Hiện nay môn phái kia đã bị Diệp Quân Hầu trừ tận gốc, linh mạch Tình Vũ Sơn cũng bị tổn thương nghiêm trọng, dương quang vũ lộ cũng không được tẩm bổ như trước, liền bị Tiên Châu xem như một danh lam thắng cảnh làm vật trang trí tại lối vào, đồng thời cũng là chỗ ở của các đệ tử tạp dịch trong môn phái.
Quốc Giáo Phỉ Quốc từng là môn phái mạnh nhất trên thế giới này, sau khi bị tiêu diệt Tiên Châu liền thuận tiện hợp lực với ba đại môn phái đem Tiên Sơn đưa lên đám mây, Mộc Tuần Chân Quân trước đó phụ trách nghênh đón thiên nhân chính là lệ thuộc vào Mạc Ngữ Tiên Các một trong ba đại môn phái kia.
Ba đại môn phái cũng không ai nguyện khuất phục làm kẻ dưới, tuy tôn Lý Tiên Nhi là Đế Cơ, thế nhưng Tiên Đế là ai lại thủy chung không có kết luận. Những năm này Tiên Châu gặp chuyện liền chỉ triệu tập các môn phái biểu quyết, so với một phe hào cường, càng giống như là một tổ chức liên minh giữa các môn phái giang hồ.
Thường Huy làm việc hiệu suất cực cao, Kỷ Mạch truyền đi tin tức không bao lâu, liền có một đồng tử đem tình báo của các môn phái trong Tiên Châu đưa lên, chẳng qua là linh sơn tiểu trúc của Lý Tiên Nhi đến nay vẫn không có cách đến gần, hóa thân của Thường Huy cũng chỉ có thể vẽ ra lộ tuyến lẻn vào giao cho Kỷ Mạch, còn như khi nào đi điều tra trước cũng toàn do Kỷ Mạch tự mình đánh giá.
Thường Huy cùng Kỷ Mạch cộng sự ba năm, cũng rất rõ ràng vị Thần Tinh Tế Ti này không có chỗ tốt liền không chịu làm việc, một khi nghiêm túc chủ trì công việc vẫn có chút đáng tin. Có lẽ là có Huy Nguyệt để so sánh, Thường Huy đối với năng lực làm việc của Kỷ Mạch rất là yên tâm, đem mọi chuyện bên phía Tiên Châu toàn quyền giao cho cậu xử lý, mình vẫn là chuyên tâm chỉ dạy cho Thanh Đế, lúc rảnh rỗi lại đến Thần Điện đi loanh quanh một vòng dọa cha già một chút, cùng quá khứ so sánh, nhàn nhã dường như đang nghỉ phép.
Mà khi Kỷ Mạch cùng hóa thân Thường Huy trao đổi tin tức, chắc chắn Phụng Triều bên kia vẫn còn an ổn, ở Tiên Châu cũng có tự tin hành sự cường ngạch.
Lúc này cùng Dạ Minh Quân ở trong núi dạo bước, cậu đột nhiên phát hiện, hai người tùy ý trò chuyện một đường, trọng tâm câu chuyện nhưng thủy chung là công việc bên Tiên Châu cùng liên quan đến Thần Điện, xem như ước hẹn lần này thật giống như một chút cũng không bình thường, liền chột dạ hỏi: “Dạ Minh Quân, mỗi lần ước hẹn ta đều ở đây nói những đề tài này, có phải hay không rất không tình thú?”
Xong rồi, lúc ước hẹn lại luôn trò chuyện công việc, đây quả thực là chú cô sinh đặc thù rõ nét của thẳng nam a!
Nhưng, ai tới nói cho cậu biết cùng người yêu ước hẹn trừ những thứ này ra còn có thể nói chuyện gì? Gửi tình sơn thủy sao? Hay là cố gắng khai thác điểm đáng yêu trong cuộc sống? Cậu chưa từng viết qua ngôn tình hoàn toàn không hiểu kịch bản nên làm cái gì?
Hoảng sợ phát hiện khí tức chú cô sinh trên người mình cũng không bởi vì cởi đan mà tiêu tán, ngược lại luôn luôn có xu thế phát ra càng nồng, Kỷ Mạch trong nháy mắt cảm nhận được nguy cơ cảm tình đến từ tương lai, chỉ có thể lo lắng mà nghĩ,
Tại sao chỉ nói chuyện yêu đương mà Kỷ Mạch cũng cảm giác mình cần viết trước một đại cương để thực hiện phân tích, đây chẳng lẽ là bệnh nghề nghiệp của tác giả hay sao?
Đối với tình ái nhất đạo hai người đều là tay ngang, bất quá Dạ Minh Quân có thể to gan hơn Kỷ Mạch nhiều lắm, mặc dù không hiểu tình thú là thứ gì, nghe ngữ khí của Kỷ Mạch rất lo lắng, liền quả quyết ôm cậu, chỉ cười nói: “Ta trước kia tuy vẫn luôn ngắm nhìn nhân gian, nhưng thủy chung không hiểu nhân loại tại sao phải làm ra những chuyện này, sau khi cùng ngươi chung một chỗ ta rốt cuộc dần dần hiểu cách nghĩ của nhân loại, thu hoạch cực lớn a.”
Dạ Minh Quân tính khí ôn hòa, thời điểm nguyện ý thông cảm người khác lại là một người thân thiện nhất thế gian, thuộc tính như vậy lại độc thân năm ngàn năm, chung quy vẫn là bởi vì Hi Hoàng Khải Minh Châu không muốn cùng người ngoài có quá nhiều dây dưa, chỉ xem hiện thế cũng như phù dung sớm nở tối tàn, ở nhân gian đi một chuyến liền lặng lẽ rời đi. Cho nên, bây giờ chẳng qua là được một hệ thống hướng dẫn, và ngay khi Dạ Minh Quân chủ động liền cùng Kỷ Mạch có cố sự này.
Dĩ nhiên, tiên nhân rõ ràng rất tịch mịch nhưng thủy chung không biết mình muốn có người bầu bạn, chỉ như vậy làm người ta tuyệt vọng tình thương, Kỷ Mạch tin chắc hắn không làm được thao tác dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi tình nhân, nghe lời này cũng liền thả lòng, chỉ hoài nghi nói: “Ngươi chắc chắn mình hiểu nhân loại?”
Không có bất kỳ kinh nghiệm tình cảm nào nên Kỷ Mạch hoàn toàn không phát hiện, khi đối tượng nói không sao liền lập tức an tâm không làm bất luận thao tác phỏng đoán nào nữa thì đó cũng thuộc về phạm vi thẳng nam, nếu là bị Tống Kiều nhìn thấy chỉ sợ phải bị xem thường.
May mắn chính là, hai tên tay mơ về cảm tình như bọn họ nhưng khi ở cạnh nhau một chỗ cũng có thể khai phát ra cách yêu độc đáo của riêng họ. Lúc này Dạ Minh Quân cũng không cảm giác thấy Kỷ Mạch cùng mình chung một chỗ chỉ thảo luận sự vật mà cậu chú ý thì có gì không đúng, dù sao khi hắn cảm thấy hứng thú chuyện gì đó sẽ tự hỏi, còn lại liền tạm thời nghe tác giả kể chuyện xưa.
“Hiểu, nhưng ta sẽ không dựa theo suy nghĩ của các ngươi mà đi làm, bởi vì đó là phương thức nhân loại sinh tồn, cũng không phải là ta.”
Dạ Minh Quân dĩ nhiên biết mình hành sự cùng loài người rất không giống nhau, nhưng, chỉ có tùy tâm sinh hoạt một điểm này hắn sẽ không thay đổi.
Cho nên, Kỷ Mạch mặc dù có lúc không hiểu suy nghĩ của Dạ Minh Quân, nhưng, chỉ cần tiên nhân không phải đang quấy rối, Kỷ Mạch cũng sẽ không yêu cầu hắn phải làm theo lời cậu nói, để cho Dạ Minh Quân cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì đây là tín nhiệm tuyệt đối ngay cả tiên thần đều chưa từng cho hắn.
Rõ ràng hai người mỗi ngày đều ở cùng một nơi, nhưng Dạ Minh Quân lại cảm thấy cuộc sống như vậy giống như tự do hơn so với trước kia, cho nên, mỗi khi hắn chăm chú nhìn Kỷ Mạch bên cạnh, liền vô cùng vui mừng vì ban đầu đã quyết định mạo hiểm thử nghiệm tình yêu của nhân loại
Lúc này cũng vậy, thấy Kỷ Mạch cũng không đối với ngôn ngữ của mình có ý kiến gì, Dạ Minh Quân cười một tiếng, chỉ nói: “Bất quá, sau khi gặp ngươi, ta có lúc cũng nghĩ, nếu như ta không phải Hi Hoàng Khải Minh Châu, có lẽ rất khó sinh tồn ở thế giới loài người.”
Dạ Minh Quân mặc dù suy nghĩ cùng người khác bất đồng, nhưng hắn xưa nay vẫn luôn vui vẻ đi tìm tòi nghiên cứu lĩnh vực mình không biết, Kỷ Mạch cũng không nghĩ tới hắn sẽ lo lắng loại vấn đề này, vì đề phòng cái vị to gan này lại đi thực nghiệm cái gì đó liền quả quyết khuyên nhủ: “Cần gì phải làm những phỏng đoán vô ý nghĩa này, nhà bình thường tuyệt đối dưỡng không được một người có tính tình như ngươi vậy. Nguyên nhân chính là như vậy, Dạ Minh Quân mới là thế gian độc nhất vô nhị trân quý tồn tại.”
“Ta thích nghe ngươi nói như vậy!”
Cậu chẳng qua là nói ra suy nghĩ thật sự của mình, nhưng lại khiến Dạ Minh Quân trong nháy mắt cao hứng lên. Thấy thần sắc Kỷ Mạch có chút mờ mịt, dường như không biết trong lời này có cái gì có thể hưng phấn, Dạ Minh Quân lại tiến tới hôn môi thanh niên một cái, chỉ cười nói: “Rất mềm, rất khả ái, còn làm cho nhân tâm ấm áp hồ hồ, có một loại cảm giác sờ đến tình yêu.”
“Ngươi thật đúng là…”
Kỷ Mạch cũng không biết lời này rốt cuộc là nói đến lời nói mới vừa nãy hay là cảm giác khi hôn nhau, đối với việc mình vĩnh viễn đoán không được khi nào sẽ bị hôn chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, đang muốn đáp lại, bỗng nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập tự xa xa truyền tới.
Phạm vi quan sát của Vô Yếm cực kỳ rộng lớn, mới vừa cảm nhận được động tĩnh tình hình phía kia liền đã tiến vào tầm mắt Kỷ Mạch, nguyên lai là một đám đệ tử Tiên Châu đang truy đuổi một con lộc.
Con lộc kia tuy đã không có tu vi, sừng hươu cũng bị cắt đứt, lại có thể đem một đám tu sĩ nguyên anh bỏ qua một khoảng cách, xem ra trước khi bị bắt hẳn là yêu thú có tu vi không thấp.
Hôm nay Yêu Châu đã bị hủy diệt, yêu thú ở Tiên Châu nói chung cũng là gặp đãi ngộ như vậy, Kỷ Mạch cũng không muốn can thiêp, chắc chắn con lộc này cũng không phải màu trắng, liền chỉ chuyên tâm với người yêu trước mắt, nhẹ giọng nói: “Dạ Minh Quân, ta cũng —— “
Nhưng mà, thế sự luôn luôn không theo ý nguyện của con người, tựa hồ là phát hiện Kỷ Mạch tồn tại, con lộc kia cuối cùng liền chạy thẳng tới phương hướng này, lời của cậu còn chưa ra khỏi miệng, một đám tu sĩ tàn bạo ác sát liền đem bầu không khí mập mờ mà hai người mới vừa tiến nhập vào hoàn toàn xua tan.
“Con bà nó, đừng để cho con lộc chết tiệt này chạy!”
“Bắt nó, ông đây hôm nay liền cắt chân nó, để cho nó biết Tiên Châu lợi hại!”
Đám người này rốt cuộc có biết nhìn không khí hay không? Quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị ngựa đá chết có biết không?
Dưới bối cảnh thanh âm như vậy, Kỷ Mạch tự nhiên không có tâm tình cùng Dạ Minh Quân thân thân ta ta, đang phiền não muốn rời khỏi, nhưng phát hiện con lộc kia đang nhìn mình chằm chằm. Lại nghiêm túc quan sát một phen, lúc này mới nhận ra con lộc này chính là thân tín của Nhâm Thanh Nhai, đã từng là lộc tộc vua.
Lộc tộc là bộ tộc đi theo yêu vương đầu tiên tại Tuyết Nguyên, Lộc vương quá khứ cùng Kỷ Mạch cũng coi là quen nhau, Kỷ Mạch còn nhớ ban đầu mình bị Nhâm Thanh Nhai nhốt vào băng lao cũng chỉ có Lộc vương khuyên qua mấy câu, nội tâm im lặng thở dài, liền lặng lẽ chặn lại đường đi của tu sĩ Tiên Châu, chỉ không mặn không nhạt mở miệng: “Các vị, xin dừng bước.”
Vẻ ngoài của Kỷ Mạch đều là trang phục dành riêng của Thần Tinh Tế Ti, phong cách dị vực bực này cho dù là ai cũng có thể nhìn một cái liền nhận ra cậu, người Tiên Châu cũng không ngoại lệ, những tên đệ tử tạp dịch kia cũng biết hôm nay Tình Vũ Sơn đang nghênh tiếp thiên nhân, lập tức phân biệt ra thân phận của hai người.
Chẳng qua là bọn họ chung quy cũng chưa từng chân chính gặp qua thiên nhân lợi hại, cho dù Kỷ Mạch ra mặt, người dẫn đầu vẫn lạnh lùng nói: “Các ngươi là người phương nào? Ngăn cản ở chỗ này có mục đích gì?”
Tiên Châu ba mươi năm chưa từng cùng ngoại giới trao đổi, không ít đệ tử cũng còn đắm chìm trong kiêu ngạo của tu sĩ cao nhân nhất đẳng, hoàn toàn không biết nhân gian ngoại giới đã sớm thay đổi, Kỷ Mạch đối với tình hình như vậy cũng xem như đã chuẩn bị tâm lý, lúc này căn bản lười cùng bọn họ khách khí, chỉ tùy ý nói: “Chúng ta ở chỗ này nói chuyện yêu đương, các ngươi nhưng lại đuổi theo một con lộc đánh đánh giết giết sát phong cảnh, ngươi nói, ta muốn làm gì?”
Lời này vừa nói ra không chỉ một đám tu sĩ ngây người như phỗng, Lộc vương biết thân phận Kỷ Mạch lại là trợn tròn cặp mắt mặt đầy kinh hãi, chỉ có Dạ Minh Quân chưa từng thấy qua con lộc nào lại lộ ra vẻ mặt thú như vậy vị, liền tò mò mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ để lưu ảnh, rất có ý tứ sau khi trở về hiện thế sẽ đăng ảnh lên Weibo.
Dạ Minh Quân tuy một đầu là tóc trắng như tuyết, nhưng khuôn mặt lại là nam tử trẻ tuổi hết sức anh tuấn, hình dung như vậy chỉ nhìn một cái liền thấy tu vi bất phàm, đệ tử dẫn đầu tự nhiên không tin cái lý do gì quỷ dị ở chỗ này đoạn tụ, chỉ xem hai người muốn cướp yêu thú, hắn không dám trêu chọc Dạ Minh Quân, liền đối với Kỷ Mạch nhìn không có chút tu vi nào mà uy hiếp nói: “Ngươi! Một ngoại nhân cũng dám ở Tiên Châu xen vào việc của người khác?”
Giữa tam đại Bạch Y Tế Ti trong thần điện, bản thể Thường Huy rất ít đi ra ngoài, thực lực Huy Nguyệt cường đại, chỉ có Kỷ Mạch không có tu vi, cậu bị xem như trái hồng mềm mà bóp cũng không phải một lần hai lần, xử lý loại chuyện này đã là vô cùng thuần thục, bây giờ chẳng qua là tùy ý chỉ chỉ rừng cây cách đó không xa, diện vô biểu tình mở miệng: “Nhìn thấy mảnh rừng cây kia không?”
Lời này vừa nói ra, trên tay Thần Tinh Tế Ti ba đạo quyển trục liền rơi vào phía trên rừng cây, do Dạ Minh Quân cùng Tô Cách liên thủ ghi vào thuật pháp xen lẫn ở một nơi chính là liệt diễm cháy mạnh nhuộm đỏ toàn bộ đỉnh núi, uy lực như vậy chớ nói đến tu sĩ nguyên anh, nổ chết mấy trưởng lão cũng dư sức có thừa.
Thanh thế như vậy trong nháy mắt chấn nhiếp một đám tu sĩ không dám lên tiếng, Kỷ Mạch nhưng vẫn là bộ dạng bình thản, chỉ đối với bọn họ gật đầu một cái, “Không sai, ta dám.”
“Làm… Làm phiền rồi!”
Dùng hành động để chứng minh luôn luôn có hiệu quả, một đám đệ tử tạp dịch còn ai dám cùng cậu cướp đồ, trong nháy mắt liền ai đi đường nấy.
Kỷ Mạch cũng không cùng bọn họ so đo, chẳng qua là dùng Vô Yếm nhìn vết roi trên lưng lão lộc cùng với mấy vết đao lấy máu trên cổ, lúc cậu viết sách đã nghiên cứu qua cách hành hạ lộc, trong lòng mơ hồ đoán ra những ngày tháng nó phải tao ngộ, không khỏi khẽ thở dài: “Lộc vương, không nghĩ tới sẽ lấy loại phương thức này sẽ gặp lại.”
Lộc vương là yêu tộc nỗ lực nghĩ cách cứu Nhâm Thanh Nhai trước nhất, rơi vào nhân thủ của Tiên Châu đã có một đoạn thời gian, hôm nay vốn dĩ thử liều chết đánh một trận, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được Kỷ Mạch lại còn được cậu cứu, cảm xúc nội tâm cũng hết sức phức tạp, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Chẳng qua là nhìn Dạ Minh Quân một chút, nhớ tới ngôn ngữ vừa rồi của Kỷ Mạch, vẫn không nhịn được hỏi: “Thái thượng hoàng, ngươi —— “
“Đừng gọi ta như vậy.”
Cái xưng hô đã lâu này khi lọt vào tai, Kỷ Mạch mới nhớ tới thân phận ngày xưa cậu ở Yêu Châu chính là phụ thân của Nhâm Thanh Nhai, cho nên những yêu tộc này cũng lấy cái danh xưng Thái thượng hoàng mà gọi cậu, trước đây tuổi còn trẻ không cảm giác có cái gì, hôm nay vừa nghe thật là giống như là lịch sử đen thời thiếu niên bị người lật ra, chỉ cảm thấy xấu hổ không thể giải thích.
Haiz, thời niên thiếu của mình rốt cuộc là có phẩm vị gì, làm sao mỗi một danh hiệu cũng quỷ dị như vậy?
Kỷ Mạch nội tâm cảm thấy xấu hổ, Lộc vương tự nhiên không thể nào biết được, chỉ xem như cậu không muốn cùng Yêu Châu có dính líu quan hệ, nhưng nó xưa nay thành thật, cũng không thể bỏ qua việc yêu cầu người này giúp đỡ, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Bọn họ một người một lộc cũng rơi vào lúng túng trong trầm mặc, ngược lại là Dạ Minh Quân rất có hăng hái trừng mắt nhìn, tay đặt ở ngang hông Kỷ Mạch nhéo một cái,
Hắn ôm Thái thượng hoàng của Yêu Châu a? Vừa nghĩ như vậy đột nhiên cảm giác mình rất lợi hại! Vậy nếu như hắn ở trước mặt bạch lộc hôn Kỷ Mạch, như vậy không phải là ngay trước mặt yêu vương cường hôn Thái thượng hoàng hay sao? Loại kịch tình này chỉ ở trong tiểu thuyết nhìn thấy qua, dường như rất kích thích, muốn xem thử một chút a!
Tiên nhân bị ý tướng đóng vai nhân vật chính mà kích thích ý tưởng lớn mật, Kỷ Mạch còn không cách nào phát hiện, bị hắn nhéo một cái ngược lại là phục hồi tinh thần lại, lại nhìn Lộc vương một chút, trong lời nói cũng có chút cảm giác khó chịu, “Nếu ngươi cũng rơi tình cảnh vào như vậy, xem ra Yêu Châu là thật xong rồi.”
Yêu Châu là thế lực mà Kỷ Mạch cùng Nhâm Thanh Nhai cùng chung tay thiết lập, cậu tuy không muốn đi hồi tưởng lại những ngày muốn nhất thống yêu thú mà phí hết tâm tư, nhưng khi nhìn thấy nó bị hủy diệt chung quy khó tránh khỏi có mấy phần thổn thức.
Tựa hồ là bị ngữ khí của cậu dẫn dắt tâm tình, ngữ khi của Lộc vương lập tức bi phẫn,
“Sau khi Vương bị Tiên Châu bắt, lang tộc, hùng tộc phản bội, chúng ta nỗ lực cứu vương lại bị Lý Tiên Nhi bắt được toàn bộ. Bọn họ móc hết tất cả nội đan của yêu thú cường đại, mẫu thú cùng thú non đều bị xem thành súc vật mà bị cầm tù nuôi dưỡng. Các yêu vương khác phần lớn bị trưởng lão Tiên Châu lột da hầm thức ăn, sở dĩ giữ lại ta một cái mạng, chỉ bởi vì sừng của lộc yêu đều là cực phẩm linh dược lại có thể mọc lại, chỉ muốn cắt thêm mấy lần mà thôi.”
Tu sĩ lên cấp không thể từ bỏ thiên tài địa bảo, hiện nay linh khí dồi dào trên trời đất đều bị thiên nhân chiếm lĩnh, Tiên Châu được cơ hội này há có thể bỏ qua, dĩ nhiên là hận không thể ép khô mỗi một phần mỡ của Yêu Châu.
Nghe Lộc vương tự thuật những tao ngộ ngày qua của yêu thú, Kỷ Mạch chẳng qua là từ từ vuốt ve bộ lông nó, xúc cảm như vậy làm cậu có chút nhớ lại cảm giác khi vuốt bạch lộc trong quá khứ, yên lặng hồi lâu, cuối cùng nhàn nhạt hỏi: “Lộc vương, ngươi biết Yêu Châu tại sao phải biến thành như vầy phải không?”
Tựa hồ không nghĩ tới cậu sẽ nói ra lời này, vẻ mặt Lộc vương rất mờ mịt, Kỷ Mạch lại hỏi: “Vậy ngươi lại biết Tiên Châu tại sao phải biến thành như bây giờ sao?”
“Bởi vì các ngươi làm quá tuyệt.”
Nhàn nhạt nói ra câu trả lời như vậy, Kỷ Mạch cũng không trông cậy vào Lộc vương có thể trả lời mình, chẳng qua là dùng giọng bình tĩnh tiếp tục trình bày sự thật, giống như là đang lầm bầm lầu bầu, lại tựa hồ là đang xuyên qua nó mà cùng một con lộc khác nói chuyện,
“Ngày xưa môn phái tu chân xúi giục Phỉ Quốc đi săn thiên nhân, thà giết lầm ba ngàn không chịu buông qua một cái, chỉ cần có đoạn lịch sử này còn tồn tại, không có một thiên nhân nào sẽ tin tưởng tu sĩ. Hôm nay thiên nhân mới là võ lực cao nhất trên đời, có thể Tiên Châu từ vừa mới bắt đầu chính là địch của tất cả thiên nhân, thế lực như vậy có thể sống tới ngày nay, bất quá là bởi vì thiên nhân bận bịu tranh thiên hạ, cho nên không muốn tốn thời gian để nghiêm túc đối phó bọn họ thôi.”
Bất luận thiên nhân nào chiến thắng, cuối cùng Tiên Châu cũng sẽ bị diệt, đây hoàn toàn chính là lý do Kỷ Mạch đối với Tiên Châu cũng lười khách khí, lúc cậu nhìn Lộc vương càng lộ ra thần tình nghi hoặc, bất đắc dĩ cười một tiếng, “Ngươi có phải hay không đang suy nghĩ ta tại sao phải nói những thứ này?”
“Lời giống vậy, thời điểm Nhâm Thanh Nhai leo lên vị trí Yêu Vương ta liền đối với hắn nói qua. Ta nói cho hắn, nếu như không có niềm tin tuyệt đối diệt trừ tận gốc đối thủ, vậy cũng đừng làm quá ác, đuổi cư dân trên đất Yêu Châu là được, không nên để cho yêu thú quấy rầy nhân loại thành thị, để tránh Thần Ma hai châu mượn cớ này đánh tới. Lần đó hắn nghe ý kiến của ta, thế nhưng hắn một chút cũng không biết tại sao phải làm như vậy, cho nên, một khi không nghe lời, hạ thủ vẫn tàn nhẫn vô tình, ngay cả phân nửa đường lui cũng không để lại cho ta.”
Nhắc lại chuyện quá khứ, cảm xúc Kỷ Mạch hôm nay cũng khó có thể dao động nữa, cậu nhớ nguyên nhân chính là như vậy, yêu vương thủ hạ của Nhâm Thanh Nhai đối với mình rất có phê bình kín đáo.
Thường Huy là người giỏi ngụy trang như vậy nhưng khi ở Yêu Châu đều bị bài xích, chớ đừng nhắc tới Kỷ Mạch trước kia. Khi đó cậu chính trực, trẻ tuổi khí thịnh, một khi nhận thức cái gì là đúng liền nhất định phải giữ vững, cộng thêm Yêu Vương đối với hắn nói gì nghe nấy, các yêu thú đã sớm bất mãn.
Kỷ Mạch trên người không có phân nửa yêu khí, yêu tộc chưa bao giờ xem cậu như đồng loại, chỉ sợ còn âm thầm xem cậu như chướng ngại vật của yêu vương. Bây giờ suy nghĩ một chút, Nhâm Thanh Nhai sẽ hoài nghi thân phận của cậu, chính là không thiếu được những khích bác của đám thủ hạ này.
Không có một yêu tướng nào sẽ tin tưởng có nhân loại lại thật lòng vì bọn họ mà cân nhắc, đúng như Nhâm Thanh Nhai không tin thần linh đối với hắn cũng không có lòng lợi dụng, Kỷ Mạch tuy là vì Yêu Châu hao hết tâm lực, cuối cùng biết nói chuyện cho cậu cũng chỉ có một Lộc vương mà thôi. Hơn nữa coi như là Lộc vương, đại khái cũng không phải vì muốn tốt cho cậu, chỉ là nghĩ Nhâm Thanh Nhai rất thích người phụ thân này, không muốn để cho Yêu Vương hối hận mà thôi.
Không phải tộc ta, kỳ tâm tất dị. Người còn như vậy, chứ đừng nhắc tới yêu thú chỉ cần dính vào khí tức loài người ngay cả con của mình cũng có thể nhẫn tâm cắn giết, chung quy cũng là năm đó cậu quá mức ngây thơ.
“Lúc các ngươi xâm phạm để mặc cho yêu thú lấy bách tính làm thức ăn, vì công thành không tiếc phát ra ôn dịch làm Thần Ma hai châu dân chúng lầm than, Phụng Triều cùng Yêu Châu sớm đã trở thành tử địch. lúc Nhâm Thanh Nhai cùng ta bất hòa lại tuyệt tình, cứ như thế phế đi tu vi Nguyên anh kỳ của ta, lấy Vô Đông Kiếm đoạt đi ánh mắt ta vĩnh viễn … Cho dù đây cũng không phải là sai lầm của toàn bộ yêu tộc, nhưng hậu quả phải do toàn bộ Yêu Châu cùng chung gánh vác.”
“Hôm nay, về công, ta là Thần Tinh Tế Ti Phụng Triều tuyệt không thể bỏ qua Yêu Vương; về tư, đôi mắt này không cho phép ta cứu hắn. Từ lúc Yêu Châu xâm phạm ta liền đang suy nghĩ, ta vì cứu thiên hạ mà sáng tạo ra thánh thú, làm sao sẽ biến thành như vậy?”
Nhắc tới chuyện này ngữ khí Kỷ Mạch rốt cuộc có một tia chập chờn, cậu nghĩ, ở trước mặt Lộc vương nói xong cũng tốt, như vậy cũng không cần phải cùng một con lộc khác nói lại lần nữa.
Kỷ Mạch biết mình ở trước mặt Nhâm Thanh Nhai chưa chắc có thể giữ trấn định, đều đã trưởng thành như vậy, cãi tới cãi lui mà lôi ra chuyện cũ rất khó coi, nếu tên nhi tử hố cha kia nói thêm mấy câu đả thương người, nói không chừng cậu còn có thể bị tức giận mà bật khóc, thật là suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lòng buồn bực, vẫn là nói ít vài lời cho thỏa đáng.
Lộc vương là một lão yêu phúc hậu, bản thân cũng là tính tình cùng đời vô tranh, cho nên trước đây được Nhâm Thanh Nhai coi trọng. Nó căn bản không cách nào lý giải bất hòa giữa hai vị, chẳng qua là nhìn Kỷ Mạch hôm nay thần sắc lạnh lùngg, hỉ nộ không lộ, lại nhớ tới lúc thiếu niên ban đầu cùng bạch lộc tựa sát vào nhau ngủ ở giữa bầy lộc, ngay cả trong giấc mộng cũng là hình dáng mặt đầy nụ cười, cuối cùng không nhịn được thê lương đất thở dài một cái, “Ai…”
Kỷ Mạch đã sớm biết mình cùng yêu tộc đạo bất đồng bất tương vi mưu, bất quá cậu là Thần Tinh Tế Ti thần điện, chuyện cần làm không nên bị cảm tình quấy nhiễu, phát tiết xong, liền dần dần khôi phục cảm xúc bình thản, chỉ hỏi: “Hắn ở nơi nào?”
Trong ngôn ngữ của cậu cũng không chỉ rõ là ai, thế nhưng Lộc vương trong nháy mắt liền hiểu ý của lời này, lập tức kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu, “Lý Tiên Nhi đem yêu vương đang hôn mê mang đi linh sơn chỗ nàng ở, đến nay chưa từng thả ra.”
Lộc! Loại sinh vật này dáng vẻ khi mở to hai mắt thật ôn hòa vô tội, Kỷ Mạch chưa bao giờ khi dễ động vật nhỏ, lúc này cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta sẽ phá hư kế hoạch Tiên Châu đem Yêu Vương mang về Ngọc Kinh, còn như xử trí hắn như thế nào, hoàn toàn bằng Thanh Đế cùng Thường Tướng an bài.”
Cái này chính là nhiệm vụ mà Thường Huy bố trí, thật ra cũng chỉ là để cho Yêu Vương từ Tiên Châu lọt vào trong tay Phụng Triều, nhưng mà vẻ mặt của Lộc vương cũng lộ vẻ xúc động, liền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mu bàn tay Kỷ Mạch, chỉ thở dài nói: “Ngươi cuối cùng vẫn là thương yêu vương.”
“Ta sáng tạo thiên nhân, cho dù chết cũng nên ở trên tay ta phát huy ra giá trị của hắn, tuyệt không phải để cho địch nhân ta làm giá y.”
Kỷ Mạch tuy là bình thản nói lời lạnh nhạt, nhưng thần sắc Lộc vương mừng rỡ hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Đối với tình huống như vậy, cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong lòng biết nói nhiều vô dụng, liền chỉ cho nó con đường chạy thoát thân.
“Dọc theo con đường này đi thẳng, quẹo trái đến sương phòng thứ hai chính là chỗ ở của Đông hải Long vương, nói cho hắn ngươi là yêu thú từ Tiên Châu trốn ra, hắn sẽ chữa thương cho ngươi. Thay ta quan sát người này, nếu có dị động, lập tức trở lại bẩm báo.”
“Tuân lệnh.”
Kỷ Mạch đang lo nên như thế nào giám thị động tĩnh thiên nhân, bây giờ lộc đưa tới cửa không dùng thì quá uổng phí, quả quyết liền đưa đi cho Long Hề yêu thích yêu thú. Cũng không biết cậu thực sự có khí chất trở thành nhân vật phản diện hay không, nhưng Lộc vương này ngược lại cũng không có ý thức bị lợi dụng, liền nghe lời rời đi, nhưng để cho Kỷ Mạch bất đắc dĩ thở dài với Dạ Minh Quân,
“Ngươi nhìn, ngay cả một quần chúng vây xem cũng tin chắc ta sẽ không đối với Yêu Vương hạ ngoan thủ, thế nhưng hắn lại hận ta cho tới bây giờ.”
Không có người ngoài, Kỷ Mạch rốt cuộc không che giấu nỗi buồn trong lời nói của mình, làm cho Dạ Minh Quân minh bạch tâm tình của cậu không nhịn được lập tức đem người ôm vào trong ngực, sờ Vô Yếm lạnh như băng một cái, tiên nhân nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không để cho ta chữa ánh mắt, là đang đợi hắn nhận sai?”
“Ta không biết, hoặc là không muốn đem chuyện quá khứ bỏ qua lúc này; lại có lẽ là bởi vì khẩu khí trong lòng đã nín ba năm, mặc dù làm như vậy cũng không có ích lợi gì, chung quy vẫn muốn cho nó phun ra.”
Lẩm bẩm trả lời vấn đề của Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch vẫn sống là một người rất người sáng suốt, nhưng bây giờ cũng có chút sờ không rõ ý nghĩ của mình.
Không dây dưa với quá khứ nữa, nhưng cậu bây giờ là nhớ tới vết thương trên người Lộc vương, trong lòng biết chính là mấy tên tạp dịch đệ tử không có tiền đồ tại Tiên Châu, những người này đối với tu sĩ cao tầng khó tránh khỏi có lòng căm ghét, hôm nay được cường giả yêu tộc mất đi nội đan, tất nhiên đem tất cả mặt trái cảm xúc đều phát tiết vào trên người của nó.
Tâm tính như vậy, ngược lại là cùng Nhâm Thanh Nhai khi còn nhỏ gặp nhân vật phản diện hết sức tương tự.
Nghĩ tới đây, Kỷ Mạch chính là có chút sa sút tinh thần mà nắm tay Dạ Minh Quân, “Thật ra thì 《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》 viết tu sĩ thế giới chính là giống như Tiên Châu vậy, nhưng là bây giờ nhìn chuyện mình tưởng tượng lại vô căn cứ trở thành sự thực, nội tâm ta ngược lại là không có phân nửa mừng rỡ.”
Kỷ Mạch những ngày gần đây tâm tình cũng không tệ, hôm nay bỗng nhiên trầm thấp càng làm Dạ Minh Quân đau lòng, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thanh niên mà an ủi: “Bởi vì khi ngươi viết ra chuyện như vậy cũng không phải ôm tâm tình thích thú.”
“Đúng vậy, nhưng ta muốn phản đối cái gì đều thành sự thật, thích lại không có.”
Có chút tịch mịch xúc động một câu, Kỷ Mạch không tiếp tục tiêu tan chìm xuống, thoáng lường được tình thế trước mặt một phen, liền đối với Dạ Minh Quân nói đến chính sự,
” Được rồi, không quấn quít những chuyện quá khứ này nữa. Căn cứ tư liệu Thường Tướng, Lý Tiên Nhi trước kia đối với thiên tài địa bảo hoàn toàn không có hứng thú, bây giờ vì lấy được Yêu Vương cũng không tiếc tự mình xuất thủ, ta hoài nghi cái này hoặc giả cùng Thần Nông Đỉnh có liên quan. Tối nay làm phiền ngươi cùng Huy Nguyệt đi phụ cận linh sơn tiểu trúc dò xét một phen, nhìn một chút có thể hay không tìm được đầu mối.”
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân: Cho bạch lộc ăn cẩu lương giống như rất kích thích a!
Tống Kiều: Tiên quân, ta nơi này có một quyển sách lái xe (*) ở trước mặt con trai…
Tô Cách: Nguyên lai thần thích như vậy? Huynh đệ, ngươi…
Thường Huy: Ta cự tuyệt diễn đứa con trai này.
Kỷ Mạch: Dừng ý tưởng to gan của các ngươi lại!
Nói chung, sẽ hơi trễ khi có nhiều chữ hơn.
(*)[ 开车 ] Lái xe: Là ngôn ngữ Internet do người trên mạng sáng tạo, thường dùng để trao đổi trên mạng và không giống với ngôn ngữ truyền thống. Trong thời đại Internet phát triển nhanh như vậy thì [Lái xe] dần dần được hiểu sang nghĩa khác:
Hiên nay được dùng để ám chỉ đến những đề tài [ thiệp hoàng = 涉黄 = pornographic; sexually suggestive = 19+ ]
Bây giờ [lái xe =开车] cùng [lão tài xế =老司机] thường được sử dụng cùng nhau. Hiên nay ý nghĩa trên Internet là chỉ những người rất có kinh nghiệm, đa mưu túc trí, ở một nghề nào đó ất nhuần nhuyễn;
Ngoài ra, trên một ít diễn dàn bên Trung Quốc thì [lái xe =开车] cũng có ý là hành động phân phát phúc lợi.