Trên người hắn mặc một bộ âu phục thiết kế riêng, quanh năm có thói quen thể dục thể thao, mặc âu phục vào càng thêm uy nghiêm có khí thế.
Cộng thêm gương mặt bạo lực gia đình khiến cho cảm giác áp lực hắn tạo ra lấn át toàn bộ sự đẹp trai trên gương mặt, kết hợp cơ bắp trên người, đúng là nhìn qua đã không tin đây là người tốt.
Tô Chiết nhìn Diêm Quan Thương, lại nhìn tên cướp áo đen đang đắc ý, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
Hôm nay tuyết rơi cũng thật có lý.
Đó là vì có người oan uổng lắm thay.
"Người anh em, gần đây nguồn sống thật không dễ tìm". Tên cướp áo đen chào hỏi Diêm Quan Thương đang đứng ở đầu con ngõ nhỏ, bàn tay múa may con dao gọt trái cây không chút do dự, nét mặt lấm la lấm lét đầy mưu mô. Ánh sáng đèn đường không chiếu được vào trong con ngõ nhỏ, dường như đã biến nơi này thành địa bàn của cái ác. Kẻ cướp kia cực kỳ đắc ý, gật gù đi tới trước mặt Tô Chiết.
Anh ta cầm con dao gọt trái cây múa may mấy lần, cảm thấy Tô Chiết không dám làm gì mình mới thả con dao lại vào trong túi.
"Mày vẫn nên... Đm!"
Tô Chiết nâng tay chém một phát vào vai anh ta, động tác nước chảy mây trôi, vô cùng nhuần nhuyễn. Tên cướp chỉ kịp thốt một lời đầy từ ngữ tinh túy của quốc ngữ, sau đó bị đau ngã thẳng xuống đất.
Mặc dù trên mặt đất đã bị một tầng tuyết che phủ nhưng hoàn toàn có thể nghe được tiếng vang cơ thể đập xuống, hiển nhiên một cú đánh này khiến người bất ngờ, còn khiến cho người ta ngã xuống đất một cú không nhẹ.
Tô Chiết rũ mắt, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống tên cướp. Đối phương đang che vết thương nơi cần cổ, đau đến nhe răng trợn mắt, tiếng r3n rỉ và lời chửi bậy kẹt ở trong họng quanh đi quẩn lại mấy hồi mới phun ra khỏi miệng được.
Tên cướp áo đen đầy miệng mắng chửi, gần như đối phương vừa xuống tay, trước mắt anh ta đã đen kịt, phần cổ bị người đánh đau đớn dữ dội, nhất thời không phân biệt được nam bắc ở đâu.
Người đàn ông trước mặt anh ta đeo kính mắt, nhã nhặn lịch sự thanh cao, bàn tay đeo găng tay da đắt tiền, bên trong áo khoác là âu phục thiết kế đúng chuẩn cơ thể. Nhìn thoáng qua người này anh ta đã đoán được, đây chính là một kẻ quen thói ngồi trong văn phòng, bình thường chắc chắn chẳng mấy khi vận động, cho dù là đàn ông trưởng thành thì thể lực không tài nào bằng được anh ta, ai mà ngờ đâu sức đánh ra lại lớn đến chừng này.
Mới rồi anh ta quá chủ quan, người tìm được chỗ trống ra tay. Nhưng cổ anh ta đau quá, anh ta không tài nào khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, tâm tính tàn bạo hoàn toàn bùng nổ.
Anh ta nhìn người đàn ông đứng phía sau, gọi: "Đệt mợ, người anh em, mày còn đứng đó làm gì, mau tới giúp tao!!"
Tên cướp gọi người đàn ông đứng đầu con ngõ nhỏ.
Tên cướp muốn đồng bọn đến giúp mình, anh ta không tin, hai người đàn ông lại không thắng nổi một kẻ nhìn trông nhã nhặn thế này.
Huống hồ nhìn cơ thể đồng bọn rõ ràng có luyện qua võ thuật, lưng hùm vai gấu, cánh tay mạnh mẽ, ăn mặc đứng đắn thế kia chắc là thường xuyên ra đường lừa gạt.
Nhưng đều là những kẻ làm chuyện xấu với nhau, mùi hôi thối y hệt, ai lại chê ai bẩn thỉu bao giờ.
Diêm Quan Thương cất bước đi tới, ánh mắt dừng trên người Tô Chiết một hồi, sau đó mới nhìn tên cướp áo đen nằm dưới mặt đất, mở miệng nói: "Gọi tới làm gì, bổ thêm đao nữa?"
Tên cướp:...
Tô Chiết:...
Xét về độc miệng không ai bằng ngài.
Tên cướp áo đen há mồm trợn mắt nhìn Diêm Quan Thương, đau đớn bên cổ cũng quên mất, khó tin đảo mắt quanh hai người trước mặt.
Đánh chết anh ta cũng không tin hai người này là cùng một bọn. Anh ta vốn nghĩ rằng đợi đồng bọn đến đây anh ta sẽ phách lối đứng dậy, tùy tiện ra tay cất lời nhục mạ Tô Chiết một phen. Mà sau khi biết hai người này mới cùng một bọn, anh ta lập tức thức thời, bỏ suy nghĩ ấy đi.
Đối diện có tận hai người đàn ông trưởng thành, vừa rồi đã được lĩnh giáo sức mạnh của một kẻ, người đến sau kia trông qua chưa kể đến sức mạnh thế nào, đứng bên anh ta đã cao hơn tận một cái đầu, trông thì không khác gì một thằng xã hội đen. Ừ thì anh ta cứ xem là kẻ chân trần không sợ kẻ mang giày, nhưng thế nào cũng phải để lại chân mà chạy chứ. Cứng đối cứng căn bản không có phần thắng, anh ta rất thức thời, quyết định nằm luôn xuống mặt đất, mặc kệ Tô Chiết khom người nhặt chiếc túi xách anh ta đã cướp được, anh ta cũng không có một chút phản ứng nào.
Nhưng tiếp tục như thế không phải biện pháp hay, chỉ một lát nữa thôi cảnh sát sẽ đuổi tới.
Ánh mắt tên cướp biến đổi, mượn bóng tối trong con ngõ nhỏ, bàn tay anh ta tựa như một con chuột cống, mò mẫm vào trong túi áo của mình.
Tầm mắt Diêm Quan Thương vẫn dõi theo Tô Chiết, thấy anh không bị thương ở chỗ nào, sắc mặt mới đỡ khó coi hơn chút.
Về phần thân thủ của Tô Chiết... từ lần anh vác người trốn chạy ngay trước mặt hắn, hắn đã cảm thấy không còn gì bất ngờ.
Tô Chiết lấy lại được túi xách của cô gái trẻ, lắc lắc cổ tay. Nhiều năm không ra tay đánh người, sức lực đánh ra có chút không khống chế được. Anh nhìn Diêm Quan Thương đột nhiên xuất hiện, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn bất ngờ: "Sếp Diêm, sao ngài lại ở chỗ này?"
Diêm Quan Thương nâng tay lên: "Khăn quàng cổ của cậu rơi ở trong xe, lúc quay lại trả cho cậu thì thấy cậu đuổi theo người ta nên mới theo chân cậu đi về phía bên này".
Đối phương nâng tay lên Tô Chiết mới cảm thấy cổ mình hơi lạnh, trong bàn tay hắn cũng đang cầm một chiếc khăn quàng cổ, đúng thật là khăn quàng cổ anh làm rơi.
Tô Chiết: "Làm phiền ngài rồi".
Ngay lúc Tô Chiết mới xoay người, một ánh sáng bạc lóe lên giữa màn đêm, một giây sau Tô Chiết cảm nhận được sức mạnh to lớn truyền tới cổ tay mình, chờ khi anh tỉnh táo lại, anh đã được Diêm Quan Thương kéo thẳng ra sau lưng.
Tiếng đồ vật rơi xuống nền tuyết chỉ vang lên khe khẽ, nhưng âm thanh gào thét thảm thiết của tên cướp lại quẩn quanh con ngõ nhỏ.
Tên cướp áo đen ngã xuống đất, một bên cổ tay bị người hung dữ giẫm xuống chân, gương mặt vặn vẹo đen kịt, đau đến tru lên, vội vàng nâng bàn tay khác muốn đẩy chân người giẫm.
Đôi mắt Diêm Quan Thương tối đến dọa người.
"Mày dám cầm dao đâm cậu ấy?"
Tuyết rơi xuống dày đặc, tên cướp áo đen đau đến mồ hôi đầy đầu: "Anh trai ơi, em xin lỗi, em... đừng... nhẹ! Nhẹ thôi!!"
Anh ta đau đến độ con ngươi đỏ bừng, nhưng chiếc giày da giẫm lên cổ tay không hề buông lỏng, ngược lại còn tăng thêm mấy phần sức lực, cứ như chuẩn bị giẫm nát xương cốt anh ta ra.
Người trên mặt đất bị đau đến thê thảm, người nghe nỗi sợ cũng quanh quẩn trong lòng. Diêm Quan Thương không hề bị lay chuyển, ánh mắt dừng trên con dao gọt trái cây.
Đm nhà nó.
Hắn duỗi cánh tay xách người từ dưới đất dậy, hung dữ quát: "Mẹ nó, ông đây động còn không dám động, đờ mờ nhà mày còn dám dùng dao đâm cậu ấy!"
"Khụ... khụ..." Cổ áo bị tóm quá chặt, không khí không vào được l0ng nguc, phổi thiếu oxy, tên cướp áo đen nghẹn đến đỏ bừng mặt, bàn chân đạp loạn trên mặt đất, liều mạng bẻ bàn tay to trên cổ mình.
Cần cổ Diêm Quan Thương nổi gân xanh, sức lực trên tay lại càng lớn, hắn vung tay quăng người đập vào tường.
Tô Chiết chậm rãi tỉnh táo lại giữa những suy nghĩ sợ hãi, trong con ngõ nhỏ đen nhánh không có ánh sáng nào, nếu không phải Diêm Quan Thương nhìn thấy, anh hoàn toàn có khả năng ngã xuống không thể dậy được nữa.
Chờ khi suy nghĩ sợ hãi đã lui, anh nhìn tên cướp áo đen vặn vẹo ngã xuống một góc, khổ sở hớp từng hớp khí cung cấp cho lá phổi đang liều mạng đòi hỏi.
Nhìn Diêm Quan Thương lại định tiến gần đến bên người tên cướp, Tô Chiết vội vàng lại gần: "Sếp Diêm".
Anh tăng tốc bước chân: "Sếp Diêm!"
Cho dù tiếng Tô Chiết khuyên can vang bên tai, Diêm Quan Thương rõ ràng vẫn không định bỏ qua, hắn đi đến gần, sút một cú vào vai tên cướp.
"A!!! A!! Cứu mạng! Giết người! Giết người!!!"
Tên cướp áo đen thảm thiết hét chói tai, trái tim Tô Chiết đập thình thịch: "Sếp Diêm!"
Vành mắt Diêm Quan Thương đỏ hồng, kéo cổ áo tên cướp túm người dậy, tên cướp liều mạng giãy giụa, nhìn cảnh tượng ấy mà giật cả mình.
Bình thường Tô Chiết luôn biết tính tình người này không tốt, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh thấy Diêm Quan Thương ra tay đánh người.
Cơ thể cao to ẩn giấu trong bóng tối, như con thú dữ thoát khỏi lồng giam, mỗi cái liếc nhìn đều làm lòng người kinh sợ.
Không được.
Lý trí trong đầu Tô Chiết kêu gào, anh đã bảo người báo cảnh sát, một lát nữa thôi cảnh sát sẽ tới. Hành động hiện giờ của Diêm Quan Thương đã đi quá giới hạn phòng vệ chính đáng, cho dù kết quả sự kiện này thế nào, tin tức hắn ra tay đánh người một cách bạo lực hoàn toàn có thể truyền ra bên ngoài.
Thanh danh của Diêm Quan Thương, hình tượng của công ty đều sẽ bị tổn hại. Tính nết của hắn trong ngành đã nổi tiếng không ra sao, nếu chuyện bạo lực này truyền đi lại càng không ổn.
"Sếp Diêm!"
Ngay lúc Diêm Quan Thương vươn tay định túm người dậy, Tô Chiết bổ nhào vào trong người hắn: "Cậu chủ!"
Lý trí trong đầu Diêm Quan Thương quay về, hắn hít sâu một hơi nhưng rõ ràng vẫn không thể xóa bỏ đi cảm xúc ngang ngược trong cơ thể.
Tô Chiết nhìn hắn, cầm lấy bàn tay đang tóm cổ tên cướp: "Cậu chủ, tôi không sao, bỏ đi".
Diêm Quan Thương cắn răng.
"Cậu chủ!"
Mẹ nó.
Diêm Quan Thương hất tay, ném người sang chỗ khác.
Tên cướp kinh hãi, tiếng kêu khóc quanh quẩn con ngõ nhỏ, chói tai đến khó nghe, nhưng nghe vào lại làm lòng người sinh ra sợ hãi.
Rất nhanh, còi xe cảnh sát âm vang trong con phố, cô gái trẻ bị cướp dẫn đường cho cảnh sát đi vào.
"Anh có sao không?"
Cô gái trẻ đi tới quan tâm, Tô Chiết cười cười đáp: "Không sao".
Nói xong, anh trả lại túi xách cho cô gái.
Cô gái nhìn thấy, lập tức không nín được, khóc òa. Cô lẻ loi một mình sống trong thành phố lớn, mệt mỏi làm việc kiếm tiền, tự mình gánh áp lực kinh tế, không có bố mẹ ở bên, không dám quấy rầy bạn bè, nhiều lúc muốn gục ngã lại không dám gục ngã, bởi vì không có một người nào có thể trợ giúp cuộc sống cho cô.
Nhưng đêm nay tăng ca mệt mỏi quay về nhà lại còn gặp phải chuyện cướp bóc, tinh thần hoảng sợ, mà không những tiền bị cướp còn bị kẻ kia ra tay đánh người, nhất thời tất cả áp lực và khổ sở đều tuôn trào.
Tô Chiết nhìn cô khóc đau đớn, trong lòng không đành, cầm khăn tay đưa cho cô: "Không sao rồi".
Quay đầu nhìn Diêm Quan Thương, chỉ thấy đối phương vẫn nhìn chằm chằm con dao gọt hoa quả dưới đất, sắc mặt đen sì đáng sợ.
Tô Chiết cùng Diêm Quan Thương đến đồn cảnh sát khai báo tình hình, gọi xe cho cô gái về nhà, lúc này mới rời đi.
Diêm Quan Thương để lái xe tiễn anh về trước, trên cả quãng đường hắn không nói một câu. Tô Chiết định nói gì đó nhưng chờ đến khi mở miệng ra anh lại cũng không biết mình nên nói lời gì.
Đêm khuya về nhà, Tô Chiết c0i quần áo đi vào phòng tắm, trong đầu rỗng tuếch, rõ ràng nỗi sợ hãi hôm nay vẫn còn. Anh không dám nghĩ nếu con dao kia đâm vào người anh thật, anh sẽ như thế nào, em trai và mẹ sẽ như thế nào.
Đồng thời anh cũng không ngờ Diêm Quan Thương sẽ tức giận đến thế.
Tô Chiết nhắm mắt lại ngã xuống giường, vẫn không thể quên nổi cảnh tượng ánh mắt hắn đầy tàn bạo, nhưng vẫn không cam lòng nghe lời hất kẻ trong tay ra.
Đến tận nửa đêm, Tô Chiết vẫn nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được.
Trái tim đập thình thịch có chút đau đớn bực bội, anh muốn chìm vào giấc ngủ nhưng nhịp tim cứ quanh quẩn bên tai, một tiếng lại một tiếng, không thể nào bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết đi làm như thường lệ, áo quần sạch sẽ gọn gàng, bình thản ung dung, dường như tất cả mọi thứ đều bình thường, nhưng trong túi áo lại có thêm một món gì đó.
Đợi lên đến tầng hai mươi hai, Tô Chiết cởi áo khoác ngoài ra, bắt đầu xử lý công việc. Đến giờ, anh đi vào trong phòng làm việc riêng cùng Diêm Quan Thương đối chiếu kiểm tra lịch trình.
Người đàn ông ngồi trên ghế ông chủ, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, Tô Chiết đặt bản báo cáo xuống bàn cho hắn.
Diêm Quan Thương: "Không còn việc gì thì ra ngoài đi".
Tô Chiết: "Có một chút chuyện".
Người đàn ông nâng mắt nhìn anh.
Tô Chiết lấy một túi kẹo Alpes ra khỏi túi áo của mình, đặt lên bàn làm việc. Diêm Quan Thương liếc mắt nhìn, không đợi hắn kịp mở miệng, hắn đã cảm giác được gò má của mình nóng lên.
Tô Chiết đưa tay đẩy đẩy mắt kính, sắc mặt không đổi: "Sếp Diêm, chuyện tối qua rất cảm ơn ngài".
Sau đó quay người ung dung ra khỏi văn phòng.
Cánh cửa đóng truyền tới tiếng vang, cả cơ thể Diêm Quan Thương đều cứng đờ ngồi im ở nơi đó, cảm xúc trên mặt vẫn còn. Sau đó, chỉ thấy người đàn ông cao gần một mét chín ấy ngồi trên ghế ông chủ, khuôn mặt đỏ bừng.
Diêm Quan Thương nâng tay che hàm dưới.
Mẹ nó, cậu ấy thực sự dám làm.
Giữa trưa, trong giờ nghỉ, Diêm Đông Lâm ăn cơm xong lên tầng tìm Diêm Quan Thương, định thương lượng cùng anh trai tăng tiền lương cho cậu, chứ ai đời chính cậu lại là người có tiền lương thấp nhất bộ phận bảo vệ.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng, cậu Diêm này là người thân của ông chủ lớn, thể nào cũng được đối xử khác biệt, không ngờ thật sự được đối xử khác biệt.
Tiền lương thấp hơn người khác tận năm trăm...
Diêm Đông Lâm tìm một vòng không thấy anh trai đâu, hỏi thư ký mới biết anh trai ra ngoài thương lượng hợp đồng, không biết bao giờ mới về.
Đã đi lên thì nghỉ trưa xong rồi xuống một thể, Diêm Đông Lâm thoải mái dễ chịu chui vào phòng làm việc của anh trai lăn lộn.
Khi Diêm Quan Thương trở về, giờ nghỉ trưa vẫn chưa hết. Hắn đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
Diêm Đông Lâm nghe thấy, vội vàng nghiêng đầu ra: "Anh!"
Chỉ thấy Diêm Đông Lâm đang ngồi bên bàn làm việc, trên mặt bàn la liệt vỏ kẹo.
Ánh mắt Diêm Quan Thương liếc qua, dừng trên túi kẹo Alpes đã bị bóc.
Diêm Đông Lâm đứng lên, bay về phía anh trai: "Anh, anh đã về rồi".
Diêm Quan Thương:...
Anh cái quái gì mà anh, tao là nguyên cáo của mày đấy.