• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống yên tĩnh bị gợn sóng vì sự đột nhập của sát thủ Bạch, cả biệt thự đều tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, nhưng mà, sau đó sát thủ Bạch cũng không có bất kỳ hành động gì, nàng ta giống như chỉ vô tình đi ngang qua thôi, rồi tình cờ biến mất.


Phương Nhan thấy thật sự không hiểu nỗi, hành động của sát thủ Bạch gần đây càng ngày càng kỳ quái, càng khó nắm bắt, nàng đem chuyện này nói với những người trong tổ chuyên án, muốn nghe ý kiến của mọi người.


“Nàng ta có phải bắt đầu sinh ra ý thức nguy cơ, cho nên tới giết cô?” Có người đưa ra giả thiết của mình, Phương Nhan suy nghĩ một chút, rồi lập tức lên tiếng phủ nhận: “Không, sát thủ Bạch là kiểu người sẽ để lại vật mình thích nhất còn lại sau cùng, từ từ hưởng dụng, tôi thấy nàng ta còn chưa hoàn thành chuyện nàng muốn làm, nàng ta tuyệt đối sẽ không tới giết tôi!”


Người kia lập tức đưa ra nghi vấn mới: “Vậy cô cảm thấy, nàng ta đến tìm cô vì mục đích gì?”


Phương Nhan cười khổ, nếu như nàng biết được đáp án, thì cần gì hỏi đám người trước mắt này, mà bây giờ, nàng còn muốn hỏi đáp án từ đám người này, kết quả bị bắn ngược trở lại.


Phương Nhan thấy mình đặt câu hỏi là chuyện rất ngu xuẩn, nàng là người duy nhất ở đây tiếp túc với sát thủ Bạch nhiều nhất, cũng là người hiểu nàng ta rõ nhất. Nhưng vấn đề là, cả nàng cũng không biết sát thủ Bạch muốn cái quỷ gì.


“Có phải là nàng ta muốn khiêu khích?” Lông mày của Tam đội trưởng nhíu chặt một chỗ, việc điều tra ở thiên sứ đường phố cũng không thuận lợi, lại thêm mẫn cảm với vấn đề đồng tình luyến ái, rất nhiều người đều không muốn lộ giới tính thật của bản thân, ngược lại cũng có một số ít thừa nhận, nhưng cũng không đủ để phân tích chân dung tâm lý.


“Khiêu khích?” Phương Nhan lặp lại câu nói này của Tam đội trưởng, mặc dù có cảm giác không đúng, nhưng cũng cảm thấy hình như đúng.


Từ sau khi Giang Tê Ngô bị cho hút máu tươi, tác phong của sát thủ Bạch hoàn toàn không phù hợp với trước kia, nàng vẫn giết người, nhưng liên lụy tới người thứ ba cũng là lần đầu tiên. Hay là, sát thủ Bạch đúng thật là muốn cảnh cáo nàng, mà hai người cũng chưa từng gặp nhau...


Hẳn là, nàng đã xác định sát thủ Bạch thích nữ nhân. Cho nên, sát thủ Bạch mới có thể...


Trong đầu nghĩ đến một số người, theo Phương Nhan biết, thích nàng thì đa số đều là nam nhân, Giang Tê Ngô cũng đã từng bị tổn thương, cũng không thể nào là loại hình mà sát thủ Bạch thích.


Nghĩ một lúc, ánh mắt Phương Nhan quét một vòng văn phòng, dừng lại trên người Tam đội trưởng.


“Phương Nhan, cô nhìn tôi chằm chằm làm gì!” Tam đội trưởng thấy Phương Nhan cứ nhìn mình mà mắt cũng không chớp một cái, cũng đáp lễ lại nhìn Phương Nhan trừng trừng, mà không hề có một chút ngượng ngùng gì. Phương Nhan vẫn tiếp tục nhìn Tam đội trưởng như vậy, Tam đội trưởng chịu thua, nhịn không được đỏ mặt lên.


Không lẽ, người mà sát thủ Bạch thích là Tam đội trưởng??? Mà nàng ta hiểu lầm mình cũng thích Tam đội trưởng, cho nên mới công kích mình? Nghĩ đến đây, Phương Nhan thấy rất muốn lật đổ những phân tích tâm lý trước kia đối với sát thủ Bạch.


Nếu người sát thủ Bạch thích là Tam đội trưởng, đồng thời cùng với Tam đội trưởng bí mật xác định quan hệ, nàng ta sẽ lợi dụng mối quan hệ này để biết được tình hình của mình. Nhưng Phương Nhan nghĩ lại một chút, nếu Tam đội trưởng là nội gián, thì việc thôi miên mỹ nữ mắt kính là dư thừa.


Phương Nhan cảm thấy, sát thủ Bạch sẽ không thích Tam đội trưởng, mặc dù biết những như vậy là có chút thất lễ, nhưng nàng ta sẽ không thích kiểu nữ nhân mạnh mẽ như nam nhân! Nàng ta có thể sẽ thích loại tóc dài, nữ tính dịu dàng, bởi vì nàng ta thiếu tình thương của mẹ, cũng không bài trừ chuyện nàng có những yêu thích khác.


Chỉ nghĩ riêng tới đây, Phương Nhan cũng loại bỏ hiềm nghi về Tam đội trưởng. Nàng nhìn Hàn Hương một chút, đoán chừng kiểu nữ nhân như Hoa Hồ Điệp này cũng không phải kiểu mà sát thủ Bạch sẽ thích. Nàng đem những người mà mình quen biết, ra phân tích một vòng cũng không thấy được người có khả năng sát thủ Bạch sẽ thích.


Không, còn có một người...


Khóe miệng của Phương Nhan lộ ra nụ cười khổ, nàng cảm thấy hình như chính mình phù hợp với tiêu chuẩn của sát thủ Bạch, mặc dù đánh giá này có chút tự luyến, nhưng sát thủ Bạch tuy lừa gạt đùa giỡn nàng, mà không hề có ý định muốn giết chết nàng, thậm chí còn theo nàng từ M quốc về Hoa Hạ quốc, nàng thấy ý nghĩ này thực tế nhất.


Chỉ là, sát thủ Bạch đối với mình có ấn tượng tốt vì có quan hệ với mẫu thân nàng ta, cho nên yêu thương chắc là trên người của nữ nhân khác. Lúc này đây, sát thủ Bạch hẳn là đang yêu đương.


Người này rốt cuộc là ai chứ? Phương Nhan ôm đầu cố gắng nghĩ, bỗng nhiên, một hình ảnh xuất hiện trong đầu, nàng lập tức đứng lên, không hề do dự đi ra cửa.


“Phương Nhan, cô làm sao?”


“Phương Nhan, không sao chứ?”


Hành động đột ngột của Phương Nhan làm những người trong tổ chuyên án giật mình, mọi người nghĩ Phương Nhan trước mắt bị thôi miên, cho nên gấp gáp truy vấn. Nghe được những âm thành này, Phương Nhan lúc này mới ý thức vừa rồi tâm tình của nàng mất khống chế, nàng vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, cho nên bây giờ phải đi ngay.”


Phương Nhan cũng không nói rõ với mọi người là chuyện gì, trên người của mỹ nữ mắt kính có gắn máy nghe trộm, sẽ làm bại lộ hành động của nàng.


“Đi đi, những người khác tiếp tục.” Lão sư đưa ra mệnh lệnh, dù cho trong lòng  mọi người có nghi vấn, nhưng vẫn phải nuốt trở vào, lần nữa quay về vị trí của mình.


Phương Nhan đi ra khỏi cục cảnh sát, nàng lái xe của mình, chạy tới thiên sứ đường phố. Để tìm được đáp án, Phương Nhan đi tới căn phòng trước kia khi nàng giả làm gái điểm đã ở trên thiên sứ đường phố.


Ban ngày con đường này rất ít người, bởi vì gian phòng đã từng xảy ra vụ án, nên vẫn đang được bỏ trống. Được sự hỗ trợ của chủ nhà, nàng đi vào căn phòng đã lâu không có đến, bắt đầu do lường diện tích của căn phòng, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Làm xong việc đánh dấu, nàng đi xuống dưới lâu một lần nữa nhìn kỹ khắp nơi.


Không ngoài dự đoán của nàng, có mấy gốc độ, nàng đứng ở trên cao không thấy được điểm mù, nhưng nếu đứng ở phía dưới có thể nhìn được rất rõ ràng. Nhất là mấy tòa nhà cao ốc kia, đứng ở đó có thể nhìn rõ ràng được hoàn cảnh nơi này.


Có được phát hiện mới Phương Nhan như được tiếp thêm động lực, nàng đi tìm chủ của tòa nhà, lấy ra chứng nhận cảnh sát, hỏi thăm chủ nhà có một đôi tình lữ nữ – nữ nào đang thuê không? Câu trả lời của chủ nhà làm Phương Nhan thất vọng, hai nữ nhân cùng thuê một phòng cũng không phải số ít, nhưng không có ai như miêu tả của Phương Nhan, chớ nói chi, gần đây còn cãi nhau rồi bỏ nhà ra đi.


Chủ nhà cùng với Phương Nhan tới mấy phòng gõ cửa, có phòng không ai mở cửa, có phòng mở nhưng không phù hợp với suy luận của Phương Nhan.


Chủ nhà bắt đầu không còn kiên nhẫn, nhưng cũng không dám làm càn, đành phải theo Phương Nhan tiếp tục.
Lúc sắp đi đền lầu ba, chủ nhà đã mất kiên trì, lên tiếng: “Nếu như madam đây thật là muốn tìm người, có thể đợi tới tối, hiện tại đa số đều đã đi làm.”


Phương Nhan có chút không muốn từ bỏ, nàng thấy đây là thời cơ tốt nhất. Dựa theo tính cách của sát thủ Bạch, tiền bạc của nàng ta đều không biết có được từ đâu, vậy đối phương chắc là có công việc ổn định, có thể gánh nỗi sinh hoạt của các nàng, mà thời gian nhàn rỗi sẽ không có nhiều.


Có lẽ là nghề phục vụ, thời gian làm việc sẽ rất muộn, nên sát thủ Bạch có thể tự do gây án.


“Vậy tôi cùng với madam tới các tầng khác đi, người ỏ lầu ba đều khá là phiền toái.” Chủ nhà thở dài một hơi, như là không biết Phương Nhan sẽ đem tới phiền phúc cho các hộ gia đình, hay các hộ gia đình gây phiền phức cho Phương Nhan.


Nghe như vậy, Phương Nhan nghĩ những người ở lầu mà chắc là rất đặc biệt, có lẽ sẽ có một ít các gia đình không sạch sẽ, những nàng tới là để tìm sát thủ Bạch, không có hứng thú với những người này.


“Đã làm phiền rồi.” Phương Nhan khách sáo một phen, cũng không muốn truy hỏi về vấn đề này, hai người đi lên lầu, không đi được mấy bước, thì thấy có một nữ nhân ngốc ngơ ngác ngồi ở cửa.


Người nhỏ gầy tinh tế, chỉ là nhìn qua bóng lưng, đoán chừng là một cô nương hơn hai mươi tuổi, lúc Phương Nhan nghĩ đi tới hỏi một số chuyện, thì nữ nhân quay lại, gương mặt cùng tuổi tác hoàn toàn không phù hợp.


Trên mặt đầy nếp nhăn, con mắt híp đến nỗi chắc không nhìn thấy đường, giống như một bà lão sắp hấp hối, mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, cầm một cái chén, bên trong chén còn một số thức ăn có mùi rất hôi. Phương Nhan nhìn có chút không nhịn không được, tuy biết thiên sứ đường phố xuống dốc, nhưng khi tận mắt thấy, vẫn có cảm giác khó chịu.


Chủ nhà nói với Phương Nhan người này bị chứng bệnh lão hóa, từ nhỏ đã bị người thân vứt bỏ, chuyện gì cũng đều đã từng trải qua, chủ nhà cảm thấy ' Người quái dị ' rất đáng thương, nên đem căn phòng đã từng có người chết cho nàng ta ở.


“Đúng rồi, hồi năm ngoái, nàng ta đột nhiên có mấy người bạn, mỗi ngày đều sẽ có người kỳ quái đến xem nàng.” Chủ nhà nhớ tới một chuyện là, nên nói cho Phương Nhan nghe.


Phương Nhan ra hiệu cho chủ nhà nói tiếp, chủ nhà liền lên tiếng: “Tôi có hỏi ' Người quái dị ' những người kia là ai, nàng ta chỉ ngây ngô cười, madam nói xem, có khi nào trong những người này sẽ có người mà cô cần tìm không?” Chủ nhà cũng trở nên vội vã cuống cuồng, giống như là sợ chính mình đã gặp được chuyện gì không sạch sẽ.


Vì tiến hành điều tra, Phương Nhan nói với chủ nhà, nàng đang truy tìm một sát thủ liên hoàn, tính nguy hiểm rất lớn, không có nói đến những chuyện liên quan tới sát thủ Bạch. Mà bây giờ, chủ nhà nói như vậy, Phương Nhan nghĩ có thể sát thủ Bạch đã từng dừng lại ở chỗ này. Bởi vì khu vực này, có thể dễ dàng nhìn thấy được nhà nàng ở thiên sứ đường phố, cho dù là kiểm tra nàng, hay là làm chuyện gì, đều rất là thuận tiện.


Phương Nhan sinh ra hứng thú, muốn nhìn xem trong nhà nữ nhân này có dạng gì. Phương Nhan ngồi xổm trước mặt ' Người quái dị ' hỏi: “Tôi có thể vào nhà của cô xem không?”


Đáng tiếc, người kia không có biểu hiện hứng thú gì, chỉ là ngơ ngác ngốc ngốc nhìn Phương Nhan.


“Nàng ta là người ngốc, cô hỏi cũng không có tác dụng gì, tôi mở cửa cho cô, cô trực tiếp vào là được.” Chủ nhà bất đắc dĩ nhìn Phương Nhan, tuy thấy nàng rất phiền phức nhưng lại không thể không hổ trợ.


Phương Nhan nhìn ' Người quái dị ', cuối cùng từ bỏ muốn cùng nàng ta hỏi thăm, được chủ nhà dẫn vào trong phòng. Căn phòng ẩm ướt, xốc xếch, không khí tràn ngập một mùi rất khó chịu, Phương Nhan nhìn quanh phòng một chút, nàng hy vọng có thể tìm được manh mối gì đó.


Chủ nhà bịch mũi lại: “Chỗ như vậy chỉ có ' Người quái dị ' mới ở được thôi, người bình thường mà ở đây, chắc sẽ không có đâu.”


Chủ nhà nói xong, nhưng Phương Nhan vẫn đi vào buồng trong, chủ nhà vội la lên: “Đừng đi vào, bên trong từng có người chết, rất...” Chủ nhà muốn ngăn cản Phương Nhan, sau khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng thì ngây người một chút.


Cũng không phải là thi thể gì, cũng không có mùi vị kỳ lạ gì, bên trong chỉ có một cái giường, dưới đất thì đầy tro bụi, hoàn toàn khác với tình hình lộn xộn bên ngoài. Bên cạnh có một cái kính rất lớn, dài tới tận mặt đất, đã bị người nào đó đập nát, Phương Nhan xích tới gần, nàng thấy cách thức đập nát kính này hình như đã từng thấy qua.


“Nàng ta đã từng ở chỗ này!” Phương Nhan âm thanh bắt đầu run rẩy, nàng xác định được sát thủ Bạch đã từng ở chỗ này, nàng ta chọn chỗ này để giám sát hoạt động của nàng, có lẽ đã từ rất lâu rồi.


Mà Phương Nhan, rốt cuộc cũng có thể bước tới trước một bước rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK