• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng là xứng đôi!"
***
Nàng không nhớ mình ngủ thiếp tự lúc nào, nhưng tỉnh dậy cũng rất đột ngột.
Thuấn Âm mở mắt, đập vào mắt là tấm chăn nhàu nhĩ cùng nệm lót xộc xệch, ngoài kia trời đã sáng bừng.
Bờ vai trần thấm lạnh nhưng phần hông lại nóng hổi, một cánh tay đang vắt vẻo nơi đó.
Nàng nghiêng đầu nhìn, cánh tay rắn rỏi của người đàn ông ôm quanh eo nàng, nước da sẫm hơn nàng, hội tụ sức mạnh kéo cung bắn tên.
Là cánh tay của Mục Trường Châu.

Không ngờ chàng vẫn chưa đi.
Thuấn Âm mím môi vô thức thở nhẹ, xoay mặt vào trong không nhúc nhích.
Đột nhiên sau lưng động đậy, rồi một luồng nhiệt bao phủ lưng nàng – chàng nhích người đến gần.
Thuấn Âm giật mình, thì ra chàng đã tỉnh, ngay sau đó vành tai nóng lên, hơi thở của chàng lướt qua.
"Tỉnh rồi à?" Giọng nhuốm âm khàn của buổi sớm mai.
Thuấn Âm không nhắm mắt nhưng cũng chẳng trả lời, giả vờ còn đang ngủ.
Mục Trường Châu bật cười, tiếng cười trầm đục không nghe ra ý tứ cảm xúc, hơi thở lại lướt qua, chàng tiến tới gần bên tai: "Tuy trong mắt Âm nương chỉ có trách nhiệm, nhưng cơ thể lại rất hợp với ta."
"..." Tim Thuấn Âm bỗng đập nhanh thình thịch, nhiệt lan từ sau tai đến trên lưng.
Bỗng chàng ôm siết eo nàng rồi rút tay về, đứng dậy xuống giường.
Sau lưng trống trơn, có tiếng sột soạt mặc y phục và sau đó là tiếng bước chân rời đi, cuối cùng căn phòng lại chìm trong yên tĩnh.
Thuấn Âm lật người nhìn ra cửa, lồ ng ngực hãy còn nhấp nhô, dẫu không muốn thừa nhận song trong đầu đã vô thức nhớ lại tối qua, nguyên một buổi tối, dù không nhìn thẳng nhưng cơ thể quyện nhau không kẽ hở.


Nàng càng nghĩ hơi thở càng dồn dập, thậm chí đáy lòng còn mơ hồ có cảm giác rằng chàng nói đúng quá...
Nàng ngồi bật dậy, duỗi tay quơ lấy bộ đồ trên giá, mọi suy nghĩ lập tức bị xua tan, nàng hít sâu rồi thở hắt ra, vội vã xuống giường.
Chừng hai khắc sau, Thắng Vũ đứng ngoài gõ cửa: "Phu nhân."
Thuấn Âm đã bận đồ xong xuôi, buộc lỏng mái tóc, ngồi trước bàn trang điểm soi môi qua gương đồng, môi dưới hơi sưng do Mục Trường Châu cắn vào tối qua, cũng may không bị rách.
Nàng xốc lại tinh thần, khép vạt áo, đứng dậy đi ra mở cửa rồi nhanh chóng xoay người.
Thắng Vũ cùng một thị nữ bưng nước nóng cùng bữa sáng đến, đứng cạnh cửa thưa: "Mời phu nhân rửa mặt dùng bữa."
Nghe nàng nhắc dùng bữa, Thuấn Âm mới sực nhớ mình vẫn chưa ăn uống gì từ tối qua khi về phòng cho đến giờ, hai bên má bất giác nóng phừng, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói: "Để đó đi, không có chuyện gì đừng tới làm phiền." Nói đoạn, nàng xoay người đứng trước bàn cầm lấy cuộn giấy trong tay nải.
Thắng Vũ nhìn nàng, thấy nàng có vẻ bận thì không dám quấy rầy, cũng không nói thực ra chính Quân tư gọi mình đến hầu hạ.
Trước khi rời phủ, Quân tư cứ luôn sa sầm lạnh mặt, vừa tới hành lang ở tiền viên thì dừng bước, gọi các nàng lập tức đến phục vụ phu nhân.
Thuấn Âm thấy nàng còn đứng đó, bèn mở miệng: "Đi đi, cũng đừng để người khác tới làm phiền."
Thắng Vũ nhanh nhảu dạ vâng, nhìn nàng một lần nữa, cảm thấy hình như hôm nay phu nhân có gì đó khang khác, song nàng cũng chỉ đưa đồ vào rồi vội vã lui xuống, còn thức thời khép cửa lại.
Thấy không còn ai, Thuấn Âm mới buông tay, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay đầu cầm lấy cuộn giấy mà tối qua Mục Trường Châu ném lên giường xếp chung với đống giấy trên bàn, sau đó ngồi xuống, lấy sổ ra.
Nàng còn chính sự phải lo liệu, chớ suy nghĩ lung tung...
Khi Phong Vô Tật đến hậu viện thì trời đã nhá nhem.
Cậu đã giải xong tất cả mật mã phòng ngự trên tờ giấy dó mà Thuấn Âm đưa cho, nhưng vì tính thận trọng nên không định viết tại đây, chỉ đợi Thuấn Âm sắp xếp xong tình hình còn lại là coi như hoàn thành.
Sự tình có bước tiến lớn nên đâm ra tâm trạng cũng thả lỏng hẳn, cậu nhấc chân đi về đông phòng, đứng trên hành lang toan gọi "a tỉ" thì lại thấy cửa phòng đóng kín, bốn bề vắng tanh như chợ triều, chỉ có Thắng Vũ đứng chờ hầu bên cột trụ, cậu bèn đi tới hỏi: "A tỉ ta không ở đây hả?"
Thắng Vũ cúi đầu đáp: "Phu nhân đang bận trong phòng, không cho phép làm phiền."
Phong Vô Tật hỏi: "Bao lâu rồi?"
"Từ sáng cho đến giờ ạ."
"..." Phong Vô Tật không khỏi liếc nhìn cửa phòng, lâu đến thế á?

Đương lấy làm lạ thì cửa phòng bị kéo ra.

Bóng dáng Thuấn Âm chỉ xuất hiện ở cửa một lúc rồi quay vào, nói với cậu: "Vào đi."
Thắng Vũ khom người lui xuống.

Phong Vô Tật vội nhấc chân tiến vào.
Thuấn Âm ngồi xuống bàn, một tay cầm bút, rèm mi rũ nhẹ che đôi mắt như đang trầm tư nghĩ ngợi, trước mắt trải một tờ giấy dó, bên trên chi chít những mật ngữ ghi chép vừa ngắn vừa rời rạc.
Phong Vô Tật lại gần nhìn kĩ, ngạc nhiên nói: "A tỉ làm gì mà nhốt mình trong phòng cả ngày vậy?"
Thuấn Âm đóng cửa là bởi không muốn để ai biết nàng đang xem bản đồ biên phòng.

Nàng dùng trọn một ngày hôm nay để xem hết số bản đồ Mục Trường Châu đưa, nay gom lại đặt trên giường, tờ giấy trước mặt ghi lại những điểm quan trọng phải nhớ bằng mật ngữ, nàng đẩy tới, nói với cậu: "Ghi nhớ tất cả chỗ này đi."
Phong Vô Tật đưa tay cầm lấy, phát hiện không chỉ có một tờ, cậu lật xem, mà là một xấp nhỏ.

Phong Vô Tật nhìn mặt nàng, nhích lại gần hơn, hạ giọng thì thào: "Tỉ ghi nhớ nhiều thứ một lúc như thế có ổn không đó?"
"Chỉ là tình hình khái quát chứ cũng không phải chi tiết, không sao." Thuấn Âm điềm tĩnh đáp, "Dù gì đệ cũng sắp đi, tỉ cố gắng sắp xếp lại trước khi đệ lên đường để đệ có thể cầm về luôn."
Đồng thời cũng giúp nàng có chuyện mà tập trung.
"Nào có vội vã thế." Phong Vô Tật cảm thấy nàng hôm nay rất lạ nhưng không biết lạ ở điểm nào, cậu nhíu mày quan sát, chợt nhìn vào môi nàng, "Miệng a tỉ bị gì thế?"
Thuấn Âm cúi đầu né tránh tầm mắt cậu: "Cầm đi đi, tỉ còn đang bận."
"..." Phong Vô Tật không thể nhìn thêm, đành cuộn mấy tờ giấy lại cẩn thận cất vào trong áo, đi một bước quay đầu ba lần, bụng nghĩ, hôm nay bị gì thế nhỉ?

Mặt trời khuất sau rặng núi, bên ngoài thành là nhóm binh mã trở về từ doanh trại, đã sắp tới dưới thành.
Mục Trường Châu cưỡi ngựa đi đầu, chàng mặc áo bào đen, xách trường cung trong tay, túi tên treo bên thắt lưng, không có bội đao, vẫn giống mọi lần xuất phủ song lại kém kỹ lưỡng hơn thường.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng tả hữu đi theo, vừa đi vừa liếc chàng.
Cuối cùng Hồ Bột nhi cũng mất kiên nhẫn, lại gần nói: "Thời gian này Quân tư tất bật như vậy mà hôm qua vẫn tranh thủ thì giờ về phủ, thuộc hạ còn tưởng hôm nay ngài sẽ không ra ngoài đi tuần, ai ngờ vẫn đi, nhưng vì sao hôm nay đi tuần lại không dẫn theo phu nhân?" Gã đã quen nhìn ngài ấy dù đi đâu cũng có phu nhân kè kè.
Mục Trường Châu đáp: "Phu nhân có chuyện của phu nhân."
Hồ Bột nhi nhận ra tâm sự nặng nề qua giọng chàng, gã ngó mặt chàng, hình như chàng đã nghiêm mặt suốt cả ngày hôm nay, chỉ không biết là đang nghĩ gì, gã nghiêng đầu nhìn Trương Quân Phụng, sao lại không vui rồi?
Bỗng Mục Trường Châu hỏi: "Bảo ngươi theo dõi sát sao động tĩnh của Hạ Xá xuyết, vậy có tin tức gì chưa?"
Vừa nghe hỏi chính sự, Hồ Bột nhi thôi nghĩ ngợi lung tung, tức giận mắng: "Không có, không biết cẩu tặc kia nấp đằng trời nào nữa! Hình như cả Khả hãn Tây Đột Quyết cũng không bắt được hắn, thuộc hạ đang nghi có phải bọn chúng bao che nhau không!"
Mục Trường Châu hạ giọng: "Gần đây phủ Tổng quản thế nào rồi?"
Trương Quân Phụng đánh ngựa lại gần, nói nhỏ: "Vẫn bình thường, nhưng có vẻ Tổng quản bị đau đầu nặng hơn, phải tĩnh dưỡng liên tục."
Chàng vừa nắm giữ quyền lực, tất bên kia sẽ phải dè chừng đề phòng, bình tĩnh như thế khéo chỉ là tạm thời.
Mục Trường Châu không nói thêm, chỉ phất tay: "Về thôi." Chàng kẹp vào bụng ngựa, cưỡi ngựa quay về thành.
Hồ Bột nhi nhìn chằm chằm bóng lưng chàng, lẩm nhẩm: "Quân tư bị gì vậy?"
Trương Quân Phụng nói: "Sao ta biết được? Nhìn thì như không làm gì cả nhưng lại phải làm rất nhiều chuyện."
Khoái mã trở về phủ Quân tư, Xương Phong đứng chờ trước cổng lập tức chạy đến đón, dắt ngựa nhận cung.
Mục Trường Châu vào phủ, chợt dưới chân ngừng một lúc, song không nói gì mà tiếp tục bước đi.
Xương Phong nhanh chóng đuổi theo, bị hỏi thành quen nên lần này hắn tự động báo cáo: "Cả ngày hôm nay phu nhân không hề rời bước khỏi hậu viện, chỉ ở trong phòng, hình như đang bận gì đó."
Mục Trường Châu mím môi, chàng tất biết nàng đang bận gì, khẽ gật đầu, im lặng đi về hậu viện.
Vừa xuống khỏi hành lang thì Phong Vô Tật từ đối diện đi tới, đúng lúc đôi bên chạm mặt nhau.
Phong Vô Tật vừa thấy chàng liền nhường hai bước, giả vờ đến phòng khách, ngoài miệng chỉ chào qua loa: "Chào Mục Nhị ca."
Mục Trường Châu dừng chân, gọi cậu lại: "Vô Tật định tránh ta mãi vậy sao?"
Phong Vô Tật khựng lại, quay đầu cười ái ngại, tìm vội lí do lấp li3m: "Nào có, không lâu nữa là đệ sẽ rời Lương Châu, đang định đi chuẩn bị đây."
Mục Trường Châu bật cười: "Nếu đã đi thì sao không nói rõ hết?"
Phong Vô Tật sửng sốt: "Nói gì cơ?"

Xung quanh không một bóng người, Mục Trường Châu đi tới trước mặt cậu đánh giá một lượt, ngữ điệu thong dong: "Hồi ở Phong gia tuy đệ còn ít tuổi, không tiếp xúc nhiều với ta nhưng quan hệ vẫn khá tốt, còn bây giờ sau nhiều năm không gặp, đệ liên tục tránh mặt ta, có phải đã nghe bên ngoài nói gì rồi không?"
Phong Vô Tật thấp hơn chàng nửa cái đầu, cơ thể cao lớn của chàng mang đến cho cậu cảm giác bị áp bách, mà khi nghe chàng nói xong thì sắc mặt cũng thoắt thay đổi.

Hồi còn ở Phong gia, rõ ràng đối phương là thiếu niên quân tử dịu dàng nho nhã, kiệm lời ít nói, nào giờ giờ đây chàng ta lại tinh mắt đến thế, chính xác từng câu từng chữ.

Cậu không khỏi bảo: "Sao Mục Nhị ca lại quả quyết như thế?"
Mục Trường Châu chậm rãi đi tới trước mặt cậu hai bước: "Ta không quan tâm đệ đã nghe được gì, tin cái gì, chỉ cần đừng nói với a tỉ của đệ..." Dừng một lúc, chàng quắc mắt nhìn, nhớ lại cảnh tượng ngày đó khi hai chị em họ nói chuyện ở Đông phòng, "Đệ đã nói với nàng ấy."
Phong Vô Tật đã hoàn toàn bị giọng nói kiên quyết của chàng dẫn dắt, xém chút rơi vào bẫy, trước đã không phòng được a tỉ mà giờ càng không phòng được chàng ta, cậu chau mày lẩm nhẩm: "Mục Nhị ca và a tỉ đúng là xứng đôi!" Rồi cậu cậu quay đầu bỏ đi mà không nói nhiều nửa chữ, cứ như đang chạy trốn.
Nghe thấy lời ấy, khóe môi Mục Trường Châu nhếch lên rồi lập tức biến mất, nhìn cậu đi xa, chàng cam đoan cậu ta đã nghe phong thanh gì đó, gương mặt càng thêm sa sầm, xoay người đi về hậu viện.
Sắc trời đã tiệm cuối chiều, ở hậu viện bắt đầu châm đèn, trong Đông phòng hắt ra ánh nến sáng rực.
Mục Trường Châu đi tới ngoài cửa, thấy cửa phòng khép kín liền dừng bước, nghiêng đầu nhìn cửa sổ.
Tờ giấy dán cửa sổ in bóng người ngồi bên trong, một tay cầm bút chẳng hề ngước lên.
Chàng đứng trước cửa, chỉ cần đưa tay đẩy ra là có thể tiến vào, nhưng nhớ lại chuyện tối qua khiến chàng không muốn nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa.
Thuấn Âm cầm bút, vừa nhớ lại xong tình hình ở Bắc Nguyên thì bỗng nghe được tiếng bước chân.

Nhưng âm thanh không quá rõ ràng, nàng không rõ liệu mình có nghe nhầm hay chăng.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra cửa, con tim thít lại một cách khó hiểu, vô thức cảm thấy cửa phòng sắp bị đẩy ra.
Còn có thể là ai ngoài chàng đây, chàng luôn tới bất cứ lúc nào chàng muốn, chưa từng kiềm chế.
Song lần này đã khác, lại có tiếng bước chân vang lên nhưng nghe như rời đi.
Thuấn Âm giật mình, đặt bút xuống đứng dậy đi tới cửa, lặng lẽ hé cửa nhìn ra ngoài.
Hậu viện vắng tanh, nhà chính không châm đèn, cũng không có bóng dáng kia, tựa như chưa có ai từng ghé qua nơi này..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK