• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ss gau5555

Beta: Cục Bột Aly

Cốc Nhược Vũ đang há cái miệng nhỏ nhắn dùng bữa, cẩn thận từng li từng tí để đồ ăn không dính vào khăn che mặt, bỗng nHiên một bàn tay đưa qua, sau đó, nàng phát hiện khăn che mặt của mình bị đoạt đi mất, lại nhìn qua, thấy cái tay không được sự cho phép của nàng mà tự tiện lấy đi khăn che mặt là của Phượng Hiên .

Bởi vì đây là một tửu lầu lớn nhất, là chỗ đông người nhất, nên mất đi khăn che mặt, Cốc Nhược Vũ cảm giác bị người ta lấy mất lớp màng bảo vệ của chính mình, trắng trợn đem vết thương của nàng triển lãm ở trước mặt mọi người, Cốc Nhược Vũ nhất thời hoảng hốt, sợ hãi nhìn chung quanh, kết quả, lúc này mới phát hiện lầu Phỉ Thúy mới đầu vốn náo nhiệt nhưng nay chỉ còn lại bàn các nàng cùng bàn bên cạnh kia.

Trong phút chốc Cốc Nhược Vũ cảm thấy buồn bực, nàng khẩn trương nhìn qua bàn người Cung Như Tích, phát hiện bọn họ không phải cúi đầu, thì cũng là đưa lưng về phía bàn mình, tóm lại, dường như không có ai chú ý tới mặt của nàng. May mắn bọn họ không chú ý tới, Cốc Nhược Vũ hơi thả lỏng một chút, đưa tay yêu cầu Phượng Hiên trả cái khăn che mặt, nào biết hắn lại không chịu.

“Mau đưa cho ta!” Một tay giơ ra muốn lấy lại, một bàn tay vội vàng che mặt mình, Cốc Nhược Vũ khuẩn trương nói, thỉnh thoảng liếc nhìn bàn bên cạnh, giống như đang sợ cái gì.

“Để như vậy lúc ăn sẽ dễ dàng hơn, nương tử, ăn tôm đi!” Phượng Hiên vừa lòng, bưng lên một đĩa tôm mà hắn vừa dùng tay bóc vỏ đưa đến trước mặt Cốc Nhược Vũ.

“Mau đưa cho ta, nếu không sẽ bị người khác thấy! Người bàn bên kia vừa nhìn đã biết xuất thân giàu sang, chàng không biết những người như bọn họ nếu nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này của ta, sẽ làm ra chuyện gì đâu !” Hiện tại làm sao còn có thể ăn! Cốc Nhược Vũ mới đầu đè thấp giọng nói nhưng giờ lại hơi cao giọng, hiển nHiên nàng đã từng trải qua chuyện gì đó trong quá khứ, nên trong lòng trước sau vẫn còn sợ hãi, chưa từng quên.

“Xấu?! Sao lại xấu?! Chẳng qua chỉ là vết sẹo do bị thương mà thôi, làm sao lại có người cho là xấu chứ?!” Nói xong, ánh mắt Phượng Hiên phóng tới bàn bên cạnh.

Ẩn ý của tôn chủ nhà mình rất rõ ràng: ai lớn mật dám nói xấu! Nhất thời, một bàn người Cung Như Tích không cẩn thận bị sặc, ho khan khụ khụ, vội vàng cầm lấy nước uống, nước mắt muốn tuôn ra, mặt cúi vô cùng thấp, chỉ sợ bị tôn chủ nhà mình nhìn thấy.

“Người có thân phận gặp mặt nàng thì sẽ như thế nào? Trước kia không phải đã phát sinh chuyện gì chứ?” Thấy vẻ mặt của Cốc Nhược Vũ giống như chim sợ cành cong, Phượng Hiên cảm thấy phía sau chắc chắn có sự tình gì đó.

Vì hắn cứ truy hỏi, nên Cốc Nhược Vũ đành phải nói ra, hóa ra năm đó khi nàng mang thai Tiểu Cốc Lượng, ngày đó ở Liễu Trấn, nhà viên ngoại tiếp đãi con cháu thế gia từ nhiều nơi đến, không cẩn thận để bọn họ thấy được mặt của Cốc Nhược Vũ, ngay lập tức liền bị người ta chán ghét đẩy ngã xuống sàn, không những thế nàng còn phải nhận vài đòn đấm đá, khiến cho Cốc Nhược Vũ phải sinh non .

“Tên!” Con cháu thế gia[1] ư?! Phượng Hiên hắn sẽ làm cho bọn họ cuối cùng có thể tiếp tục làm con cháu thế gia hay không!

[1] thế gia: nhà làm quan

“Cái gì?” Phượng Hiên đột ngột hỏi một câu, lại không rõ hắn vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng cảm giác được nụ cười của hắn có chút lạnh lẽo, giống như muốn trả thù cho mình, trong lòng Cốc Nhược Vũ có chút cảm động, nhưng nghĩ hắn sẽ không làm được gì nên nói, “Chàng muốn làm cái gì? Chàng nay đã là Bồ Tát qua sông bùn [2], tự mình còn khó bảo toàn được, chuyện trước kia còn so đo cái gì, hơn nữa, đó là người trong lục đại gia tộc, làm sao có thể chọc được?”

[2] nghĩ là bỏ tật xấu, phấn đấu làm người tốt

“Bộ tộc nào?” Làm như không nghe thấy câu Bồ Tát kia, Phượng Hiên muốn biết rõ, đồng thời, các vị trưởng lão bên cạnh cũng đang vểnh tai chờ đáp án, cũng muốn nghe thử tên của kẻ nào cả gan dám hại bảo bối Thiếu tông chủ Cung thị bọn họ bị sinh non

“Phượng thị, vậy mới nói, chủ không tốt thì làm sao ở dưới không loạn, tôn chủ thì có sở thích đoạn tụ, vừa kiêu ngạo lại cuồng vọng kèm hư hỏng, như vậy làm sao người ở dưới có thể khá hơn được.”

“. . . . . .” Vừa nghe được là Phượng thị, Phượng Hiên đang nghĩ xem tên khốn khiếp nào trong bộ tộc dám chọc tới người trong lòng mình, lúc về phải chỉnh đốn như thế nào, kết quả bị một câu đánh giá kia của Cốc Nhược Vũ khiến cho tiểu ác ma ngay lập tức cúi đầu xuống, ô ô, không ngờ hắn ở trong lòng của nương tử yêu dấu lại bại hoại đến như vậy! Phượng Hiên càng thêm dứt khoác, chờ cho Cốc Nhược Vũ hoàn toàn hiểu mình rồi sau đó mới nói ra thân phận thật của chính mình.

Lúc này, các trưởng lão bên cạnh nghe đã hiểu được, tôn chủ nhà họ khẳng định chưa nói rõ thân phận của mình, bộ dạng cô gái này kém còn chưa tính, lại còn không có năng lực nhận thức người khác, rất không thích hợp làm phu nhân tôn chủ Cung thị, nhất thời, các trưởng lão trong lòng đều muốn Thiếu tông chủ nhận tổ quy tông, còn vị trí tôn chủ phu nhân thì để cho tôn chủ lấy người khác, về phần vị mẫu thân này của Thiếu tông chủ, không thể gặp người khác được, nên cho làm tiểu thiếp là được rồi, miễn cho bị người khác chê cười nói tôn chủ cưới một xấu nữ.

Phượng Hiên là người ra sao, từ sau khi lấy Cốc Nhược Vũ, những suy nghĩ có khả năng được các trưởng lão nhà mình nghĩ đến, hắn đều đã sớm đoán được, hắn cũng không bao giờ để cho người khác dắt mũi, hắn vốn đã có tính toán từ trước.

Cốc Nhược Vũ tiếp tục kêu Phựơng Hiên trả lại cái khăn che mặt cho nàng, Phượng Hiên quyết định để chuyện này cho thủ hạ đi thăm dò, dựa theo kế hoạch của mình đã sớm định ra để tiến hành, nói: “Nàng không nói là ai, ta cũng sẽ có biện pháp tra ra rõ ràng!” Lời này vừa nói ra, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch ở phía sau Cung Như Tích lúc này hiểu được ý tứ của chúa thượng, ghi nhớ ở trong lòng .

“Ta sẽ không trả cái khăn che mặt này cho nàng, nương tử nàng vẫn nên ngoan ngoãn ăn cơm đi, nếu không, nàng thử hỏi Lượng Nhi xem nàng có xấu không!”

“Mẹ con không xấu! Mẹ là xinh đẹp nhất rồi! Khụ khụ!” Bé con nuốt cơm trong miệng xong mới nói ra suy nghĩ chân thực nhất của nó.

Tuy đã nghe những lời này từ miệng con trai cả trăm ngàn lần, nhưng Cốc Nhược Vũ vẫn vui vẻ sờ sờ đầu nhi tử, để cho nó ngoan ngoãn ăn cơm.

“Năm đó cái tên không có mắt kia làm như vậy, không có nghĩa là tất cả mọi người sẽ như vậy, nói không chừng người ta sau khi nhìn thấy sẽ không hề để ý, thậm chí còn hoà ái thân thiện mà cười với nàng đấy!” Hai từ ‘không có mắt’ cùng ‘hòa ái thân thiện’ được nhấn mạnh, người nào đó không tiếng động nhìn về phía bên cạnh tạo áp lực, thông minh như bọn họ sao có thể không hiểu được.

Cốc Nhược Vũ vừa mới nhìn sang bàn bên cạnh, các trưởng lão bất đắc dĩ áp chế cảm xúc thực của bọn họ, cũng nhìn về phía Cốc Nhược Vũ, hơn nữa còn nở một nụ cười vô cùng thân thiết, còn gật đầu với nàng

Sao nàng lại cảm giác rằng những người này đang làm theo lời hắn? Cốc Nhược Vũ sửng sốt một chút, nhìn Phượng Hiên, rồi nhìn nhìn các vị trưởng lão đang ăn cơm, sau đó cho rằng đó chỉ là trùng hợp, mình nghĩ sai rồi. Quên đi, hôm nay đi theo vào lầu Phỉ Thúy này, đã là chuyện không bình thường rồi, nên mới khiến cho mình tự sinh ra ảo giác.

Nếu bàn bên cạnh này không thèm để ý, lầu Phỉ Thúy này lại kì lạ không có khách khứa, vì thế, Cốc Nhược Vũ yên tâm mà ăn con tôm trước mặt. Ăn cơm dễ dàng hơn, lại thêm được Phượng Hiên săn sóc thay nàng bóc tôm, trong lòng nàng không khỏi ấm áp, nở một nụ cười.

Thấy nụ cười của nàng, tâm tình Phượng Hiên cực kỳ vui mừng, dĩ nHiên, các trưởng lão vẫn chưa có đánh tan ý niệm thay tôn chủ phu nhân trong đầu, mà Phượng Hiên cũng chưa đem chuyện hắn cần làm cho xong.

Các trưởng lão đều dùng ánh mắt nói chuyện, Cung Thượng Ti dùng nước viết trên bàn hai chữ “Lấy người khác”, những người khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, một khi đã như vậy, còn chần chừ gì nữa, hiện tại chỉ cần mời tôn chủ cùng Thiếu tôn chủ trở vế Biệt trang, trình bày suy nghĩ của bọn họ là được.

Ngay lập tức Cung Thượng Ti đứng lên, đi tới bên cạnh bàn Phượng Hiên, mở miệng nói: “Mời. . . . . .” Tông chủ cùng Thiếu tông chủ trở về biệt trang! Cả câu chỉ mới được nói một chữ, đã bị Phượng Hiên tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước) ngăn trở.

Phượng Hiên hỏi Tiểu Cốc Lượng: “Lượng nhi thương mẹ không?”

“Dĩ nHiên, mẹ là người Lượng nhi thương nhất! Khụ khụ!” Đôi mắt to tròn không rõ nhìn cha, dừng động tác ăn cơm lại, tiểu oa nhi không cần nghĩ ngợi trả lời.

“Nếu có người để cho Lượng nhi lựa chọn giữa vinh hoa phú quý cùng mẹ, thì Lượng nhi sẽ chọn người nào?”

“Lượng nhi chọn mẹ!” thanh âm của non nớt Tiểu oa nhi trả lời dứt khoác như như đinh đóng cột

“Nếu có người địa vị rất cao, bức bách cha lấy nữ nhân khác, để mẹ của con làm thiếp, thì Lượng nhi sẽ làm sao a?”

“Ai dám khiến cho mẹ của Lượng nhi làm thiếp?!” thanh âm u ám của Tiểu oa nhi vang lên, nụ cười có phần đáng sợ, làm cho các trưởng lão ở một bên nhìn nó bị hoảng sợ, không nghĩ tới đứa nhỏ này chỉ mới ba bốn tuổi đã có biểu tình giống như chúa thượng, thật không hiểu là nên tự hào hay nên sợ hãi.

“Cha chỉ giả thiết mà thôi, nếu có người như vậy, thì Lượng nhi sẽ đối với bọn họ như thế nào?” Người nào đó rất hài lòng về biểu hiện của con trai.

“Lượng nhi còn nhỏ, tuy rằng hiện tại người đó ép buộc cha, khiến cho mẹ thương tâm, khụ khụ! Nhưng, Lượng nhi sẽ lớn lên, những tên đáng giận kia nhất định sẽ già đi, chờ Lượng nhi lớn lên, lúc ấy đã có năng lực, Lượng nhi sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần những thống khổ mà bọn họ đã để lại trên người mẹ con, một người cũng không buông tha! Khụ khụ!” Con ngươi của tiểu oa nhi lóe sáng, tràn đầy phẫn nộ, giống như thực sự đã có chuyện như vậy, giống như nó đã chuẩn bị tốt.

“Nếu như là người cùng có quan hệ máu mủ với con?” Lại thêm điều kiện tiên quyết.

“Vậy cũng không thể buông tha! Hại mẹ con, chính là kẻ thù của Cốc Lượng con! Khụ khụ!”

Ha ha, thật tốt quá, câu trả lời quá hoàn mỹ, đúng như hắn muốn, Phượng Hiên đắc ý liếc mắt nhìn đám người bên cạnh, sau khi nghe tiểu oa nhi nói xong, trong nháy mắt bọn họ đều cứng như đá nham thạch.

“Chàng giả thiết bậy bạ cái gì vậy?! Đừng dạy hư đứa nhỏ, Lượng nhi a, muốn làm người khác phục trước tiên phải làm người vị tha, phải biết lấy tấm lòng khoan dung để đối xử với người khác, cho nên con không thể làm vậy được .” Chỉ trích Phượng Hiên trước, sau đó Cốc Nhược Vũ dạy lại nhi tử hai câu, thầm nghĩ tính tình của bé con hoàn toàn không giống người của Cốc gia nàng, nghĩ vậy, nàng liền giương mắt trừng Phượng Hiên đang cười vô cùng sáng lạng, không cần phải nói, tên đầu sỏ gây nên tuyệt đối là hắn.

Tiểu oa nhi vốn có cừu oán tất báo là trời sinh, cho nên đối với lời Cốc Nhược Vũ vừa nói…, đương nHiên, giống như một làn gió, thổi một cái liền không thấy đâu, bé căn bản chẳng nhớ được gì.

Phượng Hiên đối với ánh nhìn của Cốc Nhược Vũ, liền cười vô tội, khóe mắt lại liếc nhìn đám đang suy sụp ỉu xìu kia, trong lòng liền cười trộm.

Tiểu thiếu tông chủ đã nói như vậy, lại thêm tính tình bé con này dường như giống như tông chủ, nói được làm được, chúng trưởng lão vì tránh cho việc chuyện tàn sát đồng môn trong tương lại của Cung thị phát sinh, đành phải bỏ qua ý niệm bắt tông chủ lấy người khác trong đầu, cam chịu thừa nhận Cốc Nhược Vũ là tông chủ phu nhân, chỉ cần khiến nàng trở nên thần bí giống như tông chủ là được rồi!

Cung Thượng Ti đứng ở bên cạnh Phượng Hiên liếc nhìn đoàn người trong chốc lát, nháy mắt liền thu hồi quyết định vừa rồi, ông ta đang không biết làm sao, Cốc Nhược Vũ thấy ông như muốn nói cái gì nên tò mò hỏi: “Xin hỏi, ngài có chuyện gì không?”

“A, ha ha, tiểu hài tử này thật đáng yêu, ta có thể ôm cháu một chút được không?” Được rồi, nếu đã đến đây, vẫn là ôm Thiếu tông chủ đáng yêu một chút rồi hãy trở về, Cung Thượng Ti suy nghĩ vừa chuyển liền trả lời. ông vừa nói như thế, toàn bộ người phía sau bắt đầu rục rịch, đa số mọi người vào thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Cốc lượng, đều chưa được ôm nó, vậy nên trong lòng bọn họ hiện đang hối hận.

Nghe thấy người khác khen con mình như vậy, Cốc Nhược Vũ đương nHiên rất vui vẻ, rộng rãi muốn đưa nhi tử cho ông ta ôm, nào biết tay vừa đưa nhi tử ra, một đôi tay khác đã đem Tiểu Cốc Lượng ôm đi trước nàng.

Nhìn qua bên kia, liền thấy bé ngồi vững chắc trong lòng Phượng Hiên, Phượng Hiên không thèm nhìn vẻ mặt khát vọng của Cung Thượng Ti cùng với một đám người phía sau ông ta, chỉ chyên tâm đút cơm cho nhi tử. Hừ! Dám ép mình lấy nữ nhân khác, tham chết bọn họ, không cho bọn họ ôm! Phượng Hiên tính tình trẻ con mà nghĩ.

“Cha, con ở biệt trang đã gặp qua bọn họ. Khụ khụ!” Nhận ra đám người Cung Thượng Ti, Tiểu Cốc lượng lén lút nói với Phượng Hiên.

“Hử —— đừng để cho mẹ con biết, nàng sẽ sợ, đây là bí mật của phụ tử chúng ta!”

Vừa nghe mẹ sợ sẽ, hơn nữa đây là bí mật cùng cha, Tiểu Cốc Lượng cảm thấy vô cùng mới lạ, liền gật đầu.

Thấy động tác của Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó có nói như thế nào, hắn cũng không chịu đem nhi tử giao ra. Làm cho một đám người tâm gan ngứa ngáy, chỉ được nhìn không được ôm đến, hối hận vạn phần, trong lòng cam đoan về sau cũng không dám chọc tông chủ đại nhân lòng dạ hẹp hòi của bọn họ nữa.

Cung Thượng Ti cuối cùng chỉ có thể buồn bực trở lại bàn của mình, Cốc Nhược Vũ cảm thấy cách làm của Phượng Hiên có điểm quá mức, vừa thấy người ta đã nhiều lần thành khẩn yêu cầu được ôm con một chút thôi, hắn đã chết sống không chịu, liền tìm cách quở trách hắn làm người không thể như vậy không hợp đạo lý. Phượng Hiên đút cho nhi tử ăn, lại gắp mấy miếng thức ăn vào bát Cốc Nhược Vũ, vừa ăn vừa nói khiến nàng dời đi lực chú ý: “Chờ bệnh của Lượng nhi tốt hơn một chút, chúng ta liền khởi hành đi về phía tây biên cảnh tìm cha mẹ nàng!” Đồng thời cũng thông báo về phía người Cung gia: “Đường xá xa xôi, tuy rằng dọc đường đi không biết sẽ có gì nguy hiểm, nhưng, nương tử, có vi phu ở đây, nàng sẽ không phải lo lắng, vi phu sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tốt cho hai mẹ con nàng” Phượng Hiên vốn là người không sợ trời không sợ đất, nhưng hai người tay trói gà không chặt này lại là nhược điểm của hắn, nên hắn cố ý để cho người Cung gia phái thật nhiều hộ vệ âm thầm bảo vệ, nhưng người bên kia tất nHiên hiểu rõ ý hắn

Kỳ thật Cốc Nhược Vũ đối với đường xá xa xôi kia có chút sợ hãi, nhưng giờ phút nghe hắn nói muốn cùng nhau đi tìm cha mẹ, không biết tại sao, nàng lại cảm thấy thực sự an tâm, trong lòng có phần cao hứng, nhẹ giọng ừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

“Nương tử, biểu ca biểu tỷ của nàng mà ta từng gặp năm đó nay ở nơi nào?”

Không biết vì sao hắn lại hỏi những người đó, Cốc Nhược Vũ lắc lắc đầu, nàng không biết, mà nàng cũng không muốn biết, chỉ cần ông trời có thể để cho nàng gặp lại cha mẹ, nàng cũng rất thỏa mãn, về phần báo thù, thôi cứ quên đi.

“Không biết à, bản thân ta rất muốn biết mấy năm nay toàn bộ đám thân thích này của nàng ở nơi nào, làm cái gì, sống như thế nào! Không biết coi như xong.” Những lời này nói ra giống như nghiến răng nghiến lợi, bọn người Phượng Tiêu thân là tâm phúc lập tức hiểu được chúa thượng muốn bọn họ đi điều tra rõ ràng những người này, đoán chừng là những kẻ đã chọc tới chúa thượng.

Nói đến thân thích, Cốc Nhược Vũ liền nghĩ đến năm đó lúc hắn nhìn thấy cỗ thi thể của Phượng Vũ mà khóc đến rất đau đớn, liền”A” một tiếng, sau đó nói với hắn: “Đúng rồi, chuyện này, chàng hẳn là có vị muội muội đúng không?”

Phượng Hiên gật gật đầu, buồn bực nhìn nàng.

“Nàng, nàng còn chưa có chết! Chuyện này, lúc trước. . . . . .”

Phượng Hiên chợt nhớ tới nàng đã từng được Nguyệt gia cứu qua, tính toán thời gian cùng thời điểm Vũ nhi được Nguyệt gia cứu không sai biệt lắm, biết nàng muốn nói cái gì, cắt đứt lời tiếp theo của nàng…, vui mừng mà nói: “Uh, ta biết, chúng ta đã gặp lại.” Ha ha, muội tử bảo bối của hắn ! A, xem ra là không gặp được Vũ nhi rồi, đành phải chờ hắn từ nơi của nhạc phụ nhạc mẫu trở về. Phượng Hiên rốt cục nhớ tới muội tử đã bị hắn vất ra sau đầu!

“A, vậy là tốt rồi.” Không khỏi cao hứng thay hắn, chỉ biết Phùng Hiên ( chị ý vẫn nhầm tên anh ý) là người xấu, không biết rõ các huynh đệ tỷ muội trong nhà hắn, Cốc Nhược Vũ muốn hiểu biết một chút về tình hình thực tế của gia đình phu quân, liền hỏi: “Nhà chàng sau khi suy tàn, cha mẹ chàng hiện tại như thế nào, còn các huynh đệ tỷ muội của chàng ra sao?”

Suy tàn?! Trên trán các trưởng lão đầy hắc tuyến, tông chủ rốt cuộc nói cho nàng biết thân phận gì! ?

“Mẹ ta hồi còn bé đã qua đời rồi ” nương tử thân ái đang hỏi tình cảnh nhà hắn, ha ha, nương tử bảo bối của hắn quan tâm đến hắn rồi!”Cha ta. . . . . .” Dừng lại một chút, “Đã chết!” Hừ hừ, thật xin lỗi, lầm phiền vị phụ thân đại nhân không tốt bụng kia chết sớm một chút vậy!”Ta chỉ có một muội muội!” Hừ, còn các anh chị cùng cha khác mẹ khác, không tính!”Vũ nhi đã lập gia đình, gả cho. . . . . .” Lơ đãng nhớ tới tên Ngự THiên Lan chán ghét, Phượng Hiên mày hơi hơi nhíu xuống, áp chế tâm tình muốn đánh tiểu nhân, đem người nào đó lược bỏ bớt tên, “Gả cho một tên nam nhân. có cơ hội, sẽ để nàng gặp muội ấy, hai người nhất định sẽ rất hợp nhau!” Ha ha, muội tử bảo bối của hắn kết giao với mẹ ruột của con hắn!

Nghe nói cha mẹ hắn đã mất, trong lòng hiện lên một tia đồng tình, nhưng lại cùng lúc nghe ra hắn không thích người muội tử gả cho, Cốc Nhược Vũ hỏi: “Chàng không thích em rể sao?”

“Không thích! Tên đê tiện đoạt muội tử của ta! Tên đáng ghét, nếu nàng nhìn thấy hắn ta, trăm ngàn lần đừng để ý đến hắn!” Người nào đó rất không phúc hậu lập tức nói cho nương tử đại nhân biết, muội tử của hắn gả cho cái tên đáng giận cỡ nào, làm cho Cốc Nhược Vũ thiếu chút nữa đã đem Ngự THiên Lan nghĩ đến một đại ác ôn!”Không đề cập tới hắn nữa, thật phiền chán! Nương tử, nàng không muốn tìm đại phu xem qua mặt của mình sao?”

“Có.” Cốc Nhược Vũ gật gật đầu, “Lúc trước có đại thẩm đã giúp ta tìm đại phu xem qua, nhưng đều nói không có biện pháp, chàng hỏi cái này làm cái gì?” Chẳng lẽ hắn rất để ý đến mặt mình, ánh mắt Cốc Nhược Vũ không khỏi tối sầm lại, dừng động tác ăn cơm, không tự chủ sờ sờ mặt mình.

Hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, Phượng Hiên vội vàng giải thích nói: “Nương tử nàng như thế nào vi phu cũng không cần để ý, chỉ cần nàng luôn ở tại bên người vi phu, vi phu đã thỏa mãn rồi. Vi phu chỉ muốn tìm toàn bộ thuốc trong tHiên hạ để có thể trị khuôn mặt cho nàng, khiến nàng hạnh phúc, không để những người hại nàng được như ý mà thôi.” Trên thực tế hắn là đã sai Phượng Tiêu mang toàn bộ thuốc giành cho muội tử đến, chuẩn bị cấp cho nương tử thân ái dùng.

Cuối cùng, Phượng Hiên thâm tình nhìn Cốc Nhược Vũ, hai tay nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Nàng phải nhớ kỹ, vi phu chỉ yêu một mình nàng!”

Không nghĩ tới hắn lại đột nHiên nói một câu như vậy, Cốc Nhược Vũ nhất thời xấu hổ không biết như thế nào cho phải, nghĩ tới những câu này bị người ngoài nghe thấy, nàng dùng sức rút tay về, mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái hang nào để chui xuống, mà đám người bên cạnh cũng buồn nôn đến hôn mê, thiếu chút nữa ngã xuống đất không dậy nổi, trời ạ, đây là tông chủ Liễu Hạ Huệ của bọn hắn sao?

May mắn Phượng Tiêu với Phượng Địch đã có kinh nghiệm, nên cũng đã miễn dịch, đồn lời cũng nghe ra ý trong lời nói của Phượng Hiên là, nhớ rõ đem lễ vật đặt vốn dành cho tiểu thư hiện đang ở Biệt Trang mang theo

Còn có một kẻ không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Phượng Hiên, đó là tiểu oa nhi đang ăn không ngừng, cha chỉ yêu một mình mẹ, uh, yêu là gì? Không biết! Nhưng, nghe có vẻ không tồi, nó thích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK