Tô Chiết thấy sắc mặt người không đúng, mắt thấy tính chó của hắn sắp dâng lên, anh vội vàng bổ nhào vào thân hắn: "Cậu chủ, ngài không sao chứ?"
"Sao ngài lại ngã ra thế này, ngài có đau lắm không?"
Trong giọng nói ngập tràn lo lắng, tựa như nếu ngay bây giờ Diêm Quan Thương nói ra mình không bị thương ở chỗ nào, đối phương cũng không tin có chuyện như vậy.
Mà sự thật hắn cũng không định nói không.
Bác sĩ gia đình từng nói, cậu hộ lý nhỏ quan tâm hắn sẽ chăm sóc cho hắn.
Diêm Quan Thương không biết nói dối, giọng điệu nói ra chắc chắn sẽ hơi mất tự nhiên. Bình thường hắn chưa gặp phải tình huống nào ép hắn nói dối, những thứ hắn thích thì hắn sẽ giấu đi không để ai xem, thế nên cuối cùng hắn chỉ đành lạnh mặt nói ra độc nhất một từ: "Tay".
Tô Chiết dạt dào tình cảm: "Tay nào?"
Diêm Quan Thương nâng chiếc tay không bị bỏng của mình lên, Tô Chiết cẩn thận nhìn chằm chằm tay hắn mấy lần, muốn tìm ra vết thương trên đó, nhưng một vết đỏ cũng không thấy đâu.
Tô Chiết: "Cậu chủ, ngài bị nội thương hả?"
Diêm Quan Thương:...
Nhưng người đã kêu đau, với thân phận trợ lý hay hộ lý, Tô Chiết không thể ngồi không không quan tâm. Cho dù bình thường không xảy ra chuyện gì, Diêm Quan Thương hô đau, có thể là hắn giả vờ, anh vẫn nhất định phải giải quyết đến cùng.
Cũng may vừa rồi đối phương sáng mắt trong giây phút ngắn ngủi không kịp trông thấy thứ gì, trái tim nhảy lên tận cổ họng của Tô Chiết đã quay lại vị trí cũ, đồng thời anh cũng đề cao thái độ cảnh giác thêm một bậc. Hôm nay xem như anh may mắn, lần sau thì không thể đoán trước được.
Diêm Quan Thương lúc này giơ tay nói đau hơi có chút trái ngược với hình tượng của hắn, cái kẻ có gương mặt xấu xa này không giống người sợ đau, hình tượng trước kia của hắn cũng không hề giống vậy.
Tô Chiết không khỏi nhớ lại, Diêm Quan Thương là kẻ còn dám gọi các cổ đông lâu năm của công ty tới họp hành, thế mà quả thực chưa từng có một ai dám lật đổ hắn, cái miệng không khác gì bôi độc.
Diêm Quan Thương không đau đớn gì, hắn chỉ muốn nhìn xem cậu hộ lý nhỏ có còn quan tâm hắn hay không.
Tô Chiết mở miệng nêu ra phương pháp giải quyết: "Cậu chủ, hay là bây giờ hai chúng ta đứng dậy, sang bên phòng khách, tôi thổi thổi cho ngài nhé".
Diêm Quan Thương nghe xong, nhíu mày. Chuyện thì do hắn làm, nhưng tự hắn lại cảm thấy cách giải quyết này chứng minh hắn quá yếu ớt.
Năm phút sau, Diêm Quan Thương ngồi trên ghế, duỗi một bàn tay sang: "Này".
Tô Chiết:...
Thấy người mãi không động đậy, Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn gọi: "Không phải cậu bảo cậu sẽ thổi thổi hả?"
Cậu hộ lý nhỏ muốn đổi ý?
Tô Chiết nhìn bàn tay bị bỏng được bôi thuốc: "Cậu chủ, ngài duỗi nhầm tay rồi".
Diêm Quan Thương:...
Vốn cho rằng hắn sẽ lúng túng, ai ngờ Diêm Quan Thương da mặt dày, sắc mặt không đổi, đổi sang tay khác.
Tô Chiết nhìn bàn tay bị nội thương, còn làm thế nào được nữa, dù sao đây cũng là cháu trai của mình.
Anh đưa tay nhẹ nhàng kéo tay đối phương tới, sau đó cúi đầu thổi thổi vài hơi.
Từng hơi từng hơi thở khẽ cào vào lòng bàn tay, thân thể Diêm Quan Thương cứng ngắc, không nhúc nhích cả một khoảng thời gian dài. Chờ khi bàn tay người kia buông lỏng tay hắn ra rồi, hắn mới nghiêng nghiêng cơ thể.
Tô Chiết mở miệng định hỏi người còn đau nữa không, mới ngước mắt lên đã thấy bên tai đỏ bừng của hắn.
"Cậu chủ, sao tai ngài lại đỏ?"
Sắc mặt Diêm Quan Thương cứng đờ, đang định mở miệng bảo cậu đừng xen vào chuyện của người khác, nhưng lời dặn của bác sĩ gia đình lại ép hắn nuốt về, hắn nghĩ nếu mình nói ra lời đó nhất định sẽ dọa cậu hộ lý.
Tô Chiết khó hiểu: "Ban nãy ngã ngài đè trúng tai?"
Diêm Quan Thương buồn bực phát ra một âm tiết: "Ừ".
Một giây sau, bên tai thoảng qua trận gió nhẹ. Diêm Quan Thương giống như con thú dữ bị xiềng xích trói buộc, cơ thể cao lớn giật nảy lên, vội vã che tai, kéo dài khoảng cách, sắc mặt khó coi: "Cậu làm gì vậy?!"
Tô Chiết nhìn hắn, giọng điệu vô tội: "Tôi thổi thổi cho ngài".
Hai người họ ở rất gần nhau, đối phương nói chuyện, hơi thở nhào thẳng đến tai hắn, Diêm Quan Thương đứng bật dậy.
Sắc mặt hắn bình tĩnh không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng có thể nhận ra tâm tình hắn đã hỏng bét, hắn cất giọng cảnh cáo: "Bớt làm chuyện vô dụng đi".
Nói xong, quay người đi thẳng lên tầng.
Mẹ nó, lần thổi này thổi ra cả lửa rồi.
Thật giống như trong lòng hắn vốn đã có một đốm lửa nhỏ, chỉ cần làn gió mát thổi qua, đốm lửa sẽ bùng lên thành một ngọn lửa thật lớn cháy sạch cả đồng cỏ.
Tô Chiết nhìn bóng lưng đã đi xa, trong lòng thầm thở phào. Vừa rồi anh cố ý thổi vào bên tai Diêm Quan Thương, hắn không thích tiếp xúc cơ thể, cũng không chấp nhận khoảng cách quá thân mật.
Sau khi hai mắt hắn có thể nhìn thấy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, người đàn ông không đeo băng gạc che mắt nữa, thân phận anh có thể bại lộ bất cứ lúc nào. Ai mà biết được tối nay Diêm Quan Thương có khôi phục thị lực thêm lần nữa hay không, hiện giờ việc anh cần làm là càng ít tiếp xúc với hắn càng tốt, nhưng thân phận hộ lý của anh không cho phép anh làm như vậy, thế thì chỉ có thể khiến Diêm Quan Thương cách xa mình.
Tô Chiết dựa vào ghế sofa, đầu ngửa về phía sau, bỏ khẩu trang thở một hơi. Sau đó anh cảm thấy đùi mình nằng nặng, cúi đầu lập tức đối mặt với đôi mắt đen nhánh to tròn.
Golden: Gâu!
Khóe miệng Tô Chiết nhếch lên thành nụ cười, ngón tay dài mảnh gãi gãi dưới cằm Golden, thấy thời gian không còn sớm, anh cũng đứng dậy lên tầng quay về phòng nghỉ.
Tắm rửa mát mẻ mặc áo choàng tắm ra ngoài, Tô Chiết nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Tô Chiết liếc nhìn tên người hiển thị trên màn hình, "Chị à, sao thế ạ?"
Tiếng nói của bà Diêm truyền sang từ bên đối diện: "Em trai hả, chào buổi sáng nha".
Tô Chiết đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đen như mực: "..."
Bà Diêm thấy anh không đáp lời: "Sao vậy?"
"Không có gì". Tô Chiết thoải mái tự nhiên: "Chỉ có điều bên em vẫn đang là buổi tối".
Bà Diêm:...
À quên, giữa chúng ta có chênh lệch múi giờ.
Trở lại chủ đề, bà Diêm bắt đầu bàn chuyện chính với anh: "Em trai à, có chuyện này chị phải nói với em trước, ngày mai Đông Lâm sẽ sang nhà".
Tô Chiết nghe xong, sắc mặt hơi bối rối.
Diêm Đông Lâm - em trai cưng của Diêm Quan Thương.
"Em yên tâm, chị đã nói chuyện của em với nó rồi, nó sẽ không để lộ đâu".
Tô Chiết thoải mái thở phào: "Ngày mai cậu ấy không cần đi làm ạ?"
Bà Diêm cười nói: "Cần chứ".
Tô Chiết khó hiểu: "Vậy tại sao cậu ấy có thể sang bên này?"
Bà Diêm: "Đương nhiên là nó trốn việc".
Tô Chiết:...
Những con người kỳ diệu của nhà họ Diêm, quả nhiên danh bất hư truyền.
Diêm Đông Lâm đã được bà Diêm dặn dò, sầu lo trong lòng Tô Chiết nhỏ đi một tẹo, mặc dù đối phương là một chàng thanh niên con trai nhà giàu chơi bời lêu lổng, nhưng không đến nỗi là một kẻ không có mắt nhìn, chỉ do thích chơi bời nên mới không nên thân.
Nhưng thêm một người biết thân phận của anh thì nhiều thêm một phần tai họa. Mặc dù Diêm Đông Lâm được tính là người có mắt nhìn thì cậu ta cũng không đáng tin, dù sao đó cũng là em trai cưng của anh trai, anh cậu ta hỏi cái gì, chắc chắn cậu ta không thể nói dối, trừ khi anh nắm được nhược điểm nào đó của cậu ta lại.
Tô Chiết thở dài, tựa như món trứng gà cuộn, lăn qua lộn lại trên mặt giường.
Nếu lần này anh có thể toàn thân trở về, lần sau có đánh chết cũng không bao giờ nhận món lợi như thế này nữa. Món lợi to, nguy hiểm cũng lớn, có lẽ đây chính là mối quan hệ nhân quả.
Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết từ trên tầng đi xuống, nghe thấy Diêm Quan Thương đang nhận điện thoại.
Là Diêm Đông Lâm gọi sang: "Anh, em tới ngay bây giờ đây".
Diêm Quan Thương qua loa đáp lại: "Ờ".
"Anh, anh không đón chào em hả?"
"Anh không đón chào mày thì mày sẽ không tới nữa?"
Tô Chiết:...
Xem ra cái miệng này đối xử với người nào cũng công bằng.
Bữa sáng ăn xong chưa được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông, Diêm Đông Lâm đến nhà.
Người còn chưa thấy bóng, giọng đã đi trước truyền vào. Diêm Quan Thương lười biếng nghe TV, giống như trong lòng hắn không hề có người tên Diêm Đông Lâm này.
Diêm Đông Lâm đi tới, sắc mặt Tô Chiết sững sờ, hai mắt như đã bị lác.
Chỉ thấy từ đầu tới chân cậu chàng mặc một thân màu đỏ, còn phía sau là cô giúp việc vội vã xách dép lê đuổi theo: "Cậu Đông Lâm, cậu còn chưa đi dép lê này".
Diêm Đông Lâm tùy ý đáp lại: "Không cần đâu cô".
Cô giúp việc khó xử: "Nhưng mà..."
Diêm Đông Lâm nhã nhặn từ chối cô: "Cháu có mang tới".
Một giây sau, Diêm Đông Lâm tự móc ra từ trong cặp công văn của cậu ta một đôi dép lê màu đỏ.
Cô giúp việc:...
Tô Chiết:...
Năm bản mệnh của tôi, tôi cũng không dám mặc như cậu.
(*) Năm bản mệnh hay còn gọi là năm tuổi, là năm có con giáp giống hệt năm bạn sinh ra, theo chiêm tinh học của Trung Quốc cổ đại, mỗi năm bản mệnh con người sẽ bị sao Thái Tuế chiếu mệnh, gặp sự không may thế nên thường dùng đồ màu đỏ đặc trưng cho sự may mắn, thành công để xua đuổi không may.
Diêm Đông Lâm đi vào bên trong, hai mắt nhìn về phía trước, lập tức trông thấy Tô Chiết ngồi trên ghế sofa, vội giơ hai tay che miệng lại.
Mặc dù đã nói chuyện cùng bà Diêm rồi, nhưng sau khi nhìn thấy trợ lý Tô cậu vẫn cảm thấy kinh ngạc, dù sao mấy tháng nay đi làm ở công ty, các chị gái nhân viên ở đó không ít lần hỏi cậu về Tô Chiết.
"Cậu Diêm ơi, trợ lý Tô có nói bao giờ anh ấy quay lại làm việc không vậy?"
"Trợ lý Tô mặt đẹp dáng chuẩn của tôi ơi, anh quên công ty luôn rồi hả?"
"Không có trợ lý Tô, động lực đi làm của tôi đã mất sạch".
Khá lắm, không kẻ nào nhớ tới anh trai cậu cả.
Nhưng cậu hiểu được, lần trước người này thay cậu cản rượu, cậu cũng mong ngóng đối phương quay về. Cậu còn tưởng đúng như Ngụy Mẫn kể, đối phương đã về quê nhà tỉa bắp, ai ngờ lại đổi thân phận đến đây chăm lo cho anh trai mình.
Tô Chiết nhìn cậu, sắc mặt không chút biến động, đối phương bày tỏ như vậy chứng tỏ tạm thời sẽ biết giữ mồm giữ miệng.
Diêm Đông Lâm gật đầu với Tô Chiết, điều chỉnh lại cảm xúc: "Anh ơi, em đến rồi nè".
Tô Chiết tiếp lời: "Cậu Đông Lâm ngồi chỗ tôi đi ạ".
Diêm Quan Thương: "Nó không cần phải ngồi".
Tô Chiết:...
Diêm Đông Lâm:...
Tô Chiết không quấy rầy hai anh em, đứng lên nói: "Tôi vào trong rửa hoa quả".
Sau khi nghe được giọng nói của anh, Diêm Đông Lâm khó tin nhìn về phía Tô Chiết, người kia giả vờ không nhìn thấy cậu, dù sao anh cũng không thể giải thích chuyện này ở ngay đây được.
Tiếng bước chân của Tô Chiết ngày càng xa, chờ khi anh đi khuất hẳn, Diêm Đông Lâm nhẹ nhàng thở phào, một giây sau đổ nhào vào đùi anh trai: "Anh ơi!!!!!!"
Diêm Quan Thương đen mặt, nâng chân đá em trai ra: "Cút sang một bên".
"Không!" Diêm Đông Lâm bám chặt lấy chân anh mình: "Anh, bao giờ anh mới quay về! Em không thể tiếp tục chờ thêm được nữa, anh có biết những ngày qua em sống ở công ty như thế nào không ạ?"
"Nửa năm rồi, nửa năm ròng rã, đã nửa năm em không được ra ngoài chơi bời cùng các chị gái, chỉ có thể ở trong công ty uống trà chiều".
Diêm Quan Thương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiền đồ!"
Hai mươi năm cuộc đời Diêm Đông Lâm sống đúng tiêu chuẩn một cậu công tử nhà giàu có, không lo ăn không lo mặc, có tiền có thế. Vậy mà đột nhiên một thoáng, anh trai cậu xảy ra chuyện, cậu bị ép đến công ty sống kiếp văn phòng.
Đó là đi làm sao? Đó là cải tạo lao động!
"Anh, anh có biết nửa năm qua em sống thế nào không ạ?"
"Em đi sớm về khuya đọc hợp đồng, thư ký cãi nhau em phải chạy sang hòa giải, còn phải đến tận công trường làm bộ làm tịch kiểm tra mọi chuyện".
"Những lúc công ty bàn chuyện hợp đồng, em lại bị kéo đi làm người bị chuốc rượu".
"Mẹ nó chứ, đến cả cái bình nước trong phòng nghỉ người thay cũng biến thành em!"
Diêm Quan Thương:...
Diêm Đông Lâm uất ức lắm cơ, trước kia cậu nào có phải làm mấy việc thế này, mà thỉnh thoảng mấy lão cáo già còn cố tình đến công ty làm khó cậu nữa.
Trên thế gian này ai đáng thương hơn cậu đây.
Diêm Đông Lâm: "Anh, anh biết không?"
Anh trai cậu: "Không biết".
Diêm Đông Lâm: "Anh không biết không được!"
Gào xong lại tiếp tục nói: "Anh có biết đám bạn xấu của em, hiện giờ chúng đang làm gì không?"
Diêm Quan Thương đáp qua loa: "Làm gì?"
Diêm Đông Lâm: "Chúng nó đang ngày ngày làm những việc không đàng hoàng!"
Diêm Quan Thương:...
Nói đến vinh quang thật, lời nói còn mang theo ao ước.
Diêm Đông Lâm ôm chân anh trai, khóc khàn cả giọng: "Bạn bè của em, chúng nó đang ngày ngày chơi xe chơi rượu sung sướng sống cuộc sống về đêm. Còn em! Còn em thì phải ở ngoài công trường phơi đến mức tấm thân này đen sì đen xịt!"