Cờ vây không chỉ khảo nghiệm trí tuệ, còn khảo nghiệm tâm lý và sự kiên nhẫn.
Mà chỉ hai điểm này Tô Dật Thanh đã không có rồi, cho nên dù ông ta chuyên chú cỡ nào, tập trung nhớ lại nội dung trong kỳ phổ cỡ nào vẫn không thay đổi được sự thật là Thẩm Lãng sắp thắng.
Bên phía Thẩm Lãng vẫn hạ cờ lưu loát như bay, thời gian suy nghĩ của Tô Dật Thanh lại ngày càng kéo dài.
Trên bàn cờ, Tô Dật Thanh đã rơi vào hoàn cảnh xấu, chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ Thẩm Lãng mệt mỏi hoặc lộ ra sơ hở mới có thể tìm cơ hội lật ngược ván cờ.
"Ông Tô, xem ra ông thua chắc rồi, kéo dài thời gian thế nào cũng không tìm được cơ hội trở mình đâu.
Không phải cứ kéo càng lâu thì có thể thay đổi sự thật." Thẩm Lãng thản nhiên hạ một con cờ, thoải mái nói với Tô Dật Thanh.
Tô Dật Thanh bên kia lại ngày càng nghiêm trang, ngày càng khẩn trương, trên mặt đã xuất hiện vẻ uể oải.
"Nhóc con đừng có kiêu ngạo! Còn chưa tới nửa ván, ai thắng ai thua chưa chắc đâu! Cậu dựa vào đâu mà cho rằng mình thắng!" Tô Hào bên cạnh nghiến răng nói.
"Bằng thực lực!" Thẩm Lãng lạnh lùng, còn trừng đối phương một cái.
Mà ánh mắt này lại dọa cho Tô Hào rút sạch kiêu ngạo và bễ nghễ.
Ánh mắt kia khiến anh ta cảm thấy một loại cường thế chưa từng có!
Tô Hào khiêm tốn hơn nhiều, không châm chọc Thẩm Lãng nữa.
Thẩm Lãng lại cười nhạt, quay sang Tô Dật Thanh: "Trong lòng ông hiểu rõ không thể thắng tôi.
Hơn nữa không chỉ hôm nay, e là đời này ông cũng không có cách nào thắng được tôi.
Bởi vì cái tôi học mới là kỳ phổ chân chính nhà họ Bạch!"
"Nói lung tung, trên đời làm gì có kỳ phổ nào nhà họ Bạch!" Tô Dật Thanh ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Thẩm Lãng.
Phải biết, kỳ phổ nhà họ Tô chính là tâm huyết mấy đời nhà bọn họ, Tô Dật Thanh nghiên cứu rất nhiều năm đồng thờikhông ngừng cải tiến! Ông ta tự nhận bản kỳ phổ này đã gần như hoàn mỹ, không chê vào đâu được!
"Tô Dật Thanh, ông tự vấn lòng mình đi, có vài thứ không phải của mình thì vĩnh viễn cũng không thuộc về mình! Hơn nữa, bằng danh tiếng của ông, cho dù có thửa nhận kỳ phổ là của nhà họ Bạch, đồng thời thừa nhận sai lầm của nhà họ Tô năm đó cũng sẽ không xuống dốc không phanh.
Ông vẫn là ngôi sao sáng trong làng cờ vây Hoa Hạ!" Thẩm Lãng thoải mái thích ý hạ một quân cờ, lần này bố cục bàn cờ càng thêm rõ ràng, ưu thế cũng hiện rõ.
"Cậu nói nhăng nói cuội vừa thôi, thắng bại chưa phân đâu! Nhãi ranh đừng có cố ý xao nhãng tôi, Tô Dật Thanh này còn lâu mới trúng kế!" Tô Dật Thanh chợt cảm thấy đối phương cố ý nhiễu loạn tâm trí của mình, bản thân còn suýt mắc mưu nữa chứ.
Thẩm Lãng cười nhạt, không nói thêm gì nữa.
Ván cờ tiếp tục tiến hành, Thẩm Lãng tiếp tục mạnh mẽ mở rộng bố cục, tăng mạnh lợi thế của mình.
Mà Tô Dật Thanh càng ngày càng mệt mỏi, ông ta gần như đã thấy được cục diện thắng bại.
Mà Tô Hào thấy cục trên bàn cờ càng ngày càng bất lợi cho ông nội, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là kéo dài thêm bao nhiêu thời gian ông nội cũng không thắng được.
Cho nên Tô Hào mượn cớ nghe điện thoại, ra khỏi chòi nghỉ tạm.
"Ra tay đi! Nhớ kỹ giúp tôi dạy bảo cậu ta một trận!" Tô Hào tránh một bên nói điện thoại.
Bên này, Tô Dật Thanh đã nửa buổi không hạ nổi một quân cờ.
Khả năng của Thẩm Lãng thật sự vượt qua tưởng tượng của ông ta quá nhiều.
Ông ta biết bây giờ mỗi một nước đi cũng chính là tăng tốc độ thua cuộc của mình mà thôi.
Mà sao ông ta có thể nhận thua dễ dàng như vậy được!
Thẩm Lãng thấy Tô Dật Thanh cầm cờ nửa buổi không hạ thì dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ ông ta đang tìm cơ hội hất đổ bàn cờ à?
"Ông bí nước đấy à?" Thẩm Lãng cười khổ.
Tô Dật Thanh không còn vẻ nghiêm trọng như khi nãy nữa, ngồi ngay ngắn lại, nét mặt ung dung.
"Nhóc con, tôi thừa nhận trình độ cờ của cậu rất cao.
Ở tuổi của cậu có được tài năng như vậy khiến người ta rất bất ngờ!" Tô Dật Thanh nói.
Thẩm Lãng hơi sửng sốt, không nghĩ tới Tô Dật Thanh lại quay ra khen mình, nhưng Thẩm Lãng biết ông ta nói như vậy chắc chắn là có ý khác.
Thẩm Lãng nhíu mày, cười khẽ: "Ông Tô nhận thua sao?"
Tô Dật Thanh cười nhạt lắc đầu, mỉa mai nói: "Cậu phải biết, cuộc đời này không đơn giản như ván cờ, trừ mang theo tài năng đánh cờ ra còn cần có quyền thế mới không bị người ta bố trí.
Muốn tôi nhận thua? Cậu còn non lắm!"
Vừa dứt lời, ngoài đình bỗng truyền tới vài tiếng ầm ĩ, lát sau, Tô Hào dắt một đám người vẻ mặt bất thiện đi vào.
Thẩm Lãng thấy đám người này có vẻ đã hiểu ý Tô Dật Thanh vừa rồi.
"Ông Tô, ông tài nghệ không bằng người, thua cờ lại thua người nữa, không sợ truyền ra ngoài làm người ta biết sao?" Thẩm Lãng nhìn mấy người hung dữ kia, lại quay đầu nói với Tô Dật Thanh.
Tô Dật Thanh đắc ý cười to: "Người trẻ tuổi, hôm nay tôi cho cậu một bài học miễn phí đấy! Dạy cho cậu biết lòng người hiểm ác, người trẻ tuổi cũng không thể quá kiêu ngạo! Kết cục khi phủ định người khác khó mà nói được.
Lúc này cậu giao quạt thất tuyệt ra, sau đó cút đi thì tôi còn có thể nể mặt trịnh nam sơn mà tha cho cậu!"
Thẩm Lãng nghe ông ta nói như vậy thì cũng cười.
"Vậy tôi phải cảm ơn ông rồi, nhưng tôi cảm thấy bài học này là tôi lên lớp ông mới đúng!" Thẩm Lãng nói.
"Thật là ghê gớm, chết đã đến nơi còn ngang ngược! Những người này đều là người của anh Phong từ Khu Xám của thành phố Hứa tới.
Hôm nay mày không giao quạt thất tuyệt ra đây đồng thời dập đầu nhận sai thì tao làm mày vĩnh viễn không ra khỏi thành phố Hứa được!" Tô Hào chỉ vào Thẩm Lãng uy hiếp, bây giờ người của mình đã đến, không cần e ngại đối phương.
Tô Dật Thanh bây giờ lại bày ra vẻ rộng lượng, khoát tay áo với Tô Hào: "Tô Hào, quên ông nói gì với cháu rồi à? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Tuy Thẩm Lãng này rất kiêu ngạo, nhưng cũng phải cho người ta một cơ hội chứ! Dập đầu nhận sai thì thôi đi, đưa quạt thất tuyệt rồi thả đi là được!"
Nói xong, Tô Dật Thanh quay đầu nhìn Thẩm Lãng: "Cậu quá cao ngạo, tự cho bản thân là nhất.
Đáng tiếc, thế giới này không như cậu nghĩ! Mau đưa quạt thất tuyệt ra đây, chuyện hôm nay coi như cho qua!"
"Nếu tôi không giao thì sao?" Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
Tô Dật Thanh không nghĩ tới Thẩm Lãng lại kiệt ngạo đến mức không tiếc mạng sống.
Trên mặt không nhịn nổi nữa, lộ ra vẻ âm trầm lạnh lẽo: "Vậy thì ngại quá, vốn thấy cậu có chút tài năng trong phương diện cờ vây, quý tài nên mới muốn tha câu một đường sống.
Nhưng nếu cậu muốn chết, thì tôi cũng không ngăn cản!"
"Tô Hào, hành động đi, xử lý cho sạch sẽ!" Nói xong, Tô Dật Thanh đứng dậy muốn rời đi.
Mà đúng lúc này, ngoài cổng biệt thự nhà họ Tô truyền đến tiếng ô tô gầm rú.
Một chiếc việt dã Benz phanh két lại ngoài cổng.
Ngay khi Benz vừa dựng lại, một chiếc Bentley và Rolls-Royce cũng dừng lại cạnh đó.
Cửa xe việt dã mở ra, khi một người đàn ông trung niên đi xuống thì đám du côn và Tô Hào đồng thời ngây ra..
Danh Sách Chương: