• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa phòng tắm đã đóng được một thời gian rất lâu rồi, nhiệt độ cơ thể cũng đã được khôi phục bình thường, tay của Phương Nhan do vận động quá độ mà có chút run rẩy. Phương Nhan có một chút khó khăn khi vươn tay lên sờ mặt của Giang Tê Ngô: “Tê Ngô, em có sức đứng lên không?”


Giang Tê Ngô nghiêng đầu một chút, trong lòng hết sức bất mãn, thật không thể hiểu mà, rõ ràng là do cô chủ động, ngược lại cuối cùng người bị ăn lại là cô.


Nàng muốn đánh Phương Nhan mấy cái để thể hiện sự bất mãn của cô, nhưng lại không đành lòng làm như vậy. Bất mãn xong, cô đỡ vai của Phương Nhan, từ từ đứng lên: “Em tắm trước đây.”


Phương Nhan cố nhịn cười, làm như rất khó xử nói: “Chờ chút, em không phải nói giúp chị tắm hay sao?”


Giang Tê Ngô hận nghiến răng nghiến lợi, cô đã nghĩ kỹ toàn bộ kế hoạch, định tối nay sẽ thực hiện thật tốt những gì cô đã nghĩ, thật quá đáng, lại bị Phương Nhan cắn ngược lại. Nhưng chuyện mất mặt như vậy làm sao có thể nói ra được chứ, hiện tại phải tắm rửa sạch sẽ, không thể để mẫu thân bên ngoài biết được cô đi tắm mà còn bị ăn sạch…


Chi tiết chuyện xảy ra vừa rồi hiện lên trong đầu, Giang Tê Ngô buộc lòng phải điều chỉnh nhiệt độ thấp một chút. Phương Nhan ngoan ngoãn ngồi một bên, hai mắt được quấn băng gạt, nhưng giống như là đang nhìn Giang Tê Ngô chằm chằm, đem cảnh mỹ nhân tắm rửa thu hết vào trong mắt hết.


“Viên Viên tỷ, chị không nên nhìn em chằm chằm như vậy.”


“Chị có nhìn thấy được gì đâu, chỉ là có thể nghe được âm thanh em đang tắm rửa mà thôi!” Phương Nhan hai tay chống cằm, cố ý nghiêng về phía âm thanh một chút, giống như là bây giờ mình mới phát hiện được chỗ Giang Tê Ngô đang đứng.


Giang Tê Ngô có chút không tin, rõ ràng nãy giờ nàng nhìn cô chằm chằm mà, làm cô tắm cũng luống cuống tay chân, cô chỉ có thể tự an ủi là hai mắt của Phương Nhan không nhìn thấy, sau mười phút dày vò cô cũng đã tắm xong.


“Em tắm xong rồi, chị tắm đi… Vòi sen em đã đem xuống đây rồi, nhiệt độ cũng chỉnh thích hợp, chút nữa chị tắm xong thì gọi em, em giúp chị đem áo ngủ vào.” Giang Tê Ngô bắt đầu dùng giọng điệu như đang dạy trẻ nhỏ nói với Phương Nhan.


Phương Nhan tỉ mỉ nghe Giang Tê Ngô nói xong thì biết tại sao vừa rồi cô nhất định muốn tắm trước.


Không phải do xấu hổ mà muốn tự mình tắm rửa, mà vì nhà của Giang Tê Ngô chỉ dùng loại máy nước nóng kiểu cũ, phải mất một chút thời gian thì nước mới nóng được, tức là vừa rồi Giang Tê Ngô phải tắm nước lạnh. Nếu Phương Nhan tắm trước, thì cũng sẽ phải tắm nước lạnh.


Biết được mục đích thực sự của Giang Tê Ngô, Phương Nhan trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng muốn nói một tiếng cám ơn với Giang Tê Ngô.


Nhưng sau khi đưa vòi sen vào tay Phương Nhan, thì cô đã đi ra ngoài, trong phòng tắm hiện giờ chỉ còn một mình Phương Nhan.


Phương Nhan thật sự rất muốn khóc, nàng có cái gì tốt mà được một người như Giang Tê Ngô yêu chứ!


Phương Nhan thở dài, cầm voi sen bắt đầu tắm, phòng tắm vẫn còn hương thơm của Giang Tê Ngô, bên tai vẫn còn đọng lại những tiếng rên rỉ của cô.


Bỗng nhiên, Phương Nhan nghe tiếng của Giang Tê Ngô ở bên ngoài la lên, Phương Nhan lập tức bỏ vòi sen trong tay xuống, lần mò đi nhanh ra ngoài. Nàng đi rất gấp, sợ tên sát thủ Bạch đáng chết kia sẽ xuất hiện ở đây, khi nàng vừa mở được cửa phòng tắm ra, thì một lần nữa nghe được giọng của Giang Tê Ngô.


“Viên Viên tỷ, chị không cần ra, em chỉ bị con gián làm cho giật mình." Giang Tê Ngô bước tới trước mặt của Phương Nhan nói, và giúp Phương Nhan đóng cửa lại. Tuy Phương Nhan không có nhìn thấy, nhưng nghe được giọng nói run rẩy có Giang Tê Ngô, thì nàng biết Giang Tê Ngô đã nhìn thấy cái gì đó đáng sợ hơn con gián nhiều, nhưng cũng không phải là sát thủ Bạch.


Rất nhanh, một có khả năng xuất hiện trong đầu của Phương Nhan, làm cho nàng phải lui ra sau vài bước.


Trong nhà, đâu phải chỉ có hai người các nàng, còn có một người nữa, Giang Mẫu Thân. Nói cách người, Giang Tê Ngô vừa rồi nhìn thấy, có thể là Giang Mẫu Thân. Có thể Giang Mẫu đã nghe được những âm thanh trong phòng tắm, và hiện giờ Giang Mẫu Thân đang cầm dao phay trong tay.


Phương Nhan nổi da gà khắp cả người, nàng sở dĩ e ngại chuyện ở nhà của Giang Tê Ngô, ngoài việc sợ sát thủ Bạch sẽ làm hại tới Giang Tê Ngô mà còn một chuyện, nàng rất sợ mẹ của Giang Tê Ngô.


Phương Nhan cảm thấy mình nên giải thích một chút gì đó với Giang Mẫu, nàng quên tình trạng không mãnh vãi che thân của mình, muốn mở cửa bước ra, nhưng cửa đã bị ngăn từ bên ngoại.


Mà người ngăn cửa tất nhiên là Giang Tê Ngô rồi.


Giang Tê Ngô nhìn tư thế hiện giờ của mẫu thân mình, cô sợ mẫu thân mình sẽ chém Phương Nhan thật, vội giải thích: “Mẹ, Người nghe con nói, con vừa rồi ở trong phòng tắm chỉ bị trượt chân thôi, con với Viên Viên tỷ không có xảy ra chuyện gì, mẹ không cần cầm dao phay, nhìn thật dọa người a!”


Phương Nhan nghe được những lời này của Giang Tê Ngô, liền biết rõ suy nghĩ của mình đúng rồi, nhớ lại cái tư thế của Giang Mẫu Thân tay cầm dao phay, nàng rùng mình. Phương Nhan vừa rồi đã cân nhắc, việc làm của nàng sẽ chọc giận Giang Mẫu Thân, nhưng Giang Tê Ngô làm nàng không thể chống cự được.


Nếu như đã làm sai, thì nên dũng cảm nhận lấy, nàng muốn ra ngoài, thì tiếng của Giang Tê Ngô lại truyền vào lần nữa: “Viên Viên tỷ còn đang tắm, đi vào sẽ không được lễ phép, mẹ, chúng ta đi xem TV trước đi, mẹ uống một ngụm trà cho tỉnh táo lại.”


Quá rõ, Giang Tê Ngô không muốn cho Phương Nhan và mẫu thân mình xung đột chính diện, Phương Nhan do dự một chút, cuối cùng đàng hoàng trở vào trong tắm rửa.


Một tiếng sau, Phương Nhan cũng tắm xong, nàng trước đây không có tắm lâu như vậy, hoàn cảnh hiện giờ làm nàng chậm chạp hơn rất nhiều, xong hết tất cả, nàng lên tiếng gọi Giang Tê Ngô.


“Em lập tức tới ngay, chị ở bên trong chờ em một chút!” Phương Nhan nghe được giọng của Giang Tê Ngô truyền vào.


Giang Tê  Ngô chạy vào ngay, cô sợ Phương Nhan đợi lâu sẽ bị cảm lạnh.


Phương Nhan muốn nói là Giang Tê Ngô không cần gấp như vậy, nhưng cô đã đứng ở trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Chị nhanh mặc quần áo vào.”


Giang Tê Ngô nói cũng rất nhỏ, rõ ràng là sợ người nào đó nghe được. Phương Nhan biết vừa rồi Giang Tê Ngô và Giang Mẫu đã xảy ra xung đột, cũng không nói gì, nhận lấy áo ngủ mà Giang Tê Ngô chuẩn bị cho nàng mặc vào.


“Tê Ngô, chị mặc xong rồi.” Phương Nhan đi ra phòng khách, ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm, nàng muốn lần tìm chỗ ngồi xuống, cảm thấy có hai cặp mắt cứ nhìn mình chằm chằm, Phương Nhan theo bản năng sờ người mình một lần, xác định mình có mặc áo ngủ hoàn chỉnh chưa, không hiểu hỏi: “Chị có chỗ nào không đúng sao?”


Giang Tê Ngô nhịn không được nữa, cười lên, nói với Phương Nhan: “Viên Viên tỷ, chị mặc áo ngược rồi!” vừa nói vừa kéo Phương Nhan đi vào phòng. Vừa muốn giúp Phương Nhan mặc lại, vừa muốn tận dụng chút thời gian để nói chuyện với Phương Nhan.


“Em cố ý làm ngược áo của chị!” Khi nghe tiếng đóng cửa, Phương Nhan lên tiếng nói ra nghi vấn của mình.


“Viên Viên tỷ, chị đúng là rất thông minh.” Giang Tê Ngô tới gần Phương Nhan, hôn môi nàng một cái, lại nói: “Vậy chị có hiểu rõ dụng ý của em không?”


Chuyện xảy ra trong phòng tắm lại lần nữa hiện lên trong đầu, Phương Nhan thấy thật tốt, không thể không nói, nếu thời gian cho phép, nàng sẽ khai phá Giang Tê Ngô nhiều hơn nữa. Cho dù, nàng hiểu rõ điều này sẽ phải làm cái gì tiếp theo nữa.


“Em là muốn trở thành Bá Vương, sau đó biến chị thành người bị em ăn? Nha đầu ngốc, phim truyền hình chị đã thấy rất nhiều.” Phương Nhan sâu kín nói ra phân tích của mình, nghĩ, cũng chỉ có Giang Tê Ngô mới có thể nghĩ ra được chuyện ngây thơ như thế này.


Hoàn toàn bị Phương Nhan nói trúng tim đen, Giang Tê Ngô trầm mặc, giọng nói nhỏ đi, như là có chút uể oải: “Chị đều nhìn ra hết rồi… Bất quá, hiện tại cũng giống như vậy, chị cũng đã làm, thì phải có trách nhiệm với em đó!”


Phương Nhan cho dù không có nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tê Ngô đang có nụ cười xán lạn. Thời điểm nàng không kìm chế được muốn Giang Tê Ngô, thì nàng đã tính tất cả rồi.


Phương Nhan hít sâu một hơi, dùng một ngữ điệu bình thản nói: “Như vậy, em muốn cùng chị kết giao sao?” Nói thì bình thản như vậy thôi, chứ nàng rất khẩn trương, sợ Giang Tê Ngô vì chuyện nàng nói dối lúc trước mà từ chối.


“Không muốn.”


Nghe đươc hai từ “Không muốn”, Phương Nhan bắt đầu hỗn loạn.


Nàng không tin vào lỗ tai mình, hận tại sao lại không thấy được biểu tình của Giang Tê Ngô khi nói như vậy, cuối cùng, Phương Nhan ép buộc mình phải tỉnh táo trở lại. Nàng biết, nàng bây giờ cũng không có tư cách để cùng với Giang Tê Ngô yêu đương.


Giang Tê Ngô ở đối diện không hề cười, cô nghiêm túc nói: “Em xưa nay không phải là cô gái tốt, tâm nhãn cũng rất nhỏ, cũng rất là hẹp hòi, nếu như đã lừa gạt em, em sẽ hận cả một đời. Chung Vĩ Triết cũng vậy, Phương Nhan cũng như vậy, bất luận như thế nào, em cũng sẽ không tha thứ cho hai người này.”


Phương Nhan im lặng nghe những lời trong lòng của Giang Tê Ngô, đè nén cảm giác tội lỗi xông lên đầu. Nàng đã có rất nhiều cơ hội để thẳng thắng với Giang Tê Ngô, nhưng nàng vẫn ích kỹ lựa chọn tiếp tục nói dối cô.


“Cho nên, em cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tiếp tục thích Phương Nhan!” Giang Tê Ngô trịnh trọng cam kết, sau đó lại thở dài một hơi: “Đây chính là ý nghĩ lúc chị hôn mê, thậm chí còn có ý nghĩ muốn giết chết chị, nhưng…”


Phương Nhan đều biết rõ, vì sát thủ Bạch đã động tay động chân vào xe của nàng, nên kỳ thật nàng bị thương cũng không phải rất nặng, lúc Giang Tê Ngô mấy lần không nhịn được muốn giết nàng, những lúc đó nàng đều biết.


“Nhưng khi em từ những người bên cạnh biết được chuyện của chị, cuộc sống của chị, dáng vẻ của chị không giống như em đã quen biết, em lại nhịn không được mà ghen ghét, nghĩ là, dựa vào cái gì bọn hắn đều có thể chứng kiến chị đẹp đẽ như vậy, mà em chỉ có thể biết được một Lý Viên Viên giả tạo.”


“Em mỗi ngày đều rất mâu thuẫn, vừa muốn giết chị, vừa lại không nỡ giết chị, cứ lặp đi lặp lại, làm em đau khổ vô cùng, sau đó, em biết được Chung Vĩ Triết cũng muốn giết chị, em liền đem nỗi hận đối với chị rút lên người hắn. Em định giết chết hắn rồi đi tự thú, nhưng nghĩ khi chị tỉnh lại thì em lại luyến tiếc.”


Giang Tê Ngô nói ra tình cảm phức tạp của mình, phẫn nộ, bi thương, bất lực, mê mang, cô thậm chí không biết đến cùng mình muốn cái gì, mình làm như vậy được cái gì!!!


“Chuyện xảy ra đúng theo như ý muốn của em, không ai chú ý tới em, Chung Vĩ Triết đến bây giờ vẫn còn nghĩ là em mê tiền của hắn, yêu hắn, đối với hắn si tình không dứt. Hôm nay, em đã nói với hắn, hãy buông xuống tất cả quá khứ, cho dù bao nhiêu năm em cũng chờ hắn. Hắn liền cười như một đứa trẻ, vui mừng ký vào đơn thỏa thuận ly hôn, hắn nói chờ hắn ra ngoài, sẽ mua nhà cho em…”


Phương Nhan bắt đầu sợ hãi, nhanh chóng dò hỏi Giang Tê Ngô: “Giang Tê Ngô, em nãy giờ đang muốn nói cái gì?”


Giang Tê Ngô dừng lại, hít sâu nói: “Không có gì, em chỉ than thở một chút thôi!”


“Không, em nhất định có chuyện giấu chị!”


“Phương Nhan, không có phép chị phân tích nội tâm của em, không được phép, nói tóm lại, chúng ta sẽ không kết giao, em với chị tuyệt đối không thể lại kết giao lần nữa!”


“Tê Ngô, có phải em chuẩn bị đi tự thú hay không? Em không thể làm vậy được, coi như cần có người phải chịu trách nhiệm, thì người đó cũng là chị!” Phương Nhan kéo Giang Tê Ngô lại, cái kế hoạch này ban đầu là của nàng, nhưng nàng hèn mọn vì tinh thần trọng nghĩa mà không có hoàn thành. Giang Tê Ngô không nên tiếp nhận những thứ này, em ấy nên có một cuộc sống tốt đẹp.


Giang Tê Ngô cũng không thèm để ý chuyện Phương Nhan vừa hỏi, cố gắng hít thật sâu, nói: “Đi thôi, ăn cơm, buổi tối hôn nay vì chúc mừng chị chính thức ly hôn, nên đồ ăn rất phong phú.”


Phương Nhan cố chấp đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng không muốn ăn cái gì nữa, Giang Tê Ngô cưỡng chế kéo Phương Nhan đi đến bàn cơm.


Hai người trên bàn cơm không nói một lời, dù cho Phương Nhan gấp thức ăn rất gian nan, nhưng Giang Tê Ngô vẫn không giúp đỡ, so với ngày hôm qua tình tứ, không khí hôm nay làm cho Giang Mẫu Thân không có cách nào nổi giận. Giang Mẫu yên lặng ăn một miếng, ngước nhìn Phương Nhan một chút, nhìn con gái mình một chút, cuối cùng quyết định nhanh chóng ăn hết rồi rời khỏi bàn ăn.


Đêm này, Phương Nhan mất ngủ, trong đầu nàng suy nghĩ về nghĩ lời ý tứ sâu xa mà Giang Tê Ngô đã nói với nàng, nàng thực sự không ngủ được, đứng dậy mò ra phòng khách, muốn mở điện thoại nghe âm thanh để cho mình an tâm lại.


“Tại sao giờ này còn chưa ngủ?” Một giọng nói từ bên cạnh truyền tới, Phương Nhan giật mình, đưa tay ôm chặt gối đang cầm trong tay, làm tư thế phòng ngự, muốn ngăn cản nguy hiểm có thể xảy ra.


Giang Mẫu Thân nhìn Phương Nhan bị dọa đến như vậy, khéo miệng miễn cưỡng cười một cái. Giang Mẫu Thân mặc áo ngủ có kiểu dáng rất bảo thủ, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp. Nhưng cái có thể thưởng thức ở trong phòng khách này thì chỉ có ánh trăng đang ở bên ngoài.


“Yên tâm, ta không có cầm dao phay, ta chỉ là đi phòng bếp uống nước mà thôi.”


“Thật xin lỗi, làm ồn đến dì rồi.” Phương Nhan xin lỗi, nàng biết Giang Mẫu Thân nói như vậy chỉ là lời nói dối có thiện ý mà thôi.


“Vẫn còn tốt, so với âm thanh hôm nay ở phòng tắm, thì chút âm thanh này ta có thể tiếp nhận được.” Giang Mẫu Thân sâu kín nói ra câu này, Phương Nhan nghe vậy thì mặt lập tức đỏ bừng. Nàng cảm thấy Giang Mẫu Thân đang tới gần, một mùi sữa tắm bay thằng vào mũi của Phương Nhan, rất dễ chịu, nhưng lại không có tạo cho Phương Nhan cảm thấy kỳ quái.


“Tê Ngô đứa nhỏ này rất hiền lành, thường xuyên làm nhân viên công tác tình nguyện, đi viện dưỡng lão, chỉ cần là chuyện tốt thì sẽ làm, ta luôn khuyên con gái, làm cái gì nên lượng sức mà làm, tuyệt đối không nên để chính mình bị thương, nhưng đến một ngày, con gái bị thương, cũng không muốn nói cho ta biết. Cũng phải thừa nhận, con gái trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, líu ríu kể cho ta biết về người bạn mới quen, người đó tên là Viên Viên tiểu thư.”


“Bởi vì trước kia ta cũng tiếp xúc với nhiều người làm nghề ám muội, cho nên ta không có phê phán với bất cứ một loại nghề nghiệp nào, đến ta phát hiện con gái nói về Viên Viên ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi phải làm cho ta bắt đầu hoài nghi, Chung Vĩ Triết chỉ là bạn còn Viên Viên tỷ trong miệng con gái mới là bạn trai thật sự…”


Giang Mẫu Thân kể những chuyện liên quan tới Giang Tê Ngô, Phương Nhan không hiểu tại sao Giang Mẫu Thân lại kể những chuyện này cho nàng nghe, nhưng nàng vẫn rất kiên nhẫn nghe Giang Mẫu Thân nói.


“Sau đó khi ta thấy ánh mắt của Tê Ngô nhìn con, ta liền thấy xong đời rồi, con gái bảo bối của ta, lương thiện xinh đẹp, thích nữ nhân.” Giang Mẫu Thân liên tục thở dài, hy vọng mình đối với chuyện này ngu dốt một chút thì sẽ không biết, nhưng không thể tự lừa mình dối người.


Phương Nhan bị quấn có chút choáng, không hiểu dò hỏi: “Xin hỏi, vậy dì cuối cùng vẫn là phản đối.”


Giang Mẫu Than lắc đầu: “Bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, Tê Ngô là người lương thiện, nếu như đã làm sai chuyện gì, thì sẽ sống với cảm giác tội lỗi đó, sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.”


Nghe Giang Mẫu Thân nói như vậy, Phương Nhan cũng đã có câu trả lời xác định, cũng biết Giang Tê Ngô muốn làm chuyện gì.


“Ta luôn dạy con gái, muốn hai người cùng chung hoạn nạn, không nên có ý nghĩ là một mình người nào gánh chịu, kết quả, con gái lại đi theo bước đường cũng cha mình, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh chịu một mình.”


Phương Nhan nhịn không được đánh gãy: “Dì, dì hy vọng con ngăn cản em ấy sao?”


“Không, ta hy vọng con có thể tôn trọng lựa chọn của Tê Ngô, qua nhiều chuyện thì Tê Ngô cũng đã trưởng thành, đây là chuyện Tê Ngô lựa chọn làm, nên phải có khả năng gánh chịu hậu quả.” Nói, Giang Mẫu Thân từ trên ghế sa lon đứng lên, lại nói: “Nước ta nấu đã sôi, ta đi ngủ.”


Phương Nhan nói chúc ngủ ngon với Giang Mẫu Thân, nàng tiếp tục ngồi yên trên ghế sa lon, kiềm chế lại tâm tình của mình. Nàng còn có thể làm cái gì đây, nàng không thể làm được cái gì, không thể cho Tê Ngô được cái gì…


Vài ngày sau, Giang Tê Ngô đã đi tự thú, vụ án Chung Vĩ Triết giết người được điều tra lại lần nữa.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK