• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của Phương Nhan rất êm tai, êm tai đến mức làm cho nữ nhân này thấy sợ hãi, hai mắt nhìn thẳng nàng, giống như có thể nhìn thấy rõ được các bí mật ẩn dấu bên trong.


Mấy giây sau, nữ nhân này cũng có phản ứng, âm thanh run rẩy nói: "Cô... Cô đang nói cái gì?"


Nét mặt của Phương Nhan biến đổi tinh tế, tất cả đang chứng minh suy đoán của nàng là đúng.


Hai tay Phương Nhan khoanh trước ngực, cái cằm hơi hướng về phía trước, cố gắng biểu hiện sự tự tin cùng với khí tràng vênh váo. Thật ra chuyện nàng biết cũng không phải cũng rất nhiều, nhưng bây giờ nàng muốn từ miệng của người khác biết nhiều hơn.


"Thưa tiểu thư, tôi đã nói là tôi dùng thân phân cá nhân để hỏi thăm cô, cô có thể thả lỏng chút đi." Phương Nhan nói thì nói như vậy, nhưng động tác và lời nói của nàng lại hoàn toàn khác nhau, đã tạo nhiều áp lực cho nữ nhân trước mặt.


Nữ nhân đột nhiên nhếch  khóe miệng lên, cuối cùng cũng từ bỏ giãy dụa, tiếp tục nói: "Tôi rất bất an, thậm chí do dự không biết kế hoạch của hai chúng tôi có thực hiện được hay không? Cho đến khi cha tôi kiếm tôi nói chuyện, ông ta nói với tôi, ông ta đã tìm cho tôi một người chồng thích hợp, tôi lúc đó thấy rất là loạn. Tôi không muốn lấy chồng, không muốn lấy người mà tôi không yêu, tôi kịch liệt phản đối, ông ấy ra tay đánh tôi."


Nàng ta theo bản năng đưa tay sờ lên má của mình, hình như vẫn cảm nhận rõ ràng sự đau đớn lúc đó.


Phương Nhan mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm động tác của nữ nhân, nghe nàng ta tiếp tục nói: "Hiện tại là thời nào đại? Không kết hôn không thể sống sao? Thế nhưng ông ấy luôn luôn muốn khống chế tôi, từ nhỏ đến lớn tất cả đều là như vậy. Lúc nhỏ mỗi lần tôi từ chối, thì ông ta sẽ giả thành một bộ dáng là người cha tốt, luôn nói những gì ông ta làm là vì tương lại của tôi." Cảm xúc của nàng ta bắt đầu không khống chế được, tay cầm ly cà phê chặt tới mức trắng bạch, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.


Nữ nhân này là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, không có cách nào bay ra khỏi cái lồng để cảm nhận thế giới bên ngoài. Mà bây giờ, nàng hình như đã tìm được tự do mà nàng mong muốn. Dù cho tóc của nàng dơ bẩn, dù cho không thể làm một con chim hoàng yến, nhưng nàng còn sống.


"Như vậy, cho phép tôi được hỏi thêm một vấn đề, cha của cô có hay không..."


Còn chưa hỏi hết câu, nàng ta đã khép hai mắt lại, nước mắt từ từ trượt dài xuống, giống như dùng sự đau khổ này để cho Phương Nhan câu trả lời chính xác.


Phương Nhan thấy trong lòng đau xót, nhưng Phương Nhan cũng sẽ không thể nào cảm nhận được hết sự đau khổ mà người này đã chịu đựng. Có một số người, luôn luôn phải sống trong một thế giới thân bất do kỷ, mà lối thoát thì hoàn toàn không có.


"Cô sẽ bắt sát thủ Bạch sao?" Con gái đại nhân vật đột nhiên lên tiếng hỏi Phương Nhan, biểu lộ cũng biến thành lo lắng bất an.


Phương Nhan nhẹ gật đầu: "Nàng ta đã phạm tội, điều này không có cách nào thay đổi được."


Con gái đại nhân vật im lặng một lúc, sau đó dùng âm thanh nhè nhẹ nói: "Tôi cũng đã phạm tội, thật đáng châm chọc, tôi rõ ràng có ước mơ muốn trở thành anh hùng."


Phương Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không trả lời vấn đề này. Phương Nhan nhìn đồng hồ có chút bất an, gần tới năm giờ rồi, nàng gọi phục vụ đang đứng đó không xa, áy náy nói với con gái đại nhân vậy: "Thật xin lỗi, tôi phải đi."


Con gái đại nhân vật nhẹ gật đầu, trên mặt có chút lưu luyến không rời, cô có quá nhiều chuyện để trong lòng, mà nữ nhân thông minh xinh đẹp trước mặt lại nhanh như vậy nói tạm biệt với cô.


"Cô bây giờ có việc gấp sao?" Con gái đại nhân vật tò mò lên tiếng hỏi, thì thấy Phương Nhan cười có chút bất đắc dĩ, chỉ vào hoa quả trên bàn: "Hôm nay là thứ sáu, tôi phải tới nhà mẹ vợ."


Con gái đại nhân vật gật đầu, cũng nhớ tới Phương Nhan là người đã kết hôn, nhưng cô lại cảm thấy có chút không đúng, sao lại gọi mẹ chồng là mẹ vợ.


Con gái đại nhân vật muốn tiếp tục hỏi, thì thấy Phương Nhan đã đứng lên, gật đầu với cô rồi rời đi, cô chỉ có thể cười khổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, lâm vào im lặng...


Mà Phương Nhan thì lại rất vội vàng, quả thật chuyện đi tới nhà mẹ Giang Tê Ngô cũng không cần gấp như vậy, nhưng đối với không khí nãy giờ thì có lẽ sẽ kéo dài thật lâu.


Phương Nhan không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, cảm thấy nàng không thể chỉ cho cô ấy được phương hướng chính xác, những chuyện trong tương lại phải tự do cô ta lựa chọn thì mới là chính xác nhất.


Hôm nay đi gặp con gái của đại nhân vật cũng chỉ là chuyện phát sinh đột ngột, chuyện quan trọng là buổi tối hôm nay.


Nghĩ tới chút nữa sẽ gặp Giang Mẫu Thân, Phương Nhan hít sâu, nàng vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cố gắng làm cho mình bình tĩnh.


"Dì, con có mua hoa quả." Phương Nhan hai tay cầm nhiều đồ, không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Giang Mẫu Thân, đều có ảo giác tay của Giang Mẫu Thân đang cầm dao phay.


Hôm nay cũng vậy, thấy Phương Nhan tới, Giang Mẫu Thân chỉ ừ một tiếng, nói để đồ lên cái bàn gần đó, khách sáo nói cám ơn một tiếng, tiếp tục đi vào phòng bếp bận rộn.


Phương Nhan định đi vào giúp đỡ, nhưng lại thấy xấu hổ vì Giang Tê Ngô không có ở đây. Mỗi lần Giang Tê Ngô muốn nàng có thể tự nhiên ở chung với Giang Mẫu Thân, nàng vẫn không có cách nào quen được.


Cảm giác giống như hồi nhỏ, cũng sợ lão sư như vậy, sợ mình làm sai chuyện gì sẽ bị la mắng.


Bây giờ nàng chỉ có thể nghiêm chỉnh ngồi ở sa lon, giả bộ như rất nghiêm túc xem điện thoại.


"Phương Nhan, vào đây một chút." Giang Mẫu Thân ở trong phòng bếp gọi lớn, Phương Nhan toàn thân cứng ngắt, nhanh chóng chạy vào phòng bếp.


Khi Phương Nhan vào phòng bếp, thấy Giang Mẫu Thân tay cầm dao phay, trên người và mặt có dính máu, ánh mắt hung ác, đằng đằng sát khí, giống như vừa trải qua một trận đại chiến.


Phương Nhan giật mình, Giang Mẫu Thân đã rất nhanh nhìn qua nàng, phóng cây dao trong tay tới, cây dao chuẩn xác cấm vào con gà trống muốn chạy ra phòng khách, một chiêu, con gà mất mạng. Nhanh, chuẩn, con gà trống không kịp rên rỉ.


Giang Mẫu Thân nhìn con gà trống chết do dao của mình, sâu kín nói: "Được rồi, không sao, con có thể tiếp tục xem tivi rồi." Vừa nói chuyện vừa cười cười, hình như rất hưởng thụ quá trình săn bắt vừa rồi.


Phương Nhan càng sợ hãi hơn, nàng biết Giang Mẫu Thân cố ý kêu nàng vào để cho nàng thấy cảnh này, nàng không hiểu, nếu như Giang Mẫu Thân không hài lòng chuyện gì có thể nói thẳng, sao lại dùng cách đáng sợ này để dọa nàng chứ.


Ngay bây giờ, trên mặt của Giang Mẫu Thân vẫn còn có biểu lộ rất kỳ quái, Phương Nhan cả người núp trên ghế sa lon, trong đầu toàn là hình ảnh Giang Mẫu Thân mới vừa trình diễn tiểu lý phi đao.


"Con đã về." Giang Tê Ngô cố ý về trễ một chút, để cho Phương Nhan có thêm thời gian ở chung với mẹ mình, nhưng sau khi về nhà mới biết được Phương Nhan càng sợ mẹ của mình hơn trước.


Giang Tê Ngô thật sự không thể nào hiểu được, Phương Nhan đối mặt với nhiều tội phạm nguy hiểm như vậy cũng không sợ, tại sao lại sợ một người tay trói gà không chặt như mẹ cô chứ.


"Phương Nhan, tại sao chị lại luôn cứng ngắc như vậy, em bây giờ đã là nửa bác sĩ tâm lý, nhưng quan hệ trong gia đình cũng không thể dàn xếp tốt được." Phương Nhan mẫu thuẫn cũng làm cho cô thấy rất đả kích, rõ ràng là phương pháp vô cùng đơn giản, nhưng cô hình như luôn làm cho mọi chuyện càng rối hơn.


Phương Nhan lập tức nhớ tới cái chết của con gà vừa rồi, nàng cũng biết Giang Tê Ngô có ý tốt, nhưng nàng thực sự nghĩ quá nhiều, chỉ có thể nắm tay của Giang Tê Ngô nói: "Có một số việc cho dù là bác sĩ tâm lý cũng không có cách nào giải quyết được, kỳ thật em có thể để cho chị và mẹ em tự nhiên mà ở chung, nói không chừng sẽ có kết quả tốt hơn."


Phương Nhan nhìn thì như là đang an ủi Giang Tê Ngô, mà trên thực tế nội tâm lại muốn Giang Tê Ngô từ bỏ ý nghĩ này. Nếu không thì nói không chừng không còn là biểu diễn tiểu lý phi đao nữa mà diễn cảnh Phương Nhan để trái táo trên đầu cho Giang Mẫu Thân luyện đao.


Thấy Giang Tê Ngô vẫn không được vui, Phương Nhan chỉ có thể tiếp tục an ủi: "Tê Ngô, chị biết em đã rất cố gắng, mọi chuyện sẽ từ từ tốt thôi." 


Không biết vì sao, Phương Nhan đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay đã đi gặp con gái đại nhân vật, và cái người vẫn còn tự do ngoài vòng pháp luật, sát thủ Bạch.


"Em biết rồi, có thể do em quá gấp rồi." Giang Tê Ngô thở dài một hơi, quyết định tạm thời từ bỏ chuyện này, cô đi vào phòng bếp, nũng nịu với mẹ cô.


Phương Nhan nhìn hai mẹ con ở chung rất hài hòa, khóe miệng cũng rất tự nhiên câu lên, cảm thấy mỗi tối thứ sáu cho dù rất khổ sở nhưng cũng rất hạnh phúc.


Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, thấy rõ mùa đông đã tới, thêm mấy ngày nữa, thì là lễ Giang Sinh.


Phương Nhan trước kia không bao giờ để ý những ngày lễ như vậy, nhưng bây giờ nàng đã có Giang Tê Ngô, nàng muốn cùng Giang Tê Ngô trải qua tất cả các ngày lễ với nhau.


Phương Nhan nhìn lịch đã sắp xếp trên điện thoại, thấy tất cả thời gian đều đã có công việc cần phải làm.


Chuyện của đại nhân vật quá lớn, mà sát thủ Bạch thì hành tung không hề cố định, tiêu hao rất nhiều lực lượng cảnh sát, mỗi ngày đều như là mò kim đáy biển.


"Đang suy nghĩ cái gì đó?" Giang Tê Ngô quay trở ra thấy lông mày của Phương Nhan nhíu chặt, dùng đầu ngón tay giúp Phương Nhan xoa nhẹ, giúp Phương Nhan thư giãn một chút.


Phương Nhan cũng bị giật mình, cười nhẹ nhàng với Giang Tê Ngô, giang tay ôm Giang Tê Ngô vào trong ngực, cảm nhận hơi ấm của người yêu, im lặng không nói.


Giang Tê Ngô hiểu, không tiếp tục hỏi, hưởng thụ được Phương Nhan ôm. Hai người kết giao đã được nửa năm, đều không ngừng rèn luyện tính cách, tình yêu đã không có kích tình như lúc vừa mới bắt đầu, mà từ từ chuyển thành tương nhu dĩ mạt.


Khi Giang Mẫu Thân đi ra, thấy hai người đang ở đó ôm nhau. Sắc mặt của Giang Mẫu Thân không đổi, không biết có phải là đã quen với việc nửa năm nay thỉnh thoảng sẽ thấy hai người này phát thức ăn cho chó.


Ấm áp nhưng không có bất kỳ sự lãng mạn nào, bữa tối cũng diễn ra trong im lặng, Phương Nhan tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh, luôn luôn duy trì một loại câu nệ, sau khi rời khỏi nhà Giang Mẫu Thân, nàng mới có thể thở dài một hơi.


"Ai, nếu sau này phải cùng em ở chung với mẹ, thì phải làm sao đây a!" Giang Tê Ngô thấy Phương Nhan như vậy có chút không nhịn được.


Phương Nhan ngượng ngùng cười: "Thật xin lỗi, chị luôn cảm thấy mẹ em chán ghét chị, cho nên chị luôn muốn biểu hiện ra mặt tốt nhất, nên có chút khẩn trương."


Giang Tê Ngô thấy thật buồn cười, cười đến run rẩy cả người.


"Mẹ em làm sao có thể chán ghét chị được, em và mẹ có khẩu vị rất giống nhau, em thích cái gì, mẹ cũng sẽ thích cái đó..." Lúc đang nói, Giang Tê Ngô đột nhiên nhớ ra, cô đột nhiên dùng sức nắm lấy bả vai của Phương Nhan, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: "Phương Nhan, chúng ta vẫn ở gần đây, không ở chung với mẹ em cũng được."


Phương Nhan nghe có chút vui, lại không biết tại sao Giang Tê Ngô lại có thay đổi như vậy, nàng muốn hỏi rõ, Giang Tê Ngô đã vòng tay qua cổ nàng, dâng lên đôi môi của cô.


Kích tình, triền miên, mang theo lòng chiếm hữu cao, như muốn đem Phương Nhan nuốt vào bụng.


"Phương Nhan, mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp, chị chỉ có thể nhìn một mình em, mẹ em cũng không được!" Giang Tê Ngô bá đạo ra lệnh.


"Được, em là vợ chị, nên chị chỉ nhìn mình em mà thôi." Phương Nhan dở khóc dở cười, nàng khẽ hôn lên trán của Giang Tê Ngô, sau đó ôm chặt Giang Tê Ngô hơn.


"Nơi này là công viên!" Giang Tê Ngô phát hiện có chút sai sai, cô không nên ở chỗ không thích hợp này làm những chuyện nóng bỏng  như vậy.


"Chị biết." Phương Nhan trả lời lại, nàng cũng biết đây là chỗ nào, nhưng lý trí đã bị dục vọng toàn bộ chiếm lấy, nàng lần nữa hôn lên môi của Giang Tê Ngô, đêm khuya, công viên không có người, cùng với Giang Tê Ngô mở ra thế giới mới, sợ có người phát hiện, cảm giác này càng kích thích hơn, Giang Tê Ngô nở rộ càng tuyệt vời hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK