“Cậu chủ, chúc mừng cậu đã hoàn thành đánh giá!” Mộc Hồng Diệp cười nói qua điện thoại, có thể nghe được cô ấy thật lòng rất vui vẻ cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười nhạt nói: "Cô gọi điện thoại tới không muốn nói cái khác sao?"
Bên kia điện thoại, Mộc Hồng Diệp đột nhiên có cảm giác tim mình đập nhanh, cô ấy đương nhiên rất nhớ Thẩm Lãng, thời gian dài như vậy, cô ấy đương nhiên vô cùng nhớ, thậm chí còn muốn đi tìm Thẩm Lãng.
Nhưng lý trí mách bảo cô ấy rằng làm tốt mọi việc ở Kinh Đô là sự giúp đỡ lớn nhất đối với Thẩm Lãng, đây cũng là phong cách nhất quán của Mộc Hồng Diệp, sẽ luôn âm thầm bỏ ra cho Thẩm Lãng mà không đòi hỏi gì được đáp lại!
"Cậu chủ, có một tin tức từ bên phía gia tộc, bởi vì giới thương nhân ở Kinh Đô không được yên bình cho lắm, vì vậy hy vọng cậu sẽ sớm trở lại!" Mộc Hồng Diệp nói, nhưng cô ấy không nói một lời về niềm nhớ mong trong trái tim của cô ấy.
Nghe vậy, Thẩm Lãng trong lòng thở dài.
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, phiền cô hao tâm bên Kinh Đô trước!”
Cứ tưởng lần này khảo hạch xong, có thể nghỉ ngơi ở thành phố Giang Nam một thời gian, nhưng không ngờ bên gia tộc lại thúc giục như vậy!
Mộc Hồng Diệp nói: “Cậu đặt vé máy bay đi, và tôi sẽ sắp xếp người đến đón ở sân bay!”
Sau khi cúp máy, Thẩm Lãng gửi thông tin chuyến bay của mình cho Mộc Hồng Diệp.
Thẩm Lãng chuẩn bị rời thành phố Giang Nam, trong lòng tràn đầy cảm xúc, nghĩ đến việc mình sắp trở lại Kinh Đô, trong lòng vừa buồn vừa hy vọng!
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi tới.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã biết về việc quay trở lại Kinh Đô.
Thẩm Lãng dịu dàng nói:"Lần này trở về, anh không biết gia tộc sẽ có an bài gì, nên anh vẫn muốn em ở lại thành phố Giang Nam sẽ tốt hơn..."
Đối với sự sắp xếp này, Thẩm Lãng thực sự bất lực.
Vì đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở về, anh không biết người trong gia tộc sẽ có thái độ như thế nào, đến lúc là Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị thương, điều này dù thế nào Thẩm Lãng cũng không thể chấp nhận được.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn biết Thẩm Lãng làm vậy là vì tốt cho mình, mặc dù không nỡ, nhưng cô không muốn làm khó Thẩm Lãng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn quan tâm săn sóc nói: “Chỉ là, em không ở bên cạnh anh, anh phải tự chăm sóc cho bản thân!”
Thẩm Lãng gật đầu, ôm Lâm Nhuyễn Nhuyễn vào lòng...
Ngày hôm sau, Thẩm Lãng đến quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy, tìm Lý Mạc, Tiêu Đại Dũng và những người khác.
Cả hai đã biết về việc Thẩm Lãng trở lại Kinh Đô, và lần này Thẩm Lãng đến để bàn giao lại cho Lý Mặc những việc sau khi anh rời đi.
Thẩm Lãng nói:"Bên chỗ Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Chu Lộ anh phải chăm sóc nhiều hơn.
Nếu có chuyện gì xảy ra, đừng trách việc đầu tiên tôi làm khi trở về từ Kinh Đô là xử lý anh!”
Còn Lý Mặc đương nhiên vỗ ngực đảm bảo rằng anh ta sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Chu Lộ.
Cùng ngày hôm đó, ngay khi Thẩm Lãng đi ra khỏi quán bar, Lăng Sương Nguyệt đột ngột gọi đến.
Hóa ra là khi Lăng Sương Nguyệt biết được Thẩm Lãng sắp rời thành phố Giang Nam, cô ấy muốn mời Thẩm Lãng về nhà ăn bữa cơm.
Đương nhiên, Thẩm Lãng sẽ không từ chối loại yêu cầu này.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lãng đến một căn hộ cao cấp theo địa chỉ mà Lăng Sương Nguyệt đưa cho.
Nơi này được Lăng Sương Nguyệt mua vì nó tương đối gần thành phố và thuận tiện đi lại từ nơi làm việc.
Đôi khi làm việc muộn và lười không muốn trở về biệt thự của nhà họ Lăng ở ngoại ô, vì vậy Lăng Sương Nguyệt thường sống ở đây.
Chỉ là, ngoại trừ Lăng Vũ ra thì từ trước tới nay chưa từng có người đàn ông nào tới nơi này, Thẩm Lãng là người đầu tiên.
Sau khi đợi Lăng Sương Nguyệt ở cổng, Lăng Sương Nguyệt cũng không chê, trực tiếp ngồi vào ghế sau của xe điện để chỉ đường cho Thẩm Lãng.
Sau khi Thẩm Lãng gõ cửa, Lăng Sương Nguyệt nhanh chóng mở cửa.
Thẩm Lãng không khỏi sáng mắt khi nhìn thấy bộ quần áo mặc ở nhà giản dị của Lăng Sương Nguyệt, anh không ngờ Lăng Sương Nguyệt, người bên ngoài luôn là một nữ chủ tịch lạnh lùng lại có một mặt ấm áp như vậy.
"Vào đi! Đây là nhà của tôi, anh thấy thế nào?" Lăng Sương Nguyệt cười hỏi.
Nhìn thấy những đồ trang trí với tông màu ấm áp bày khắp căn phòng, so với những biệt thự sang mà lạnh lẽo, còn ấm hơn.
Chỉ là Thẩm Lãng không thích phong cách trang trí này, đối với anh thích nhất là đen trắng, đơn giản và thiết thực mới là điều quan trọng nhất, nhưng đối với những cô gái như Lăng Sương Nguyệt thì phong cách này là bình thường.
Thẩm Lãng có chút nghi ngờ hỏi: “Cô sống ở đây à?”
Lăng Sương Nguyệt cười nói: "Ừ, thỉnh thoảng, tăng ca muộn, lười không muốn trở về biệt thự thì ở đây.
Nói cho anh một bí mật, trừ Lăng Vũ ra anh là người đàn ông đầu tiên đến đây."
Thẩm Lãng cười nhạt, không biết nên trả lời như thế nào.
“Anh ngồi xuống trước đi, tôi đi nấu cơm.” Lăng Sương Nguyệt vừa quấn tạp dề nói vừa nói với Thẩm Lãng.
“Cô… cô biết nấu ăn sao?” Thẩm Lãng kinh ngạc nhìn Lăng Sương Nguyệt, phải biết rằng cô chủ nhà họ Lăng biết nấu cơm là một chuyện cực kỳ hiếm lạ.
Lăng Sương Nguyệt vừa đi vào bếp vừa nói: “Tất nhiên rồi, tôi không thể biết nấu ăn sao?”
Thẩm Lãng vẫn như cũ có chút khó tin, đến cửa phòng bếp gõ vài cái.
Chỉ thấy Lăng Sương Nguyệt đang cắt rau rất thành thạo, không hề giống phong thái nên có của một nữ doanh nhân và cô chủ nhà họ Lăng.
“Anh đi nghỉ ngơi đi, nhìn tôi làm gì, anh sợ tôi bỏ độc sao?” Hôm nay tâm trạng của Lăng Sương Nguyệt rất tốt, ít khi cùng Thẩm Lãng nói đùa như vậy.
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười, nhìn Lăng Sương Nguyệt nấu ăn, Thẩm Lãng phải thừa nhận rằng Lăng Sương Nguyệt rất đẹp, so với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, hai người hoàn toàn là hai vẻ đẹp khác nhau.
Đặc biệt là cô vợ có chút lạnh lùng kia, sẽ luôn khơi dậy trong lòng đàn ông trí tò mò, muốn mà không có được!
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Thẩm Lãng nhìn thấy trên bàn cà phê đặt một chiếc gạt tàn mới tinh.
Lăng Sương Nguyệt không hút thuốc, lại đặc biệt chuẩn bị một cái gạt tàn mới cho Thẩm Lãng, Thẩm Lãng do dự rồi lại đút điếu thuốc đang ngậm trong miệng vào hộp thuốc.
Một lúc sau, trong bếp có tiếng nấu nướng xào rau, tỏa ra mùi thơm.
Điều này khiến Thẩm Lãng hơi bồn chồn, anh không ngờ Lăng Sương Nguyệt không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, mà còn biết xào rau.
Thẩm Lãng lại bước tới cửa phòng bếp, nhìn động tác điêu luyện của Lăng Sương Nguyệt, có chút choáng váng!
Chủ tịch của nhà họ Lăng, cũng là một tiểu thư con nhà giàu, thật sự biết xào rau!
Lăng Sương Nguyệt cười nói: “Gia đình tôi có tiền, tôi biết xào rau rất kỳ lạ sao?”
Thẩm Lãng gật đầu nói: "Không ngờ cô chủ nhà họ Lăng không chỉ có thiên phú âm nhạc mà còn là nấu ăn rất giỏi!"
Gia cảnh của Lăng Sương Nguyệt, theo quan điểm của Thẩm Lãng, cô ấy nên là loại phụ nữ không nhúng tay vào nước.
Lăng Sương Nguyệt nói: "Tất cả những điều này là do sự giáo dục từ nhỏ của ông nội tôi.
Ông ấy nói rằng nếu một người phụ nữ không thể chăm sóc gia đình tốt thì dù có trở thành người trên vạn người thì cuộc sống của cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc! Vì vậy, khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã biết nấu cơm xào rau và làm việc nhà! "
Thẩm Lãng:“Có thể thấy, ông nội Lăng quả thực là một người rất có tầm nhìn xa trông rộng!”
“Đó là đương nhiên rồi.”
Lăng Sương Nguyệt tự hào nói.
Chưa đầy nửa giờ...
Bốn món và một canh được bày trên bàn, hơn nữa còn rất ngon.
Để chứng minh Lăng Sương Nguyệt nấu ăn rất ngon, Thẩm Lãng ăn không ngừng, nhưng Lăng Sương Nguyệt thì nhìn chằm chằm vào anh mà không thèm động đũa.
Thẩm Lãng ngây người, hỏi Lăng Sương Nguyệt: “Cô làm gì vậy? Sao không ăn, đừng nói là cô bỏ thuốc tôi nhá?”.
Danh Sách Chương: