• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụng Cơ mơ mơ hồ hồ đi theo Trịnh Vỹ Thần tới phòng ăn, não cô như vừa bị đình công một trận, không ý thức đuợc mà ngắm nhìn xung quanh.

“Mời ngài dùng bữa.”

Cho đến khi giọng nói của anh chàng đầu bếp điển trai đang đứng vang lên một cách nhẹ nhàng mới có thể ‘đánh thức’ Phụng Cơ, cô nhìn vô số thức ăn trên chiếc bàn lớn đến nỗi có thể chải chăn nằm ngủ rồi lại nhìn gương mặt thản nhiên như không của Trịnh Vỹ Thần.

Cô biết là mình không nên nhà quê đến mức ngạc nhiên trước kiến trúc khổng lồ nơi này, nhưng…đây là nhà nhỏ mà Trịnh Vỹ Thần nhắc tới sao? Khỉ thật, nhà cái gì, đây rõ ràng là dinh thự xa hoa bậc nhất.

Phụng Cơ vô thức dùng bữa sáng, đầu óc cô chỉ mãi quanh quẫn suy nghĩ…không lẽ anh chính là chủ nhân của ngôi nhà này? Nơi này không giống vừa mới xây dựng, hơn nữa lại lớn đến mức này, chẳng lẽ đây là tài sản của Trịnh gia? Không đúng, theo hiểu biết của cô về Trịnh gia và Trịnh Vỹ Thần thì thứ nhất, Trịnh Gia căn bản không thể có đủ khả năng sỡ hữu nơi này, hơn nữa Trịnh Thị đang rơi vào tình trạng rớt giá cổ phiếu, nếu nơi này thật sự thuộc sỡ hữu của Trịnh Thị, thì Trịnh Vỹ Khang chịu để yên sao? Chẳng chắn đã bị ngân hàng kéo đi từ lâu rồi. Thứ hai, theo tính của Trịnh Vỹ Thần, chắc chắn kể từ bây giờ anh sẽ không dính líu gì tới Trịnh Phần nữa.

Phụng Cơ chỉ mãi lo phân tích, cô không biết đối với thái độ không tập trung này của cô, người đối diện có bao nhiêu phần bất mãn. Anh nhìn cô ngày cả gắp thức ăn cũng không thèm gắp, chỉ cúi đầu ăn cơm trắng trong khi vừa khỏi bệnh, trong lòng khó chịu nhưng cũng không biết nên làm gì, đành thở dài giơ tay lấy một con tôm lột sạch vỏ sau đó bỏ vào chén cô. Phụng Cơ cũng không hề chú ý tới, có tôm thì ăn, cũng không quan tôm vì sao tôm tự nhảy vào chén mình.

Người làm đứng xung quanh cũng âm thầm trao nhau ánh mắt ra hiệu, họ đều biết thức thời, hơn nữa lão đại đã dặn dò, không được để thân phận của ngài bại lộ, trước mặt cô gài này tuyệt đối phải đổi danh xưng. Mà bây giờ thấy lão đại cao cao tại thượng, trước giờ chỉ biết làm khó dễ người khác kia của bọn họ đang tích cực bóc vỏ tôm bỏ vào chén cô gái kia, ánh mắt nhìn cô gái đó lại đầy tình cảm như vậy…

Bọn họ cũng đại khái biết cô gái này tương lai sẽ là ai ở nơi này rồi.

Đợi hai người dùng xong bữa sáng, Vương quản gia ra hiệu cho một người làm đem khay thuốc lên đưa cho Phụng Cơ, tiện thể ông cũng lên tiếng: “Đây là thuốc giúp tiểu thư hồi phục sức khỏe mà lão…à, là cậu Trịnh đã chuẩn bị.”

Vương quản gia nói xong còn hắng gióng vài cái, vừa rồi thì hai chữ lão đại suýt bị ông nói ra rồi, thật may là sửa miệng kịp.

Phụng Cơ như người vừa được hoàn hồn, cô nhìn chén cơm của mình ngơ ngác như muốn nói, mình….ăn cơm xong khi nào thế? Rồi lại theo ánh mắt của Trịnh Vỹ Thần nhìn vào khay thuốc khá ‘khủng’ trên bàn. Phụng Cơ thoáng rùng mình: “Nhiều như vậy….chưa chết, uống xong cũng nghẹn thuốc mà chết.”

Trịnh Vỹ Thần ngồi đối diện nghe vậy, thu lại nụ cười trên môi, vẻ mặt không vui nói: “Cái gì mà chết chết ở đây, về sau không được nói chữ này.”

Phụng Cơ trong lòng ấm ức, nhưng cũng không muốn cãi lại. Dù sao thì nhập gia tùy tục, ở Kim Điều môn của cô cũng sẽ có những câu không nên nói, ở nhà người khác cũng vậy. Với lại xem như Trịnh Vỹ Thần lần này cứu cô một mạng, đã vậy bản thiếu chủ cũng không chấp anh.

Thấy bộ dáng làm như ‘ta người lớn không chấp trẻ con’ của Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu vài cái, lên tiếng: “Uống đi, đều là thuốc bổ, làm từ thảo dược không có tác dụng phụ.”

“Không uống.”- Bản thiếu chủ giờ đang rất khỏe, không bệnh không đau, cần gì uống thuốc?

“Uống!”

“Không uống.”- Phụng Cơ trên đời này ghét nhất là bị người khác ra lệnh, đối phương càng cương cô sẽ càng bướng. Trước giờ không có ai là ngoại lệ, ngay cả chủ thượng Nguyễn Long Tuyết mỗi khi muốn giao nhiệm vụ cho cô đều phải lựa lời mà nói sao cho không giống như ra lệnh, Trịnh Vỹ Thần là gì chứ?

“Nhất định không uống?”- Phụng Cơ sẽ không thể nào để ý thấy cái nheo mắt đầy nguy hiểm của Trịnh Vỹ Thần.

“Nhất định không uống.”- Phụng Cơ kiên quyết cùng anh đấu mắt với nhau, chỉ là cô không hề biết… từ nhỏ đến lớn cô ghét nhất là người khác ra lệnh với mình, bất quá… từ năm 20 tuổi trở đi thì… dù có ghét cũng phải chịu đựng một người.

Hạ nhân đứng trong phòng ăn bao gồm cả Vương quản gia đều đã bị dọa đến mồ hôi lạnh chạy dọc theo sóng lưng, họ chỉ sợ lúc lão đại tức giận lại giống như lần trước, tuy là rất lâu về trước nhưng họ vẫn còn nhớ rõ như in, lần đó cô Mỹ Ngọc kia bị hại, lão đại đã suýt chút nữa là lật tung thế lực của HS lên, buột phải tìm cho ra cái kẻ to gan dám động đến cô ta. Cũng may, năm đó cựu lão đại còn sống, đã khuyên ngăn và lay động được ý chí khát máu lúc đó của Trịnh Vỹ Thần. Cũng tránh khỏi cho cả một tổ chức phải hứng chịu trận gió tanh mưa máu.

Cũng từ đó đến nay, các lão già nghi trượng bắt đầu kính nhi viễn chi với anh, không còn tùy ý muốn làm gì thì làm nữa. Và đã rất lâu rồi, Trịnh Vỹ Thần rất ít, hầu như không có chuyện gì có thể khiến anh nổi giận như lần đó. Đối mặt với bất kỳ vấn đề hay lỗi lầm của bất kỳ ai, anh tựa như một hồ nước chỉ gợn lăn tăn sóng một chút rồi lại tiếp tục phẳng lặng chưa từng có gì xảy ra. Vì thế không ai dám ăn nói quá trớn với anh, vậy mà cô gái này…

Trịnh Vỹ Thần không hề tức giận, bọn họ có hoa mắt không? Đã không tức giận lại còn mỉm cười, khóe môi câu lên một đường tuyệt đẹp…khoan đã…hình như có chút gian gian.

Quả nhiên…

Trịnh Vỹ Thần đứng lên đi vòng qua bàn ăn đến trước mặt Phụng Cơ ngồi xổm xuống, Phụng Cơ trong lòng đắc ý. Hừ, phải biết nhượng bộ bản thiếu như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không, à mà cho dù không nhượng bộ đi chăng nữa thì đố anh dám làm gì tôi đấy?

“Cơ Cơ, việc em không muốn uống thuốc, anh có thể hiểu là…”

Trịnh Vỹ Thần nói nửa vời khiến Phụng Cơ tò mò muốn nghe tiếp, nhưng anh cũng chỉ cười một cái rõ nguy hiểm, nhân lúc cô không đề phòng liền nhướng người hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Phụng Cơ đứng hình mở to mắt nhìn xung quanh, trong phòng an còn nhiều người như vậy, vậy mà tên này…

Mà rõ ràng mấy người đang đứng cũng kinh ngạc hết cỡ.

Nụ hôn không hề sâu, chỉ trong chớp nhoáng vài giây, thế nhưng vào lúc chuẩn bị rời khỏi, anh khẽ cắn nhẹ môi cô một cái như muốn nhắc nhở cô phải nghe lời.

Phụng Cơ như bị điểm huyệt nhìn anh, ngay cả khi muốn chửi cũng không biết chửi như thế nào để anh không tức giận…

“Nếu em không muốn tự mình uống, thì anh sẽ hôn em thêm lần nữa, nhân tiện mớm thuốc cho em. Thế nào?”- Gương mặt như cười như không này của Trịnh Vỹ Thần thực quỷ quyệt, khiến Phụng Cơ nổi cả da gà.

Cô nghiến răng ken két: “Trịnh Vỹ Thần, anh vô sỉ.”

Trịnh Vỹ Thần mặt không đổi sắc: “Xem ra Cơ Cơ muốn anh dùng miệng giúp em uống thuốc rồi.”- Vừa nói vừa cầm gói thuốc được chuẩn bị sẵn trên bàn lên.

Phụng Cơ vội vàng giành lấy gói thuốc trong tay anh: “Không cần, tôi tự uống.”- Ai cần anh giúp? Đừng hòng hạ bệ oai khí của bản thiếu chủ. Hừ!

[Trân: Ngươi còn có oai khí sao? Mà oai khí là gì, đó giờ ta chỉ nghe sát khí thôi. PC: Có muốn biết không, oai khí với sát khí nằm gần nhau lắm đấy *cười*…Trân: “…”]

Hài lòng nhìn Phụng Cơ uống hết thuốc, Trịnh Vỹ Thần cuối cùng cũng đứng lên quay lưng đi ra ngoài. Phụng Cơ định đứng lên đi theo, chờ đã… dù sao anh cũng phải đưa bản thiếu chủ về Kim Điêu Môn chứ, sao vô duyên vô cơ lại bỏ đi như vậy?

Vừa định đi theo, Vương quản gia và vài người khác liền bước lên, ông từ tốn nói: “Nguyễn tiểu thư, để tôi dẫn cô đi tham quan xung quanh.”

“Nhưng Trịnh Vỹ Thần…”

“Cậu Trịnh đi xử lý một vài công việc, sẽ trở lại ngay.”- Vương quản gia nói.

Phụng Cơ nghe vậy cũng không còn đường nào khác, đành đi theo Vương quản gia thăm quan xung quanh. Dù gì thì biết rõ hoàn cảnh nơi này cũng không hẳn là không tốt.

Kiến trúc nơi này theo lối hiện đại, với đa số tường nhà được thay thế bằng lớp kính đặc biệt. Phụng Cơ nhân lúc không ai để ý có chạm vào lớp kính ấy một cái, cô nhận ra đây là loại kính chống đạn cao cấp, có chất liệu giống như cái lần trước khiến cô hạ thủ thất bại ở Trương gia.

Trương quản gia cũng rất tích cực giới thiệu cho cô cách sinh hoạt và đi lại, còn đưa cho cô một cái điện thoại nhỏ dùng để liên lạc trong nội bộ, phòng hờ khi cô bị….lạc đường trong nhà.

Đối với điều này Vương quản gia từ tốn giải thích:

“Tòa dinh thự này rộng hơn 8.000 m2, có 26 phòng tắm và 20 phòng ngủ, 8 nhà bếp. Mỗi phòng đều đầy đủ các trang thiết bị, có một căn phòng dùng để quan sát các hiện tượng thiên văn, thỉnh thoảng cậu Trịnh sẽ đến đó. Ngoài ra thì người làm ở đây có tới hơn một trăm người, nếu cần việc gì cô có thể yêu cầu họ. À, sân golf, bể bơi và rạp chiếu phim nằm ở phía trước, để tôi dẫn cô đi xem.”

Phụng Cơ rốt cuộc nghe xong cũng không nhịn được sự hiếu kì mà hỏi: “Nơi này thuộc sở hữu của Trịnh Vỹ Thần?”

Vương quản gia có chút ngạc nhiên nhìn cô vài giây rồi mỉm cười: “Đây là nhà của lão đại chúng tôi.”

“Lão đại?”- Còn có lão đại nữa sao? Quản hệ thật phức tạp, bọn họ đều gọi Trịnh Vỹ Thần là cậu Trịnh, vậy người được gọi là lão đại này chắc chắn là người có địa vị cao hơn Trịnh Vỹ Thần. Ừm…dạng như là ông chủ hay boss lớn chẳng hạn.

“Cơ Cơ.”- Vương quản gia định nói gì đó thì Trịnh Vỹ Thần từ xa đi tới gọi cô một tiếng quay sang nói: “Ông đi làm việc đi.”

Vương quản gia khẽ cúi người rồi dẫn mấy người làm khác rời khỏi. Trịnh Vỹ Thần kéo tay Phụng Cơ, cười nói: “Theo anh đến một nơi.”

Nơi mà Trịnh Vỹ Thần đưa cô đến là một tòa nhà lớn, xe chậm rãi đậu vào gara, Trịnh Vỹ Thần mở cửa, cô bước xuống xe. Toàn nhà sang trọng trước mặt, ở tít trên cao có một biển tên ghi rõ: Mimala.

Đây là Mimala sao?

Suốt cả đường đi anh không nói một lời, chỉ tủm tỉm cười, vừa lái xe thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô. Loại cảm giác lạ này khiến Phụng Cơ có chút thấp thỏm. Anh dắt cô vào tòa nhà, đi thẳng lên tầng cao nhất, dẫn cô vào căn phòng làm việc của mình.

Căn phòng không bật đèn, Trịnh Vỹ Thần buông tay cô, Phụng Cơ có chút hoảng hốt, cô không nhìn thấy cảnh vật xung quanh, anh đi đâu? Đột nhiên, đèn sáng, Trịnh Vỹ Thần từ xa bước tới, đi đến trước mặt cô.

Phụng Cơ hơi lùi bước, loại cảm giác có gì đó nguy hiểm dần dà hiện rõ lên trong tâm trí cô.

“Cơ Cơ, anh nhớ lúc ở thán Eiffel em đã hứa với anh, chỉ cần anh có thể tự tay tạo nên một cơ nghiệp, em nhất định sẽ đứng trước mặt anh, để anh có thể nhìn thấy bộ dáng lúc em cười thoải mái nhất. Anh đưa anh đến đây vì nơi này chính là nơi anh bỏ nhiều tâm sức ra nhất, Cơ Cơ, anh không phải là một Trịnh Vỹ Thần không có tương lai. Dù cho anh bị ai bán đứng khiến mất hết tất cả, thì chỉ cần khoảnh khắc đó có em, anh tuyệt đối không cho bản thân bất kỳ lý do gì để buông bỏ. Bởi vì, em chỉnh là lý do chủ chốt quyết định cuộc đời anh.”- Trịnh Vỹ Thần nhìn cô, từng câu từng chữ đều là sự chân thành.

Phụng Cơ mấp mấy môi: “Em…”

“Để anh nói.”- Trịnh Vỹ Thần ngắt lời cô: “Cơ Cơ, trước đây mỗi lần anh nói yêu em, em đều sẽ trốn tránh anh, không để anh gặp được em. Một hai ngày không được gặp em đối với anh là mất mát, nhưng nó chẳng có gì to tát cả, chúng ta còn cả đời để bên nhau.”

Phụng Cơ nhìn anh chăm chú, mãi một lúc lau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh thật lòng sao? Dù cho…dù cho yêu em, bản thân anh sẽ có thể gặp nguy hiểm, anh vẫn cố cấp như vậy sao?”

Trịnh Vỹ Thần bước lên ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô vào lòng, kiên định nói bên tai cô: “Anh yêu em, không cần quan tâm tới sau này, chỉ cần bây giờ, tại đây em cũng yêu anh, em nguyện ý để anh bước lên phía trước chia chắn em, bảo vệ em, không để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.”

Phụng Cơ cảm động, cô hơi nhích người ra nhìn anh: “Tại sao anh phải như vậy?”

Trịnh Vỹ Thần giơ tay, chạm nhẹ vào mặt cô, phát hiện có một hàng nước làm gương mặt xinh đẹp đó hơi ướt: “Bởi vì em chính là người anh không muốn mất đi. Cơ Cơ, anh yêu em mất rồi. Trái tim anh, lý trí anh, mỗi ngày đều là hình ảnh của em, phải làm sao để không bị như vậy nữa? Cơ Cơ, anh yêu em như vậy, chi bằng…”

Phụng Cơ thấy anh làm ra vẻ mờ ám thì tròn mắt tò mò: “Chi bằng gì?”

Trịnh Vỹ Thần cười: “Chi bằng em hy sinh bản thân mình, yêu anh đi.”

“Đã rất lâu rồi, em chưa từng thích bất kỳ ai...”

“Vậy xem như anh là người bắt đầu cho một chặng đường mới của em, thế nào?”

Phụng Cơ phì cười, nhìn anh cố làm cho giọng nói trở nên cường điệu: “Bản thân của bản thiếu chủ, không phải gặp ai cũng có thể hy sinh đâu. Nhưng…”- Cô hơi im lặng một lúc, Trịnh Vỹ Thần vẫn kiên nhẫn đợi cô lên tiếng. Anh biết lời tiếp theo cô sẽ nó chắc chắn là nghiêm túc.

“Nhưng, thấy anh cũng thành tâm như vậy, bản thiếu chủ cho anh một cơ hội.”- Phụng Cơ mỉm cười tươi như đóa hoa mùa hạ, cô khẽ cúi đầu nhưng vẫn không thể che đi gương mặt vì mắc cỡ nên ửng hồng của mình.

Trịnh Vỹ Thần vui mừng ôm chặt lấy cô, anh biết cô gái này không thích nói những lời biểu lộ tình cảm của mình, nhưng dù cô có tỏ ra vô tâm như thế nào thì vẫn có cách biểu lộ tình cảm rất đáng yêu.



“Chủ thượng, bên ngoài có người tìm.”- Evan bước vào hướng Nguyễn Long Tuyết thông báo.

“Là ai?”

“Trịnh Phần.”

Nguyễn Long Tuyết rõ ràng có chút khẩn trương mà nâng mi mắt, bà nhìn qua Đại Khâm đang ngồi phía xa, hắn hiểu ý đứng lên đi ra ngoài tiện thể kéo cổ Evan ra ngoài luôn. Một lúc sau Trịnh Phần bước vào, chầm chậm đi đến trước mặt Nguyễn Long Tuyết đang ngồi phía xa.

“Cô đến đây làm gì?”- Nguyễn Long Tuyết vẫn một dáng không quan tâm ngồi phía xa, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Trịnh Phần một cái.

“Để hóa giải thù hận của chị.”- Trịnh Phần lên tiếng.

Nguyễn Long Tuyết buông cây viết trong tay rồi phá lên cười lớn: “Cô nghĩ cô là quan âm chuyển thế à? Loại người như cô, đừng có mở miệng ra là nói đến đạo đức, cô làm tôi thấy kinh tởm.”

Trịnh Phần đau lòng: “Bao nhiêu năm rồi, chị vẫn hận tôi như vậy sao? Không thể buông bỏ sao?”

“Dư thừa, nếu như có thể buông bỏ tôi cần gì phải sống một bộ dạng như bây giờ. Nếu như tôi có thể buông bỏ thì cần gì phải hao tổn tâm sức dằn vặt cô.”- Nguyễn Long Tuyết tàn nhẫn nói, nhưng có một điều chính bà ta cũng không hiểu. Là không thể buông bỏ hận thù, hay không thể buông bỏ cô ấy?

“Tuyết, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng này của chị.”

“Chứ cô nghĩ tôi muốn nhìn thấy bộ dạng tuyệt tình năm đó của cô à?”- Nguyễn Long Tuyết lạnh lùng ngắt ngang: “Cô đi khỏi đây cho tôi.”

“Tuyết, tôi xin lỗi…”

Rầm_ Nguyễn Long Tuyết đập mạnh vào bàn, lạnh lùng quát: “Cô đừng có bày ra vẻ mặt này với tôi.”

Rõ ràng người sai là cô ta, nhưng tại sao trong cuộc trả thù này Nguyễn Long Tuyết lại cảm thấy người bị hại là mình có lỗi?

Nguyễn Long Tuyết đứng lên bước nhanh tới túm chặt cánh tay Trịnh Phần: “Cô nghĩ tôi không dám làm gì cô? Sắp đến ngày cưới của con trai lớn rồi, cô muốn chết nhanh vậy sao?”

Trịnh Phần có chút run rẫy hơi lui ra sau

Nguyễn Long Tuyết nhếch môi độc ác: “Sợ rồi sao? Sợ rồi, thì cút đi.”- Nói rồi bà hất tay khiến Trịnh Phần lảo đảo vài bước lui ra sau, Nguyễn Long Tuyết không thèm nhìn đến bà, đi ra khỏi phòng. Một lúc sau có người vào dẫn Trịnh Phần rời đi.



Trịnh Vỹ Thần ngồi đối diện chọn xong món ăn rồi đưa menu lại cho phục vụ nhà hàng, quay sang lại nhìn thấy Phụng Cơ đang chống tay nhìn mình cười. Anh hỏi: “Nhìn gì?”

“Nhìn anh.”- Phụng Cơ mỉm cười, đôi mắt đen híp lại càng thêm xinh đẹp.

“Nhìn anh? Anh đẹp trai lắm sao?”- Trịnh Vỹ Thần khoanh tay đặt lên bàn, giơ tay véo nhẹ vào cái mũi nhỏ của Phụng Cơ.

Cô xoa xoa mũi rồi nói: “Em chỉ là nghĩ…một người tự cao tự đại như anh, sao trước nay lại khúm núm trước mặt em như vậy, hóa ra là có tình ý.”

Trịnh Vỹ Thần suýt nữa thì sặc nước bọt của chính mình, anh như bị điểm nguyệt mà nhìn cô một lúc lâu mới khó khăn nói: “Em…lúc còn đi học môn ngữ văn của em kém lắm phải không?”

Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, cái đầu cô sao lại nghĩ ra được chữ này để dùng trong hoàn cảnh này. Khúm núm?

“Không tệ, sao vậy?”- Phụng Cơ hơi giả vờ ngây thơ hỏi lại, đồ ăn dọn lên, cô cũng không chú ý đến sắc mặt khó coi của ai đó mà thoải mái dùng bữa, cũng không quan tâm ai đó vì sao lại suốt một buổi luôn im lặng, có cạy miệng cũng không thèm nói.

Một vài người làm bước ra kéo cánh cổng sắc lớn để chiếc xe của Trịnh Vỹ Thần chạy vào. Anh bước xuống xe, Phụng Cơ nghĩ rằng theo lẽ thường bạn trai sẽ mở cửa xe cho bạn gái nên cô không vội xuống xe, ngồi đợi Trịnh Vỹ Thần mở cửa. Thế nhưng lý nào anh lại đi một mạch vào trong nhà, từ đầu tới cuối chả thèm nhìn cô một cái?

Thật là, cái người này có giống như vừa tỏ tình xong không?

Phụng Cơ nghiến răng ken két, ấm ức mở cửa xe bước xuống. Bỏ đi, bản thiếu chủ không so đo với anh.

Vừa bước vào đại sảnh chưa biết mình phải làm gì tiếp theo, Phụng Cơ bất giác đưa mắt tìm kiếm Trịnh Vỹ Thần, rồi lại nhìn thấy anh đang đứng ở phía xa dặn dò Vương quản gia gì đó, ông gật đầu vài cái sau đó lại nói gì đó. Phụng Cơ nghiêng đầu nhìn một cái rồi định bước tới thì một vô gái giúp việc bước lên, ôn hòa nhìn cô nói: “Tiểu thư, cậu Trịnh đã sắp xếp phòng ngủ phía đông cho cô, cô đi theo tôi.”

“Ngủ? Tôi ngủ ở đây sao? Không cần, tôi phải về nhà.”- Cô đột nhiên mất tích chắc chắn thuộc hạ rất hoang mang đi tìm, vả lại qua phiền phức lần này nội bộ của Kim Điêu Môn chắc chắn có lục đục, cô nhất định phải trở về dàn xếp.

“Chuyện này...”

“Vết thương vừa mới hồi phục, nghỉ ngơi vài ngày rồi tính.”- Trịnh Vỹ Thần từ xa bước tới, cô gái giúp việc hiểu chuyện lui ra sau.

Phụng Cơ: “Em cũng có công việc cần giải quyết.”

Thật là, anh quên cô là ai rồi sao, cô cũng đâu phải như mấy cô gái nhàn rỗi bên cạnh hắn, đâu thể cứ suốt ngày bám lấy hắn.

“Anh cũng có công việc của anh, việc của anh là quản thúc em, trong mấy ngày này không được chạy lung tung. Là bạn gái của anh, anh phải cưng chiều em thật tốt.”

Những người có mắt có tai xung quanh đều nghe ra ý tứ trong câu nói này, hơn nữa hai chữ "cưng chiều" phát ra từ miệng lão đại sao khiến họ có cảm giác... tà tà. Nhưng quan trọng là ai ai cũng ghi nhận kỹ hai chữ "bạn gái" kia rồi.

Phụng Cơ không có cách nào kháng cự lại bị Trịnh Vỹ Thần nói đến á khẩu, cô đành vừa tức vừa cảm thấy vui mừng đi phía sau Trịnh Vỹ Thần. Anh dẫn cô đến phòng ngủ phía đông, Phụng Cơ định bước vào thì để ý thấy anh không có ý định rời đi, cô quay lại nói: “Em vào trong ngủ.”

“Ừ.”

“Anh về phòng ngủ đi.”

“Ừ.”

“Anh!”- Cái người này rốt cuộc là da mặt dày đến cỡ nào, quen biết anh bao lâu rồi vẫn chưa thấy anh một lần nghiêm túc. Những lúc như thế này thật khiến người có mồm miệng sắc bén như Phụng Cơ cũng phải câm lặng không tìm ra cách đáp trả.

Ngược lại Trịnh Vỹ Thần lại vô cùng nhàn nhã, hai tay anh tự nhiên bắt lấy cái eo nhỏ của cô, từng bước một dồn Phụng Cơ tựa vào cánh cửa phía sau. Lúc Phụng Cơ nghĩ rằng anh sẽ hôn cô thì bên tai lại nghe giọng nói của Trịnh Vỹ Thần.

“Đã là bạn gái của anh, thì phải tuân theo quy củ của anh. Tuy rằng em hoàn toàn có khả năng tự vệ, nhưng bù lại em quá chủ quan, một chút ý thức cảnh giác cũng không có.”

Phụng Cơ cúi mặt, hiếm khi cô bĩu môi, nhỏ giọng: “Ai nói em không có ý thức cảnh giác.”

Trịnh Vỹ Thần khẽ cười, ánh mắt dần lộ ra vẻ mị hoặc: “Anh nói, và chính anh sẽ chứng minh.”

Nói rồi hắn nâng cằm cô lên nhanh chóng đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn bất ngờ, dùng đầu lưỡi của mình liếm nhẹ hai cánh môi mềm mại sau đó xâm nhập vào trong khám phá khoang miệng nhỏ của cô.

Phụng Cơ mở to hai mắt kinh ngạc nhưng sau đó cũng không hề phản kháng lại, cô khẽ nhắm mắt phối hợp với anh. Nụ hôn từ dịu dàng dần lại giống như cơn mưa xối xả trút xuống, anh hôn thực kịch liệt, thâm nhập mạnh mẽ miệng của cô, đầu lưỡi lại làm càn bừa bãi, như là muốn lấy đi toàn bộ hơi thở thuộc về cô, làm cho cô không tự chủ mà say mê. Cho đến khi cô phát hiện một thứ gì đó cường đại áp sát vào chân mình, tuy rằng cô vẫn còn là xử nữ nhưng với kinh nghiệm quan sát từ nhỏ đến lớn khi sống trong xã hội đen, Phụng Cơ biết rõ vào lúc này người đàn ông muốn gì và cần gì.

Nhưng... cô vẫn không tự chủ mà mặt đỏ đến tận mang tai, sống lưng cưng ngắt mang theo một chút căng thẳng.

Vào lúc này Trịnh Vỹ Thần bỏ cô ra, anh nhìn xuống vật nam tính đang ngẩng cao đầu phía dưới rồi lại cười khổ một cái, từ lúc quen biết cô, một người vốn tùy tiện như Trịnh Vỹ Thần lại ăn chay triệt để, biết bao nhiêu người đẹp vây quanh cũng chẳng khơi lên được một chút hứng thú từ anh. Thậm chí anh còn không nhịn được có cảm giác bài xích đối với đám phụ nữ chủ động kia, giờ ngẩm lại Trịnh Vỹ Thần mới phát hiện, chuyện này thực đáng sợ. ><

Nhìn bộ dáng căng thẳng của Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần hơi giữ khoảng cách với cô, thời gian còn dài, anh không gấp "con trai" anh lại gấp cái gì. Trịnh Vỹ Thần không muốn cô hiểu lầm rằng chuyện anh thổ lộ tình cảm với mình chỉ là để giải quyết nhu cầu thể xác.

Trịnh Vỹ Thần chỉnh trang lại y phục giúp Phụng Cơ: “Em thấy em có cảnh giác chút nào không?”

Phụng Cơ ngây ngốc nhìn Trịnh Vỹ Thần bộ dáng này của cô, nếu để cho đám người ngoài kia nhìn thấy thì e rằng thanh danh của bản thiếu chủ chẳng còn nữa.

“Cơ Cơ, anh không yên tâm cũng không muốn nhìn thấy em đi liều mạng, rời khỏi Kim Điêu Môn có được không? Thế giới của anh đủ che chở em, để em nương tựa và bảo vệ em.”- Giọng nói khàn khàn nam tính của Trịnh Vỹ Thần đầy chân thành, anh vuốt nhẹ lên cánh môi bị hôn đến ửng đó của cô.

Từ tận đáy lòng Phụng Cơ vô cùng cảm động, cảm động đến suýt nữa là bật khóc. Nhưng yêu cầu này của Trịnh Vỹ Thần, cô không thể đáp ứng.

“Vỹ Thần, em không thể. Kim Điêu Môn là nơi em sinh ra, là nơi nuôi dưỡng em, bảo bọc em hai mươi năm trời. Anh có biết, để trở thành một sát thủ đứng đầu tổ chức như ngày hôm nay, bọn em đều phải lập một lời thề là sẽ không bao giờ được phản bội tổ chức, trọn đời này phải tuyệt đối trung thành. Nếu như làm sai... kết cục sẽ còn thê thảm hơn cả cái chết.”- Phụng Cơ thành thật nói ra lời trong lòng, cô biết anh luôn muốn tốt cho cô, cho dù Phụng Cơ có làm gì sai trái đi nữa thì anh vẫn không bỏ mặt cô. Phụng Cơ mỉm cười nắm lấy tay của Trịnh Vỹ Thần: “Vỹ Thần, bây giờ anh là bạn trai em nếu em gặp nguy hiểm gì thì chỉ có hai lý do, một là em vô dụng, hai là anh bất lực.”

Trịnh Vỹ Thần đột nhiên bật cười, Phụng Cơ khó hiểu nhìn anh: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy hai chữ này mang tính công kích lẫn khiêu khích rất nặng, Cơ Cơ, không có bất lực.”- Trịnh Vỹ Thần tiến lại gần gương mặt đỏ bừng của Phụng Cơ, khẽ nói vào tai cô: “Cần anh chứng minh thêm lần nữa không, huh?”

“Trịnh Vỹ Thần, anh ngoài chuyên đi xuyên tạc ra thì có biết dùng cái não làm gì nữa không?”- Phụng Cơ lườm anh.

Trịnh Vỹ Thần tự nhiên nói: “Ngoài đi xuyên tạc thì anh rất giỏi đọc suy nghĩ đen tối của một số người.”

Anh! Trịnh Vỹ Thần anh được lắm, ý anh là bản thiếu chủ suy nghĩ đen tối mới để anh nhìn thấy à?

Trịnh Vỹ Thần thấy cô bị chọc giận thì tâm tình tốt hẳn lên, anh giơ tay xoa nhẹ mặt cô: “Ngủ ngon, cô bé.”

Anh quay lưng đi, Phụng Cơ vẫn còn giận nên không thèm chúc anh ngủ ngon mà quay lại mở cửa vào phòng, lúc chuẩn bị đóng cửa thì bị một cánh tay từ bên ngoài chặn lại.

“Anh làm gì?”- Phụng Cơ nâng cao cảnh giác, cô nấp phía sau cửa, chỉ đưa cái mặt ra nhìn anh.

Trịnh Vỹ Thần cười như không cười nhìn cô: “Chuyện anh có tình ý với em ngay cả tên ngốc như Ngô Thành cũng nhìn ra được, chỉ có em là ngu ngốc không chịu suy nghĩ.”

Được rồi….lần sao cô sẽ rút kinh nghiệm, cái tên này thù dai quá, lần sau khi muốn nói gì phải cân nhắc trước. Trịnh Vỹ Thần xoa đầu cô rồi quay người bước đi, thấy vậy Phụng Cơ hỏi lớn: “Anh không vào trong ngủ à?”

Âm thanh của cô đủ để mấy người làm đang dọn dẹp phía xa ngoái lại nhìn một cách đầy mờ ám, Phụng Cơ hài lòng khoanh tay tựa vào cửa nhìn anh, cả đêm hôm nay hắn bá đạo dồn ép cô như vậy, cái gì mà bắt cô phải theo quy củ của hắn? lần này cô phải lấy lại chút phong độ, nêu không thì bốn chữ Nguyễn Long Phụng Cơ này sẽ viết ngược lại.

Cô thấy Trịnh Vỹ Thần hơi dừng chân rồi quay đầu lại, khóe môi mang theo nụ cười sâu xa nhìn cô: “Cảm ơn ý tốt của em, nhưng anh không có nhu cầu tự hành hạ bản thân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK