• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cho dù nàng ta có hưng phấn như thế nào, cũng không hề rời khỏi phòng bệnh, như thật sự là “Y tá” có trách nhiệm, dọn dẹp phòng bệnh, cho đến khi bạn bè của Phương Nhan đến.


“Y tá, cô mỗi ngày đều tới thật sớm.” Tam đội trưởng tới, bộ dạng mệt mỏi, như là vội vàng tới đây.


“Cô cũng vậy, thật sớm.” “Y tá” bất động thanh sắc cười, cúi đầu tiếp tục làm việc.


“Ai... Không còn sớm, A ha...” Nói chưa xong thì Tam đội trưởng ngáp một cái, bước đến xem xét tình hình của Phương Nhan, lấy nàng vẫn còn hôn mê, nên thở dài một hơi.


Người nhà của Phương Nhan phần lớn đều ở nước ngoài, mọi người bàn bạc quyết định thay phiên nhau chăm sóc và bảo vệ nàng, Tam đội trưởng hôm này từ Huyện Thành chạy đến, mệt mỏi vô cùng, vừa ngồi xuống ghế thì ngủ quên đi.


“Y tá” không có quấy rầy, rất nhanh ra cửa rời khỏi phòng bệnh, đi đến phòng y tá trực ban, mở tủ kéo cái người bị nhốt ra. Hai người giống nhau như đúc, hoàn toàn không nhìn ra là ai thật ai giả.


Đứng ở bên ngoài “Y tá” vỗ vỗ vai người nọ, cười nói: “Vất vả rồi.” Sau khi nói xong quay đầu đi, người nọ bổng nhiên rùng mình một cái, đột nhiên thanh tỉnh trở lại. Nàng vỗ vỗ đầu mình, trong mắt tràn đầy mê mang, không nhớ nãy giờ đã xảy ra chuyện gì.


Buổi sáng tám giờ ba mươi, y tá chân chính mở cửa phòng bệnh của Phương Nhan ra, vốn đổi bình truyền dịch, thì phát hiện bình dịch hiện tại còn lại ba phần tư. Y tá cảm thấy kỳ lạ, muốn hỏi Tam đội trưởng có phải có y tá khác tới đổi hay không, nhưng nhìn Tam đội trưởng đang ngủ, đành thôi, ra khỏi phòng. Y tá không hề biết rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà mình thất thần, thì chút nữa đã có án mạng xảy ra.


Gần chín giờ sáng, Giang Tê Ngô còn đang đi lang thang trên đường, những người chung quanh không khỏi liếc nhìn cô một chút, một người xinh đẹp như vậy nhưng toát ra một loại thâm trầm u buồn.


Loại u buồn này làm cho người nhìn cũng thấy đau lòng, có người tiến lên hỏi thăm: “Cô gì ơi! Cô có chuyện gì không?” Giang Tê Ngô chỉ cười một cái rồi xin lỗi, cô tiếp tục nhìn nước chảy dưới chân cầu, lâm vào yên lặng.


Trong nửa tháng này, Giang Tê Ngô cảm thấy mình trải qua rất nhiều đau khổ, cô đối với Phương Nhan hận vô cùng, cô hận không thể giết Phương Nhan để sự đau khổ của cô được giải thoát. Thế nhưng là, mới nãy nghe được cô y tá nói chuyện của Chung Vĩ Triết, cô phát hiện mình đối với Chung Vĩ Triết hận càng thêm mãnh liệt.


“Hắn vậy mà muốn giết chết vợ mình.” Câu này từ trong miệng nói ra, cô cũng bị chính nó làm cho sợ hãi.


Một người đến cùng tại sao lại ác như vậy, mới có thể muốn giết một người để đạt được cái mình muốn. Giang Tê Ngô tuyệt đối không cách nào tưởng tượng được thế giới tàn khốc, hơn nữa, Chung Vĩ Triết và Phương Nhan còn là vợ chồng.


Giang Tê Ngô thấy quá sợ hãi, cô phát hiện thế giới bên ngoài thật đáng sợ, làm cho cô muốn chạy trốn. Vì vậy, Giang Tê Ngô đã làm một chuyện mà trước kia cô cảm thấy rất xa xỉ, cô đón taxi về nhà, cô nhớ ở nhà mình còn có mẫu thân.


“Tê Ngô, con không phải nói ra ngoài chơi sao? Như thế nào lại trở về sớm như vậy?” Giang Mẫu Thân trong tay đang cầm dao phay, như là vừa mới chặt cái gì đó, trên mặt còn có một chút máu, nhìn qua tưởng như là sát thủ điên cuồng.


Nhưng Giang Tê Ngô không hề cảm thấy sợ hãi, cô mặc kệ trong tay Giang Mẫu Thân đang cầm dao, chạy tới ôm lấy.


Giang Mẫu Thân run lên, không hề có biểu hiện vui mừng khi được con gái ôm lấy. Dù tình cảm của Giang Mẫu Thân và Giang Tê Ngô rất tốt, nhưng không bao giờ có những hành động thân mật như vậy.


Giang Mẫu Thân sửng sốt một chút, cảm giác được Giang Tê Ngô trong lòng đang đau khổ, liền hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”


“Không có chuyện gì?”


“Có phải Viên Viên đã làm ra chuyện gì hay không?”


“Không, không phải chị ấy...” Giang Tê Ngô phản ứng rất kịch liệt, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sắc biến của Giang Mẫu Thân, giống như nhìn thấu được cô.


“Có nhớ chuyện chăn dê lần trước ta nói với con không?”


Giang Tê Ngô gật đầu, cô lúc đó không hiểu Giang Mẫu Thân lại kể chuyện đó, xem như cô là trẻ con vậy, nhưng hiện tại, cô dường như đã hiểu rõ tại sao.


“Con không phải hài tử chăn dê, cũng không phải là sói, con là... Thôn dân?”


Giang Mẫu Thân nhẹ gật đầu: “Có một số việc, trong nhà chưa tỏ, nhưng ngoài ngõ đã tường, con thật cảm thấy Viên Viên là gái điếm?”


Giang Tê Ngô bị hỏi ngây cả người, cô đối với việc lần đầu tiên gặp Phương Nhan không hề có nghi ngờ gì, thậm chí lúc đó còn vì nàng là gái điếm mà khinh thường. Nhưng sau khi tiếp tục một thời gian, cô cảm thấy mặc dù là gái điếm nhưng nàng rất có nội hàm, có văn hóa. Lời nói của nàng, thái đội cử xử, hoàn toàn không phải là một gái điếm ở thiên sứ đường phố có được.


“Viên Viên tỷ, không, Phương Nhan là hài tử chăn dê?” Giang Tê Ngô vẫn quen gọi Phương Nhan như vậy, dù cô biết rõ sau này không thể nào gọi nàng là Viên Viên tỷ được nữa.


Giang Mẫu Thân cười cười, cầm tay của Giang Tê Ngô nói: “Không, nàng không phải là hài tử chăn dê... Nàng là sói.”


Ánh mắt của Giang Mẫu Thân sắc bén, như muốn đem tâm tư giấu kín của Giang Tê Ngô ra mà mổ xẻ. Giang Tê Ngô tránh đi, cô chưa hề nghĩ tới, mẫu thân của mình vậy mà biết nhiều còn hơn cả chính  mình.


“Con thích Chung Vĩ Triết cũng được, Viên Viên cũng được, ta không hề để tâm, chỉ cần người đó tốt với con, làm cho con hạnh phúc thì đó chính là con rể tốt của ta, nhưng cả hai đều không xứng.” Giang Mẫu Thân lạnh lùng nói, ánh mắt cũng âm lãnh hơn.


Giang Tê Ngô cảm thấy hôm nay mẫu thân của cô rất xa lạ, trong mắt còn có sát ý rất mãnh liệt.


Nhưng đây chính là mẫu thân của mình, nên Giang Tê Ngô không hề cảm thấy sợ hãi, thận chí cô còn muốn cười, nghĩ phải đối thật tốt với mẫu thân. Vì vậy, cô nhẹ nhàng đổi chủ đề nói: “Mẹ, thật cám ơn Người, đã nuôi con lớn như hiện tại.”


Giang Mẫu Thân vẫn là gương mặt lạnh lùng, còn đang bận suy nghĩ tại sao mình lại không sớm phát hiện ra. Nếu như sớm cản trở Giang Tê Ngô quen với Chung Vĩ Triết thì sẽ không làm cho Phương Nhan chú ý, càng sẽ không xảy ra chuyện tình tay ba éo le phức tạp này rồi.


Nghe Giang Tê Ngô đột ngột nói như vậy, Giang Mẫu Thân liền thấy không quen, nói với Giang Tê Ngô: “Nếu như nuôi con tốt, con sẽ không thích nữ nhân!”


Bị nói trúng tim đen, tâm Giang Tê Ngô trùng xuống, cô cúi đầu, trả lời: “Mẹ biết rồi sao?”


“Ân, vụ án ở dưới lầu xảy ra hôm trước, sau khi cho khẩu cung lo lắng cho con, đi vào trong thì thấy con đè Viên Viên lên tường, ta đứng phía sau con, mà lúc đó con chỉ lo hôn Viên Viên, có hay biết cái gì!” Giang Mẫu Thân dùng giọng điệu trêu đùa nhưng nói rất bình thản. Nhưng chứng kiến cảnh ngày hôm đó, Giang Mẫu Thân hiểu rõ tại sao lúc đó Phương Nhan không chuyên tâm.


Giang Mẫu Thân nhìn biểu lộ của nữ nhi, có chút không đành lòng, nhưng vẫn lên tiếng đem thắc mắc của mình hỏi Giang Tê Ngô: “Vậy là, con hiện tại vì Viên Viên mà đau khổ? Nữ nhân đó chán trò chơi đồng tình luyến ái, nên vứt bỏ con?”


Giang Tê Ngô ngẩng đầu lên, thái độ rất kiên quyết nói: “Chúng con không phải chơi đùa!”


Giang Mẫu Thân nhìn khuôn mặt con gái giống mình vài phần, lại nói: “Nhưng tại sao nửa tháng rồi, không nghe con nhắc tới nàng.”


Giang Tê Ngô liền nghẹn đi, vì vậy nói cho mẫu thân biết tình trạng hiện giờ của Phương Nhan: “Con... Nàng gặp tai nạn xe cộ, bây giờ con đang hôn mê ở bệnh viện.”


“Ngay cả như vậy, con vẫn muốn giết chết nàng?”


Giang Tê Ngô sững sờ, gật đầu, rồi lại lắc đầu.


“Khi vừa biết được sự thật, con thật muốn giết chết nàng, nhưng hiện giờ, so với Viên Viên tỷ, con càng muốn giết chồng của chị ấy hơn. Nói như thế nào đây, chồng của Viên Viên tỷ, chính là bạn trai của con Chung Vĩ Triết, chuyện rất phức tạp!”


“Con rất giống hắn, điều có dòng máu điên cuồng trong người!” Giang Mẫu Thân lại vui mừng cười, sờ đầu của Giang Tê Ngô, như đang cảm khái vạn phần.


“Hắn? Là cha của con sao?” Giang Tê Ngô có mấy phần tò mò, từ hồi còn nhỏ, cô vẫn thường xuyên năn nỉ mẫu thân kể chuyện phụ thân cho cô nghe, thật không ngờ, hôm nay mẫu thân lại chủ động nhắc đến.


“Đúng vậy, cha con.” Giang Mẫu Thân cũng không nói thêm gì, như là không muốn Giang Tê Ngô biết quá nhiều chuyện. Giang Mẫu Thân nhìn con gái hiện tại đã lớn, lại nói: “Như vậy, con hiện tại định làm như thế nào?”


“Cái gì?”


“Bọn họ lừa gạt con, con không cảm thấy bọn họ nên phụ trách sao?”


“Mẹ, Người đừng dùng bộ dạng này giáo dục con được không?” Giang Tê Ngô sau khi nói xong thì im lặng, cô cảm thấy người trước mắt không giống với mẫu thân nho nhã thường ngày một chút nào.


“Bọn họ làm tổn thương con, cho nên phải trả giá, nhưng ta nhắc nhở con, không phải chỉ có giết người mới hoàn thành việc mà con muốn làm.” nói xong, Giang Mẫu Thân trở lại phòng bếp, cầm dao phay, bắt đầu làm cơm.


Giang Tê Ngô nhớ lời mẫu thân vừa nói, đi phòng vào của mình.


Giang Mẫu Thân chuyên tâm nấu cơm, giống như không hề biết trong nhà xuất hiện người thứ ba.


Mà người này lại không thấy sự xuất hiện của mình như vậy là quá đột ngột, thân hình nàng tinh tế thon thả, thế nhưng dáng người lại không hề tương xứng với tướng mạo chút nào, không tìm được một điểm đặc biệt gì.


Nhìn Giang Mẫu Thân không hề để ý tới mình, người kia nói: “Tôi bất chấp nguy hiểm nói ra chân tướng sự thật cho con gái ngươi biết, ngươi vậy mà giáo dục con mình như thế?” Thanh âm trầm thấp nhưng lại tràn đầy bất đắc dĩ, giống như không hiểu nỗi, Giang Mẫu Thân trước mắt rõ ràng cũng là sát thủ, nhưng lại dạy con dùng phương pháp đơn giản như vậy.


“Thứ nhất, cho dù tôi từng là sát thủ, nhưng hiện tại không phải. Thứ hai, con gái của tôi, không phải là sát thủ, không cần thiết vì bị người khác tổn thương mà đi giết người, thế giới này, không phải chỉ có giết người mới giải quyết được vấn đề.”


“Không phải giết người mới có thể giải quyết vấn đề sao?” Người kia lập lại, cũng lâm vào mê mang.


Giang Mẫu Thân nhàn nhạt nhìn nữ nhân dùng tư thế quỷ dị ngồi trên sa lon, lại hỏi: “Sát thủ Bạch tiểu thư, cô còn ở lại nhà tôi làm gì? Muốn ăn chực sao?”


Sát thủ Bạch lộ ra ý cười âm trầm, như là muốn dùng tiếng cười này làm cho Giang Mẫu Thân run sợ, nhưng rất nhanh phát hiện kế này không có hiệu quả, vì vậy chỉ kíp nổ trong tay nói: “Thế nào, cùng nhau buông ra đi, tôi cũng không muốn chết ở chỗ này.”


Giang Mẫu Thân ánh mắt nhìn chân mình, trên cổ tay thì không dễ dàng phát hiện sợi tơ thép, mà trong tay thì cầm một cái điều chỉnh thời gian chốt mở, trước khi Giang Tê Ngô về, hai người đã đánh gần nửa tiếng. Về phần dao phay, bên trên dính máu, chính là của sát thủ Bạch. Giang Mẫu Thân suy nghĩ một chút, đồng ý với cái giao ước hòa bình của sát thủ Bạch.


Sát thủ Bạch rốt cuộc cũng khôi phục tư thế ngồi của mình, nghênh ngang trên ghế sa lon, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi không ăn cay!”


Giang Mẫu Thân lặng lẽ bỏ thêm ba muỗng ớt, nồi canh lập tức biến thành màu đỏ hồng.


“Vốn dĩ tưởng là ngươi sẽ cho Giang Tê Ngô một cái công đạo, không nghĩ tới a....” Trên bàn cơm sát thủ Bạch than thở, mỗi khi nàng ăn một muỗng canh, thì muốn ăn mười muỗng cơm để hòa tan đi vị cay trong miệng.


“Chỉ cần tôi còn sống, cô cũng đừng hòng làm hại tới Tê Ngô!” Giang Tê Ngô lạnh lùng nói lại, vẫn không quên tri kỷ gấp đùi gà cho sát thủ Bạch.


“Không có độc đó chứ!”


“Cô cảm thấy thế nào?” Sát thủ Bạch cắn một cái, tức thì vị cay làm cho nàng dựng tóc gáy, đầu lưỡi cũng run lên.


Giang Mẫu Thân cười, chỉ vào đồ ăn nói: “Tôi không biết tại sao cô luôn đi theo Viên Viên, không, Phương Nhan chứ, không cần biết hai người có ân oán gì, xin đừng nên dây dưa tới Tê Ngô nhà tôi. Cũng đừng vọng tưởng muốn biến Tê Ngô nhà tôi trở thành tội phạm giết người.”


Sát thủ Bạch lè lưỡi, giọng điệu bàn bạc lại biến thành âm khí âm u, hai người rõ ràng chỉ ngồi đó nói chuyện bình thường, nhưng không khí hiện trường quá mạnh mẽ làm cho cả hai không thể buông lỏng cảnh giác. Sát thủ Bạch lại nói: “Đi con đường mà ngươi đã đi không phải rất tốt sao? Uyển Đình nữ sĩ.”


Nghe được tên thật của mình, Giang Mẫu Thân lập tức đứng lên, lấy dao được giấu trong tay áo một lần nữa đánh tới sát thủ Bạch.


Nhưng lúc này sát thủ Bạch đã sớm chuẩn bị, cắn đùi gà cực cay một cái, nói mơ hồ không rõ: “Tôi sẽ còn trở lại.” Nói xong, liền theo cửa sổ mà nhảy xuống.


Thấy vậy, Giang Mẫu Thân thở dài một hơi, ngồi xuống ghế, thân thể cũng không khống chế được nữa, run rẩy.


Nghe được tiếng động lớn bên ngoài Giang Tê Ngô đi ra, nhìn thấy Giang Mẫu Thân đang thất thần, liền hỏi: “Mẹ, Người sao vậy?”


Giang Mẫu Thân gượng ép trả lời: “Không gì, vừa rồi trong nhà có một con chuột rất lớn.”


Giang Tê Ngô không tin, cô giống mẫu thân mình, rất nhạy cảm, nhưng bây giờ, Giang Tê Ngô không muốn nghiên cứu quá sâu vấn đề này, vì cô vừa nghĩ ra phương pháp để trả thù rồi.


“Mẹ, có thể Người sẽ cảm thấy con điên rồi, nhưng hiện tại bây giờ con chỉ nghĩ đến một cách duy nhất. Con muốn Chung Vĩ Triết biến thành tội phạm giết người!”


“Ai?” Lại lần nữa nghe Giang Tê Ngô lặp lại bốn chứ tội phạm giết người, mấy chứ này làm cho Giang Mẫu Thân ngây ngẩn cả người. Giang Mẫu Thân hoài nghi, có phải Giang Tê Ngô đã nghe được những gì mình với sát thủ Bạch nói khi nãy rồi không!!!


“Chung Vĩ Triết đã dám lừa gạt con, hiện tại còn muốn giết chết Phương Nhan để lấy được tiền bảo hiểm kếch xù, con nghĩ, con có thể hay không lợi dụng điểm này.”


“Con...”


“Con hy vọng mẹ sẽ phối hợp với con!”


Giang Mẫu Thân nhìn Giang Tê Ngô trước mặt, Giang Mẫu Thân hiểu nếu ở góc độ là một mẫu thân thì nên từ chối, thế nhưng Giang Mẫu Thân hiện tại không thể nào từ chối Giang Tê Ngô được. Dù sao, trong người Giang Tê Ngô cũng có mang dòng máu điên cuồng của chính mình. Cả gia đình, đều tập hợp những người phạm tội.


“Nói đi, kế hoạch của con...”
…..


Năm vừa kết thúc, tất cả mọi người phát hiện Giang Tê Ngô thay đổi, trên người bắt đầu mặc toàn hàng hiệu, dùng kiểu điện thoại mới nhất, còn đi khắp nơi tuyên bố Chung Vĩ Triết chính là bạn trai của cô. Cô bắt đầu vung tiền như nước, nếu cô muốn mua cái gì mà Chung Vĩ Triết không đồng ý, thì cô sẽ tức giận với hắn.


Chung Vĩ Triết trong lòng áy náy, nên tuyệt đối phục tùng Giang Tê Ngô, hắn quá rõ, chỉ cần hắn giết được Phương Nhan, thì mặc kệ là bao nhiêu tiền, hắn đều có thể cung cấp cho Giang Tê Ngô.


Vì vậy, Chung Vĩ Triết nói cho Giang Tê Ngô biết kế hoạch của hắn.


“Anh không thể giết vợ của anh được.” Giang Tê Ngô nói lại Chung Vĩ Triết, dù hiện tại nét mặt của cô phong đạm kinh vân, nhưng sau lưng đều là mồ hôi lạnh. Cô biết rõ cô đi cùng với ác ma là nguy hiểm vô cùng, nhưng cô muốn ác ma này vì lừa gạt cô mà phải trả giá.


“Tại sao? Hiện tại cô ta hôn mê, không phải là cơ hội tốt để ra tay sao? Lần trước, anh thừa cơ hội các đồng nghiệp của cô ta thay ca, anh đã từng đêm đổi thuốc của cô ta đi!” Đối với ý kiến của Giang Tê Ngô, Chung Vĩ Triết thật không hiểu, cho dù Giang Tê Ngô hiện tại trở thành người rất ham mê vật chất, nhưng hắn vẫn mê đắm vẻ đẹp của cô.


Mặc dù thành như thế nào, thì Giang Tê Ngô của hắn vẫn là người thuần khiết vô hại như vậy. Chung Vĩ Triết khát vọng có được cô, mà hiện tại bây giờ chỉ có hai người, hắn liền muốn cùng cô lăn trên giường.


Giang Tê Ngô đã học được thông minh, cô làm như có như không rút nhẹ tay ra, nói với Chung Vĩ Triết: “Nếu như bây giờ Phương Nhan chết đi, thì mọi người sẽ biết anh là hung thủ.”


Câu nói này làm cho Chung Vĩ Triết tỉnh táo, tại nạn xe cộ lần trước hắn đã bị đưa vào diện tình nghi, hiện tại đang còn bị giám sát. Nếu như muốn giết Phương Nhan, cũng không thể ra tay trong thời gian này được.


Giang Tê Ngô làm ra vẻ thân mật hơn, nhưng khi Chung Vĩ Triết tiến lại gần cô hơn, thì cô lại chỉ vào tạp chí trên bàn nói: “Vĩ Triết, em muốn căn nhà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK