu xa.
Hắn giận đến tái mặt.
Lông ngực cường tráng phập phồng liên tục như sóng dữ đang cuộn trào.
Hải Thiên bước tới trước mặt Nguyệt Vy, muốn gạc tay cô ra khỏi người Thiệu Khiêm nhưng lại bị Nguyệt Vy hất văng.
"Tránh ra, tránh ra"
Cô phản kháng mãnh liệt, hệt như đứa trẻ sợ bị người lạ chạm vào.
Giờ thì cô nép luôn cả người vào lưng Thiệu Khiêm, ôm chặt khư khư lấy anh, vẻ mặt đầy sợ hãi: "Người xấu.
Người xấu.
Anh Khiêm, đuổi đi.
Đuổi đi đi"
Giọng cô hoảng loạn, càng hoảng loạn bao nhiêu càng ra sức ôm chặt lấy hông Thiệu Khiêm.
Anh cưng chiều vỗ về cô, vuốt vuốt mái tóc dài sau gáy, ánh mắt ôn nhu dịu dàng: "Vy ngoan, có anh ở đây đừng sợ.
Nào, đừng khóc.
"
Cô gật gật đầu, dụi mặt vào ngực Thiệu Khiêm, không muốn nhìn thấy ai đó.
Người nào đó giận đến run rẩy mặt mày.
Cảnh tượng nam nữ ôm nhau trước mặt như cây kim bén nhọn xuyên thằng vào tim hắn từng chút khoét sâu từng chút ăn mòn.
Người con gái hắn yêu lại nhìn hãn bắt đôi mắt xa lạ đầy sợ hãi, cô ôm chặt lấy người đàn ông khác, bảo hắn đi đi.
Suy cho cùng thì có mất trí nhớ hay không, Nguyệt Vy luôn chọn cách xa lánh bài xích hẳn như vậy.
Hải Thiên lặng người nhìn cô, đôi con ngươi u uất buồn bã.
Chu Thiệu Khiêm ôm chặt Nguyệt Vy trong lòng, thấy cô gái nhỏ đang không ngừng run rẩy, anh liền hướng Hải Thiên nói một câu: "Dương tổng, cô ấy đang rất hoảng loạn.
Phiền anh đi ra ngoài! được chứ?"
Danh Sách Chương: