“Sao, nó rất hay, Cơ Cơ em xem anh đã mua một lố CD hoạt hình, có thể từ từ xem.”- Nói rồi Trịnh Vỹ Thần quay qua lấy một túi đồ đổ ra, hơn hai mươi cái đĩa hoạt hình.
“Anh có thể đừng ấu trĩ vậy không?”
“Em có thể đừng nhàm chán vậy không?”- Anh trả lời khiến cô đứng hình.
“Tôi nhàm chán? Dựa vào đâu anh nói như vậy?”
Trịnh Vỹ Thần vặn nhỏ ti vi xuống rồi quay qua nhìn cô, giọng anh có chút chế giễu: “Vậy anh hỏi em, em có từng chơi trò chơi ở công viên giải trí không?”
“Không!”
“Em có từng nói đùa không?”
“Không!”
“Em có từng làm việc không có giờ giấc không?”
“Không!”
“Vậy còn không chịu là nhàm chán.”
“Tôi...”- Phụng Cơ tức giận cắn môi nhỉn Trịnh Vỹ Thần, quả thật là cô hơi nhàm chán nhưng cô cứ có cảm giác vừa rổi mình đang rơi vào cái bẫy của anh vậy.
Còn Trịnh Vỹ Thần thỉ thoải mái cười, tiếp tục chăm chú xem ti vi của mình. Phụng Cơ tức tối giành lấy điều khiển khiến Trịnh Vỹ Thần chau mày không vui, cô nhếch môi nhìn anh: “Chương trình này chỉ giành cho con nít xem thôi, anh đừng nói với tôi là anh già thể xác trẻ tâm hồn.”
“Cơ Cơ, đang tới đoạn gây gấn, người sắt sắp giải cứu thế giới rồi, em đừng gây sự nữa.”- Trịnh Vỹ Thần thấy cô có vẻ định chuyển kênh thì lo lắng.
Phụng Cơ hài lòng nhìn bộ dáng bây giờ của Trịnh Vỹ Thần, cơn tức trong lòng cũng giảm đi phần nào, cô chậm rãi cầm điều khiển tùy tiện bấm một cái nhưng ánh mắt thì cứ chăm chăm vào vẻ mặt hụt hẫng của anh.
Nhưng điều làm Phụng Cơ thấy lạ là sao từ vẻ hụt hẫng Trịnh Vỹ Thần lại đổi sang vẻ ngạc nhiên rồi anh nhìn cô đầy hứng thú. Lúc Phụng Cơ chưa thể hiểu nổi thì từ ti vi truyền ra âm thang rên rỉ của phụ nữ đầy mờ ám, sắc mặt cô sa sầm chậm rãi quay lại nhìn ti vi, trên màn hình là bộ phim Mỹ nóng bỏng, người đàn ông và người phụ nữ không một mảnh vải che thân quấn lấy nhau trên giường, theo những động tác đầy tình thú của họ truyền ra những âm thanh va chạm đầy cám dỗ.
“Hóa ra em 'già tâm hồn' thế này à?”- Trịnh Vỹ Thần không mấy hứng thú với cảnh nóng trên màn hình, ngược lại anh có vẻ hứng thú với vẻ mặt pha đầy màu sắc như bảng pha màu của Phụng Cơ hơn.
“Không, không phải kênh này...”- Phụng Cơ vừa thẹn vừa giận định chuyển kênh thì điều khiển trong tay cô bị Trịnh Vỹ Thần giật lấy, anh ném điều khiển ra phía xa rồi thản nhiên cười.
“Em không cần che giấu bản thân mình, nếu khát khao như vậy thì tôi không có ý kiến, em cứ xem đi.”
Phụng Cơ nghiến răng quay qua anh: “Trịnh Vỹ Thần anh là đang cố tình trêu tôi?”
Trịnh Vỹ Thần vẫn không đổi sắc mặt: “Oan quá Phụng tỷ, vừa rồi anh xem hoạt hình em lại nói anh trẻ con, vì vậy anh định cùng em xem chương trình giành cho người lớn mà thôi.”
“Anh, Trịnh Vỹ Thần anh!...”- Phụng Cơ không biết mắng gì, cô chỉ nghe thấy tiếng rên gợi tình của diễn viên trong phim ngày càng lớn, tiếng da thịt va chạm ngày càng to.
Trịnh Vỹ Thần buồn cười nhìn cô, anh còn tưởng là cô là phật sống sớm đã không còn cảm giác với mấy chuyện này từ lâu rồi, hôm nay nhìn thấy biểu cảm lẫn lộn của cô anh mới nhận ra rằng hóa ra Phụng tỷ cũng biết mắc cỡ.
“Em đừng gọi tên anh trong hoàn cảnh này, anh sẽ xem là em đang 'mời' anh đó.”
“Trịnh Vỹ Thần anh... lưu manh!”- Cô chỉ hận mình không thể đứng lên tát xéo mồm cái tên đàn ông thối này, Phụng Cơ tức giận đứng dậy định đi vào phòng thì bị Trịnh Vỹ Thần kéo lại, cả người cô ngã xuống ghế sofa, đáng thẹn hơn là cô lại ngồi trên đùi anh.
Trong chốc lát cô thấy rõ đầu mày hơi chau lại của Trịnh Vỹ Thần, ánh mắt anh dần trở nên thâm thúy nhìn cô.
Âm thanh kích tình của hai diễn viên ngày càng dữ dội, một màn trong ti vi tràn ngập khoái cảm.
Phụng Cơ muốn đứng lên...
“Ngồi yên.”- Âm thanh trầm thấp có chút kiềm nén của Trịnh Vỹ Thần vang lên.
Phụng Cơ vốn dĩ chưa từng rơi vào cái hoàn cảnh éo le như thế này nên chẳng biết xử lý thế nào, cô vẫn bỏ ngoài tai lời anh nói, cọ quậy muốn đứng lên.
“Ngồi yên dùm một cái đi.”- Giọng Trịnh Vỹ Thần có chút lớn hơn, vừa như là tức giận vừa như là khổ sở.
Phụng Cơ cũng ngoan ngoãn làm theo, dù sao thì địch bất động ta bất động. Nhưng âm thanh trên ti vi cùng những tư thế đa dạng của cặp diễn viên vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cô còn nghe thấy tiếng cầu xin thống khổ của nữ diễn viên.
“Sâu hơn, đi sâu vào... a!”
“Anh thật tuyệt vời!”
“Ưm, mạnh lên nào.”
Mặt cô nóng ran, cắn chặt môi để ngăn mình không suy nghĩ bậy bạ.
Phụng Cơ ngày càng cảm thấy nguy hiểm, ngay sau đó cô nhận ra Trịnh Vỹ Thần đã vùi đầu vào cổ cô, hai cánh tay rắn chắt vòng qua eo cô, anh thở dài trông có vẻ có gì đó rất khó chịu, sau đó anh đặt cô xuống bên cạnh.
“Em đi ngủ đi, ba cái phim này nếu xem tiếp sẽ rất nguy hiểm.”
Nói rồi đứng lên đi vào nhà tắm, Phụng Cơ liền chạy đi nhặt điều khiển rồi tắt ti vì, cô thở phào, vừa rồi thật là căng thẳng, cô ngồi trên đùi anh nên có cảm nhận được có thứ gì đó cộm cộm cứ cọ xát vào mông mình.
Anh nói 'nguy hiểm' là ám chỉ cái đó sao?
Phụng Cơ đứng lên, chạy nhanh vào phòng đóng sầm cửa, đúng lúc đó Trịnh Vỹ Thần từ phòng tắm bước ra thấy vậy cũng chỉ biết cười trừ.
...
Hôm nay trong tổ chức có một cuộc giao dịch thực hiện lúc giữa đêm, tất cả đều phải thức trắng đêm để chuẩn bị. Mà Phụng Nhã có vẻ là người khổ sở nhất, bởi vì không có Thiết Hạo và Phụng Cơ nên tất cả công việc vốn dành cho ba người chỉ huy lại dồn hết vào người cô ta.
Địa điểm giao dịch là ở một kho hàng bỏ hoang phía đông thành phố, bao bọc xung quanh là bìa rừng hoang vu.
“Đã bảo anh không cần đưa tôi đi.” - Phụng Cơ khuấy ly cà phê trong tay, đưa mắt nhìn anh.
Trịnh Vỹ Thần tựa lưng vào gốc cây, cũng lười phải trả lời cô. Đáng lý ra anh ngủ rồi, nhưng cứ hễ nhắm mắt là cứ cảm giác tay mình đang lướt trên da thị mềm mại của Phụng Cơ, cảm giác này khiến anh trằn trọc mãi cho đến khi phát hiện cô muốn rời khỏi nhà, anh đành kiên quyết chở cô đi.
Trịnh Vỹ Thần biết chuyện của mấy tổ chức phi pháp như Kim Điêu Môn không thể tùy tiện để người ngoài biết được, nhưng có vẻ như Phụng Cơ lại không hề kì thị chuyện anh là ngưởi ngoải, ngược lại anh có thể thấy, cô đang mất tự nhiên...
“Yên tâm, tôi không nghe, không thấy gì.”- Trịnh Vỹ Thần cười như không cười nói.
Cô liếc anh một cái: “Ai mà biết được anh.”
Vừa nói Phụng Cơ lại bắt đầu cảm thấy hối hận vô cùng, nói như vậy chẳng khác nào cô đang ám chỉ một màn ái muội khi nãy. Kỳ thật nhớ tới cảm giác lạ lạ lúc đó cô chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống, mà nãy giờ anh đứng đối diện nhìn cô chằm chằm khiến cô gần như mất tự nhiên.
Trịnh Vỹ Thần bật cười, tựa hồ như đã nhìn thấu suy nghĩ của Phụng Cơ: “Chính anh cũng không biết được anh nữa.”
Nói rồi anh hài lòng nhìn bộ dáng cạn lời của ai đó, giờ phút này anh thật muốn mình ích kỷ một chút mà chọc tức cô.
Thiết Hạo từ xa đi tới, vừa nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần thì liền như gặp kẻ thù, bước chân chậm rãi cẩn thận. Thấy bộ dạng đề phòng của hắn, Trịnh Vỹ Thần cũng không quan tâm gì, Thiết Hạ bước đến khoát vai Phụng Cơ.
“Phụng tỷ, chuyện gì đang xảy ra đây? Cô lại để một người không liên quan đến đây, có biết là rất nguy hiểm không?”- Âm thanh không hề kiêng nể của Thiết Hạo vang lên, ngoài mặt khiển trách Phụng Cơ nhưng thật chất lại có ý đuổi khách.
Phụng Cơ trở lại trạng thái lười nói chuyện, cô chẳng buồn để ý đến mấy lời chăm chọc của Thiết Hạo, bây giờ cô chỉ quan tâm cách mà Phụng Nhã điều hành buổi giao dịch sắp diễn ra, chăm chú đến nỗi quên hất tay hắn ra.
“Thiết Hạo phải không, vấn đề này thì e là một người thiếu EQ như cậu rất khuyết thiếu. Để tôi giảng cho cậu biết, đây gọi là lòng tin, à mà nói cho cậu hiểu thì mất thời gian lắm, cậu ngoại trừ ham tiền thì đâu có hiểu cái gì khác.”
Trịnh Vỹ Thần không hiểu suy nghĩ của cô, anh nheo mày nhìn cánh tay của Thiết Hạo đang ôm lấy bờ vai của cô, một sự buồn bực truyền đến khiến đầu mày anh chau lại. Đáng giận hơn là cô lại không hề mảy may né tránh sự đụng chạm thân mật của tên đàn ông kia, không lẽ cô và tên này thân như vậy?
Phụng Cơ tựa hồ bị chọc cười, cô tuy không nhìn anh nhưng khóe môi lại nâng lên một đường cong tuyệt đẹp. Thấy Phụng Cơ cười Thiết Hạo lại càng bức xúc, cùng lớn lên với cô nhưng kể từ năm Tư Dĩnh mất thì thứ tồn đọng trên gương mặt của Phụng Cơ không còn là nụ cười ngọt ngào điềm đạm nữa, mà là một cái nhếch môi máy móc và tàn nhẫn.
Cách đây một thời gian, Evan từng nói với anh ta, cậu ta nói đã nhìn thấy Phụng tỷ cười, ở sân bay Phụng tỷ đã cười, nở rộ như đóa hoa bị đóng băng lâu ngày được tưới nước, băng đã tan và nước ấm chảy tới.
Thiết Hạo nghe vậy liền mỉa mai cậu ta hoa mắt, cho tới ngày hôm nay hắn mới tin đây là sự thật, đáng tức hơn là cô lại cười khi hắn bị một kẻ phá gia chi tử ô nhục... ừm, cũng không phải ô nhục, hình như dùng tư hơi sai rồi.
Thôi bỏ qua đi.
“Ha ha, người tham tiền và người hủy của khác nhau lắm đó, chỉ cần dùng đầu gối suy nghĩ thì cũng nhìn ra mà. Có người bị gia đình hất hủi, còn dư một chút tiền lại không chịu đi làm thiện nguyện đi, lại không biết tự lượng sức mình mà đầu tư kinh doanh, chỉ sợ là trèo cao té đau đó.”
“Tôi không nghe lầm chứ, tả hộ sứ của Kim Điêu Môn, người giỏi điều chế chất nổ nhất lại đang mở miệng nói chuyện làm thiện nguyện sao? Vậy theo cậu tôi nên bố thí cho ai, cho mấy người nghèo mê tiền bất chấp thủ đoạn như cậu hả?”- Giọng nói đáp trả vừa châm chọc, vừa không chịu nhường bước của Trịnh Vỹ Thần khiến sắc mặt Thiết Hạo xanh mét khó coi.
Thiết Hạo trước giờ nổi tiếng là co cái lưỡi không xương, nói thê nào cũng không thê nói lại hắn, xem ra hôm nay hắn có đối thủ rồi.
Phụng Cơ cảm nhận được bàn tay trên vai mình đang siết chặt khiến cô nhận ra nãy giờ Thiết Hạo đang khoát vai mình, cô nhíu mày hất tay của hắn ra.
Thiết Hạo thấy thái độ của cô thì quay sang chỉ trỏ.
“Phụng Cơ, cô cũng...”
“Tôi thế nào?” - Phụng Cơ quay sang nhìn Thiết Hạo khiến hắn dù không muốn cũng phải nuốt xuống cơn giận.
Phụng Cơ chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy hai người bây giờ giống như mấy người phụ nữ đang giành đàn ông với nhau vậy.”
“Cô, cô...”- Thiết Hạo càng ngày càng lên máu, đối với Phụng Cơ hắn cũng không hề kiêng nể gì, chỉ là không tìm ra văn để chửi. Vì đối với hắn, chửi ai mắng ai hắn cũng làm được, duy chỉ có Phụng Nhã và Phụng Cơ, hai người này tuy rằng sẽ không gây nguy hiểm cho hắn, nhưng mỗi lần hắn muốn mắng thì phải cẩn thận lựa văn để...chửi làm sao cho hai cô nương này đừng tức giận.
“Em nói đúng Cơ Cơ, co điều anh bây giờ đang giành phụ nữ.”- Trịnh Vỹ Thần thong thả buông lời rồi giơ tay kéo Phụng Cơ về phía mình.
“Mặt dày.”- Cô hơi giẫy tay ra, không rõ vui buồn nói.
Trịnh Vỹ Thần bật cười.
Giành phụ nữ? Cụm từ này thật khiến Thiết Hạo hay bất kì người nào nghe thấy cũng nhận ra sự mờ ám ở đây. Có điều nhìn nét mặt của Phụng Cơ, hình như cô chẳng bận tâm suy xét gì mấy. Đành chịu, Phụng Cơ trước giờ là mẫu phụ nữ không thích tự huyễn hoặc bất kì thứ gì, cô lười mổ xẻ từng câu từng chữ của người khác.
Đã tứng tự xem mình là tất cả của ai đó, hóa ra tất cả đó toàn là sự huyễn hoặc trá hình.
Một Hà Tư Dĩnh thôi là đủ.
“Để tôi xuống giúp Phụng Nhã, nhìn cô ấy vất vả quá.”- Thiết Hạo quay lưng đi.
“Chủ thượng có lệnh, để Phụng Nhã một mình giải quyết giao dịch này.”
Thiết Hạo quay lại thở dài tựa lưng vào cây, ánh măt có chút không nỡ nhìn ngưởi đang bận rộn bên dưới. Trước giờ mấy chuyện này đều do hắn hoặc Phụng Cơ làm, lần này để người không có kinh nghiệm như Phụng Nhã đi làm khiến hắn không an tâm.