Cô nhân viên mang theo sắc mặt hốt hoảng đứng trước cửa, thẻ nhân viên xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên cổ, bởi vì tối hôm qua uống rượu say sưa sáng nay dậy muộn nên còn chưa kịp trang điểm.
Cũng có thể nói, từ sau khi Tô Chiết nghỉ phép suốt nửa năm, cô căn bản chưa từng trang điểm buổi nào, mà hầu hết các nhân viên nữ trong công ty cũng không hề trang điểm, trừ người ở bên bộ phận quảng cáo.
Trong công ty không còn người nào đáng để họ trang điểm nữa, mặc dù các phòng ban vẫn còn vô số thẳng nam, rất nhiều là đằng khác, nhất là bộ phận công nghệ thông tin, nhưng những người đàn ông thối kia, người sau lại ăn nói thẳng đuột hơn người trước.
Trông thấy cô trang điểm, có chàng mở miệng nói rằng: "Miệng của cô dính sa tế kìa".
Đây là loại son môi đang mốt đấy, anh có hiểu không!
Nhưng trợ lý Tô hoàn toàn không giống như vậy, đó là người đàn ông hấp dẫn được cả công ty bỏ phiếu công nhận, vừa lịch sự vừa phong độ.
"Hôm nay cô rất xinh đẹp".
Câu nói này nghe qua thì rõ ràng kẻ nói chỉ mau mồm mau miệng, nhưng Tô Chiết nói ra lại chẳng phản cảm chút nào, đó là loại thưởng thức không hề có lòng riêng, mà sự thưởng thức này vô hình đem đến cho rất nhiều người tự tin và an ủi.
Cô nhân viên từ khi còn bé đã không được xem là người xuất sắc, thời kỳ đi học đại học từng stress vì ngoại hình của chính mình, vào công ty vẫn giữ nguyên diện mạo cắt tóc mái ngang trán. Thẳng cho đến một hôm trời nóng cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa lúc gặp được trợ lý Tô đi ngang qua trước mặt.
Lúc ấy cô còn không dám ngẩng đầu nhìn đối phương, từ lúc vào công ty đến giờ cô luôn coi anh là một hình tượng lấp lánh ánh sáng.
Tóc trước trán sau khi rửa mặt không cẩn thận bị dính nước ướt nhẹp, từng sợi từng sợi xiêu vẹo tựa như đám sâu dán trên vầng trán của cô, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Cô vốn tưởng rằng một người ở vị trí cao như trợ lý Tô sẽ không bao giờ nói chuyện với một nhân viên quèn, ai ngờ trong lúc cúi đầu trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc khăn tay.
Lần ấy cô hoảng sợ đến mức không nói nên lời, mà đối phương lại chỉ ôn tồn lễ độ mỉm cười: "Dùng đi".
Cô vội vàng cầm lấy khăn tay, định bụng vuốt đám tóc mái trên trán xuống.
"Thật ra cô không để tóc mái cũng rất đẹp".
Anh không hề phủ định bề ngoài của cô khi cô để tóc mái, mà đưa ra một khẳng định cho lựa chọn nằm giữa cả hai.
Đối phương chỉ nói chuyện với cô có mấy lời, nhưng trong lúc vô tình lại cho cô sự an ủi không người nào nói được, cũng khiến cô dũng cảm thay đổi rất nhiều.
Không phải cách tán tỉnh mập mờ của một chàng playboy, mà giống như một vị quân tử tao nhã lịch sự.
Sau khi Tô Chiết xin nghỉ, không biết bao nhiêu người trong công ty đã mất động lực đi làm.
Mà lúc này người đứng trong thang máy không phải ai khác, chính là trợ lý Tô mặt chuẩn dáng đẹp của các cô.
Anh tươi cười như gió xuân ấm áp, mắt kính viền bạc lộ rõ sự nhã nhặn thanh cao, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, âu phục màu xám trên người ngay cả một nếp nhăn cũng không có, tựa như con người của anh, vô cùng hoàn hảo.
Mắt thấy thang máy chuẩn bị khép lại một lần nữa, Tô Chiết giơ một tay giữ cửa thang máy, tươi cười với đối phương: "Không vào hả?"
Ôi chao~
Chính là cảm giác này!
Cô nhân viên mừng rỡ trong lòng, các chị em ơi tôi xin lỗi, cuộc gặp gỡ đầu tiên ngay ngày trợ lý Tô trở về đã là của tôi rồi.
Cửa thang máy khép lại, cô nhân viên lấy điện thoại di động ra, sau đó hơi nghiêng người, nhắn một tin vào trong nhóm chat dành cho riêng các nhân viên nữ.
"Chị em ơi, trợ lý Tô về rồi ha ha ha ha ha ha ha".
"Than ôi, lại có thêm một cô gái nữa phát điên".
"Nhìn đứa nhỏ bị áp lực quá kìa, ai rồi cũng sẽ tự lừa mình dối người thôi".
"Đừng nhắc nữa có được không, tôi sắp quên mất dáng vẻ trợ lý Tô mặc áo sơmi đeo cà vạt đi làm mất rồi, ôi trợ lý Tô mặt đẹp dáng chuẩn của tôi ơi".
"Chị, chị đang nói thật đấy hả? Mau mau đáp lời em đi!!!"
"Lầu trên là 0 sao lại dám trà trộn đến nơi này, nhanh thoát ra ngoài!"
"Chị, chị đang kỳ thị giới tính đấy!!!"
Cô nhân viên thấy không ai tin mình, đang ngẫm nghĩ có nên lén chụp một tấm ảnh của Tô Chiết hay không, nhưng chụp lén khi đối phương không hề hay biết không phải một việc làm tốt.
"Trợ lý Tô".
Tô Chiết quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
"À... đã lâu không gặp, mừng anh quay về".
"Cảm ơn".
"Trợ... trợ lý Tô".
"Ừ?"
"Hôm... hôm nay tôi không trang điểm, khiến anh chê cười rồi".
Sắc mặt Tô Chiết lộ rõ sự sững sờ.
Một giây sau, một đoạn ghi âm từ trên trời rớt xuống nhóm chat.
Âm thanh đó trầm thấp tựa như tiếng đàn cổ cất lên: "Hôm nay cô vẫn rất xinh đẹp".
"Tôi điên rồi hay người chị em ở trên biết giả giọng vậy?"
"Giọng nói có mấy phần giống Hoàn Hoàn là phúc của chị đấy".
"Có lý có lý, lại nói thêm, chị em này, cô lựa mấy lời không đứng đắn mà nói có được không, lời nghiêm chỉnh thế này tôi không thích".
"Nhưng có lẽ nào đây là trợ lý Tô thật không, tôi mới vào đến công ty, chú bảo vệ nói với tôi anh đẹp trai đã về".
"..."
"A a a a trợ lý Tô thực sự trở về rồi sao?!"
"Ôi đệt, hôm nay có ai mang đồ trang điểm không, nhanh nhanh cho tôi mượn với!!!"
"Người đến đâu rồi, đến đâu rồi, đã đi vào trong công ty chưa?!"
Thang máy lên tới tầng hai mươi hai, cửa thang máy mở, Tô Chiết cất bước ra ngoài.
Còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy cô thư ký nhỏ mới vào công ty hồi năm ngoái đang ôm một chồng tài liệu không biết liên quan đến việc gì, sắc mặt mỏi mệt đi về phía thang máy.
"Sao lại ôm nhiều đồ như vậy?"
Dưới hai mắt cô bé trũng sâu, xanh đen một mảng, nhìn qua đã biết không được nghỉ ngơi đầy đủ, cũng không nghe ra giọng nói của Tô Chiết: "Mấy vị sếp lớn trong hội đồng quản trị không tin cậu Diêm, họ nói rằng phần tài liệu nào cũng phải in cho họ một bản để họ xem xét".
Bởi vì việc này mà Ngụy Mẫn đã tranh chấp không ít lần với mấy lão già kia, nhưng đối phương luôn dùng thân phận của mình ép buộc, Diêm Đông Lâm cứ định lên tiếng giúp đỡ cô lại bị họ châm chọc lên án.
Ngay lúc cô thư ký nhỏ ôm tập tài liệu định đi vào bên trong thang máy, trên tay bỗng nhiên nhẹ bẫng, phần tài liệu rất nặng nề bị người đỡ hộ đi.
Sắc mặt Tô Chiết hơi khó coi, Diêm Đông Lâm tuy không dùng được, nhưng cậu ấy đang ngồi trên vị trí cao, nào có đạo lý để những lão già kia xem hết tất cả nội dung cùng quyết định của công ty?
Nói trắng ra, vị trí của Diêm Đông Lâm đang ngồi là vị trí có một không hai, là ông chủ lớn của công ty, cậu ấy có thể giao lưu trao đổi hỏi ý kiến, mệnh lệnh của người khác cậu ấy không cần phải nghe. Nhưng lão hổ Diêm Quan Thương không còn ở trong núi, mấy ông già này là khỉ đột lại đòi xưng vương.
Tài liệu trong tay bị lấy đi mất, cô thư ký nhỏ thẫn thờ, sau đó cô vội vàng xoay người, một giây sau dáng hình quen thuộc đột ngột đập vào mi mắt.
Người mới đến kia phong thái xuất sắc hơn người, nhanh chân sải bước đi về phòng thư ký.
"Trợ lý Tô..."
Tô Chiết đi thẳng vào trong phòng, ném tài liệu vào trong máy cắt giấy, "Rầm" một cái làm cho vô số ánh mắt tụ lại, ngay cả Ngụy Mẫn trước giờ luôn nghiêm túc làm việc cũng theo đó mà ngẩng đầu nhìn lên.
Ngụy Mẫn bật ra một câu th0 tục: "Móa nó, hôm qua uống hơi quá chén, hôm nay còn trông thấy cả Tô Chiết cơ này?"
Tô Chiết:...
Gần đây áp lực của Ngụy Mẫn quá lớn, mỗi ngày về nhà đều không thiếu được ít bia rượu.
"Chị Mẫn Mẫn, hình như không phải chị nhìn lầm đâu".
Một cô nhân viên nhỏ đứng ở bên, âm thanh mang theo run rẩy.
Con ngươi của Ngụy Mẫn co lại, bỗng nhiên đứng bật dậy.
"Tô Chiết!"
Tô Chiết nhìn cô: "Ừ?"
Ngụy Mẫn tiến lên, một đôi mắt không dám tin nhìn vào anh: "Cậu về rồi".
Tô Chiết vỗ vỗ vai cô: "Cậu vất vả rồi".
Hai mắt Ngụy Mẫn đỏ bừng: "Có nhớ mang ngô đến không?"
Tô Chiết:...
Sau khi Tô Chiết về công ty, anh vội vàng đến mức ba ngày không thể quay về nhà, phải ngủ lại trong công ty. Cùng lúc đó những vị già cả trong công ty không ngừng truyền lời đến, muốn dùng thân phận đè người, nhưng thái độ Tô Chiết quá mức quả quyết, không được chính là không được.
Diêm Đông Lâm có lòng tự trọng nhất quyết không muốn gọi cho anh trai, nhưng Tô Chiết lại có thể lấy danh nghĩa công việc gọi thẳng đến thông báo cho Diêm Quan Thương.
Mấy vị kia chạm phải vách tường, lại sợ Tô Chiết liên hệ Diêm Quan Thương thật, lập tức yên tĩnh hơn không ít.
Sau khi Tô Chiết rời khỏi nhà họ Diêm, bà Diêm đặt vé máy bay gần nhất bay về nước, dự định mấy hôm không còn hộ lý ở bên, bà sẽ chăm sóc cho Diêm Quan Thương.
Mà trong ba ngày này, Diêm Quan Thương đã vô số lần hỏi thăm đóa hoa kia đã khô héo chưa, người giúp việc trong nhà nghe mà tai sắp mọc cả kén.
Ba ngày kỳ nghỉ kết thúc, không thấy cậu hộ lý nhỏ quay về, gương mặt của Diêm Quan Thương vẫn y nguyên cái mặt thối. Người đi không quay lại làm cho bầu không khí trong nhà áp lực nặng nề, trong lúc nhất thời không có một ai dám nói chuyện với hắn.
Tính cách xấu được hình thành từ khi còn bé hiện rõ lên trên khuôn mặt, nhưng không thể phủ nhận, hắn nhớ người đến vội vàng rồi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ không biết đối phương đang làm những gì, đã về đến nhà hay chưa, đã đặt vé máy bay quay lại rồi chứ, trên đường có thuận lợi không, người nhát gan như vậy không biết có bị ai bắt nạt.
Vừa nghĩ tới đó, Diêm Quan Thương đã lo lắng không thôi.
Mà lúc này trợ lý Tô nhát gan đang ở trong công ty vung đao dẹp yên loạn lạc.
Sau khi cậu hộ lý nhỏ rời đi, Diêm Quan Thương luôn cảm thấy cuộc sống của mình dường như đã thiếu mất một thứ gì đó. Hắn không thể nói được ra, nhưng rõ ràng hắn cảm thấy bản thân đang cực kỳ trống rỗng, tựa như trong lòng hắn có một hang động đen ngòm không đáy, cho dù hắn ném vào nhiều thế nào, cũng không tài nào lấp đầy được nó.
Ngay lúc Diêm Quan Thương ngồi phơi nắng cùng với Golden, chuông cửa bỗng vang lên, một người một chó đồng thời đứng dậy, nhưng một giây sau tiếng truyền tới lại là giọng nói của mẹ Diêm.
"Quan Thương, mẹ đến rồi đây!"
Sắc mặt Diêm Quan Thương có một thoáng hiện lên nỗi thất vọng, mẹ Diêm xụ mặt phê bình: "Thằng con bất hiếu, không chào mừng mẹ hả".
Diêm Quan Thương:...
Mẹ Diêm ngồi xuống, ngó trái ngó phải đánh giá con trai: "Mẹ nghe nói mắt con sắp khỏi".
Diêm Quan Thương không mặn không nhạt đáp lời.
"Giai đoạn tới không có hộ lý bên người, mẹ sẽ chăm sóc cho con nhé".
Đại sư tính toán chuẩn quá, mẹ Diêm vui vẻ trong lòng. Khoảng thời gian này bà đau lòng cho hai đứa con đau không chịu nổi, muốn trở về mấy lần nhưng chồng cứ ngăn cản. Ông ấy nói lần này Diêm Quan Thương xảy ra chuyện cũng coi như cho cả hai cậu con trai cùng lịch kiếp một lần.
Sau đó mỗi lần bà hỏi han đến chuyện hai mắt của Diêm Quan Thương và tình trạng của Diêm Đông Lâm, tuy trong lòng bà vẫn không khỏi khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu quá độ, bởi vì hai đứa nó không thể chết được, chuyện quan trọng nhất trên đời là niềm vui của chính mình cơ.
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Ý mẹ là sao?"
Mẹ Diêm ăn ngay nói thật: "Hợp đồng hộ lý hết hạn rồi, cậu ấy sẽ không đến nữa".
"Cái gì?" Giọng nói trầm thấp của Diêm Quan Thương đầy ngạc nhiên, hắn nghi ngờ tai mình đã nghe nhầm.
"Cậu ấy không quay lại nữa?"
Mẹ Diêm khẽ gật đầu, còn không quên giúp Tô Chiết giải quyết tốt hậu quả, "Đứa nhỏ kia còn không nỡ".
Sau đó bà liếc nhìn Diêm Quan Thương: "Con cũng không nỡ à?"
Bàn tay Diêm Quan Thương siết chặt thành nắm đấm, cắn răng mở miệng: "Không ạ".
Hiện giờ hắn vô cùng phẫn nộ, là sự phẫn nộ vì không cam lòng sau khi bị lừa gạt, mấy ngày nay hắn luôn ngóng trông người quay trở về, thậm chí... Thậm chí hắn còn không để ai tưới nước cho hoa cả.
Mà đối phương lại bỏ đi, ngay cả một lời cũng không nói cùng hắn.
Sao cậu ấy dám!
Trước khi đi cậu hộ lý nhỏ còn dỗ ngon dỗ ngọt.
Bây giờ lại nói với hắn cậu ấy sẽ không trở về?!
Cứ đi thẳng như vậy? Hắn biết trong lòng cậu hộ lý nhỏ có hắn, những hành động thân mật của cậu ấy trong thời gian qua hắn không hề kháng cự, sợ cậu hộ lý nhỏ đau lòng, cảm thấy mình làm vậy là đang từ chối cậu ấy.
Trước kia vì thái độ xấu của hắn mà đối phương cho rằng hắn không thích người ta, bảo rằng chờ hai mắt hắn khỏi sẽ rời nhà.
Lúc ấy hắn nghe xong chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp chặt. Hắn thay đổi thái độ đối xử, trước khi đi đối phương còn hứa chờ hoa héo rồi sẽ quay về, nói rằng sẽ nhớ hắn.
Đầu óc Diêm Quan Thương trống rỗng, muốn nhớ lại thật nhiều, nhưng ngay cả dáng hình người ta thế nào hắn cũng chưa từng thấy.
Cảm giác bất lực ùa tới, tại sao cậu ấy phải đi?
Tại sao cậu ấy dám đi, thậm chí không nói gì đã ra đi không một lời từ biệt.
Một cậu hộ lý nhỏ khăng khăng muốn rời bỏ, hắn còn có thể giam cậu ấy lại trong nhà sao? Chỉ cần cậu ấy nói, cho dù không muốn hắn vẫn sẽ thả người, nhưng đối phương lại cho hắn cảm giác cậu ấy đang trốn hắn.
Diêm Quan Thương nghĩ mãi không ra tại sao đối phương không nói cùng hắn, thậm chí còn chẳng để lại điềm báo trước nào.
Vậy khoảng thời gian trước đây của hai người bọn họ tính là gì, đóa hoa kia lại tính là gì?
Hắn không ngờ cậu hộ lý nhỏ lại nhẫn tâm đến vậy, cứ thế rời đi, một lời cũng không nói cùng hắn.
Mẹ Diêm nhìn con trai, không ngờ con trai lại phản ứng dữ dội đến vậy, trong lòng bỗng nhiên hiện lên suy đoán: "Quan Thương, con... con thích cậu hộ lý đó hả?"
"Sao có thể".
Người đàn ông mở miệng phủ nhận, mẹ Diêm chần chờ, vừa rồi bà còn tưởng Tô Chiết chính là tình kiếp mà đại sư nói cơ đấy. Cái chuyện yêu đương này bà rất thoải mái, giới tính thế nào không quan trọng, quan trọng nhất là tấm lòng, dù sao đất nước đã chấp nhận, tại sao bà lại cố chấp không buông.
Nếu quả thật đứa bé kia là Tô Chiết thì bà thấy rất ổn, tướng mạo nhìn qua đã khiến người ta thoải mái rồi, nếu sau này để người rơi vào tay kẻ khác, chi bằng cho thằng con bà chiếm được món hời.
Nhưng nghe con trai phủ định, bà Diêm cũng hơi bất ngờ: "Thật hả?"
Bà thực sự đã cho rằng tình kiếp của Diêm Quan Thương là Tô Chiết.
"Không thì thế nào?" Diêm Quan Thương đen mặt: "Cậu ấy chỉ là một cậu hộ lý nhỏ thôi mà, có gì tốt để thích. Ai sẽ đi thích loại người như cậu ấy đây, bình thường nói chuyện dễ nghe, làm việc gì cũng ổn thỏa, mọi mặt đều suy xét đủ, cẩn thận quan tâm, còn biết chăm sóc người khác. Nói năng lịch sự có tình yêu thương, có ơn biết báo đáp, không có lòng riêng, ngây thơ hoạt bát, thỉnh thoảng còn biết xuống bếp nấu cơm. Có gì đáng để con thích chứ?"
Bà Diêm:...
Diêm Quan Thương: "Mẹ suy nghĩ nhiều rồi".
Bà Diêm:...
Là mẹ nghĩ ít quá.