Diêm Đông Lâm nghe thấy anh trai mình nói về, toàn bộ bả vai bắt đầu dùng sức, học theo Tô Chiết, bóp giọng: "Được, anh ơi, chúng ta đi thôi~"
Nói xong, cậu bắt đầu mở rộng bước chân tiến về phía trước. Ai ngờ Diêm Quan Thương vẫn ngồi im ở đó, cánh tay còn thu lực lại kẹp cổ cậu đến suýt chết.
"A... a... a... ộp... ộp... ộp..."
Thấy sắc mặt cậu dần đỏ lên, Tô Chiết bước đến giải cứu cậu ra: "Không sao chứ".
Diêm Đông Lâm há mồm thở d0c, vừa rồi hình như cậu đã phảng phất trông thấy được Nam Thiên Môn. Cậu thực sự không ngờ anh trai cậu sẽ sử dụng sức mạnh lớn như thế với cậu, định nói câu gì đó nhưng cuống họng đau nhức đến độ không phát ra được âm thanh: "Khụ khụ... cổ họng của em, giọng nói... bảo bối xinh đẹp của em..."
Tô Chiết:...
Tô Chiết cầm một chai nước đưa cho cậu, thấy cổ họng cậu không thoải mái nên bảo cậu uống một ngụm nước xuống cho xuôi, "Vừa rồi cậu kêu lên kỳ quái quá".
"Đó không phải tiếng kêu", vẻ mặt Diêm Đông Lâm thâm trầm: "Đó là giãy giụa trước khi hấp hối".
"Ban nãy em định học cách bóp giọng của anh".
Tô Chiết nhìn cậu, định mở miệng nói gì. Một giây sau, Diêm Đông Lâm đã tiếp tục: "Không ngờ anh trai em lại ra tay giúp em bóp đúng chuẩn".
Tô Chiết:...
Anh trai cậu dùng cánh tay đó bóp giọng, giọng cậu hiện giờ thành giọng được bóp thật rồi.
Bình tĩnh lại một hồi, Diêm Đông Lâm lần nữa nhìn về phía Diêm Quan Thương, đã học được cách thông minh hơn: "Lần này anh mở miệng đi".
Tô Chiết thở ra một hơi, cúi xuống nói bên tai người: "Cậu chủ".
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt ngồi đó lập tức có phản ứng, giọng nói trầm thấp hấp dẫn truyền ra: "Ừ?"
Tô Chiết nhẹ nhàng chạm tay vào vai hắn: "Ngài không định về ạ?"
Nghe thấy đối phương muốn về nhà, Diêm Quan Thương bắt đầu có hành động: "Về".
Tô Chiết vừa định đỡ người đi, ai ngờ giây tiếp theo Diêm Quan Thương đã cầm lấy cái tay đang đặt lên vai mình.
Bàn tay Tô Chiết là bàn tay đúng tiêu chuẩn bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, lại bởi vì thuở thiếu thời từng làm công việc nặng nhọc, sờ vào sẽ thấy hơi thô ráp, sờ kỹ còn cảm nhận được làn da trong lòng bàn tay dày hơn người bình thường một chút.
Một bàn tay to của Diêm Quan Thương giữ chặt bàn tay trên vai mình, sau đó kéo người vào gần hơn chút. Diêm Quan Thương sức lớn, uống rượu vào càng không biết nặng nhẹ, Tô Chiết bị hắn kéo lảo đảo hai bước, miễn cưỡng lắm mới ổn định được cơ thể của mình. Từ đầu đến cuối Diêm Quan Thương vẫn luôn bọc kín tay của anh, sau đó bắt đầu ma sát x0a nắn lòng bàn tay, mi mày sắc bén rõ nét lộ ra vẻ phong lưu vui sướng, rũ mắt nhìn bàn tay, phối hợp với gương mặt đểu giả còn đang say rượu, không khỏi mang đến một sắc thái khác thường, người không biết còn tưởng hắn đang kiếm tìm đối tượng tình một đêm.
Diêm Đông Lâm trông thấy một màn này, da gà bị dọa nổi rần rần, đây là thứ cậu có thể nhìn hả?
Diêm Đông Lâm toàn thân đầy chính nghĩa: "Anh, anh đang làm gì thế?!"
Diêm Quan Thương hiện giờ chẳng phân biệt được người nào, âm thanh ngăn cản truyền vào tai, hắn thuận theo phương hướng lạnh lùng liếc qua một chút. Con ngươi sâu thẳm mang theo men say dọa cho Diêm Đông Lâm đang định lại gần rụt cổ, lập tức dừng chân.
Anh nói sớm với em anh muốn sờ tay người ta, thế thì em sẽ không ngó đến...
Nhưng bây giờ trông thấy hết rồi, không thể giả mù được, Diêm Đông Lâm hơi khó xử nhìn Tô Chiết: "Trợ lý Tô..."
Trên mặt Tô Chiết không hiện nhiều cảm xúc, nhanh chóng giải quyết công việc chung: "Trước hết cứ đưa sếp Diêm đến khách sạn đã".
Diêm Đông Lâm gật đầu: "Được".
Tô Chiết định rút tay ra, nhưng đối phương nắm quá chặt, sức lực lớn tựa như hai bàn tay ban đầu vốn mọc ra từ cùng một chỗ.
Tô Chiết: "Cậu chủ, ngài làm tôi đau".
Tiếng nói mang theo oán giận, dường như nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì người ta sẽ không cho hắn nắm nữa.
Diêm Quan Thương đau lòng, sức trong tay giảm xuống, nhưng vừa mới buông lỏng, bàn tay người ta đã rút ra ngoài.
"Tôi không cần ngài dắt tay".
"Đặc Luân Tô..." Giọng của Diêm Quan Thương mang theo men say, nghe lời đối phương nói, hắn hơi giận chính mình trước đó không cẩn thận.
Hắn nghĩ hắn làm đau cậu ấy rồi, cậu ấy không cho hắn nắm tay nữa, mà trong lúc này rượu bốc lên não, hắn không biết nên làm thế nào dỗ dành người ta.
Dỗ dành để người ta cho hắn nắm tay thêm cái nữa.
"Đặt tay ngài lên vai tôi nào".
Diêm Quan Thương nghe xong, sắc đỏ nhạt trên mặt hơi đậm thêm, không ngờ một giây trước người còn đang giận hắn, một giây sau đã cho hắn đặt tay lên vai.
Nhưng hành động ấy hơi thân mật quá, Diêm Quan Thương không thích tiếp xúc thân mật, hơi do dự.
Tô Chiết cúi người, ánh mắt người đàn ông vừa vặn rơi vào cổ áo của anh. Thứ tràn vào trong mắt hắn là nút thắt cà vạt tỉ mỉ cẩn thận cùng với cần cổ thon dài, "Bên ngoài lạnh quá, ngài ủ ấm giúp tôi nhé".
Diêm Quan Thương cắn răng, khóe miệng nhếch lên nét cười tàn nhẫn.
Mẹ nó, người này thực con mẹ nó khiến hắn thương.
Thấy hắn không còn từ chối, Tô Chiết mặt không đổi sắc đặt cánh tay hắn lên vai mình, sau đó liếc mắt với Diêm Đông Lâm một cái, cậu chàng lập tức hiểu ý, đến đỡ một bên khác của Diêm Quan Thương.
Lần này đối phương cố ý phối hợp, rất nhanh cả ba người đã đứng dậy được.
Ai ngờ còn chưa cất bước, Tô Chiết liền cảm thấy đầu vai nhẹ nhàng truyền tới chút sức lực, cánh tay vốn đang vòng hờ luồn từ sau lưng anh đến tận bờ vai, bàn tay to nắm lấy bả vai của anh, kéo anh vào trong l0ng nguc.
Còn chưa kịp tránh đi, Tô Chiết đã bị người ta mạnh mẽ kéo thẳng vào trong l0ng nguc rắn chắc.
Trong đầu Diêm Quan Thương hiện giờ tràn đầy suy nghĩ cậu hộ lý nhỏ bị lạnh rồi, thế nên cho dù hắn không thích tiếp xúc thân thể nhưng hắn chẳng nỡ để người ta bị lạnh một chút nào.
Lỡ đâu bị nhiễm lạnh sinh bệnh thì sao.
Tô Chiết đang định giãy ra, bên tai lại vang lên tiếng lẩm bẩm: "Yên tâm, lần này không để cậu bị lạnh nữa".
Câu nói này tùy ý lại rất phô trương, giống như một một cậu thiếu gia ăn chơi đang trêu chọc người tình nhỏ của mình, men say theo hơi thở nóng bỏng thổi vào vai vào cổ, khoảng cách gần như sắp dán vào nhau.
Diêm Quan Thương ôm người trong lòng, phần lực Tô Chiết đang đỡ theo đó biến mất, toàn bộ sức nặng cơ thể của hắn trong khoảnh khắc đổ nhào xuống người Diêm Đông Lâm.
Diêm Đông Lâm học tư thế đỡ anh trai mình từ Tô Chiết, định cả ba cùng nhau đi ra ngoài, cậu đã nhấc một chân tiến về phía trước lại đột ngột phát hiện trọng lượng trên vai mình nặng nề hơn trước đó không ít.
Hai chân cậu phát run, không hiểu đây là tình huống gì. Diêm Đông Lâm gắng sức cắn răng: "Sao lại không đi nữa vậy?"
Nhanh lên! Cậu sắp không kiên trì được nữa rồi!
Nói xong cậu quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy anh trai cậu đang ôm người nói chuyện yêu đương.
Diêm Đông Lâm:...
Diêm Đông Lâm đỡ anh trai, anh trai lại đi ôm Tô Chiết.
Tổng kết lại, cái nhà này không có cậu không được.
Diêm Đông Lâm lúc này không khác gì một kẻ oan khuất ngập đầu, bộ phim ba người chỉ không có tên mình cậu.
Không có gì đâu, kẻ hèn này chỉ là một người bảo vệ cho tình yêu thôi mà.
Cậu còn có thể làm sao, tình duyên của anh trai mỏng manh quá đỗi, có thể nói lời yêu đương thì cứ để anh ấy nói thôi. Thế là Diêm Đông Lâm gắng sức đỡ anh trai, anh trai cậu ôm Tô Chiết, ba người bắt đầu lết ra ngoài.
Vất vả lắm mới đến được gian phòng trong khách sạn, Diêm Đông Lâm ráng một hơi cuối cùng thả anh trai xuống giường.
Diêm Quan Thương đổ xuống vẫn chưa chịu buông tay, kéo theo cả Tô Chiết ngã xuống.
"Còn lạnh không?"
Bàn tay to ôm lấy thân người, Tô Chiết muốn đứng lên, giơ tay đẩy lên l0ng nguc hắn: "Không lạnh nữa rồi".
Diêm Quan Thương nắm chặt tay anh lại: "Sao tay cậu lại lạnh thế này?"
Tô Chiết rũ mắt nhìn hắn, biểu cảm trên mặt không hề bối rối vì động tác người kia: "Nếu ngài không uống rượu nhiều như vậy, chúng ta không trở về muộn như vậy thì tay tôi đã không lạnh".
Diêm Quan Thương cảm nhận được khó chịu của đối phương: "Giận rồi à?"
Tô Chiết lặng lẽ nhìn hắn: "Không giận".
Diêm Quan Thương nghe hiểu, mở miệng dỗ dành: "Lần sau không uống nữa".
Tô Chiết mặt không đổi sắc: "Đó là chuyện riêng của ngài".
Trước đó trong tiệc rượu anh đã từng khuyên, nhưng Diêm Quan Thương bỏ ngoài tai. Hiện giờ thân phận của anh là hộ lý, đối phương lại ngoan ngoãn phục tùng.
Cuối cùng Tô Chiết đã hiểu cảm giác mất thăng bằng lúc trước là ở đâu, chẳng qua nửa năm vừa rồi anh đã hình thành thói quen, cơ thể và ý thức cho rằng Diêm Quan Thương sẽ nghe lời anh, thuận theo anh.
Cho nên khi đối phương phản bác anh, lòng anh mới sinh ra cảm giác mất thăng bằng, mà sự không cam lòng khó chịu trong bữa tiệc rượu ban nãy cũng chính vì lẽ vậy.
Giống như một người nuôi dưỡng con một chó, mới rời đi mấy ngày, con chó đã không còn nghe lời người nuôi nó nữa.
Tô Chiết rút tay ra ngồi dậy, Diêm Đông Lâm đi vào phòng tắm định lấy khăn mặt lau qua cho anh trai.
Ban nãy Diêm Quan Thương dùng sức, áo sơ mi trên người Tô Chiết xuất hiện nếp nhăn.
Nhiệt độ trong tay biến mất, Diêm Quan Thương nhíu mày, cất tiếng dỗ dành người: "Nếu cậu không thích, lần sau tôi sẽ không uống nữa."
Tô Chiết không nhìn hắn: "Ngài không cần phải quan tâm tôi có thích hay không".
"Dù sao tôi khuyên ngài, ngài cũng không nghe".
Diêm Quan Thương cảm thấy câu này của đối phương không đúng: "Sao lại không nghe?"
Tô Chiết xuất phát từ tâm lý trả thù: "Tôi bảo ngài uống ít đi, ngài có nghe lời tôi đâu".
"Còn..."
"Còn thế nào?"
Tô Chiết liếc hắn một cái: "Còn hung dữ với tôi nữa".
Diêm Quan Thương khẽ giật mình, vô thức mở miệng: "Tôi không nên đối xử với cậu như vậy".
"Tôi thấy ngài chỉ muốn hung dữ với tôi thôi".
"Đau lòng rồi hả?"
Diêm Quan Thương ngồi dậy, kéo người lại gần. Tuy đầu óc của hắn phản ứng không kịp nhưng hắn đại khái đoán ra được hắn đã nói chuyện không biết nặng nhẹ dọa người ta rồi. Diêm Quan Thương sờ tay người: "Sau này không uống nữa, cũng không hung dữ với cậu".
Tô Chiết rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống: "Thật?"
Hiện giờ đối phương nói gì, Diêm Quan Thương cũng nghe theo: "Thật".
"Tôi không tin".
Diêm Quan Thương nghe lời người ta đáp, lòng ngứa ngáy, tựa như mối quan hệ của hai người họ đã thân mật lắm rồi, người ta đang giận dỗi với hắn. Hắn vô thức kéo người vào gần, yết hầu nhấp nhô: "Sẽ không còn lần sau nữa".
Tô Chiết cố ý thuận theo sức hắn tiến lại gần, sau đó anh cúi người, con ngươi lạnh nhạt nhìn Diêm Quan Thương, rút bàn tay vốn đang bị hắn nắm ra, chỉ để lại một ngón cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, không nói lời nào.
Diêm Quan Thương chờ đợi, vô cùng lo lắng. Tô Chiết cứ vậy cố ý bắt hắn chờ.
Diêm Quan Thương để mặc người trêu chọc lòng bàn tay mình, sau đó bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì đó.
"Lỡ như có thì thế nào?"
"Không đâu, tôi thích cậu, tôi không nỡ".
Tô Chiết nghe xong, sững người, trong lúc nhất thời anh không xác định được mình vừa nghe thấy cái gì: "Gì cơ?"
Vừa dứt lời, cổ tay lập tức truyền tới sức lực, Tô Chiết không chú ý ngã thẳng vào cơ thể người kia.
Chờ khi Diêm Đông Lâm cầm khăn ướt đi ra, cậu liền chứng kiến cảnh tượng hai người song song ngã xuống giường, chân tay Tô Chiết rõ ràng đang giãy dụa.
Đầu Diêm Đông Lâm nổ ầm một tiếng, vội vàng lôi người từ trong ngực anh trai mình ra: "Anh anh anh anh anh..."
Trong lúc nhất thời cơn nói lắp không thể phanh lại, mà mới nhìn sang Tô Chiết, cậu đã phát hiện phần môi dưới gần bên khóe miệng của anh đang chảy máu.
Diêm Đông Lâm che miệng: "Ôi chao".
Tô Chiết:...
Tô Chiết giơ tay chạm vào, nhìn máu trên đầu ngón tay của mình, vừa rồi lúc ngã xuống anh không cẩn thận đập vào răng của Diêm Quan Thương.
Anh giải thích đơn giản: "Đừng suy nghĩ nhiều".
Diêm Đông Lâm thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng anh trai định ép buộc trợ lý Tô cơ đấy.
Quay đầu nhìn lại, Diêm Quan Thương đã sớm ngủ say.
Tô Chiết sửa sang lại áo quần: "Sáng sớm mai anh trai cậu tỉnh, đã biết phải nói thế nào chưa?"
Diêm Đông Lâm: "Biết."
"Hôm qua về thế nào?"
"Em và trợ lý Tô đưa anh về".
"Hộ lý đâu?"
"Anh, anh nằm mơ hả, hộ lý ở chỗ nào cơ?"
Tô Chiết nghe xong hết sức hài lòng, "Không tồi, có tiến bộ".
Nói rồi lấy kẹo trong túi ra vất cho Diêm Đông Lâm: "Ngủ ngon".
Nhìn bóng lưng rời đi, thần kinh căng thẳng của Diêm Đông Lâm cuối cùng cũng thả lỏng.
Sáng sớm hôm sau Diêm Quan Thương tỉnh giấc chỉ cảm thấy đau đầu. Hắn nhìn trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, ngồi dậy, con ngươi đen như mực đảo quanh một vòng. Diêm Đông Lâm cũng mới từ phòng bên dậy sang bên này tìm anh trai mình, thấy anh trai tỉnh rồi, cậu bắt đầu hồi tưởng lại cuộc đối thoại hôm qua đã nghĩ sẵn cùng Tô Chiết.
Diêm Quan Thương co đôi chân dài, ngồi trên giường, "Mấy giờ rồi?"
Diêm Đông Lâm trợn tròn mắt: "Anh, anh không hỏi tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"
Diêm Quan Thương nhìn cậu, đầu không nhớ nổi ký ức say rượu tối hôm qua: "Xảy ra chuyện gì?"
Xem ra anh trai không nhớ gì thật: "Không có gì, anh say rượu, em với trợ lý Tô đỡ anh trở về".
Diêm Quan Thương đáp ừ, bày tỏ đã biết. Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm, sau đó nhờ người mang quần áo đến, hai anh em về công ty.
Chu Trạch Tường đến tìm Diêm Quan Thương vì vấn đề hợp tác, thấy người còn chưa đến, ngồi trong phòng nghỉ chờ. Tô Chiết pha cà phê cho cậu ta.
Chu Trạch Tường tinh mắt: "Miệng cậu sao vậy?"
Tô Chiết mặt không đổi sắc: "Bị chó trong nhà cắn".
Chu Trạch Tường: "Con chó này lợi hại ghê, nhảy cao dữ vậy".
Tô Chiết:...