Mục lục
Siêu Cấp Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đột nhiên những người này lại tiếp tục đổi đề tài, bàn tán xôn xao.
“Tôi nghe nói đại diện lần này của Vân Thành không phải là Tập đoàn Tề thị, mà là Tập đoàn Phi Vũ.”
“Hahaha, đây là công ty gì vậy, sao tôi không có ấn tượng gì.”
“Vân Thành thật sự càng ngày càng tệ.

Năm nay lại để một công ty rác rưởi gì tham gia đây.”
“Dù sao Vân Thành ban đầu vốn là để bồi chạy, ai là đại diện tham gia thương hội cũng không có gì khác biệt.”
“Nói cũng đúng.

Các công ty đại diện ở các tỉnh thành lân cận cũng chỉ là làm nền cho các công ty lớn, chẳng có giá trị gì.”
Thẩm Lãng thật chịu không nổi khi nghe những người đó nói về tập đoàn Phi Vũ, khoé miệng khẽ hiện lên một nụ cười lạnh.
Kể từ bây giờ, các người sẽ phải nhớ đến Tập đoàn Phi Vũ.
Cuối cùng thương hội Giang Nam cũng chính thức khai trương.
Chủ tịch Dương Kim lên sân khấu phát biểu và đọc diễn văn khai mạc.

Sau đó là màn trình diễn trên sân khấu tại lễ khai mạc, chính là điểm nhấn của thương hội này.
Lăng Sương Nguyệt, con gái Lăng gia đã chơi một lần mười khúc cổ cầm.
Kỹ thuật của cô ấy rất thành thạo, dây đàn trong tay rất nghe lời, giống như cây bút trong tay một họa sĩ và thanh kiếm trong tay một kiếm sĩ, có thể tùy ý điều khiển.

Hơn nữa kiểu nghệ thuật về khúc cổ cầm mà cô chơi hay hơn của Lý Thư Yểu.
Thẩm Lãng nhìn Lăng Sương Nguyệt đang chơi đàn cổ cầm trên sân khấu, thầm nghĩ: “Lăng Sương Nguyệt, con gái nhà họ Lăng ở Giang Nam, gần 30 tuổi, chưa lấy chồng, thích nhạc cụ cổ, đã mở một số cửa hàng nhạc cụ và các lớp đào tạo biểu diễn.

Nữ thần của giới văn học nghệ thuật cũng là một nữ cường nhân trong giới kinh doanh.”
Thẩm Lãng đã có thông tin về Lăng Sương Nguyệt.
Trong bữa tiệc do Lý gia tổ chức ở Vân Thành, Lăng Sương Nguyệt được mời tham gia và trao tặng khúc đàn cổ “Cửu Tiêu Hoàn Bội” cho anh.
Thẩm Lãng không thể quên.

Lúc đầu mọi người đều có thái độ tiêu cực với anh, chỉ có Lăng Sương Nguyệt biểu thị khẳng định nghệ thuật chơi đàn của anh và gọi anh là thiên tài.
Những chuyện này Thẩm Lãng vẫn nhớ rất rõ.
“Rất tốt, kỹ năng chơi đàn của Lăng Sương Nguyệt rất tốt.”
Thẩm Lãng nhìn Lăng Sương Nguyệt trên sân khấu, trong lòng nghĩ như vậy.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Lăng Sương Nguyệt gần ba mươi tuổi vẫn chưa chịu kết hôn.

Đúng là có nhiều người ngoài ba mươi vẫn chưa lập gia đình.

Tuy nhiên Lăng Sương Nguyệt sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, cũng là gia đình có học thức cao, bình thường trong hoàn cảnh này còn chưa tới hai mươi tuổi đã có một ước định hôn nhân.

Cho nên Lăng Sương Nguyệt có chút khác biệt so với các thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý.
Ngay sau buổi biểu diễn trên sân khấu là một loạt các thủ tục họp mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Chẳng hạn như triển vọng phát triển trong tương lai, một số chủ trương chiến lược v.v… Phải chờ đến mười một giờ trưa mới xong hết mọi việc.

Sau đó, tất cả các đại diện doanh nghiệp có thể tự do di chuyển, tự tìm kiếm cơ hội và thiết lập liên hệ tại thương hội này.
Thẩm Lãng cùng quản gia 9526 bước qua đám đông.

Đúng lúc này, phía trước không xa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Thẩm Lãng nghe rõ ràng giọng nói của Tống Tri Viễn và Tống Từ.

Có vẻ như Tống Tri Viễn và Tống Từ đang tranh cãi với một bên nào đó.

Bên kia là một cô gái trạc tuổi đôi mươi, tóc xoăn xõa dài, nữ trang, trang phục đều là hàng hiệu.

Qua những lời cãi vã giữa hai bên, Thẩm Lãng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.

Nguyên nhân là có người đã giẫm lên giày của Tống Từ và cô yêu cầu đối phương xin lỗi.

Nhưng bên kia không những không xin lỗi mà còn giẫm thêm vào giày của cô.

Đối phương cũng là con gái nên nhìn dáng vẻ cãi vã cũng không thua gì Tống Từ.

Ngược lại, Tống Từ là người luôn kiêu ngạo lại tỏ ra yếu đuối trước cô gái này.

Cô gái đó rõ ràng là phách lối và điêu ngoa, kiêu căng chỉ vào Tống từ yêu cầu cô phải quỳ xuống xin lỗi.
“Nhà họ Tống Vân Thành là cái thá gì chứ? Tôi là Lữ Diễm Diễm cháu ngoại của Giang Nam hào môn nhà họ Hướng ngài Hướng Thiên.

Cô lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi có thể suy nghĩ lại để cho cô đi.

Nếu không tôi sẽ không để cô bước ra khỏi nơi này một bước!”
Lữ Diễm Diễm dùng dáng vẻ vênh váo chỉ vào Tống Từ uy hiếp nói.
Nhưng mà Tống Từ không phải là một kẻ dễ bắt nạt như vậy, cô lập tức phản bác với Lữ Diễm Diễm.
“Rõ ràng là cô giẫm lên chân của tôi, còn giẫm lên hai lần.

Chính cô mới là người nên xin lỗi chứ không phải tôi.”
Lúc này, có một số người ra sức thuyết phục, một số người lại đổ thêm dầu vào lửa chế nhạo.
“Cô gái à, nhanh xin lỗi đi, nhà họ Hướng không thể chọc vào đâu.”
“Đúng vậy, Giang Nam không thể so với Vân Thành.

Ở nơi hào môn này lòng dạ thâm sâu khó lường, cô không thể chống đối được đâu.”.


ngôn tình sủng
“Chọc tới nhà họ Hướng còn không chịu quỳ xuống nhượng bộ.

Đây rõ ràng là tìm đường chết!”
“Cháu ngoại của Hướng Thiên thực sự không dễ chọc vào.

Tôi nhớ năm ngoái cô ấy đã khiến tình địch phát điên, ép cô gái đó phải nhảy lầu tự tử!”
“Lũ tôm cá nhỏ ở Vân Thành cũng dám chạy đến thương hội Giang Nam, đáng bị xem thường.

Trước mặt cô Lữ đây, cô không phải là phượng hoàng mà là gà rừng!”
Nghe những lời mỉa mai gay gắt của họ, lần đầu tiên Tống Từ cảm thấy thất vọng và nhún nhường.
Lúc ở Vân Thành, cô là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Tống, không ai dám trêu chọc.

Cô giống như một nàng công chúa cao quý vạn người mê, đi đến đâu cũng phát ra ánh sáng.

Nhưng hôm nay, khi đối mặt với hào môn Giang Nam, cô lại có cảm giác thật vô lực và bất lực.

Ở đây không có ai tâng bốc cô, và cũng không có ai đứng ở góc độ của cô mà ra mặt bảo vệ.

Mà đối phương còn không phải con gái nhà họ Hướng, chỉ là cháu gái nhà họ Hướng, thế mà dám kiêu căng với cô như vậy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác chênh lệch mạnh mẽ.
Lúc này Tống Tri Viễn bảo vệ cháu gái cưng ra phía sau, mắng Lữ Diễm Diễm: “Đừng bắt nạt Tiểu Từ của tôi! Hướng Thiên có thực lực thì chính là Hướng Thiên, không phải cháu của ông ta.

Họ Lữ nhà cô so với họ Tống nhà tôi không có gì gọi là vượt trội!”
Nhìn thấy cháu gái bị bắt nạt, ông nội Tống Tri Viễn đương nhiên không đành lòng.

Dù phải đối mặt với nhân vật hung ác đến đâu, ông cũng sẽ không cho phép Tiểu Từ của mình chị một chút thương tổn nào!
“Lão già này, chú tôi thương tôi nhất, chỉ cần yêu cầu của tôi không quá đáng chú sẽ đáp ứng ngay.

Đem hai nhân vật nhỏ bé các người đuổi ra ngoài cũng không có gì quá đáng.

Hahaha.” Lữ Diễm Diễm tay ôm eo phá lên cười.


Nhìn qua Lữ Diễm Diễm không phải là cái đèn cạn dầu, càn rỡ cực kỳ.
Tuy rằng Tống Tri Viễn có khí thế mạnh mẽ nhưng đang ở trên địa bàn của người khác nên đối mặt với sự cao ngạo và càn rỡ của Lữ Diễm Diễm ông chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Những lời bàn tán, chế giễu của những người xung quanh lại giống như con sóng dữ có thể nhấn chìm con người đến chết.
“Ông già này thật sự là tự mình chuốc lấy khổ, còn tưởng rằng đang ở Vân Thành của ông sao? Đây là Giang Nam! Là trung tâm tài chính toàn cầu!”
“Ông già đã bước một chân vào quan tài rồi còn định tham gia thương hội làm gì? Thành thật nằm ở nhà không tốt hơn sao?”
“Nhà họ Tống của Vân Thành, khi đến Giang Nam, họ cũng chỉ có thể coi là dân thường, chọc giận cô Lữ thì chết chắc!”
“Tôi nói ông cháu hai người này, đừng cố chấp nữa, chết đến nơi vẫn còn muốn sĩ diện, mau quỳ xuống tạ lỗi với cô Lữ đi!”
“Đúng, đúng, mau xin lỗi cô Lữ đi!”
Tống Từ lúc này cảm thấy mình thật oan ức, nước mắt dâng trào.

Vốn là một cô gái hoạt bát sôi nổi mà bị uất ức đến phát khóc.

Rõ ràng bên kia đã làm sai nhưng lại bắt cô phải quỳ xuống xin lỗi.

Còn nói bao nhiêu lời chế giễu khó nghe khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lữ Diễm Diễm là cháu của Hướng Thiên và cô ta nói rằng mình rất được chú yêu thương.

Do đó không thể tránh khỏi có người muốn lấy lòng Lữ Diễm Diễm.

Vậy nên hầu hết những người xung quanh đều đứng về phía Lữ Diễm Diễm.

Với rất nhiều kẻ hùa theo muốn dựa hơi bám víu, sự chế giễu càng trở nên sắc bén hơn.
“Quỳ xuống! Xin lỗi!”
Lữ Diễm Diễm đắc ý, sau đó gây áp lực lên Tống Từ.

Thậm chí cô ta còn tiến tới chỗ của Tống Tri Viễn và Tống Từ rồi chỉ thẳng vào họ, mắng: “Ha! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Đột nhiên, giọng nói của Thẩm Lãng vang lên.
“Người nên quỳ xuống là cô!”
Thẩm Lãng đã đi vào giữa đám người, chỉ còn cách Lữ Diễm Diễm một bước..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK