Cứ nghĩ tới Cơ Cơ sẽ rời xa anh như năm đó Mỹ Ngọc đã từng, Trịnh Vỹ Thần lúc đó chỉ có một suy nghĩ là giết Trịnh Vỹ Khang. Đánh ngất cô là vì không muốn để cô chứng kiến cảnh anh tức giận đến mức muốn giết người, không muốn cô suy nghĩ quá nhiều về những lùm xùm sau đó. Trong thời gian cô ngủ hãy để anh dàn xếp đám cảnh sát và phóng viên bên ngoài kia.
Công việc khiến Trịnh Vỹ Thần bù đầu bù cổ đến khi rảnh rỗi liền trở vào phòng xem cô đã tỉnh hay chưa, ai ngờ lại nghe được cuộc điện thoại kia của Phụng Cơ. Cô gái của anh muốn tìm hiểu người đứng sau HS là ai, cô muốn đứng về phía Kim Điêu Môn để đối đầu với HS. Nhưng anh lại chính là Người đã luôn đứng sau HS an bày mọi chuyện, vậy nên cái cô muốn là đối đầu với anh.
Thật ra câu nói của Ngô Thành đã đánh trúng tâm tư của anh, anh lo sợ, đây là từ mà rất lâu rồi không xuất hiện ở Trịnh Vỹ Thần. Anh sợ cô gái của anh sẽ hận anh muốn thâu tóm Kim Điêu Môn, hận anh che giấu cô bấy lâu nay...
Giấy không gói được lửa, câu này quả thật không sai. Vì vậy trong thời điểm mấu chốt này, chỉ còn vài bước nữa là King đã chiếm được Kim Điêu Môn, tất cả mọi việc đều theo kế hoạch của Trịnh Vỹ Thần.Cho nên vào lúc này Phụng Cơ vẫn nên rời đi một thời gian, anh cùng cô sẽ đi nghỉ ngơi thật tốt, đến khi quay lại mảnh đất này thì mọi chuyện sẽ thay đổi.
Số phận của Phụng Cơ không còn lệ thuộc vào Kim Điêu Môn nữa,cô không còn là sát thủ, cả đời này có thể công khai ở bên cạnh anh.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, Trịnh Vỹ Thần điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lạnh lùng nói: "Vào đi."
Vũ Nam mở cửa bước vào, sắc mặt có chút khó coi: "Lão đại....không tìm thấy cô Phụng Cơ."
Trong nháy mắt, con ngươi của Trịnh Vỹ Thần càng thêm u tối, anh xông ra ngoài đi thẳng về phía phòng của Phụng Cơ. Bên trong phòng vẫn y như cũ, không hề có một chút dấu vết lộn xộn nào, ngay cả quần áo cũng còn nguyên trong tủ, chỉ có cửa sổ là mở toang ra. Trịnh Vỹ Thần đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, cơn giận lại nhen nhóm trong lòng.
"Cô ấy không sợ chết sao?"- Khắp cả căn phòng không ai dám nói một lời, bọn họ cũng không hề phát hiện ra tiếng động gì bất thường, khi quan sát qua camera an ninh mới thấy trong phòng không có người, thật sự quả là như một cơn gió, thân thủ của sát thủ bật nhất thế giới đúng là danh bất hư truyền.
Trịnh Vỹ Thần quay qua, giọng nói không chút cảm tình ra lệnh: "Tìm, tìm cô ấy về cho tôi, cho dù lục tung cả thành phố cũng phải tìm cô ấy về đây."
"Dạ lão đại."
...
Phụng Nhã từ hiệu thuốc đi ra, cánh tay cô được băng bó kĩ lưỡng bằng một lớp vải trắng, Đặng Thiên Phục đi bên cạnh sắc mặt có chút khó coi nhìn cô: "Sau này đừng để bị thương nữa."
Phụng Nhã cười: "Em quen rồi."
"Nhưng tôi không quen."- Đặng Thiên Phúc chau mày không vui: "Tôi không quen nhìn em bị thương."
Phụng Nhã im lặng nhìn anh, sự vui mừng đã sớm lan tỏa trong lòng. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm nay hắn thể hiện sự quan tâm đến cô, được như vậy cho dù bị chém thêm mấy nhát cũng không thành vấn đề.
thì ra câu nói "chấp nhận tổn hại bản thân để nhận được một ánh mắt quan tâm của người mình thích" không hẳn là câu nói ngu ngốc theo cách nghĩ trước kia của Phụng Nhã.
Đặng Thiên Phúc cẩn thận nắm lấy cánh tay bị thương của cô, im lặng lúc lâu mới bất ngờ nói: "Thật ra...chỉ cần tôi có đủ bằng chứng tôi sẽ dẹp tan Kim Điêu Môn, đó là lý tưởng cả đời của tôi. Nhưng bây giờ tôi lại muốn lý tưởng đó không trọn vẹn một chút."
Phụng Nhã tròn mắt ngước nhìn anh: "Không trọn vẹn?"
Đặng Thiên Phúc gật đầu: "Tôi đưa hết tất cả vào tù, riêng em,tôi muốn tự tay cải tạo. Thời gian bao lâu cũng được, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm hoặc là cả đời."
Phụng Nhã rơi nước mắt: "Là cả đời sao?"
Đặng Thiên Phúc chắc chắn trả lời: "Là cả đời."
"Chỉ cần em quay đầu, liệu có nhìn thấy anh không?"
"Chỉ cần em quay đầu, bao giờ cũng sẽ nhìn thấy tôi."
Phụng Nhã bước lên chủ động ôm lấy hắn, Đặng Thiên Phúc không đẩy cô ra như mọi khi, lại còn ôm cô thật chặt.
Cảnh tượng này thật hoàn mỹ, có lẽ đây chính là cái kết mỹ mãn như phim Hàn Quốc, nhưng lại cực kì khó coi trong mắt một số người khác.
Thiết Hạo đứng ở khu phố đối diện, hắn ta cúi đầu ném hộp bông băng trong tay đi rồi quay người đi khỏi. Nghe tin người của King gây rối liên tục, một mình Phụng Nhã chống không nổi đã vậy còn bị thương nên hắn ta liền từ bỏ nhiệm vụ mà chủ thượng giao tức tốc bay về, nào ngờ thứ hắn ta nhìn thấy chính là cảnh một đôi tình nhân đang hạnh phúc ân ái.
Đúng là nực cười, hắn ta lo cái gì chứ?
Thiết Hạo như hồn ma vất vưởng trở về nhà riêng, cho đến lúc bước vào nhà thì đầu óc vẫn trong trạng thái vô thức, hắn giơ tay bật đèn sáng lên, nhìn thấy người ngồi phía xa, có chút ngạc nhiên rồi lại trở về trạng thái cũ, hắn ta bật cười.
"Lâu quá không gặp rồi nhỉ?"
"Ừ, lâu quá không gặp."- Phụng Cơ ngồi trên thành cửa sổ, cô duỗi thẳng một chân, chân còn lại co lại, dáng vẻ có chút tùy tiện. Tay cầm lon bia ngửa đầu uống một ngụm rồi nói: "Cậu rời khỏi vị trí bên New York tự ý quay về đây có báo với chủ thượng chưa."
Thiết Hạo tới sô pha ngồi xuống: "Chưa."
Phụng Cơ nhìn hắn ta một chút, mãi cũng không nói gì. Thiết Hạo bị ánh mắt của cô làm cho có chút khẩn trương, đành tìm đề tài hỏi: "Cô sao rồi, gan dạ hơn tôi tưởng, lại còn dám trộm đồ của chủ thượng để bị khai trừ khỏi tổ chức, xem ra cô đã một lòng với Trịnh Vỹ Thần rồi có phải không."
Phụng Cơ vẫn im lặng đưa mắt nhìn hắn ta.
Thiết Hạo cười ha ha một cách gượng gạo rồi nói tiếp: "Cũng phải, Trịnh Vỹ Thần tốt với cô đến thế, cô cảm động cũng đúng thôi, lại còn dám ngang nhiên xả súng cứu cô mà."
Lần này Phụng Cơ không im lặng nữa, cô mở miệng như cười như không nói: "Tin tức của cậu nhanh thật đấy."
Thiết Hạo cười xòa quơ tay: "Báo đài đăng đấy."
"Bộ phận truyền thông của Mimosa đã chặn thông tin này lại rồi, xin hỏi là báo nào đài nào lại có gan mà đưa tin này vậy?"
Thiết Hạo sững người một chút rồi: "Bà cô của tôi ơi, cô có không vui thì cũng đừng kiếm cớ gây sự với tôi chứ."
Phụng Cơ phóng xuống đất, thong thả đi đến cạnh sô pha đặt lon bia lên bàn: "Bà cô đây đúng là đang không vui."- Nói rồi lại nâng lon bia vừa để xuống bàn lên đưa cho Thiết Hạo: "Vừa nãy tôi thấy cậu cũng đang không vui, uống chút đi."
"Tôi không vui khi nào chứ."- Vừa nói Thiết Hạo vừa đẩy tay Phụng Cô ra, lon bia trong tay cô lại trượt ra đổ ướt bả vai của hắn ta. Sắc mặt Thiết Hạo đen lại, Phụng Cơ vẫn thản nhiên như không có việc gì quan sát hắn ta.
Thiết Hạo chần chừ mấy giây rồi ra vẻ khổ sở: "Xem kìa, cô đến tìm tôi đúng là không có ý tốt, biết cái áo này tôi mua mất bao nhiêu tiền không hả?"
"Để tôi giúp cậu lau."- Nói rồi cô nhanh tay chạm vào vai hắn ta.
"Không cần, a!"- Thiết Hạo hét lên một tiếng thê thảm.
Tay Phụng Cơ vẫn để trên vai của Thiết Hạo, một lúc sau buông ra cô nhìn lòng bàn tay mình đã nhuộm đỏ màu máu, giọng nói cô càng lạnh lùng hơn: "Nhóm máu OH, phóng phi đao giỏi, không phải cậu thì là ai?"
Thiết Hạo vẫn ngồi đó trầm mặt không nói gì, một lúc sau dứt khoát cởi bỏ chiếc áo thun ra để lộ vết thương đang loét máu trên bả vai, Phụng Cơ hít một hơi thật sâu, tuyệt vọng khi nhìn thấy đúng là vết thương do đạn bắn phải.Thiết Hạo thản nhiên đi đến tủ đầu giường lấy hộp thuốc rồi trở lại sofa tự tay bôi thuốc rồi băng bó vết thương, miệng nở nụ cười tự giễu: "Không có câu gì muốn hỏi sao?"
Phụng Cơ hít thật sâu, đem không khí ép vào trái tim để bản thân bình tĩnh lại: "Lý do?"
"Tiền. Trịnh Vỹ Khang hắn đem tiền đến ném vào mặt tôi và ra lệnh phải giết cô."- Thật khó có thể tin chính miệng người mà mình luôn xem là anh em tốt lại có thể nói ra một câu lạnh lùng đến mức đáng sợ như vậy.
"Cậu làm tất cả chỉ vì tiền sao? Cậu cần tiền đến vậy sao?"- Giọng nói Phụng Cơ hơi cao cho thấy cô đang tức giận.
Thiết Hạo bật cười, cẩn thận băng bó vết thương: "Phụng Cơ, cô cũng là sát thủ, tất nhiên cũng hiểu đạo lý này. Ai có tiền thì mình làm việc cho họ, họ cần mạng người mình thì cần tiền, giả bộ thanh cao làm gì, có ý nghĩa sao?"
Phụng Cơ thừa biết, lúc ở trung tâm mua sắm, nhát dao do Thiết Hạo phóng không hề có chút nào gọi là nương tay, từng chút từng chút một đều là một nhát trí mạng, không hề lưu tình.
"Hôm đó, tại buổi đấu giá mảnh đất vàng, Trịnh Vỹ Khang dùng mật ngữ Morse liên lạc với một người nào đó ra lệnh giết không tha,người đó là cậu phải không?"
Trịnh Vỹ Khang không hề trả lời.
Phụng Cơ mở nắp bình trà trên bàn dứt khoát tạt vào mặt Thiết Hạo.
"Cậu điên rồi có phải không? Vì tiền cậu có thể bán đứng tất cả sao? Vì tiền cậu trở thành một kẻ hèn hạ không hơn không kém sao?"
Thiết Hạo ném bông băng trên tay xuống đất đứng lên nhìn thẳng vào mặt cô: "Không sai, có tiền tôi sẽ không phải lệ thuộc vào Kim Điêu Môn,có tiền tôi có thể đưa tiểu Nhã đi nơi khác sống, có tiền tôi có thể công khai chống đối Nguyễn Long Tuyết, những thứ đó nghĩa khí anh em có giúp được không?"- Thiết Hạo nói tiếp: "Phụng Cơ, từ nhỏ tới lớn trong ba người cô là kẻ nổi trội nhất, từ thân thủ đến kỹ năng, nhưng cô có biết có một điểm tôi giỏi hơn cô rất nhiều đó chính là trong não tôi ngoại trừ tiểu Nhã ra thì không có bất kì loại tình cảm nào khác."
Một lúc sau, rất lâu, Phụng Cơ mới trở về bộ dáng lạnh lùng của mình. Cô tỏ ra thờ ơ và vô tình đối mặt với sự thật, có lẽ đây chính là liệu pháp tốt nhất lúc này đây.
“Thiết Hạo, cậu hiểu con người tôi nhất, tôi ghét nhất chính là bị người khác lửa dối cùng phản bội.”
“Cô có thể giết tôi.”
“Tôi sẽ không giết cậu, tôi không muốn làm bẩn tay mình. Tôi chỉ muốn cho cậu biết, cậu nợ tôi một cái mạng.”- Phụng Cơ đi lướt qua Thiết Hạo mở cửa nhà, cửa vừa mở cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang tựa vào tường có vẻ như đang đứng đợi ai đó.
Đèn ở hành lang hơi tối, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này. Trịnh Vỹ Thần bước tới cạnh cô, anh nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu cô rồi hỏi: “Mệt lắm không?”
“Rất mệt.”
Anh cười nhẹ, nắm lấy tay cô: “Xử lý xong chuyện riêng tư rồi, nên về thôi.”
Phụng Cơ gật đầu, Trịnh Vỹ Thần ôm lấy vai cô, trước khi rời đi còn nhìn lướt qua Thiết Hạo đang đứng trong nhà.
Trong khoảnh khắt đó, Thiết Hạo bất chợt rùng mình một cái. Ánh mắt lạnh như băng tràn đầy sát ý của Trịnh Vỹ Thần khác hẳn với vẻ mặt vài giay trước mỉm cười với Phụng Cơ nhìn chăm chăm vào hắn ta…
….
Chiếc ghế đá ngang tháp Eiffel vẫn đặt nguyên chổ cũ, đã một năm rồi kể từ ngày hôm đó cô và Trịnh Vỹ Thần ngồi ở đây, anh nói anh muốn xây dựng một công ty khác, nói về hoài bão của anh, đã một năm, chiếc ghế này vẫn như vậy, không cũ kỹ chút nào.
Phụng Cơ tựa đầu vào vai Trịnh Vỹ Thần, cả buổi trời cũng không nói một lời, chỉ mở to mắt thẫn thờ nhìn ra phía xa. Trịnh Vỹ Thần cũng không hề phàn nàn, chỉ ngồi yên để cô tựa vào, thỉnh thoảng còn đưa tay vỗ lưng cô an ủi.
Đột nhiên anh cảm thấy ngực trái, ngay vị trí trái tim của mình nóng hổi. Hóa ra là nước mắt của Phụng Cơ rơi xuống áo anh, cô cứ yên lặng không biết từ khi nào lại khóc.
Trịnh Vỹ Thần chau mày hơi dịch người ra nâng mặt cô lên, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên má cô: “Cơ Cơ đừng khóc anh không vui.”
Phụng Cơ nhìn anh rồi lại càng khóc nhiều hơn, to hơn. Con người chính là như vậy, chịu đủ mọi uất ức cũng không nói một lời kiên cường bước qua, vậy mà một lúc bất chợt nào đó có người bên cạnh vỗ về một câu là lại òa lên khóc, mọi cảm xúc bộc phát như một đứa trẻ.
“Cơ Cơ không được khóc, những người đó không đáng để em rơi nước mắt.”
“Em luôn thắc mắc, tại sao lúc bị phản bội anh lại có thể bình tĩnh như vậy?”- Cô nhìn anh, hỏi.
“Đơn giản là vì trong lòng anh ngoài em ra không còn ai khác, cho nên trừ khi người phản bội anh là em,cả thế giới có quay lưng với anh thì mặc kệ họ.”- Trịnh Vỹ Thần giơ tay lau giọt lệ trên má cô, động tác đều nhẹ nhàng tựa như chỉ sợ kinh động đến món vật mà anh trân quý. "Thật ra em có thể lấy mạng cậu ta."
Phụng Cơ lắc đầu: "Hết rồi, mọi chuyện dù là ai bán đứng ai đi nữa thì bên cạnh em bây giờ cũng chẳng còn ai có thể nương tựa. Giết cậu ta, không phải không thể mà là không cần thiết."
Trịnh Vỹ Thần ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Phụng Cơ: "Còn có anh."
Phụng Cơ ngẩng đầu nhất thời không hiểu ý tứ của anh.
Trịnh Vỹ Thần cười: "Em thấy đấy, anh cũng chẳng còn ai có thể nương tựa, vậy chi bằng chúng ta nương tựa vào nhau đi."
Phụng Cơ ngã đầu vào vai anh, im lặng. Trịnh Vỹ Thần vỗ nhẹ bờ vài nhỏ của cô, giọng nói có chút ý cười: “Cơ Cơ, Ngày mai chúng ta đến Dubai nghỉ ngơi một thời gian, đám người kia muốn tranh cái gì giành cái gì cứ mặc xác bọn họ. Thời gian này chúng ta chỉ cần dành tâm trí của mình cho đối phương, Không có Mimala, không có Kim Điêu Môn, chỉ có anh và em.”- Ngữ khí vừa như ra lệnh lại vừa như trưng cầu ý kiến khiến trái tim Phụng Cơ xao động, Trịnh Vỹ Thần hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên đôi gò má còn ướt nước mắt của cô: “Được không?”
Phụng Cơ gật đầu: “Được, em nghe theo anh.”