Hiện nay, Phụng Triều, Tiên Châu và Phật Châu đại thế đã thành thế chân vạc, Thường Huy tuy phái Kỷ Mạch đi vào Tiên Châu điều tra hư thật, nhưng bản thân cũng không nhàn rỗi.
Mười năm trước hắn liền đem hóa thân quy y trà trộn vào Phật Châu, bây giờ đã sớm từ một tên tiểu sa di hỗn thành một phương chủ trì, đợi đến khi Phụng Triều vừa đứng vững liền tích cực hướng Phật Châu truyền ý nguyện muốn song phương thống nhất, liền tình huống trước mắt đến xem thì đám hòa thượng không tranh với đời này đã có chút ý động.
Kỷ Mạch đối với lai lịch chúa tể Phật Châu ít nhiều cũng hiểu rõ, trong lòng biết đó đích xác là một đám ngoạn gia Phật hệ, cứ như vậy, giải quyết Tiên Châu đối với việc Phụng Triều nhất thống thiên hạ chính là chuyện vô cùng trọng yếu.
Kỷ Mạch chuyến này đi đến Tiên Châu, mục đích chủ yếu tuy là cùng Dạ Minh Quân dò xét Thần Nông Đỉnh có ở bên cạnh Lý Tiên Nhi hay khôngg, nhưng ít nhiều cũng tồn vài phần tâm tư muốn đem Nhậm Thanh Nhai trở về. Dù sao đó là nhân vật chính của cậu, muốn giết muốn hầm hay là giam lại cũng nên do cậu quyết định, còn chưa tới phiên một đám người ngoài tới chiếm tiện nghi.
Đối với cái địa phương Tiên Châu này, Kỷ Mạch cùng Tống Kiều làm qua một cái tổng kết —— nhất định chính là nhân vật phản diện cùng pháo hôi của các loại tiểu thuyết ôm chung một chỗ a.
Đúng vậy, đệ tử danh môn có thiên phú thật tốt nhưng bị nhân vật chính đơn giản vượt qua trong tâm liền sinh ra hận ý thì bọn họ có; nhị thế tổ ỷ vào tổ tiên thanh danh diệu võ dương oai bọn họ cũng có; đến nỗi luôn luôn có thể xuất hiện một nhân vật phản diện muốn giết người đoạt bảo cùng các loại tính toán nhân vật chính để đưa đầu người, có thể nói Tiên Châu chính là bảo khố mà nhóm thiên nhân cần luyện cấp, muốn thăng cấp chỉ cần đi ngay đến địa giới Tiên Châu loanh quanh một vòng, bảo đảm bàn tay vàng trong nhay mắt liền kích hoạt, được lợi mà không phải chịu thua thiệt.
Trong tình huống như vậy, Tiên Châu cũng bất lực, người tu chân có tâm cảnh hoàn mỹ không tỳ vết phần lớn đều đã phi thăng, hiện tại chỉ còn những trưởng lão còn lưu lại ở nhân gian cai quản môn phái cung phụng đại đạo nhất mạch, nào có lòng dạ điều khiển thiên nhân.
Cũng may từ sau khi con đường phi thăng bị một tồn tại thần bí nào đó cắt đứt, Tiên Châu trong những năm này cũng xuất hiện một ít nhân tài mới nổi, bọn họ lúc này mới nhìn thấy hy vọng muốn quật khởi một lần nữa. Hôm nay tử địch Diệp Quân Hầu đã bỏ mình, Phụng Triều của Thanh Đế còn có một nửa huyết mạch người Phỉ Quốc. bộ phận môn phái Tiên Châu tự nhiên lại bắt đầu rục rịch.
Dĩ nhiên, đối với loại chuyện này nội tâm của hai tác giả rất là cảm thông ——
Quá ngây thơ rồi, nhân vật chính tự có hệ thống sức mạnh đương nhiên được nhận thức, thế nhưng tiên hiệp văn lại là một loại có đề tài rất rộng, những nhân vật chính tu chân này chỉ cần đổi tên cùng dịch dung một chút thì ngay cả tác giả cua bọn cũng không nhận ra con trai mình, trời mới biết cái mà các ngươi gọi là nhân tài mới nổi trong đó có bao nhiêu thiên nhân lăn lộn đi vào.
Tiên Châu ở trên đám mây, không có tu vi nhất định nửa bước khó đi, Kỷ Mạch liền không muốn yêu cầu gia tăng nhân lực đi theo, chỉ do hai cao thủ là Dạ Minh Quân cùng Huy Nguyệt hộ tống mình. Lúc này các loại tư liệu cậu cũng nhớ kỹ trong lòng, liền chậm rãi ở trong phòng dọn dẹp hành trang, cùng Dạ Minh Quân chờ đợi Huy Nguyệt tới hội họp.
Tinh linh sinh ra đã có tính khiết phích, không có âm nhạc mỹ diệu liền buồn chán, nhìn thấy sinh vật xấu xí cũng sẽ uất ức, thậm chí ngay cả khi ăn đến trái cây không đủ tươi cũng có thể đưa đến tinh thần uể oải, sinh vật nhiều chuyện như vậy lại quan tâm đến giá trị dung nhan vỗn dĩ rất khó đồng hành, chưa kể đến Huy Nguyệt lại là vương giả trong đó
Nguyên nhân chính là hiểu cùng Huy Nguyệt xuất môn có bao nhiêu phiền toái, Kỷ Mạch căn bản không trông cậy vào hắn có thể đến sớm, lúc này cũng chỉ là tùy ý cùng Dạ Minh Quân trò chuyện, “Tiên quân, thiên nhân tu chân dựa vào tính danh cùng pháp bảo quá khó phân biệt, làm phiền ngươi luôn chú ý khí tức bọn họ, phát hiện thiên nhân liền nói cho ta.”
Dạ Minh Quân vốn dĩ đã tràn đầy lòng hiếu kỳ, đối với yêu cầu như vậy tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chẳng qua là liếc nhìn Kỷ Mạch đang đang thu thập hành lý, đột nhiên phát hiện Thần Tinh Tế Ti nghiêm túc làm việc như vậy cũng rất thú vị, liền đi tới phía sau lưng ôm lấy cậu, ở bên tai nhẹ giọng hỏi: “Phát hiện thiên nhân có thưởng hay không a?”
Mấy ngày nay Kỷ Mạch đối với sự thân cận của Dạ Minh Quân đã thành thói quen, chẳng qua là vành tai đột nhiên cảm nhận được hô hấp ấm áp của người này vẫn là không nhịn được mà khiến cho trái tim đập rộn lên, suy nghĩ Huy Nguyệt tùy thời có thể sẽ đến mới miễn cưỡng duy trì trấn định vẻ ngoài, chỉ hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Những ngày gần đây Kỷ Mạch ở trong phòng đã tùy ý cho Dạ Minh Quân ôm hôn cùng vuốt ve, thế nhưng chỉ cần ra khỏi phòng lại khôi phục bộ dáng nghiêm trang, tìm được chỗ không người mới chịu để cho hắn hôn nhẹ một cái.
Lúc đầu, Dạ Minh Quân đối với tình huống như vậy còn cảm thấy rất khó hiểu, cho đến khi hắn phát hiện, nếu mình ở thời điểm này trêu chọc Kỷ Mạch, người này mặc dù kháng cự nhưng cũng sẽ không hoàn toàn đẩy mình ra, thật giống như là một động vật nhỏ dùng móng vuốt nhỏ cào mình một cái liền đứng ngẩn người không biết nên làm thế nào cho phải, quả thực để cho hắn muốn ôm lấy mà cực kỳ khi dễ một phen.
Lúc này cũng không ngoại lệ, nhìn dáng vẻ Kỷ Mạch do dự là có nên tránh thoát từ trong ngực của mình hay không, tiếu ý trong con ngươi của Dạ Minh Quân càng tăng lên, liền ở trên cổ đối phương nhẹ nhàng hôn một cái, chỉ nói: “Ngươi cũng sờ sờ ta một cái, là vị trí do ta chỉ định.”
Chờ đã, ngươi rốt cuộc là muốn cho ta sờ nơi nào? Đừng ra loại vấn đề khó khăn này cho xử nam ngay cả xe đạp còn chưa lái qua được không?
Chẳng qua là một câu nói của Tiên nhân lại trong nháy mắt để cho trong lòng Kỷ Mạch vang lên siêu tiếng báo động siêu tốc, lấy sự hiểu biết của cậu đối với Dạ Minh Quân thì người này tuyệt đối không thể nào tự nghĩ tới ra cách chơi như vậy, lập tức liền cắn răng hỏi: “Đây là người nào dạy ngươi?”
“Bằng hữu của ngươi nói cho ta rất nhiều phương pháp có thể để cho ngươi cao hứng.”
Dạ Minh Quân đối với Kỷ Mạch chưa bao giờ nói dối, nghe lời này một cái liền khai ra Tống mỗ ẩn núp ở sau màn, mà Kỷ Mạch cũng là trong nháy mắt nắm chặc quyển trục đang sửa sang lại,
Cậu cũng biết cái lão tài xế này, bản thân đào một đống hố còn không đủ, ngay cả người bạn tốt là mình cũng không chịu bỏ qua hay sao? Loại vua hố này đáng đời bị chim bồ câu bắt trở về nghiên cứu triết học!
Ngay tại lúc Kỷ Mạch ảo não vì những ý nghĩ sai trái của bạn xấu, hai mắt của Dạ Minh Quân đột nhiên phát sáng lên, liền rất mong đợi mở miệng, “Ta phát hiện một thiên nhân.”
Cái gì? Còn chưa lên đường ngươi liền hoàn thành nhiệm vụ?
Bị lời này của hắn làm kinh ngạc, Kỷ Mạch vội vàng ngẩng đầu, sau đó đã nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Huy Nguyệt đang cầm một cái bình xứ chầm chậm đi tới.
Không nghĩ tới người nhà với nhau mà bị xem như trong phạm vi phát hiện, Kỷ Mạch chỉ có thể cảm khái Dạ Minh Quân cũng biết học xấu, sau đó phát huy bản chất giảo hoạt của nhân loại, trong nháy mắt từ trong ngực tiên nhân chạy ra ngoài, chỉ đối với hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ký sổ a, ngày khác thưởng thêm cho ngươi.”
Dạ Minh Quân mặc dù không ngờ tới còn có loại thao tác chơi xấu như vậy, thế nhưng Kỷ Mạch cười một tiếng hắn liền không có biện pháp đối với tiểu gia hỏa này, chỉ có thể mặc cho cậu thoát thân rời đi, sau đó đối với bức họa treo bên hông nghiêm túc nói: “Hệ thống, đem phần thưởng của ta ghi sổ lại, tuyệt đối không thể để lọt.”
Hệ thống mặc dù ở phương diện yêu đương còn cảm thấy mới mẻ, nhưng đối với một việc giữ vững làm chân chó cho Dạ Minh Quân ngược lại là cực kỳ chuyên nghiệp, lập tức đáp ứng: ” Được, tiên quân, xin hỏi có muốn định thời gian nhắc nhở hay không?”
” Không sai, nhớ kỹ mỗi ngày phải nhắc nhở ta.”
Khẳng định công việc thường ngày của hệ thống, Dạ Minh Quân khẽ cười liền đi theo Kỷ Mạch, ký sổ cũng không sao, đợi hắn tìm cơ hội đồng loạt thu hồi lại.
Suy cho cùng cũng là nhân loại biết cách chơi, hắn trước kia tại sao không nghĩ tới cũng có thể để cho Kỷ Mạch chủ động nói cho mình thích bị sờ nơi nào chứ?
Kỷ Mạch ngược lại không biết Dạ Minh Quân vẫn còn nghiêm túc nghiên cứu cách lái xe, chỉ là thấy thần sắc Huy Nguyệt không giống với trước đây, bộ dạng ôm bình xứ lại càng kì quái, liền cẩn thận hỏi: “Huy Nguyệt tế ti, đây là…?”
“Thủy Vô Ngân là vì cứu ta mới bị Yêu Vương bắt, cùng ta cũng cũng coi là sinh tử chi giao, bây giờ hắn không xong rồi, ta nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của hắn.”
Sau khi chiến sự kết thúc, Huy Nguyệt liền chỉ lưu lại ở sinh mệnh thụ cũng rất ít khi ra ngoài, lúc này nghe hắn vừa nói như vậy Kỷ Mạch mới nhớ tới, đệ nhất sát thủ ngày xưa mình bắt được chính là một trong những thiên nhân bị Yêu Vương chuyển khế ước.
Thủy Vô Ngân vốn là thể thủy nguyên tố hội tụ, hôm nay lực lượng đều bị Yêu Vương hấp thu rất khó duy trì hình người, Kỷ Mạch tỉ mỉ nhìn một cái, quả nhiên trong cái bình kia là tràn đầy nước trong, dường như muốn thành hình rất khó khăn.
Hắn không biết thời kỳ hai người này ở lại thần điện đã xảy ra chuyện gì, bất quá nếu Thủy Vô Ngân vì cứu Huy Nguyệt thậm chí dám tập kích Yêu Vương, nói chung quan hệ cũng không tệ lắm, ngược lại cũng khó trách Huy Nguyệt những ngày gần đây tâm tình sa sút như vậy.
Biết là biết, nhìn vào dòng nước vẫn đang gợn sống khi hai người nói chuyện, Kỷ Mạch vẫn là không nhịn được hỏi: “Nếu như ta nhớ không lầm, nửa tháng trước ngươi liền nói hắn không được nữa rồi.”
Sau khi được Thường Huy mang về, ba thiên nhân bị chuyển quyền sở hữu, mỗi người liền lâm vào trạng thái suy yếu, hai người còn lại vài ngày trước đó đã bỏ mạng, cũng là Thủy Vô Ngân mạng đủ cứng mới có thể cố gắng đến bây giờ.
Chẳng qua là hắn vẫn luôn quanh quẩn ở trạng thái gần chết, tuy đã biến thành một vũng nước, chính là không chịu tắt thở, ngược lại để cho Huy Nguyệt mỗi ngày vốn dĩ đã nổi lên cảm xúc chuẩn bị vì hắn khóc lớn một trận cũng dần dần bình tĩnh lại, lúc này cũng chỉ đối với Kỷ Mạch kiên định nói: ” Nguyện vọng của hắn còn chưa hoàn thành cho nên vẫn treo một hơi không chịu chết.”
Dường như bị lời này thức tỉnh, vốn dĩ là mặt nước chỉ hiện lên những làn sóng gợn ngay lập tức liền toát ra liên tiếp chuỗi bong bóng, đồng thời thanh âm tên sát thủ nào đó liền kiên định truyền tới, “Chưa đem nụ hôn đầu hiến tặng cho đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, ta chết không nhắm mắt!”
Mấy ngày nay Huy Nguyệt sớm đã quen thuộc với một vũng nước lại có thể nói những chuyện quỷ dị, liền trịnh trọng đối với cái bình mà nói: “Ngươi yên tâm, tinh linh tộc chúng ta một lời hứa ngàn vàng, nói để cho ngươi mỉm cười nơi cửu tuyền liền nhất định phải mỉm cười nơi cửu tuyền, ta liền đi Tiên Châu vì ngươi tìm tới tiên nữ đẹp nhất!”
Thủy Vô Ngân ngày đó thấy Yêu Vương nỗ lực muốn bắt Huy Nguyệt, liền nghĩ với tướng mạo của tên yêu tinh này một khi bị địch nhân bắt chỉ sợ không tránh được bị tàn phá, hắn không nhìn được khi mỹ nhân chịu khổ, nhất thời xung động liền xông ra ngoài, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ rơi vào kết quả như thế này. Cũng may hắn xưa nay là một người tâm rộng, mặc dù đây là một nam yêu tinh, vì bảo vệ mỹ nhân mà chết ngược lại cũng phong lưu, hôm nay cũng chỉ dặn dò: “Huynh đệ tốt, nhất định phải tìm một người xinh đẹp hơn so với ngươi!”
Cái yêu cầu này có thể rất khó đối với tinh linh vương xưa nay rất thành thật, chỉ có thể thần sắc khó khăn đất đáp lại, “Nhưng, ta sống hơn một trăm năm còn chưa thấy qua người khác phái nào càng đẹp mắt hơn so với ta.”
Huy Nguyệt này được tác giả khâm định là ngón tay vàng thật cường hãn chính là thịnh thế mỹ nhan, Thủy Vô Ngân đã truy qua mỹ nhân cả ba đại lục và bị cự tuyệt không dưới năm mươi lần, thế nhưng thật sự chưa người nào có thể so sánh với tướng mạo của tên yêu tinh có lỗ tai dài này, nhưng là, nhớ tới chí nguyện muốn cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hắn vẫn cố gắng giãy giụa nói: “Đây là ngươi kiến thức kém, đệ nhất thiên hạ mỹ nhân tuyệt đối không thể nào là một nam yêu tinh!”
Tinh linh tộc trọn đời cũng truy đuổi nghệ thuật hòa mỹ, Huy Nguyệt bản thân tính khí không coi là tốt nhưng nhìn trên phân lượng hắn vì mình xuất tự nhập sinh mới im hơi lặng tiếng, nghe lời này nhất thời nổi giận, liền làm ra uy hiếp cấp độ học sinh tiểu học của mình: “Ngươi có thể nghi ngờ võ lực cùng trí tuệ của tinh linh tộc, nhưng tuyệt đối không có thể nghi ngờ dung nhan cùng thuần khiết của chúng ta! Gọi ta là yêu tinh nữa, ta liền đem ngươi cầm đi tưới hoa!”
Chờ đã, không phải còn nói sinh tử chi giao sao? Thuyền nhỏ hữu nghị này liền lật rồi sao?
Kỷ Mạch trước giờ hoàn toàn không nghĩ tới trên đời còn có cách làm việc cùng một vũng nước cãi nhau, tuy biết Huy Nguyệt trong《 Trọng Sinh Tinh Linh Vương 》bị gọi là đại biểu của thể loại sảng văn có chỉ số thông minh giới hạn, 《 Chí Tôn Sát Thần 》 lại lấy Thủy Vô Ngân làm nhân vật chính truy cầu các loại mỹ nhân dùng phong cách rõ ràng và hài hước, thời điểm chân chính nhìn thấy bọn họ đem sinh ly tử biệt cũng có thể biến thành kịch tình khôi hài cũng là không khỏi đỡ trán, rốt cuộc không nhịn được phát ra thanh âm từ lý trí,
“Huy Nguyệt tế ti, thật ra thì ngươi có thể suy tính vấn đề làm sao để cứu sống hắn a.”
Theo Kỷ Mạch suy đoán, nếu Thủy Vô Ngân bởi vì lực lượng bị Yêu Vương hấp thu mà trở nên yếu ớt, như vậy chỉ cần tìm được Nhậm Thanh Nhai dĩ nhiên là có thể cứu hắn trở về.
Nhưng mà, đối với vấn đề này Huy Nguyệt tựa hồ hoàn toàn chưa từng nghĩ, sau khi nghe thấy còn kinh ngạc,
“Cái gì? Hắn còn có thể không chết? Ta cũng tự mình làm cho hắn một vò tro cốt thủy tiên tráng men còn vẽ cho hắn ba tấm di ảnh, ngoài ra còn biết 10 khúc nhạc buồn cùng thơ điệu vong cho hắn a!”
Mai táng phong phú như vậy thật là tri kỷ, ngay cả Kỷ Mạch cũng không khỏi khiếp sợ vì phương diện nghệ thuật cùng thiên phú kỳ quái của tinh linh tộc, chỉ có một người nào đó vẫn kiên trì một hơi thở cuối cùng không chịu xuống mồ mà cảm thấy rất hoài nghi liền thở dài nói: “Ngươi cái tên yêu tinh này quả nhiên cùng ta có thù oán đi “
Trong thế giới quan ở Đông Phương cũng không có sinh vật giống như tinh linh tộc như vậy, ở Thủy Vô Ngân xem ra, cùng giống như chính bản thân hắn là là vạn thủy chi linh, như vậy cái tên nam nhân có lỗ tai dài này nhất định là yêu tinh, bằng không làm sao hắn chỉ cần nhìn một cái liền bị câu đến thất hồn lạc phách, tuyệt đối là yêu nghiệt gây họa.
Nhưng mà, còn không đợi Huy Nguyệt vì bị gọi là yêu tinh mà nổi giận, Dạ Minh Quân đúng một bên quan sát liền tích lấy ra một cái chậu đưa tới,
“Tưới hoa sao? Ta thật sự rất tò mò không biết nước biết nói chuyện có thể bồi dưỡng ra dạng thực vật gì a.”
Tinh linh có giá trị đạo đức vô cùng cao, ở trong nhân thức của Huy Nguyệt thì đối với người khác mà nói ra ác ngôn đã là hành vi rất hung, ngược lại cũng không thật sự muốn đưa người bằng hữu mới kết giao này giội ra ngoài, chỉ có thể lúng túng nhìn chậu bông, trong lòng thầm nói, làm thế nào? Tinh linh tộc một lời hứa ngàn vàng, hắn tưới hay là không tưới?
Giờ khắc này, ở trong bầu không khí an tĩnh, Kỷ Mạch quét mắt một vòng ba người đồng đội của mình, một người thì nghịch ngợm đến trời cao, một người thì thiên phú hoàn toàn đều ở trên khuôn mặt nhưng chỉ số thông minh lại là số không, duy nhất có một người đáng tin một chút lại ở trong trạng thái sắp chết, ngoại trừ biết thổi bong bóng thì cái gì cũng làm không được.
Haiz, có lẽ, mặc dù sức chiến đấu của Kỷ Mạch chỉ tương đương với một tên lính quèn chỉ cần bị A (Attack) một chút sẽ chết, nhưng chính cậu cũng đã sâu sắc cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trên vai của mình.
Yên lặng tưởng tượng cảnh tượng khi dẫn ba người này đi Tiên Châu sẽ là gian khổ bực nào, Thần Tinh Tế Ti chỉ có thể hít thật sâu thở ra một hơi dài, chỉ có thể lạnh lùng cắt đứt giao lưu hảo hữu giữa bọn họ,
“Ba vị, trước tiên có thể bay cao lên chín vạn dặm như diều gặp gió hay không, sau khi lên trời lại đi phát huy kỳ tư diệu tưởng của các ngươi?”
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Huy Nguyệt: Các ngươi nói ta phải dùng hiệu ứng da mặt nào mới đẹp mắt nhất?
Kỷ Mạch: Đủ rồi, mau chọn anh hùng, hạn định đã đến rồi!
Dạ Minh Quân: Ta muốn đi đến Thủy Tinh ở phía trước đi dạo một vòng.
Kỷ Mạch: Ngươi chỉ là người đi rừng cấp một, mau trở lại cho ta!
Thủy Vô Ngân: Mọi người khỏe, ta là quan chỉ huy tuyền thủy (nước suối).
Diệp Quân Hầu: Đây là đâu? Ta là ai? Ta phải chiến đấu với ai?
Kỷ Mạch (lạnh lùng): Nói đi, lúc nào bắt đầu?
Thường Huy (kế hoạch thông): Hỏa thủy đảng (*) cuối cùng vẫn là gieo họa cho nhau, hiện tại chúng ta hảo hảo phân chia thứ hạng a.
(*) 划水党: Hoa thủy đảng ý nói những người lười biếng hành động trong lúc làm việc