• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc Dạ Minh Quân ly khai doanh trướng đã qua hai giờ, Kỷ Mạch nghiêm túc tính toán một phen, lấy tốc độ phi hành của tiên nhân thì xem như chạy  đến Yêu Châu cũng nên trở lại, như vậy thật  không bình thường. Cũng không biết  Dạ Minh Quân này lại nghịch ngợm đi đến chỗ nào, Kỷ Mạch cũng hoàn toàn không có tâm tình nào mà xử lý quân báo, cách một hồi lại đi ra bên ngoài doanh trướng nhìn một chút, không phát hiện bóng dáng tiên nhân mới trầm mặt tiếp tục trở lại làm chính sự.

Tống Kiều nhận xét con người này của Kỷ Mạch hầu như là không có dao động tình cảm, mọi người thỉnh thoảng nói đùa một chút cũng là một bộ dáng ra vẻ đứng đắn, đứng ngồi không yên như vậy ngược lại vẫn là lần đầu thấy, lại nhìn tờ giấy trên bàn làm việc của đối phương, trong nháy mắt khi nhìn thấy những con số quen thuộc cuối cùng không nhịn được thở dài nói: “Hắn chỉ là đi ra ngoài, ngươi có cần phải viết phương trình tính toán thời gian xem khi nào  hắn trở về hay sao? Đã nói rồi, chúng ta đều là học sinh khối văn a?”

Đó là ngươi không biết cái vị tiên nhân này có bao nhiêu nghịch ngợm! Thời gian này đều đủ để cho hắn lên trời cùng ánh trăng sóng vai trở về ba lần!

Rốt cuộc ý thức được để cho Dạ Minh Quân một mình đi xa là một quyết định đáng sợ dường nào, Kỷ Mạch nhớ tới tiên nhân chính là không cùng tầng xuất ý tưởng to gan, đột nhiên trong lòng cũng có chút chột dạ, “Ngươi nói, hắn sẽ không trực tiếp đi bắt Yêu Vương?”

“Không đến nổi chơi lớn như vậy chứ?”

Chẳng qua là một câu nói nhưng bút của Tống Kiều liền rơi xuống đất, mặc dù trong đầu nghĩ sẽ không có người mào mà một mình đi xoát BOSS, nhưng thấy thần sắc nghiêm túc của Kỷ Mạch ngược lại cũng trở nên lo lắng, “Bây giờ phần mềm hack đều mở khắp nơi, sức chiến đấu của thiên nhân cũng không có tiêu chuẩn thống nhất, ngươi xem thử, thực lực yêu vương đại khái là trình độ nào?”

” Đệ nhất năm châu.”

Kỷ Mạch trả lời không chút do dự, coi như  là cha ruột của Tô Cách, Tống Kiều trong nháy mắt cũng bất mãn giương mắt, “Ở trong lòng ngươi?”

“Ở trong lòng ta nó chính là một mâm thịt, cám ơn.”

Nhắc tới cái tên nhi tử hố cha này ngữ khí của Kỷ Mạch liền lạnh lùng lên, đầu ngọn bút ở trên tờ giấy trắng điểm một cái, nhìn một nét mực kia chậm rãi khuếch tán, lúc này mới nhàn nhạt nói suy đoán của bản thân,

“Ta luôn cảm thấy thiên nhân cùng tác giả phải có sự tồn tại liên hệ nào đó, nếu không cũng không có khả năng thông qua Thỉ Độc trận đem chúng ta triệu hoán tới được. Nếu như ta là Nhậm Thanh Nhai, nhất định sẽ lợi dụng ưu thế của bản thân hiểu biết đối với tác giả, mà đi nghiên cứu sự ảo diệu bên trong, sau đó từ  thiết định để  mình có thể nghiền ép thiên nhân khác.”

Chỗ lợi hại  của thiên nhân chính là bằng vào phần mềm hack thiết định của mình mà có tốc độ tu hành hơn xa thường nhân, có thể nói, nếu có thể đem thiết định của  mình đổi thành đệ nhất năm châu thì thật sự  có khả năng trở thành người mạnh nhất. Không nghĩ tới còn có loại làm việc để nhân vật chính tự thay đổi thiết định của mình, Thần sắc của Tống Kiều cũng nghiêm túc, “Ngươi cho là nó nghiên cứu ra được?”

“Không biết, cho nên ta cần tình báo tại Yêu Châu.”

Đối với hắn lắc đầu một cái, tuy là nói như vậy, liền lấy hành động của Nhậm Thanh Nhai khi bắt đầu tụ tập thiên nhân để triệu hoán Thần mà xem ra, Kỷ Mạch thật là không cách nào giữ thái độ lạc quan được nữa.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút liền biết người nắm giữ thủ đoạn bực này đối với thế cục hôm nay sẽ là lực trùng kích bực nào, Tống Kiều chỉ có thể vui mừng vỗ Kỷ Mạch một cái, “Khá tốt ngươi ở chúng ta bên này, hắn muốn nghiên cứu như thế nào đi nữa cũng không có khả năng lấy được những thứ mà ta đã viết.”

Nhưng mà, nghe nói như vậy, sắc mặt Kỷ Mạch trong nháy mắt lại lạnh mấy phần, “Nói cho ngươi một tin tức xấu, thời kỳ ta ở Yêu Châu cũng từng nghiên cứu qua vấn đề về phương diện thiết định, còn kết hợp tất cả các thể loại bàn tay vàng mà ta biết được ở thế giới trước cũng viết lại cho hắn.”

Một tác giả hướng về mục tiêu khiến nhân vật chính của mình trở thành vô địch mà thiết định bàn tay vàng theo yêu cầu. Tống Kiều chỉ suy nghĩ lại một chút mà chân cũng mềm nhũn, lại nhìn sắc mặt âm trầm của Kỷ Mạch, chỉ có thể thành khẩn hỏi: “Mùi vị bị thiết định của mình hố như thế nào?”

Lời này có thể nói là rắc muối trên vết thương, Kỷ Mạch diện vô biểu tình quyết đoán nhấc bút mặt không thay đổi mà hạ bút, “Ta không ngại viết cho Thường Huy một phong thư để cho ngươi tự mình thể nghiệm một phen.”

Lời này vừa nói ra, Tống Kiều lập tức nhận thua, liền tiến lên lấy lòng nói: “Đừng, đại huynh đệ ta sai rồi! Cái hố mà thôi, tác giả nào mà không đào hố a, đều có câu tục ngữ nói rằng, ‘Khai hố nhất thời thoải mái, lấp hố cần một trận hỏa táng.’, ta châm trà nhận sai với ngươi còn không được sao? Ngươi cũng ngàn vạn lần  đừng phá lớp áo com lê này của ta, sẽ chết người a!”

Kỷ Mạch ngược lại cũng không thật sự muốn thân phận của hắn bại lộ, chẳng qua là nhìn dáng vẻ Tống Kiều sống chết vẫn muốn che lại lớp com lê của mình còn đang nghĩ đủ mọi cách để đem Thường Huy trở về, nội tâm cũng có chút cảm khái.

Bọn họ những tác giả này còn lâu mới có thể mạnh mẽ như những  nhân vật chính mà mình đã sáng tạo ra như vậy, thật ra thì lại sợ đau cũng sợ chết, biết rõ nguy hiểm, nhưng vẫn phải tiếp tục hành vi  tìm chỗ chết của mình, kỳ thực cũng đã dùng hết dũng khí cả đời. Tống Kiều như vậy, ban đầu Kỷ Mạch cũng là như vậy.

Khi Nhậm Thanh Nhai lần đầu tiên mang vết thương  trở lại, Kỷ Mạch rốt cuộc nhận thức được chiến tranh trong thực tế cũng không phải đơn giản như vậy, cái gọi là thương vong cũng sẽ không chỉ là một con số, khi bước lên chiến trường, mỗi một người mà mình quen thuộc đều có thể biến thành một bộ thi thể mà  ngay cả tác giả cũng không thể kể tên.

Khi đó, bạch lộc sợ phụ thân lo lắng, một mình núp trong bụi cỏ mà liếm vết thương, quen thuộc giống như đã làm qua rất nhiều lần vậy, cũng không biết những thứ này cậu đều thấy ở trong mắt.

Chỉ cần vừa tưởng tưởng có lẽ lần sau chính là thi thể bạch lộc sớm tối đều ở cùng mình được đưa về trước mặt, Kỷ Mạch liền cảm thấy nỗi sợ hãi từ trong thâm tâm Cho nên, cho dù tư chất không được tốt lắm, vẫn tìm các loại công pháp cố gắng tu hành, vắt hết óc muốn tăng cường năng lực chiến đấu của yêu vương, không nghĩ tới, cuối cùng ngược lại là những chữ viết mà cậu định thiết lập cho bạch lộc có khả năng sống tiếp kia đã khiến thân phận của mình bị bại lộ.

Kỷ Mạch không ngốc, đã sớm mơ hồ phát hiện giữa tác giả cùng thiên nhân không thể hòa giải mâu thuẫn. Cho dù là bạch lộc lúc ấu niên trong 《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》đã  kịch lịch qua mọi chuyển chỉ trong ba chương, liền độ dài mà nói, cùng không thể so sánh với trăm vạn chữ khi thiếu niên Yêu Vương hành tẩu thiên hạ không người có thể địch lại, đây cũng là ba năm rất chân thật đối với Nhậm Thanh Nhai.

Biết rõ một điểm này, cậu đã từng cân nhắc qua có phải nên chạy trốn hay không, nhưng khi nhìn thoáng qua  bạch lộc đã lặng lẽ chữa khỏi vết thương không để lại bất cứ dấu vết gì, cuối cùng vẫn không đi nữa.

Khi đó, thiếu niên Kỷ Mạch chỉ nghĩ, Nam Tần chưa bao giờ thiếu nhân vật chính tranh bá thiên hạ, Nhậm Thanh Nhai cũng không phải là loài người, một khi thất bại chính là kết quả bị Diệp Quân Hầu làm thịt ăn, cái thế giới này nguy hiểm như vậy, cậu không thể đem nhân vật chính của mình quăng đi chỗ khác mà mặc kệ.

Để cho Nhậm Thanh Nhai xem cậu chính là lão yêu vương chuyển thế cũng tốt, chỉ cần không bại lộ thân phận liền không có việc gì, tự bản thân nhân vật chính sẽ không nghĩ tới trên đời còn có một loại tồn tại như tác giả vậy.

Kỷ Mạch muốn kết thúc thiên nhân chi loạn, chắc chắn không còn người nào có thể đem lộc của mình bắt đi, nhìn nó tìm được nữ chính của mình, có một cái ổ nhỏ mỹ mãn hạnh phúc, chỉ như vậy mới có thể an tâm rời đi.

Thôi, chuyện quá khứ cần gì phải nhắc lại, bây giờ trọng yếu nhất chính là giải quyết Yêu Châu chi loạn, còn nữa, muốn hết sức trợ giúp Tống Kiều đem Thường Huy kéo trở về Thần Điện.

Mình không thể đi tới kết cục hoàn mỹ, nhìn người khác thành công thông quan, cũng có thể xem là một loại an ủi.

Giống như là định mệnh, mỗi khi Kỷ Mạch có chút mất mác, Dạ Minh Quân luôn xuất hiện ở trước mặt cậu, nương theo rèm cửa bị vén lên, một bạch y tiên nhân bước chân như thủy nguyệt mà phiêu phiêu tới, thấy Thần Tinh Tế Ti ngồi ở trước bàn liền mở miệng cười, “Kỷ Mạch, ta đã trở về!”

Chỉ là một câu nói đơn giản, trong nháy mắt  lọt vào tai lại xua tan hết thảy hàn ý ban đêm, biết Dạ Minh Quân có thể cảm ứng được tâm tình trong lòng của mình, Kỷ Mạch tiện tay đem tờ giấy trắng trên bàn vò thành một cục vứt bỏ, chỉ như thường lệ mà hỏi: “Tiên quân, làm sao đi lâu như vậy?”

Đồng loại kia dường như cố ý không để cho hắn đến gần Nhậm Thanh Nhai, dịch chuyển không gian khiến vị trí hắn rơi xuống chính là biên giới Ma Châu, cũng may Dạ Minh Quân am hiểu phi hành mới có thể chạy về nhanh như vậy, lúc này chỉ có thể đem luyện yêu lò đưa tới trước mặt Kỷ Mạch mà giải thích: “Ta mới vừa đem một con lộc làm choáng váng liền bị một tên rất đáng ghét đoạt đi, những thứ này ngươi thích không?”

Cho nên, cậu nói muốn lộc, kết quả tiên nhân người này ngoại trừ đem lộc bắt tới thì động vật gì cũng mang trở lại

Chỉ thoáng mở nắp lò Kỷ Mạch liền bị phẩm loại động vật phong phú bên trong làm kinh hãi, nghe thấy lời này chỉ có thể ra vẻ trấn định hỏi: “Ta tạm thời hỏi một câu, con lộc kia là màu gì?”

“Màu trắng, rất đẹp mắt, chỉ là có chút hung dữ.”

Cư nhiên thật sự một mình đi xoát BOSS a! Còn đem BOSS làm cho choáng váng? Đại lão đều là như vậy muốn làm gì thì làm sao!

Tiên nhân trả lời rất thành thực, nhưng mà cái này cũng không thể ngăn lại tâm tình Kỷ Mạch lúc này muốn đem cục giấy trực tiếp ném vào mặt hắn, chậm rãi thở ra một hơi bình phục cảm xúc, lúc này mới nghiêm túc nói: “Xin đem chuyện gì xảy ra một năm một mười cùng ta nói rõ ràng.”

Nhưng mà, đợi đến khi Dạ Minh Quân ngoan ngoãn ngồi ở giường nhỏ đem một đêm mạo hiểm kỳ diệu giao phó  xong, Kỷ Mạch mới phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp trình độ tự cho phép mình của tiên nhân.

A, bắt tới một vườn thú còn đi câu cái tên nhi tử hố cha kia thì tính là cái gì, nếu như không phải người giật giây phía sau màn lộ diện, thì Dạ Minh Quân ngay cả cái máy chủ này cũng phải nắm cho bằng được.

Không được, bộ dáng kia của hắn rõ ràng chính là nhao nhao muốn thử, đã đang nghĩ biện pháp muốn đi gây sự rồi!

Lấy sự hiểu biết của Kỷ Mạch đối với Dạ Minh Quân, vì này không phải bị cảnh cáo một câu thì sẽ ngoan ngoãn trở về nhà, hắn không đào máy chủ từ trên trời xuống là tuyệt sẽ không thu tay.

Có lẽ tin tức  có sức bùng nổ quá nhiều, mặc dù đối thủ là thượng cổ thần khí, Kỷ Mạch cư nhiên lại không có lòng dạ nào đi lo âu, chẳng qua là muốn hỏi rõ tâm kiếp là tồn tại như thế nào, bất đắc dĩ than thở: “Tiên quân, ngươi không nên nhúng tay chuyện này. Hầu hết thời gian, lý giải cũng không thể trị hết vết thương đã lưu lại.”

Đồng cảm cùng nhân vật chính chính là kỹ năng cơ bản nhất của mọi tác giả, trên đời này nào có ai so với Kỷ Mạch hiểu rõ hơn Nhậm Thanh Nhai, cậu thậm chí có thể suy luận là tâm tình ẩn giấu của đối phương thông qua mỗi một lời nói mỗi một hành động. Nhưng, dù vậy, chỉ cần nhớ tới một kiếm kiên quyết chém xuống kia, cuối cùng cũng không thể nào tha thứ được.

Vì quá đau, cho nên bất luận có nguyên do gì, đều không thể nào trở lại tâm tình lúc ban đầu; bởi vì hiểu, cho nên ngay cả tức giận chất vấn cùng ác ngôn ác ngữ để phát tiết tình cảm cũng không làm được; cuối cùng có thể lưu lại cũng chỉ có sự nản lòng thoái chí mà thôi.

Đây chính là lý do mà Kỷ Mạch từ đầu đến cuối chưa từng hướng Dạ Minh Quân nhờ giúp đỡ, Kỷ Mạch rất rõ ràng sau khi gương vỡ liền vĩnh viễn không còn ngày tái hợp, tiên nhân vẫn luôn  tự tin trong sáng như vậy, nếu như ra tay lại không có được kết cục viên mãn nhất định sẽ cảm thấy sa sút, Kỷ Mạch không muốn quá khứ bụi bặm của mình làm ô nhiễm khiến cho những người quan tâm mình phải dính đến khí tức tuyệt vọng.

Đây là viên minh châu mà Kỷ Mạch thích nhất trong lòng bàn tay, cậu bây giờ chỉ muốn để cho tiên nhân mỗi ngày đều cao hứng mà trải qua,  trừ cái này ra, thì mọi thứ đều đã không còn trọng yếu nữa.

“Nhậm Thanh Nhai hoàn toàn không muốn làm người cứu thế, ngoài ra cũng không phải là thánh nhân tế thế, thậm chí ngay cả tâm kiếp đều chưa từng nhìn thấu, nếu không có ngươi, căn bản không thể có tu vi hôm nay. Ta tu hành năm ngàn năm, biết một người tu sĩ phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn, phải chịu đựng bao nhiêu tịch mịch mới có thể đắc đạo phi thăng. Cùng so với tu sĩ chân chính, tất cả thiên nhân đều quá mức buông lỏng.”

Đưa tay đem thanh niên thở dài kéo vào ngực mình, Dạ Minh Quân nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng đơn bạc của cậu, trong con ngươi cũng là vẻ kiêu ngạo chỉ thuộc về tiên thần,

“Là ngươi thay hắn tìm được đường tắt thu được lực lượng, chỉ có dựa vào bản thân để vượt qua thành tiên chi kiếp thì Nhậm Thanh Nhai mới có tư cách dùng phần lực lượng này tác chiến.”

Bất quá, đúng như theo lời Kỷ Mạch, chuyện như vậy, trước đây hắn tuyệt sẽ không nhúng tay.

Ở các tiên nhân xem ra, phàm nhân ân oán tùy duyên cũng tốt, bọn họ chỉ cần đem người không tuân theo thiên đạo giải quyết, còn như cái gọi là cảm tình gút mắc, đó là vấn đề của loài người, dính dáng đến ngược lại phiền phức.

Kỳ quái, hắn xưa nay sợ phiền toái nhất, tại sao phải chủ động để ý tới chuyện phàm trần chứ? Bởi vì, nếu như thấy bạch lộc như vậy, Kỷ Mạch cho dù ngoài miệng không nói, nội tâm cũng sẽ khó chịu?

Đột nhiên phát hiện mình giống như quan tâm Kỷ Mạch hơn so với tưởng tượng, giống như là điềm báo trước khi tình yêu đến vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định có thể thành công sinh ra lòng ái mộ a!. Nghĩ tới đây, tiên nhân lập tức cao hứng sờ đầu thanh niên một cái, “Ngươi yên tâm, nếu như không đánh lại tên trên trời kia ta liền mang theo ngươi bỏ trốn, trong thập đại thần khí ta là người am hiểu chạy trốn nhất, thần tiên trên khắp bầu trời đều có thể làm chứng!”

Khoan đã, ngươi vừa mới nghiêm túc một hồi, ta ngay cả trả lời cũng chưa chuẩn bị tốt làm sao liền nghịch ngợm nữa rồi? Rốt cuộc là cái gì khuấy động đến chốt mở điện của ngươi!

Tựa hồ là bị tâm tình của tiên nhân cảm hóa, Kỷ Mạch cũng cảm thấy vì cái hố nhi tử kia mà cùng người yêu đàm luận quá nhiều về những đề tài này thật là sát phong cảnh, cũng ôm cùng một chỗ, chẳng lẽ mọi người không nên nói một ít chuyện yêu đương hay sao?

Ân, dù sao nháo tâm một chút lại không chết được, tùy nó đi thôi, nếu như Yêu Châu có thể vì vậy an phận xuống cũng là Thần Châu trăm họ chi phúc.

Từ khi gặp được Dạ Minh Quân, tâm tính Kỷ Mạch cũng rộng rãi rất nhiều, đã từng nghĩ cả đời này cũng không làm được liền không thèm để ý, ở trong ngực tiên nhân lại có thể tùy tiện làm được.

Suy nghĩ Dạ Minh Quân chuyến này phát hiện đồng loại còn sót lại của mình nhưng đứng ở phía đối nghịch, mặc dù nét mặt cùng quá khứ không có gì khác nhau, chỉ sợ nội tâm cũng sẽ không dễ chịu, liền nhẹ giọng nói: “Tiên quân, mấy ngày nay cũng không có thời gian gì  bồi ngươi, ngươi có cái gì muốn cùng ta nói?”

Mấy ngày gần đây tánh tình  Kỷ Mạch rõ ràng sáng sủa rất nhiều, nghĩ đến tiểu gia hỏa này luôn sợ người đến gần nhưng gần đây lại bởi vì được mình ôm lấy mà cao hứng, tâm tình Dạ Minh Quân cũng cực tốt, ngay lập tức nói ra vấn đề  mình vẫn đang suy tư khi trên đường nhìn ánh trăng trở về, ” Được a, ta luôn muốn hỏi ngươi, ánh trăng thật đẹp rốt cuộc là ý gì?”

Ngươi nhất định mở miệng liền hỏi cái vấn đề có sức bùng nổ này sao? Hệ thống dạy ngươi trò chuyện về thi từ khúc phú nhân sinh triết học ở đâu a? Nhiệm vụ làm xong liền quên hết rồi?

Không nghĩ tới  hắn đột nhiên nhắc tới cái đề tài này khi nhìn ánh trắng. Kỷ Mạch nhất thời cũng không biết là nên thẳng thắn hay không, chỉ có chút do dự mở miệng: “Cái này, tương đối phức tạp…”

Nhưng mà, còn không chờ cậu suy nghĩ nên như thế nào uyển chuyển để cho tiên nhân lĩnh ngộ ý tứ của mình, một nhân vật bị xem nhẹ thành phông nền liền không nhịn được mà cất lời, “Chính là ta thích ngươi a, là thiếu nữ văn nghệ nào hướng ngươi thổ lộ?”

Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói kia Kỷ Mạch liền cứng lên, cậu lúc này mới nhớ tới bên trong doanh trướng còn có Tống Kiều tồn tại, chỉ là không nghĩ tới cái tên  kỳ đà cản mũi này lại còn không đi, liền lạnh lùng ngẩng đầu, “Tống tiên sinh, ngươi tại sao vẫn còn ở nơi này?”

Được rồi, không phải thiếu nữ, là thiếu phụ.

Vừa nghe giọng nói ghét bỏ này của cậu,  Tống Kiều liền đoán được đây là người nào bày tỏ, mặc dù nội tâm cảm khái đại huynh đệ ngươi nói chuyện yêu đương phải văn nghệ như vậy sao, vẫn  nghiêm túc đối với hai người kia chỉ ra sự thật,

“Ta muốn thanh minh, đây là lều vải làm việc của ta, ta làm việc ở đây là chuyện đương nhiên, là hai người các ngươi trò chuyện liền không thấy ta, cũng không phải là ca nghe lén.”

Nói xong lại cảm thấy mình cái này kỳ đà cản mũi  giống như quá mức lóe sáng, vì phòng bị một vị Thần Tinh Tế vì tình yêu cuồng nhiệt mà đem lột lớp com lê giết người diệt khẩu, liền vội vàng nhặt lên luyện yêu lô bởi vì  Dạ Minh Quân kinh ngạc mà làm rơi xuống đất, đem hai người này hướng ra bên ngoài lều đẩy một cái, liền nói: “Được rồi, những thứ chim bay cá nhảy này để ca tới xử lý, các ngươi tìm địa phương tĩnh lặng tận tình cầm thú đi.”

Mặt vô biểu tình tiếp nhận sự thật tại nơi làm việc mà cảo cơ bị vây xem, Kỷ Mạch nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Dạ Minh Quân ngay cả pháp bảo bị rơi được người cầm đi cũng không phát hiện, bắt đầu suy tính một vấn đề nghiêm túc ——

Cho nên, mới vừa rồi người này cũng đem mình ôm vào trong ngực, trên tay còn mang theo một cái lò? Hắn rốt cuộc là tới cảo cơ hay là làm chuyện cười?

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Dạ Minh Quân (khiếp sợ): Cái gì? Ta đã sớm bị thổ lộ!

Kỷ Mạch: Nói nhảm, chúng ta đều ở đây nói chuyện yêu đương.

Dạ Minh Quân: Chuyện bao lâu rồi? Ta làm sao không biết! Nhất định là BOSS trộm mất trí nhớ của ta!

BOSS: Cái tội này ta không gánh a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK