Tuy đã trở lại Kiền đô đã nhiều ngày, Phượng Hiên tạm thời không đi vào triều, ngày đó giữa trưa lúc Phượng Địch từ Nam Lăng trở về lại mang theo tin dữ, nhất thời, độ ấm bên trong người Phượng Hiên lại giảm thêm vài lần, thiếu chút nữa đông chết người. Lạnh lùng nói một câu “Đi ra ngoài” , Phượng Hiên liền tự nhốt mình vào trong phòng ngủ không xuất hiện.
Một mình hắn ở bên trong phòng, trong đầu xoay quanh câu nói kia về Cốc Nhược Vũ bởi vì mất đi trong sạch mà tự sát. Lấy ra bức hoạ duy nhất của nàng, Phượng Hiên nhịn không được nén âm thanh nức nở khóc lên. Hắn rốt cuộc biết tên của nàng rồi, nhưng lại là sau khi nàng đi. Ngày đó, nếu không phải Vũ nhi chết đi, hắn sao lại có thể rời đi như vậy, vốn tất cả cũng sẽ là tốt đẹp, nay lại trở thành thiên nhân vĩnh viễn xa cách!
Hai mạng người! Hại chết hai mạng người quan trọng nhất của Phượng Hiên hắn, hắn nhất định phải làm cho Ngự Thiên Lan nếm thử tư vị như thế nào! Dùng sức xiết chặt nắm tay, vẻ mặt tươi cười ngày xưa, giờ phút này, trừ bỏ cừu hận còn thêm toan tính của hắn. Thời gian tiếp theo, Phượng Hiên đều đắm chìm ở trong ký ức, bất kể là muội tử cũng tốt, hay là Cốc Nhược Vũ cũng tốt, mà Phượng Tiêu cùng Phượng Địch lại lo lắng canh giữ ở ngoài cửa.
Giữa trưa ngày thứ hai, một vị khách đến Phượng phủ, Phượng Tiêu nhẹ nhàng mà gõ cửa một cái, bẩm báo nói: “Chúa thượng, Bích đại nhân tới .”
Không hề đáp lại, Phượng Địch cùng Phượng Tiêu hai người không khỏi nhìn nhau một chút, sau đó Phượng Địch lại xin chỉ thị: “Chúa thượng, vẫn là giống như trước, ai cũng không gặp, mời Bích đại nhân trở về sao?”
Trong phòng im ắng, hai người không biết Phượng Hiên là đang ngủ, hay là có ý tứ khác, đang thương lượng có nên mời Bích Nhân Hoành trở về hay không, cửa phòng lại mở.
“Nhân Hoành ở nơi nào chờ?”
“Chính sảnh.” Phượng Địch vội vàng trả lời, giương mắt nhìn lại, nhất thời ngây người.
“Tiêu, đi mời hắn đến lương đình, ta ở đó chờ hắn. Mặt khác, ta đói bụng, gọi người làm điểm hoặc cơm mang lại đây!”
“Dạ . . . . .” Phượng Tiêu lên tiếng trả lời sau đó sửng sờ nhìn theo bóng lưng của Phượng hiên.
Trong lòng hai huynh đệ đồng thời đều nảy ra một ý niệm trong đầu, chúa thượng khiến người ta cảm thấy thật kinh khủng! Trên mặt của người giống như chưa bao giờ phát sinh ra bất cứ chuyện gì, biểu tình cùng trước kia giống nhau, hoàn mỹ không một chút sơ hở, nhưng cũng chính vì như thế, mới làm người ta cảm thấy càng thêm đáng sợ.
Lúc Bích Nhân Hoành tới lương đình thì đã nhìn thấy Phượng Hiên đang chậm rãi uống rượu, ăn đồ ăn, khi hắn thấy Bích Nhân Hoành, liền vẫy vẫy tay, mời Bích Nhân Hoành hôm nay cùng nhau dùng cơm trưa.
Bích nhân Hoành không cự tuyệt, ngồi đối diện với Phượng Hiên. Nhìn thấy người hầu ở trước mặt hắn bỏ thêm một đôi bát đũa, hắn ngẩng đầu nói với Phượng Hiên: “Người hầu chung quanh hơi nhiều.”
Đong đưa chén rượu, Phượng Hiên nhìn rượu trong chén rồi giương mắt nhìn hắn một chút, vung tay lên, gia phó cùng với hộ vệ chung quanh đều lui xuống, chỉ chừa Phượng Hiên cùng với Bích Nhân Hoành và tâm phúc của mình
“Có chuyện gì không? Đã nhiều ngày nghe nói huynh đều đến đây mỗi ngày.” Nhìn Bích Nhân Hoành, Phượng Hiên liền hối hận không đem muội muội gả cho hắn.
“Tưởng rằng sẽ có việc, nhưng hiện tại xem ra là không có việc gì, song, nếu có chuyện gì cần ta mà nói…, cứ việc nói, bất luận là chuyện gì, ta đều sẽ hỗ trợ” Một câu hai ý nghĩa, Bích nhân Hoành trước sau như một, giọng điệu thong thả, khuôn mặt của hắn như không có gì thay đổi, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm Phượng Hiên, lại đầy thâm ý. Thù của Tiểu Vũ tính thêm cả hắn! Chỉ cần người yêu sống thật tốt, hắn Bích Nhân Hoành có thể nhẫn, có thể nhường, nhưng mà, hoàng thượng lại ban cho nàng cái chết, hắn chỉ giận bản thân không thể làm gì để thay đổi nó!
Nhìn thấy hận ý lóe lên trong mắt hắn, Phượng Hiên không có ý định kéo hắn vào, nên không nói ra những điều mà Bích Nhân Hoành muốn nghe…, chỉ đổi đề tài khác.
“Địch, kể lại tỉ mỉ một chút nguyên nhân khiến thủ phủ Nam lăng bị phán lưu đày.”
Phượng Địch lập tức cẩn thận đem chuyện vợ chồng Cốc Lương Thừa bị lưu đày nói lại một lần, hơn nữa hắn đem thái độ hỏi thăm từ người dân ở Nam Lăng ra nói hết.
Tuy rằng Bích Nhân Hoành không rõ Phượng Hiên vì sao đối với chuyện Phượng Vũ một chữ cũng không nói, lại lôi việc thủ phủ Nam Lăng ra, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nghe xong một lần.
“Nhân hồng, Huynh thấy thế nào?” Phượng Địch nói xong, Phượng Hiên liền cười hỏi Bích Nhân Hoành.
“Có ẩn tình, nhưng nếu muốn lật lại bản án, sẽ chậm một chút, bởi vì ké cướp kia đã bị xử tử, chứa chấp khâm phạm là trọng tội, khó tránh được. Bởi vì tội danh này, toàn bộ tài sản đều bị tịch thu, cho nên tài sản xâm chiếm có phải là sự thật hay không, đã không quan trọng. Như thế nào, huynh muốn phụ trách việc này?” Bích Nhân Hoành khẽ nhíu mày, không cho rằng Phượng Hiên thích chõ mũi vào chuyện của người khác.
Phượng Hiên cười mà không nói, nhưng Bích Nhân Hoành rất ăn ý lúc này đã hiểu rõ ý tứ của hắn, vừa suy tư vừa nói: “Không thể xuống tay theo quốc pháp, như vậy cũng chỉ có thể dùng quyền thế cưỡng bức thôi, chỉ là gần đây trong triều còn đang vì chuyện Tiểu Vũ chết đi mà đoán huynh là sẽ có lòng phản loạn, như vậy huynh lại tự tay phụ trách chuyện này, đơn giản làm cho tình cảnh của huynh càng trở nên nguy hiểm, chỉ vừa ý với người khác thôi, như vậy, huynh là muốn để ta quản lý chuyện này?”
“Cảm tạ!” Không phủ nhận, khóe miệng của Phượng Hiên nhếch lên cười, rất hài lòng Bích Nhân Hoành đoán được tâm ý của hắn.
“Nếu ta nói không thì sao?”
“Vậy ta đành phải tự mình xử lý.” Phượng Hiên chẳng để ý nói, trong mắt kiên định, bé con đi rồi, ít nhất cha mẹ của nàng hắn sẽ thay nàng chiếu cố thật tốt, để nàng đi được an tâm.
Nhìn ra quyết tâm của Phượng Hiên, Bích Nhân Hoành thở dài một hơi hỏi: “Huynh muốn kết quả!”
“Thoát lưu đày, bỏ nô tịch.” Phượng Hiên nói ra yêu cầu của mình.
“Phong Tự, ngày mai theo ta lên đường đi xem biên giới phía tây, tìm Tây Tương Đại tướng quân Cố Tín, bảo là ta nói, muốn ông ta cần phải tự mình tìm được vợ chồng Cốc thị mới từ Vân Châu Nam Lăng bị đưa đến đây lưu đày, kêu ông ta tự mình nghĩ biện pháp loại tên của hai người ra khỏi danh sách lưu đày cùng nô tịch, hơn nữa không thể đem việc này lộ ra ngoài!” Bích Nhân Hoành hơi hơi nghiêng đầu, hạ lệnh đối với tâm phúc phía sau hắn Bích Phong Tự , sau đó lại cố ý đối mặt với Phượng Hiên nói một điều kiện tiên quyết: “Nếu đôi vợ chồng này còn có thể còn sống đến phía tây biên cảnh!”
Kỳ thật cũng lo lắng đến chuyện vợ chồng Cốc thị không còn bình an tới phía tây biên cảnh, Phượng Hiên nghe thấy một câu cuối cùng kia của Bích Nhân Hoành thì trong lòng nhịn không được khẩn trương, nhưng hắn cũng không ở nơi này lộ ra mà nói với Phượng Địch: “Địch, ngươi cũng đi, nhưng phải đợi sau khi Cố Tín tướng quân đem chuyện xử lý cho tốt, mới ra mặt mang theo vợ chồng Cốc thị đi đến nơi bọn họ muốn định cư, vô luận là ăn ở, hay là người hầu đều thay bọn họ chuẩn bị tốt, nếu bọn họ còn muốn tiếp tục làm chút buôn bán mà nói…, cũng giúp bọn họ sắp xếp thật tốt. Tóm lại, bọn họ muốn cái gì liền cấp cái đấy, cần phải dàn xếp cho hai người thật tốt!”
Hai người lo lắng vợ chồng Cốc thị có bình an trên đường hay không cũng không quá đáng. Tri Phủ Nam Lăng Thôi Nhân Quý đưa tiền cho quan binh phụ trách áp giải hạ mật lệnh, bảo bọn họ ở trên đường giải quyết vợ chồng Cốc thị .
Chính là, trên đời này không phải tất cả đều là vong ân phụ nghĩa, người Nam Lăng không ít người đã chịu ân huệ của vợ chồng Cốc thị. Nhận được mệnh lệnh mấy người nghĩ tới nghĩ lui, lương tâm bất an, bọn họ thương lượng thật kỹ, rồi đem vợ chồng Cốc thị bình an đến biên cảnh, lại trở về bẩm báo Tri Phủ nói bọn họ đã chết, dù sao Tri phủ đại nhân cũng sẽ không thực sự đến biên cảnh để thăm dò. Cho nên, vợ chồng Cốc thị không chỉ có bình an tới nơi, hơn nữa dọc đường không chịu bất cứ khổ sở gì.
Nhưng, hai người đến biên cảnh phía tây lại không có vận tốt như vậy. Chỗ này luôn luôn hoang vắng, tuy nói không có trấn nhỏ linh tinh, nhưng bởi vì nhiều năm lại có chiến tranh lớn nhỏ cùng với các nước láng giềng, bởi vậy nơi này chủ yếu là quân đội đóng quân, mà toàn quyền ở nơi này là ở một trong bảy vị Tướng quân—— Tây Tương đại tướng quân phụ trách.
Phía tây sở dĩ đưa tới phân tranh, là vì tài nguyên khoáng sán vô cùng phong phú của nó. Toàn bộ người bị lưu đày không phải là bị an bài đến các khu vực khai thác mỏ, làm việc khổ cực, thì chính là bị chọn làm nô bộc trong nhà quan viên. Làm nô bộc so với làm việc khổ cực tốt hơn nhiều, nhưng có thể trở thành nô bộc kia cần phải nhờ vận khí, hơn nữa phải xem người ta có thiếu người hay không.
Vợ chồng Cốc Lương Thừa không có vận tốt như vậy, sau khi bọn họ đến nơi này, lập tức bị đưa đến mỏ khuân vác tảng đá. Vất vả mệt nhọc không nói, người vừa mới tới sẽ bị những người khác khi dễ, dù sao nơi này trên cơ bản đều là người phạm tội, tâm địa cũng không tốt là bao, thường xuyên sẽ xuất hiện chuyện đoạt cơm, hai người sống nương tựa vào nhau, ăn không đủ no, thỉnh thoảng còn có thể bị bọn họ nhìn không thuận mắt mà đánh đập tàn nhẫn.
Cứ như vậy, hai người vượt qua một tháng còn thê thảm hơn là chết, sau đó bỗng nhiên vào một ngày được người tới mời ra khỏi mỏ, nghĩ là được lựa chọn làm nô bộc trong nhà quan viên, hai người hơi cảm thấy an ủi, nào biết chuyện này còn vui hơn bọn họ nghĩ.
Nghe vị kia nói là quản gia của Tây Tương đại tướng quân bảo cho biết nô tịch của bọn họ đã được bãi bỏ, lưu đày coi như là chưa từng có, khi có thể rời đi, hai người còn tưởng rằng đang nằm mơ. Quản gia kia trước khi rời đi còn kinh ngạc hỏi lại một câu, bọn họ rốt cuộc là tại sao có thể biết một đại nhân vật trong triều đình, lại có thể để cho hắn ra mặt kêu tây tương đại tướng quân miễn trừ tội phạt của bọn họ, vợ chồng Cốc thị lại giống như hoà thượng không hiểu sự đời.
Sau đó Phượng Địch xuất hiện thay hai người an bài cuộc sống thiết yếu, cảm giác không thể tin được vợ chồng Cốc thị hỏi nửa ngày cũng không thể từ miệng Phượng Địch biết được nửa chữ về ân nhân. Nếu bánh đã từ trên trời rơi xuống, vậy bọn họ sẽ không khách khí ăn.
Lo lắng đến nữ nhi chắc chắn sẽ không ở lại Nam Lăng, không biết hướng đi của con, chỉ có thể cho rằng nàng cuối cùng sẽ tới biên cảnh phía tây tìm bọn họ, cho nên hai vợ chồng cuối cùng quyết định ở lại chỗ này tiếp tục sống. Về phần cái khác, đều bị hai người cự tuyệt. Bọn họ thầm nghĩ muợn Phượng Địch một chút tiền, có thể mua bán chút gì đó sống tạm, nhưng lại ngại không dám nói đến số tiền đó.
Dĩ nhiên, chuyện hai người cự tuyệt bị Phượng Địch xem nhẹ, làm như không phát sinh. Hắn dựa theo yêu cầu của tông chủ nhà mình, ở trong thôn trấn lớn nhất của biên cảnh phía tây mua một gian tương xứng có đình viện, còn có nhiều gian phòng cho vợ chồng Cốc thị, an bài nô bộc thật tốt, lưu lại ngân lượng, hơn nữa còn đưa tấm lệnh bài, nói cho hai người nếu như thiếu tiền, có thể dùng lệnh bài kia để lấy tiền. Sau đó, để lại hai vợ chồng Cốc thị nhìn lễ vật “từ trên trời giáng xuống” này mà cảm thấy mờ mịt, còn hắn thì phục mệnh quay lại Kiền Đô.
Vì thế, mỗi khi lo lắng cho cha mẹ mình, Cốc Nhược Vũ đều cầm một miếng ngọc bội khác từ trong quần áo của Phượng Hiên, mỗi ngày khẩn cầu Tiên ca ca có thể phù hộ cho cha mẹ của nàng bình an thì “Tiên ca ca” của nàng không phụ kỳ vọng của nàng, đem cuộc sống của hai người an bài thỏa đáng.
Dàn xếp tốt cho vợ chồng Cốc thị, xem như yên tâm, Phượng Hiên liền chuyên chú tìm đầu sỏ gây nên cái chết của muội muội, không nghĩ tới người ấy lại là Lâm thị, thù mới hận cũ làm cho Phượng Hiên hoàn toàn cùng lâm thị trở mặt, bắt đầu rõ rệt khắp nơi đều coi Lâm thị là địch, âm thầm tìm cách diệt Lâm thị cửu tộc.
Phượng Hiên nguyên tưởng rằng vợ chồng Cốc thị sẽ theo sắp xếp của hắn, sẽ trải qua cuộc sống giàu có không lo, nào biết hai người kia tính tình hiền lành căn bản không bị ảnh hưởng bởi chuyện bị các thân thích vong ân phụ nghĩa. Hai người ở loại địa phương như biên cảnh phía tây, nhìn thấy rất nhiều người đáng thương, từ trước đến nay lòng thông cảm vốn thưa nay lại càng tràn ra. Vì thế, lúc Phượng Hiên lần thứ ba gặp lại bọn họ thì thấy hai người nghèo rớt mồng tơi, cả tòa nhà lớn dường như trở thành nơi tập hợp của ăn mày, tiểu ác ma là trợn mắt há hốc mồm, vốn muốn tranh công với nương tử thân ái về thành tích, nay lại thiếu chút nữa rơi nước mắt, muốn bất tỉnh.
Cứ như vậy, thời gian ngày từng ngày trôi qua, Phượng Hiên mỗi ngày vội vàng việc báo thù, vợ chồng Cốc thị mỗi ngày cố gắng làm việc thiện tích đức, Phượng Vũ trở thành Nguyệt Thất chạy tứ phương.
Về phần cốc Nhược Vũ, còn cố gắng ôm bụng vất vả làm việc, đến khi đứa nhỏ sau được sinh ra, liền cực khổ vừa làm việc vừa chăm đứa nhỏ. Nhạt nhẽo trôi qua, tuy rằng cuộc sống khó khăn, lại bởi vì dung mạo bị hủy mà bị nhiều người kỳ thị, bị đội lên đầu cái tên “Xấu nữ”, nhưng mỗi khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười chưa bao giờ khóc của tiểu oa nhi thì tất cả chua xót đối với Cốc Nhược Vũ mà nói đều biến mất.
Cảm thấy sinh mạng mới này như ánh sáng xuất hiện trong cuộc đời nàng, tiểu oa nhi chính là bảo bối ông trời ban cho nàng, Cốc Nhược Vũ đặt cho nó tên là Cốc Lượng. Tiểu oa nhi lớn lên từng ngày, từ khi hắn bi bô tập nói, bò qua bò lại, đến khi hắn có thể vừa chạy vừa nhảy, lại có thể bảo vệ mẫu thân, cũng là khi Phượng Hiên cùng Cốc Nhược Vũ xa cách nhau ba năm.