Đầu tiên là Phượng thiếu vân, lúc hắn bước ra Kiền Đô, sẽ bị người đuổi giết khắp nơi, cuộc sống trôi qua hãi hùng khiếp vía, chật vật không chịu nổi, cả ngày lo lắng sẽ bị người giết chết, sống trong sự sợ hãi. Sau khi hoàng thượng hạ thánh chỉ đến, Phượng hiên sẽ làm cho hắn tiếp tục trải qua những ngày nay, nhưng, lại sai người chậm rãi ép hắn trở về theo hướng Kiền Đô, chờ Phượng hiên cảm thấy đủ, mới đi thu thập hắn.
Tiếp theo là Tề Hiểu Hổ. Mai Hiển Diệu lên chức làm cho Tề Hiểu Hổ ghen tị, chuyện này nguyên bản cũng không có gì, nhưng gần đây bởi vì mắc phải khoản nợ của Tề Hiểu Giang cùng Tề Hiểu An, khiến cho người đàn ông duy nhất có thể chống đỡ Tề gia Tề Hiểu Hổ phiền lòng rất nhiều. Người của sòng bạc cùng thanh lâu kia tới kỳ hạn, mỗi ngày đều phái người đến làm náo loạn nhà cửa, đoạt không ít đồ vật để gán nợ, mà Tề gia đã báo quan thế nhưng lại không có ai để ý. Nghĩ đến kết cục của hai ca ca, trong lòng Tề Hiểu Hổ cũng có sợ hãi, mỗi ngày lo lắng đề phòng để sống sót. Hai nhà Mai gia lại trịnh trọng nói rõ không giúp đỡ cho mượn tiền, trong lòng Tề Hiểu Hổ là vừa tức lại vừa giận. Mấy ngày này tranh chấp cùng Mai Hiển Diệu, Tề Hiểu Nhã cuối cùng vẫn che chở cho tướng công của mình khiến cho huynh muội tan rã trong không vui.
Sau đó, Tề gia chợt nhớ tới vợ chồng Cốc thị còn sống, Mai phương, Tề Tăng Phú cùng ba người bọn họ mặt dày tới Cốc phủ cầu cứu, nhưng bị không cho vào nhà. Những ngày gần đây thảm sự một việc lại một việc, che phủ Tề phủ là một mảnh ảm đạm trong mây đen.
Vừa lúc đó, giống như họa vô đơn chí, Tề Hiểu Hổ ở Lại bộ cũng không được hài lòng. Không biết tại sao hắn đột nhiên bị người ở Lại bộ xa lánh, hơn nữa làm sai mấy việc nhỏ, đều bị Phượng hiên chỉ trích, khiến cho cấp bậc hàng quan của hắn lại xuống thấp hơn vài lần, nay ở chức vị của hắn ở Lại bộ là thấp nhất, cùng với Mai Hiển Diệu vinh dự thăng chức, đường làm quan rộng mở hoàn toàn tương phản, đối lập rõ ràng. Làm cho hắn nhiều ngày qua cảm xúc suy sụp, mỗi ngày đều buồn phiền, lòng như có ai dày vò.
Mâu thuẫn giữa hai anh em bà con vài ngày gần đây có xu thế tăng lên. Ở Lại bộ Phượng hiên càng không ngừng cố ý chèn ép cùng chỉ trích Tề Hiểu Hổ, ngày nào tâm tình cũng bị hạ xuống hắn cùng Mai Hiển Diệu lại cãi nhau, hai người cuối cùng cũng đánh nhau, Mai HIển Diệu bị đánh có phần thảm hơn, làm cho Tề Hiểu Nhã phẫn nộ, hai huynh muội ầm ỹ một trận.
Trên mặt bị thương Mai Hiển Diệu sau khi lau đi máu ở miệng, cảm thấy nhiều năm qua đã quá nhân nhượng với Tề gia rồi, hắn liền hạ quyết tâm nói: “Từ nay về sau, kiều về kiều, lộ quy lộ, hai nhà chúng ta không còn lui tới! Tề gia chết hay sống, không quan hệ với Mai gia ta!” Sau đó, hắn lại làm bộ mặt tức giận mà nói với Tề Hiểu Nhã, “Chính ngươi tự chọn, là nhà chồng hay là nhà mẹ đẻ!” Nói xong. rồi rời khỏi Tề phủ, thề không bao giờ bước vào nơi này nữa.
Chuyện đùa sao, nhà mẹ đẻ hiện tại nợ nần quấn thân, lại có ba ca ca giống như hoạt tử nhân, nghe nói Phượng đại nhân kia đối Tứ ca không phải thật sự hài lòng, mà chỗ nào cũng đề bạt phu quân của nàng, nàng làm sao có thể bỏ qua nhà chồng! Bỏ qua vinh hoa phú quý! Tề Hiểu Nhã không hề nghĩ ngợi chạy theo tướng công đã đi rồi, không để ý tới tiếng gào của cha mẹ phía sau, từ nay về sau cùng nhà mẹ đẻ thoát ly quan hệ!
Chuyện này qua không đến hai ngày, Tề Hiểu Hổ lại bị Phượng hiên tìm cơ hội, cố ý giở trò mắng trước mặt tả thừa tướng Phượng trọng nam, lại cho hắn đi về nhà, làm chức quan nhàn hạ. Làm cho Tề Hiểu Hổ mấy ngày nay tức giận cùng bất mãn rốt cục tụ tập lại đạt tới cực điểm. Mà thấy trong mắt hắn hiện lên hận ý, trăm phương ngàn kế muốn làm cho Phượng hiên thống khổ, Phượng trọng nam lập tức muốn mượn thêm sức của Tề Hiểu Hổ. Bởi vì Phượng trọng nam biết Phượng Thiếu Liên cùng với phu nhân của Phượng hiên rất gần gũi, ông có thể xuyên qua Phượng Thiếu Liên làm một chuyện khiến cho Phượng hiên thống khổ. Vì thế, Tề Hiểu Hổ theo dự liệu của Phượng hiên đảo hướng sang Phượng trọng nam.
Tề Hiểu Hổ nói cho thê tử Phượng Thiếu Liên về kế hoạch Phượng trọng nam muốn giết Tiểu Cốc lượng, ở bề ngoài mấy ngày nay luôn giúp trượng phu bênh vực kẻ yếu, phụ họa theo hắn nói xấu Phượng hiên Phượng Thiếu Liên sau khi nghe thấy lời kia của Tề Hiểu Hổ, đáp ứng cực nhanh. Cả người nàng các tế bào đều hưng phấn mà kêu gào, thật tốt quá, nàng rốt cục cũng chờ được ngày này, chỉ cần dựa theo những việc chúa thượng an bài mà làm, thì nàng có thể ở cùng Thuần ca một chỗ!
Từ Phượng địch mà Phương Trọng Nam biết được tin tức mấy ngày tới Phượng hiên phải ra khỏi Kiền Đô, chuẩn bị một ngày để giết Tiểu Cốc lượng, hơn nữa ông ta muốn tiến hành chuyện này hết sức cẩn thận, bởi vì bé con kia vừa chết, nhưng giới tính đứa nhỏ trong bụng phu nhân Phượng hiên vẫn còn chưa biết, như vậy mạng của Phượng Thiếu Vân nhất định có thể bảo đảm, ông vẫn còn có cơ hội chậm rãi bỏ thai nhi chưa ra đời, cùng với Phượng hiên kia. Cho nên dựa theo kế hoạch của ông, ông ta sẽ phái độc thủ, dẫn dắt đại bộ phận thị vệ của Phượng phủ rời đi, tạo thành hỗn loạn, lúc này Phượng phủ sẽ không đề phòng Phượng Thiếu Liên nghĩ biện pháp đem thị vệ bảo vệ ở bên người Tiểu Cốc lượng rời đi, như vậy, ông ta sẽ thừa dịp hỗn loạn tự mình ra tay giết chết tiểu oa nhi căn bản không nên có trên đời này đi!
Phượng Thiếu Liên giật dây để Tề Hiểu Hổ cũng tham dự vào bên trong kế hoạch, thứ nhất là để bày tỏ lòng trung thành với Phượng Trọng Nam, thứ hai vạn nhất nàng không thể đem những người đó rời đi, khiến Phượng trọng nam không có cơ hội ra tay Tiểu Cốc lượng, như vậy Tề Hiểu Hổ cũng sẽ không bị Phượng phủ phòng bị có thể thừa dịp không có ai chú ý mà hạ thủ, làm cho gọn gàng sạch sẽ, sau đó đem mọi chuyện còn lại giao cho người đến ám sát. Tề Hiểu Hổ đem ý của Phượng Thiếu Liên nói cho Phượng Trọng Nam, sau khi được ông ta đồng ý, âm mưu quyết định cứ như vậy .
Tất cả nhìn qua đều thuận lợi như vậy. Một ngày, nghe nói vì xử trí Phượng thiếu vân kia, Phượng hiên đặc biệt đi khỏi Kiền Đô, bởi vì đây là chuyện trọng đại của Phương Thị, phải xử lý để khiến hoàng thượng vừa lòng, nghe nói ngay cả các trưởng lão của Phượng thị cũng đều đến đông đủ.
Sáng sớm hôm đó, Phượng Thiếu Liên mang theo Tề Hiểu Hổ đến Phượng phủ thăm hỏi. Cốc Nhược Vũ vừa nghe là Tề Hiểu Hổ cùng đi theo, không chịu gặp hai vợ chồng này: nàng không gặp mà Phượng hiên cũng không ở đây, Phượng Thiếu Liên liền đề nghị bọn họ đi gặp Thiếu tông chủ, quản gia Phượng Tường cũng không ngăn trở để cho bọn họ đi. Nhưng lúc đến chỗ ở của Tiểu Cốc Lượng, lại nghe được tin là bé con đã đi ngủ rồi.
Nhưng vào lúc này, bọn sát thủ do Phượng Trọng Nam phái đi lại bị người phát hiện, chém giết nổi lên. Một hồi hỗn chiến lập tức dựng lên, Phượng Thiếu Liên thuận lợi dẫn thị vệ canh giữ phòng của Tiểu Cốc Lượng đi, nhưng Phượng tiêu kia lại thủy chung không di chuyển, Tề Hiểu Hổ may mắn thê tử nghĩ chu đáo. Phượng trọng nam che mặt đi ra đánh nhau với Phượng Tiêu, mà Tề Hiểu Hổ lại mượn cơ hội này tiến vào trong phòng không có ánh nến, lấy ra chuỷ thủ cất giấu trong lòng, đến bên giường, đi tới thân ảnh nho nhỏ đang ngủ say kia hung hăng đâm xuống. Hắn nhẫn tâm cho rằng một nhát vẫn chưa đủ. Giống như muốn hả giận đâm xuống vài chục nhát
“Hắn đang làm cái gì?” Thanh âm thanh thuý của bé con có chứa nghi vấn vang lên ở bên trong phòng, khiến cho Tề Hiểu Hổ dừng động tác lại.
“Chắc là tới giết con.” Thanh âm lười biếng trả lời, làm cho Tề Hiểu Hổ trán toát ra mồ hôi lạnh.
“A, vậy hắn nhất định rất hận con!” Bé nói xong gật gật đầu, “Lại đâm đến mười bảy nhát đao” bé đều biết nha, con số thật chuẩn xác .”Chỉ là đâm gối đầu cùng đâm người sẽ có cảm giác giống nhau sao?”
“Đương nhiên không phải rồi, nhi tử, hắn ngu ngốc, cho nên không phân biệt được, ở chỗ này giết rất vui vẻ!” tiếng cười trầm thấp vang lên trong phòng .
Ngay lúc Tề Hiểu Hổ quay đầu khắp nơi tìm người, thần kinh căng thẳng, thì ánh nến trong phòng bỗng nhiên sáng ngời, từ cửa sau lưng đi ra một lớn một nhỏ, hai phụ tử có khuôn mặt giống nhau như đúc.
“Ngươi, ngươi không phải đã ra khỏi Kiền Đô sao?” Tề Hiểu Hổ hoảng sợ nhìn Phượng hiên không nên xuất hiện ở nơi này, quay đầu lại nhấc chăn kia lên, quả nhiên là gối đầu.
“A? Ai nói ?” Phượng hiên không chút để ý hỏi, hắn nhìn nhìn ngoài cửa, hài lòng thấy Phượng trọng nam đã phát hiện ra mình và Tiểu Cốc lượng mà cảm thấy ngoài ý muốn mở to hai mắt, sau đó Phượng hiên bỗng nhiên cất cao giọng, cố ý tự hỏi tự trả lời, “Địch! Là ngươi lừa người khác nói ta đi khỏi Kiền Đô sao?” Cái từ lừa kia bị người nào đó cố ý cường điệu lên.
“Đúng vậy, chúa thượng!” Nóc nhà truyền đến thanh âm của Phượng địch .
“Ha ha, ngươi còn ở trên nóc nhà làm cái gì, còn không mau đi giúp đệ đệ của ngươi, hắn sắp bị sđánh bại!” khóe miệng Phượng hiên nhếch lên, đối với Phượng trọng nam dương dương tự đắc, lời của hắn vừa nói xong, đã thấy Phượng địch xuất hiện ở trong viện, thay cho Phượng tiêu sắp bị thua.
“Ngươi. . . . . .” Phượng trọng nam hướng về phía Phượng địch tức giận đến nói không ra lời, ông bị lừa!
“Ta vốn họ Cung.” Giọng nói bình thản giống như không có chuyện gì, nếu chúa thượng đã không ý muốn giấu diếm, như vậy hắn Phượng địch có lòng tốt để cho ông ta hiểu được
Bị gạt nhiều năm như vậy Phượng trọng nam muốn tức điên lên rồi, trong lòng lại mắng Phượng hiên tiểu tử đó từ nhỏ đã âm hiểm giả dối!
Phượng trọng nam dù sao từng là tông chủ Phượng thị, không bao lâu, Phượng địch cũng xuất hiện dấu hiệu bị thua, nhưng vào lúc này, một nam tử mặc trang phục màu xám, mặt không chút thay đổi từ ngoài viện tiến vào, bẩm báo với Phượng hiên, tất cả thích khách đều đã chết ngay tại chỗ.
“Ừm, làm tốt lắm! Thuần, ngươi cùng Tiêu bảo vệ cho Thiếu tông chủ.” Phượng hiên ngoài miệng khen thuộc hạ, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào Tề Hiểu Hổ giống như nhìn con mồi.
“Dạ!” Rốt cục cũng đã dưỡng tốt vết thương, hôm qua mới về bên người Phượng hiên Phượng thuần lập tức che trước mặt Tiểu Cốc lượng, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Tề Hiểu Hổ đã cưới người hắn yêu mến.
Phượng hiên đem tầm mắt ở trên người Tề Hiểu Hổ đứng ở trước giường thủy chung không dám động, nắm chặt chủy thủ phòng bị dời đi, sau khi nở một nụ cười hàm chứa thâm sâu một chút, thân hình chợt lóe, đã xuất hiện ở bên người Phượng trọng nam, thay cho Phượng địch đang dần dần không duy trì được.
“Phụ thân đại nhân, che mặt làm cái gì, ngài cũng không phải khó nhận ra.” Cười khẽ một tiếng, tay Phượng hiên nhanh như chớp tránh được chiêu thức của Phượng trọng nam, tháo khăn che mặt của hắn xuống.
Phượng hiên hài lòng khi thấy Phượng trọng nam bởi vì bị bại lộ mà không chịu nổi. Còn vô tình dùng chuyện này tạo ra khe hở đối với Phượng Trọng Nam, để làm cho Phượng trọng nam có ý rời đi.
Chỉ là, vào lúc này, bởi vì xuất hiện thích khách mà lo lắng cho nhi tử Cốc Nhược Vũ bước nhanh chạy vào viện này.
Tuy nói Phượng Trọng Nam chưa bao giờ gặp qua Cốc Nhược Vũ, nhưng thoáng nhìn nàng mang bầu, lại nghe thấy phía sau nàng có người kêu “Phu nhân, người chậm một chút”, lúc này tâm niệm vừa chuyển. Chuyện tối nay không thể không thành! Ông ta không hề nghĩ ngợi liền thay đổi hướng đi, lòng bàn tay chứa đầy nội lực, hướng về phía Cốc Nhược Vũ một chưởng bổ xuống.
Trong nháy mắt đó, trái tim Phượng hiên thiếu chút nữa ngừng đập, trong chốc lát không thể hô hấp, cả người run rẩy, nụ cười trên mặt của hắn cũng biến mất. Trong viện vang lên tiếng la khàn cả giọng, và chứa đựng sợ hãi của hắn: “Nhược Vũ ——!” Chỉ thấy hắn lấy tốc độ như tia chớp xông về phía nàng rồi ngã xuống