Nói xong, Trương Vân Vân hướng về phía Thẩm Lãng, cô ta tiếp tục: "Chỉ dựa vào những điều này, căn bản không thể chứng minh đây là đồ giả!”
Nhìn vẻ mặt, có lẽ trong lòng Trương Vân Vân có sinh ra oán hờn đối với Thẩm Lãng, nếu Thẩm Lãng không xuất hiện, căn bản sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Đương nhiên là vẫn còn cách khác để chứng minh.” Thẩm Lãng nhàn nhạt đáp trả, sau đó anh cầm lên một mảnh khăn giấy, dùng khăn giấy lau chà lên khối gỗ khắc.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng lập tức đưa khăn giấy sang cho Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân xem.
“Rõ là phai màu, không cần tôi phải nhiều lời nhỉ?”
Chân tướng đã được vạch trần, bôi dầu sáp nên không cần ngửi cũng biết.
Người làm giả chắc chắn đã xử lý mùi hương nên không cần ngửi cũng có thể nhận biết được, chỉ cần căn cứ vào hai điểm trên là có thể kết luận được rằng, khối gỗ trầm hương khắc này là đồ giả.
Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân đối mặt nhìn nhau, có thể thấy được, sắc mặt Đổng Thiếu Dương đang trở nên cực kì khó coi, chân mày anh ta lộ vẻ tức giận.
Trương Vân Vân vẻ mặt hoảng loạn mà giải thích: "Thiếu Dương, em cũng không biết, em thật sự không biết chú em sẽ ăn gian nói dối.”
“Nếu em đã không biết đây là đồ giả, vậy thì quên đi, nhưng còn về khối gỗ khắc này, anh sẽ không mua.”
Ba trăm triệu, đối với Đổng Thiếu Dương mà nói, bao nhiêu đây không nhiều, cũng không ít, chủ yếu là không muốn tiêu xài tiền một cách phung phí.
Trương Vân Vân lộ rõ sự xấu hổ trên mặt, cô ta không biết nên giải thích thế nào, chỉ biết trợn trắng mắt nhìn Thẩm Lãng, tỏ vẻ oán hận.
Chẳng qua là Thẩm Lãng lại trực tiếp làm lơ.
Cập nhật truyện nhanh tại ++ TRÙMtru уện.
vЛ ++
Thẩm Lãng căn bản không hề quan tâm đến phản ứng của Trương Vân Vân, anh chỉ muốn biết rõ rằng rốt cuộc, Kỳ Trân Các đã xảy ra chuyện gì.
“Trước đó, tôi có nghe hai người nhắc đến Kỳ Trân Các, vậy khối gỗ khắc này, đã trải qua giám định của Kỳ Trân Các rồi sao?” Thẩm Lãng hỏi.
Trương Vân Vân bĩu môi, không có ý muốn đáp trả câu hỏi của Thẩm Lãng, trong khi đó, Đổng Thiếu Dương lại rất nhiệt tình.
Đổng Thiếu Dương còn phải cảm ơn Thẩm Lãng vì đã giúp anh ta tìm ra đồ giả, bằng không, anh ta đã lỗ mất ba trăm triệu này rồi.
“Này cậu trai, tôi không hiểu biết về Kỳ Trân Các cho lắm, nhưng khối gỗ khắc này, quả thật là đã qua giám định của Kỳ Trân Các, còn có giấy chứng nhận.” Đổng Thiếu Dương mỉm cười giải thích.
“Vậy lấy giấy chứng nhận ra đây được chứ, tôi muốn xem một chút.” Thẩm Lãng đưa ra yêu cậu.
“Được thôi!” Đổng Thiếu Dương lập tức đồng ý.
Sau đó, Đổng Thiếu Dương đưa mắt nhìn Trương Vân Vân, anh ta nói: “Vân Vân, lấy giấy chứng nhận ra đây đi.”
“Không.” Trương Vân Vân vẫn đang giận hờn.
Đổng Thiếu Dương thấy vậy, anh ta chỉ biết xấu hổ nhìn Thẩm Lãng cười, sau đó tự mình cầm lấy túi xách của Trương Vân Vân.
Đổng Thiếu Dương lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong túi xách của bạn gái.
“Nó đây.” Đổng Thiếu Dương đưa tới cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhận lấy, sau đó liếc nhìn lướt qua tờ giấy trong tay.
Giống y hệt nhau!
Ngay đến cả con dấu nổi trên mặt giấy cũng chính là Kỳ Trân Các, còn có cả chữ ký bằng tay của anh cả.
Kỳ lạ!
Sắc mặt Thẩm Lãng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Vụ làm giả ở Vân Thành, Thẩm Lãng vẫn luôn một mực ghi nhớ rất kỹ, không ngờ chỉ vừa đến Giang Nam được mười ngày, lại gặp phải chuyện đó.
Chẳng lẽ, thứ đồ giả này, đã lan rộng đến thế rồi sao?
“Cậu trai, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ đến giấy chứng nhận cũng là giả?” Đổng Thiên Dương nghiêm túc hỏi ngược lại anh.
Nếu khối gỗ khắc là giả, như vậy giấy chứng nhận cũng phải là đồ giả, đây đương nhiên là lẽ thường tình.
“Giấy chứng nhận là thật.” Thẩm Lãng nói: “Ít nhất, hiện tại tôi có thể nhận định, giấy chứng nhận này hoàn toàn giống so với giấy chứng nhận của Kỳ Trân Các"
Những lời Thẩm Lãng vừa nói, thoáng chốc đã khiến Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân trở nên choáng váng.
“Hả? Cậu trai, cậu có nhầm lẫn không, khối gỗ khắc này là giả, thế tại sao giấy chứng nhận lại là thật?” Đổng Thiếu Dương tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng Trương Vân Vân lại tỏ vẻ châm biếm, cô ta lên tiếng mỉa mai: “Tôi thấy cậu hẳn chỉ là người mới trong giới đồ cổ thôi, ấy vậy mà trong chốc lát đã nói khối gỗ khắc là đồ giả, nói giấy chứng nhận là hàng thật, anh rốt cuộc muốn làm cái gì, hơn nữa, anh sao có thể xác định được giấy chứng nhận là đồ thật? Chẳng lẽ anh là người của Kỳ Trân Các.”
“Cô đoán đúng rồi, tôi đúng thật là người của Kỳ Trân Các.” Thẩm Lãng cười lạnh.
Người sáng lập ra Kỳ Trân Các, đồng thời cũng là người giám định, là lão Thôi, sư phụ anh.
Trước kia, khi Thẩm Lãng còn ở trong Kỳ Trân Các, anh từng theo sư phụ Thôi học giám định.
Tính ra, Thẩm Lãng đã ở trong Kỳ Trân Các được một năm.
Thẩm Lãng vừa dứt lời, Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân lại lần nữa sửng sốt.
Hai người thật sự không hề nghĩ tới, chẳng qua là chỉ đơn giản đi ra đây ăn lẩu, thế nhưng lại có thể gặp được người của Kỳ Trân Các.
Cũng phải thôi, Kỳ Trân Các chính là tổ chức giám định có uy quyền nhất trong giới đồ cổ, nên khi Thẩm Lãng tự xưng là người của Kỳ Trân Các, cặp đôi này mới có thể bất ngờ đến vậy.
“Cậu trai, cậu thật sự là người của Kỳ Trân Các sao? Thật bất ngờ quá, đến đây ăn lẩu không ngờ có thể gặp được cao thủ, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.”
Đổng Thiếu Dương đang trong tâm trạng cực kỳ kích động, có thể thấy, trên mặt anh ta hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Giờ phút này, Thi Thanh Thanh thật sự không hiểu anh trai mình cùng hai người ở bàn bên cạnh đang nói gì, cô chỉ cảm thấy rằng, dáng vẻ của Thẩm Lãng bây giờ thật sự rất tuyệt vời, cô thầm dùng đôi mắt nhỏ chứa đầy sự ngưỡng mộ mà nhìn anh trai.
Đối mặt với cặp đôi nọ, Thẩm Lãng khẽ cười nhẹ.
Thật ra anh cũng không biết phải nên nói gì, đâu nhất thiết phải ngạc nhiên như vậy khi thấy người của Kỳ Trân Các, người của Kỳ Trân Các đơn thuần cũng muốn ăn lẩu, nhưng đâu đến mức giống như tiên trên trời dính khói lửa phàm tục.
Trương Vân Vân có chút nghi ngờ, cô ta chất vấn: "Anh nói, anh là người của Kỳ Trân Các, vậy có gì để chứng minh không?”
Thẩm Lãng đáp: “Tôi không cần phải chứng minh, cũng không cần thiết phải chứng minh cho cô, tôi nói sao, thì là vậy.”
Nói dối thật nhàm chán, Thẩm Lãng cũng không muốn đi trái với lương tâm, phồng má làm người mập.
Đổng Thiếu Dương khẽ cười, anh ta nói: “Cậu trai, tôi tin cậu, lão gia nhà tôi, vô cùng hâm mộ những thầy giám định như cậu.”
Trong nhà Đổng Thiếu Dương làm ăn buôn bán, sau khi ông nội nghỉ hưu ở công ty, ông thường mua một số đồ cổ để giết thời gian, cũng coi đó như là một thú vui.
Nhưng vì ông nội không mấy hiểu biết, nên thường hay bị người ta lừa.
Sau đó, Đổng Thiếu Dương lập tức đưa ra một tấm danh thiếp.
“Cậu trai, đây là danh thiếp của tôi, chúng ta kết bạn và tìm hiểu nhau một chút nhé.”
Thẩm Lãng thuận tay nhận lấy.
Hiện tại, anh không quan tâm mình kết bạn với ai, cũng chẳng vì tiền mà trèo cao, suy cho cùng, cũng không có người bạn nào có nhiều tiền hơn anh.
”Muốn làm bạn với tôi sao? “Thẩm Lãng khẽ nhướng mày, anh hỏi.
”Đúng vậy cậu trai, không đúng, đại sư, hiện tại tôi nên gọi cậu là đại sư mới phải, tôi muốn kết bạn với cậu!” Đổng Thiếu Dương trực tiếp nói.
Thẩm Lãng cười nhạt: “Kết bạn thì không thành vấn đề, nhưng tôi có một yêu cầu, cậu phải trả lời đúng sự thật, hơn nữa, cậu phải thuyết phục bạn gái cậu, cùng tham gia trả lời câu hỏi của tôi.”.
Danh Sách Chương: