Ngồi ở trong kiệu Cốc Nhược Vũ càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi Cung Thiên Li các nàng là đang giở trò, nàng sờ sờ bụng của mình, miệng cong lên, nghĩ rằng đứa nhỏ rất tốt, bụng của nàng căn bản không có đau.
“Tẩu tử, ngài là muốn về Phượng phủ, hay là đến Cốc phủ ngủ một đêm? Hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, cùng lão phu nhân và lão thái gia tăng thêm một chút tình cảm cũng không tồi, chỉ cần phái người thông báo với chúa thượng một tiếng là tốt rồi!” Cung Thiên Li xuyên qua cửa sổ trên kiệu hỏi Cốc Nhược Vũ.
“Vậy đến Cốc phủ, ngươi phái người nói với Hiên một tiếng!” Cốc Nhược Vũ thầm nghĩ một chút, liền quyết định đến chỗ cha mẹ ở một đêm cũng đã lâu không được ở cùng nhau.
“Dạ.” Ngoài kiệu Cung Thiên Li cười sung sướng vì đã đạt được mục đích, nhìn Cung sanh gật gật đầu, ý bảo Cốc Nhược Vũ đã đồng ý.
Hoá ra là Cung sanh phát hiện có người theo dõi, chắc là người Tề gia phái đến, vì tránh cho kế hoạch của chúa thượng có biến, cho nên muốn Cốc Nhược Vũ ở tại Cốc phủ một đêm, dù sao toàn bộ Cốc phủ đều là người của Cung gia, cực kỳ an toàn.
Bởi vậy, để Tề Hiểu Hổ cùng Mai Hiên Diệu được Phượng hiên trấn an mà yên tâm đi về, người Cung sanh mới xuất hiện bẩm báo với Phượng hiên.
Nghe thấy nương tử thân ái của hắn tối nay không quay về, Phượng hiên mở to hai mắt, lớn tiếng hỏi: “Vì sao!?” Chẳng lẽ tối nay hắn phải một mình trong phòng trống? Đây là tin tức bất ngờ gì chứ a! ?
“Tề gia phái người theo dõi kiệu của phu nhân.” Giải thích nguyên nhân.
“Đã biết, đi xuống đi!” Phượng hiên cầm cây quạt trong tay xoát khép lại, trong lòng buồn bã ô một tiếng, ô ô, hắn đêm nay thật đáng thương chỉ có thể với nhi tử cùng nhau ăn bữa tối, không nghĩ tới ban đêm không được ôm nương tử thân ái, trời ạ! Thật là gian nan, nếu không hắn cũng đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đi? Hừ, xét đến cùng là do người Tề gia kia làm hại! Nghĩ như vậy, Phượng hiên quyết định buổi tối phải làm gì đó để hết giận.
“Địch! Đi thông báo cho Hoắc đại nhân một chút, tối muộn ta muốn đi đến đại lao của Hình bộ, kêu hắn chuẩn bị tốt!”
“Dạ!”
Lần đầu bị ở trong đại lao, thấy Tề Hiểu Dũng may mắn kia trong ngày thường cao ngạo cuồng vọng, cũng không thể tránh khỏi sợ hãi. Thay quần áo tù nhân hắn bị hung hăng đẩy mạnh vào trong lao, té ngã trên mặt đất. Nghe tiếng chìa khóa vang lên kia làm cho hắn sợ tới mức run lên.
“Hiểu Dũng?” Đối diện truyền đến một tiếng hỏi dò xét.
“Cha!” Tề Hiểu Dũng nhìn lại, hoá ra Thôi Nhân Quý ở trong lao phía đối diện
“Làm sao con lại ở chỗ này! ?”
“Nói con là đồng đảng của cha, cho nên bị bắt lại đây.”
“Tại sao có thể như vậy! ?”
“Con cũng không biết, nhưng, Hiểu Hổ bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu chúng ta ra ngoài. Phượng đại nhân cũng cam đoan rồi!”
Nói lời này, Tề Hiểu Dũng muốn trấn an mình và nhạc phụ, mà Thôi Nhân Quý kia thấy thế cũng yên tâm, bởi vì làm quan ở trong triều càng lâu lại càng thấy được thế lực của Phượng hiên nhiều như nào, năng lực mạnh bao nhiêu.
Vì thế, vị nhạc phụ cùng con rể này thỉnh thoảng nói một hai câu, còn chủ yếu là trầm mặc
Ước chừng qua một canh giờ, bỗng nhiên có người tới, hai cửa lao đều được mở ra, đem hai người không hiểu mang ra ngoài.
Trong lao, luôn luôn tối tăm. Chỉ có nơi này, trưng bày đầy các dụng cụ tra tấn, sáng ngời mà rộng lớn. Tại đây, trên một cái bàn vuông có đựng một ít đĩa điểm tâm tinh xảo, chén trà tinh mỹ, bình trà nhỏ. Lúc này, người bên cạnh bàn bưng ấm trà lên, tiến để đổ nước trà nóng hôi hổi vào trong chén trà.
Bởi vậy, lúc Thôi Nhân Quý cùng Tề Hiểu Dũng bị đưa tới nơi này, đã nhìn thấy Phượng hiên với tư thế nhà nhã ngồi ở trên ghế dài bên cạnh bàn, ưu nhã thưởng thức trà, hưởng thụ điểm tâm, như là nơi này căn bản không phải nhà tù, mà là đình viện trong nhà hắn!
A, Phượng đại nhân tới rồi, thật tốt quá, đến để thả bọn họ sao? Tề Hiểu Dũng cùng Thôi Nhân Quý chợt cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ nhìn nhau một chút.
Hừ, hắn đến đây, bởi vì tâm tình hắn đang không tốt, tối nay phải nằm ôm gối nhớ nương tử, nếu không cũng không phải tới nơi này để mà trút giận! Phượng hiên nhìn về phía hai nơi trút giận đang nghĩ được cứu vớt kia, cười giống như có mưu đồ khác
“Đứng ở nơi đó làm cái gì? Còn không đem người treo lên!” Giọng nói thâm trầm của Hoắc Uy Thâm đang ngồi ở bên khác ra lệnh.
Nghe lời này, Thôi Nhân Quý cùng Tề Hiểu Dũng trong lòng cả kinh, vội vàng không ngừng nhìn Phượng Hiên cầu cứu, nhưng mà trên tay hai người vốn có gông xiềng chưa được cởi ra, liền bị kéo rồi treo lên .
“Hoắc đại nhân, vừa rồi Phượng mỗ đã nói qua, Tề Hiểu Dũng này không phải là đồng đảng của Thôi đại nhân mới đúng!” Phượng hiên cười cười trấn an hai người Hiểu Dũng, sau đó nhìn về phía Hoắc Uy Thâm.
“Hắn là con rể của Thôi Nhân Quý, lại đồng thời lên chức tới Kiền Đô, sao có thể bỏ qua tình nghi này! Phải thẩm vấn mới biết được!” Hoắc uy thâm với bộ dạng cương chính công trực
“Nếu nhạc phụ cùng con rể này luôn luôn không hợp, quan hệ của hai người cứng ngắc, muốn cắt đứt con đường làm quan của hắn, mà hắn cũng sớm muốn hưu nữ nhi của Thôi Nhân Quý? Vậy khả năng đồng đảng có phải thấp hơn hay không?” Phượng hiên nhấp một ngụm trà, nhíu mày.
“Chuyện này. . . . . .” Hoắc Uy Thâm ra vẻ trầm ngâm nhìn về phía Tề Hiểu Dũng.
Lời này tất nhiên hiểu được, hai người đều biết Phượng hiên muốn bảo vệ ai. Thôi Nhân Quý sắc mặt đại biến, mà Tề Hiểu Dũng kia vì bảo vệ bản thân, vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy a! Hoắc đại nhân, ngài không biết, ta với Thôi Nhân Quý này luôn như nước với lửa, trước đây có qua lại, cũng là do ông ta cưỡng bức với ép gả nữ nhi, mà nữ nhi của ông ta từ trước đến nay miệng lưỡi ghen tị, ta đã sớm có ý nghĩ muốn hưu nàng ta! Việc làm của ông ta, ta làm sao mà biết được!”
“Tề Hiểu Dũng! Ngươi lại dám nói bậy như vậy!” Thôi Nhân Quý giận giữ trừng mắt nhìn hắn ta, trong mắt bốc hỏa.
“Ta nào có nói bậy! Đây là sự thật!”
Cười nhìn hai người bắt đầu tranh cãi, Phượng hiên khoát tay, chỉ thấy Phượng địch đứng bên cạnh hắn cầm giấy cùng bút mực, đi đến trước mặt Tề Hiểu Dũng, đồng thời còn có người mở xiềng xích ở tay phải của Tề Hiểu Dũng .
Tề Hiểu Dũng lập tức hiểu được ý của Phượng hiên, không để ý tới Thôi Nhân Quý đang chửi bậy như thế nào, cầm lấy bút liền viết hưu thư, đồng thời, miệng còn nói : “Ta vốn chuẩn bị tối nay viết hưu thư, không nghĩ tới lại bị bắt tới đây.” Vì mình, hắn không chút do dự hưu thê tử kết tóc của mình, nghĩ đến có thể phủi sạch mọi quan hệ, hắn không phát hiện trong mắt Phượng hiên hiện lên một tia khinh thường.
Hưu thư đã viết xong, còn đóng dấu tay, Tề Hiểu Dũng chờ mong nhìn Phượng địch đem hưu thư giao cho Phượng hiên, nghĩ rằng hắn sẽ để cho Hoắc Uy Thâm kia nhìn xem, thì bên tai truyền đến tiếng chửi bậy của Thôi Nhân Quý giận không thể tiết: “Tề Hiểu Dũng, ngươi lại dám làm như vậy! Ngươi cái đồ cẩu vật vong ân bội nghĩa này!”
“Chửi giỏi lắm! Ông đã sớm biết rõ hắn là đồ cẩu vật vong ân bội nghĩa như thế! Làm sao mà giống như bây giờ mới biết thế!” Tề Hiểu Dũng còn chưa kịp phản bác lời của Thôi Nhân Quý, đã nghe thấy giọng nói của Phượng Hiên mang theo ý cười đồng ý nói.
Tề, Thôi hai người kinh ngạc nhìn về phía Phượng hiên, chỉ thấy hắn nhìn hưu thư trong tay, hài lòng gật gật đầu nói tiếp: “Ừm, không sai, một tay chữ tốt, nội dung không tồi! Nhưng, đây là lần viết cuối cùng!”
Đây là ý gì? Tề Hiểu Dũng vô cùng kinh hãi.
“Địch, thu về, đừng quên vào ngày mai trước khi Tề Hiểu Dũng trở về phủ, giúp hắn chuyển giao cho vị Tề Phu nhân kia!” Phượng hiên đem hưu thư đã gập gọn, đưa lại trong tay Phượng địch.
Vù, may mắn, xem ra hắn có thể bình an trở về! Tề Hiểu Dũng yên tâm.
“Đang làm cái gì? Còn không đem tay hắn xích lại đưa trở về!” Hoắc uy thâm nói .
“Hoắc đại nhân, chuyện này. . . . . . Ta đã chứng minh ta không phải đồng đảng của Thôi Nhân Quý, ta cùng ông ta căn bản không hoà hợp a!” Tề Hiểu Dũng vừa nghe nói mình chưa được thả, ngược lại còn vẫn trói mình quay về, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện vì, nóng vội thanh minh.
“Không hoà hợp cũng chỉ là nghe ngươi nói, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ một hưu thư nho nhỏ có thể vứt bỏ đi nghi ngờ với ngươi! ? Chê cười!” Hoắc uy thâm nhíu mày chìm mặt nói.
“Phượng đại nhân. . . . . .” Tề Hiểu Dũng hướng Phượng hiên kêu cứu.
“A, Phượng mỗ chỉ nói là khả năng đồng đảng sẽ thấp, chứ cho tới bây giờ cũng chưa nói qua ngươi không phải là đồng đảng của Thôi Nhân Quý a!” Phượng hiên lắc lắc cây quạt trong tay, biểu tình vô tội, chối bỏ không còn một mảnh.
Tề Hiểu Dũng ngẩn người nói không nên lời, đã thấy Phượng hiên đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ sắp xếp dụng cụ tra tấn, tùy tay cầm lấy một cái trường tiên ( roi), vuốt vuốt nó trong tay, giống như là tự nhủ nói: “Ha ha, nhớ năm đó, thời điểm ta đến Hình bộ, mới mười lăm tuổi! Năm ấy, gặp lại bé con thân ái, trải qua rất nhiều ngày vui vẻ, bé con còn có thể theo ta chơi đùa!” Phượng hiên đang nhớ lại một màn nương tử thân ái dùng chân đá hắn, rồi giận dữ kia, nở một nụ cười tràn đầy sủng nịch, “Ta sủng bé con là sủng đến tận trong tâm khảm, luyến tiếc chạm vào nàng một chút” Phượng hiên nhìn phía hai người Thôi, Tề cười quá mức sáng lạn, “Các ngươi muốn biết tên của bé con là gì không?”
Hiện tại đây là tình huống gì! ? Tề Hiểu Dũng cùng Thôi Nhân Quý đều cảm thấy không thích hợp.
“Roi ở Hình bộ quả nhiên không tồi! Biết lần cuối cùng Phượng mỗ dùng dụng hình là lúc nào không?” Phượng hiên chưa nói tên bé con, đã chuyển sang chuyện khác, cầm roi đi đến hai người Tề, Thôi, hắn híp mắt, nụ cười tuy rằng chưa thay đổi, nhưng lại làm cho hai người Tề, Thôi lưng không khỏi lạnh toát, “Là sau khi muội muội của ta Vũ nhi bị vu oan, dùng tạ trên người nha hoàn chết tiệt dám can đảm phản bội chủ tử! Nếu không phải nàng ta, thì muội muội của ta cũng sẽ không bị tiên hoàng ban được chết, nếu không phải muội muội của ta chết đi, ta vẫn không có khả năng rời khỏi bên người của bé con, làm cho người ta có cơ hội, mưu hại cả nhà nàng, mà lại nghe được tin nàng đã chết! Các ngươi nói xem, người hại cả nhà bé con, ta phải làm thế nào để đối đãi với họ đây! ?” Ngữ nhanh chóng âm trầm xuống, sát khí từ trên người Phượng hiên tràn ra, hắn lúc này không hề che dấu sự thật với hai người Tề, Thôi, nở nụ cười máu lạnh, trong mắt tràn đầy lãnh ý, không đợi hai người trả lời, lại đột nhiên lên giọng, cả giận nói, “Đồ đáng chết, cũng dám đụng đến người của ta!” Tay Phượng hiên vừa động, roi vút một cái tung ra, không ai có thể nhìn rõ hướng đi của roi, chỉ thấy roi kia sử dụng tốc độ cực nhanh, nhìn qua như là lưới bao phủ lên hai người Tề, Thôi.
Cả người đau đớn làm cho hai người không khỏi kêu lên thảm thiết, Phượng hiên mỗi một giây đều nắm chắc tốc độ mạnh hay nhẹ, không đến mức lấy mạng của bọn họ, nhưng lại đánh cho bọn họ da tróc thịt bong, máu tươi chảy xuống.
Cảm thấy đã đủ, Phượng hiên thu hồi roi, nhưng nhìn sang thủ vệ một bên, hạ lệnh: “Tiếp tục dùng hình, mỗi một dụng cụ dùng một lần, song phải nhớ kỹ, đừng giết chết bọn họ!”