Thuấn Âm cúi đầu, mắt nhìn đăm đăm, ngón tay siết mép giấy chặt tới mức trắng bệch, cổ họng nghẹn ngào đến phát đau.
Bản tấu này không đơn giản là thuật lại chuyện ác nối giáo cho giặc mà chàng đã làm, cũng không hoàn toàn là chuyện tranh đấu quyền lực hay quá khứ của chàng… Mà một khi giao thứ này cho triều đình cũng đồng nghĩa với việc chàng đã biến bản thân thành mắt xích cuối cùng trong câu chuyện bí mật ấy.
Nếu thành công, chàng sẽ hồi kinh lấy lại bản tấu; còn nếu chàng thất bại, ắt hẳn triều đình sẽ động binh với Hà Tây, đến lúc đó tấu sớ kể tội của chàng và phủ Tổng quản nghiễm nhiên trở thành bằng chứng và lí do để xuất quân.
Ngay từ lúc đặt chân lên con đường này, chàng đã tính trước cả việc sẽ không thể quay lại…
Thuấn Âm chợt ngẩng đầu lên: “Dừng xe, đổi ngựa.”
Cỗ xe dừng gấp, Thắng Vũ lo lắng hỏi: “Thưa phu nhân, không biết có việc gì?”
Thuấn Âm vén rèm bước xuống: “Đổi ngựa đi, ta cần về Lương Châu càng nhanh càng tốt.”
Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, Thắng Vũ vâng dạ đáp liền.
Ngựa được dắt đến, Thuấn Âm cất tờ tấu vào vạt áo, đạp bàn đạp nhảy lên ngựa và phóng vụt đi…
Gió đông rét căm lạnh cắt da cắt thịt. Ngoại ô thành Lương Châu, hôm nay đến phiên Hồ Bột nhi đưa lính đi tuần phía đông, bọn họ vừa tuần tra vừa quan sát chung quanh. Mãi đến khi chập tối, bọn họ bất ngờ trông thấy một đội ngũ từ xa chạy lại, cưỡi ngựa đi đầu là một cô gái mặc áo chùng, gã hớt hải dẫn người tới đón.
Gió thổi mạnh làm mũ trùm đầu trên áo chùng của Thuấn Âm bay ngược ra sau, nàng siết cương dừng gấp khiến ngựa hí dài th ở dốc, bốn vó hất tung bụi đất.
Hồ Bột nhi ôm quyền: “Thuộc hạ phụng lệnh chờ tại đây đón phu nhân.”
Thuấn Âm đi tới trước: “Quân tư đang ở đâu?”
Hồ Bột nhi thấy nàng gấp gáp thì ngạc nhiên, đánh ngựa đuổi theo: “Quân tư… đang bận công vụ, bảo thuộc hạ dẫn người tới tiếp ứng, đón phu nhân về phủ nghỉ ngơi!”
Thuấn Âm không đáp mà vẫn đi tới trước, vừa đi vừa đưa mắt ngó nghiêng.
Thắng Vũ cưỡi ngựa đi bên phải, nhìn gương mặt đỏ ửng do bị gió táp của nàng, nói: “Phu nhân từ từ thôi ạ, chúng ta đã đi hối hả nhiều ngày lắm rồi.”
Từ khi nàng yêu cầu đổi ngựa thì cả đội ngũ gần như không nghỉ ngơi khắc nào, nói là đi cả ngày lẫn đêm cũng không ngoa.
Nhưng Thuấn Âm lại để lời ngoài tai, nàng kẹp vào bụng ngựa lao đi, ánh mắt không ngừng tìm kiếm, đến lúc tới dưới thành thì dừng lại, nhìn đội quân phòng thủ trên đầu tường, nàng lạnh lùng quay người hỏi: “Quân tư đang bận công vụ ở đâu?”
Hồ Bột nhi vỗ ngựa đuổi theo, cũng nghiêm mặt đáp: “Thì bận ở chỗ này chỗ nọ…”
“Ở xung quanh vẫn còn dấu móng ngựa, trên đầu thành lại phòng thủ nghiêm ngặt, chắc chắn quân địch đã kéo tới đây.” Thuấn Âm nhìn gã chằm chằm, “Rốt cuộc chàng ấy đang ở đâu?!”
Hồ Bột nhi cau mày, ai mà ngờ nàng ta tinh mắt thế. Nhìn vẻ đanh sắt của nàng, gã bất đắc dĩ đáp: “Đúng thế, quân địch đã đến đây, Quân tư ngài ấy… bị thương nhẹ…”
***
Buổi chiều tà, trong Đông Tự tại góc đông thành có vài tốp binh sĩ nhẹ nhàng canh gác ở một xó nhỏ.
Trương Quân Phụng đứng ngoài Phật đường, chân mày nhíu chặt hiện vẻ âu lo, thấy Hồ Bột nhi trở về thì lắc đầu với gã: “Tình hình vẫn vậy.”
Nhưng vừa dứt lời, hắn lập tức trông thấy một bóng người thon thả mặc áo chùng bước nhanh đi đến từ phía sau. Trương Quân Phụng biến sắc, ánh mắt chuyển sang Hồ Bột nhi.
Hồ Bột nhi cụp mắt lắc đầu, không ngăn nổi.
Thuấn Âm bước thoăn thoắt, vừa tới trước mặt đã lập tức hỏi hắn: “Chàng ấy thế nào rồi?”
Trương Quân Phụng đáp rất nhẹ nhàng: “Ngài ấy vẫn khỏe, tình hình lúc đó có hơi cấp bách nhưng hiện tại đã không thành vấn đề, phu nhân cứ yên tâm về phủ.”
“Vậy tại sao vẫn ở đây?” Bôn tẩu liên tục khiến Thuấn Âm vẫn th ở dốc dồn dập, gió lạnh táp mặt cũng chẳng cảm thấy đau rát, nàng lạnh lùng nhìn hắn ta, cởi áo chùng giao cho Thắng Vũ rồi nhấc chân bước vào Phật đường.
Trương Quân Phụng tiến lên ngăn cản, nhíu mày nói: “Quân tư không muốn để phu nhân biết, hơn nữa cũng không thể tiết lộ chuyện ngài ấy bị thương, ngài ấy muốn tự gắng gượng chống chọi, không muốn phu nhân phải lo lắng cho mình, vì sao không chiều theo ngài ấy?”
Thuấn Âm khựng bước, giọng lạnh lùng: “Ta hỏi lần nữa, chàng ấy đang ở đâu?”
Trương Quân Phụng lập tức rụt chân nhường đường…
Phía sau Phật đường có một khoảng sân nhỏ, giữa phòng thiền là một chiếc giường quân đội, có người đang nằm bên trên.
Ngày hôm đó chạy về từ ngoài thành nên đâu kịp về phủ Quân tư, mọi người cấp tốc ghé chỗ này để có thể nhanh chóng khử độc.
Thuấn Âm nhẹ nhàng bước vào, trong phòng tối mù, có giá nến trên chiếc bàn kê sát giường, song ánh nến leo lắt nào thắp sáng được khắp phòng.
Mùi thuốc nồng nặc, nàng chầm chậm tiến tới, cuối cùng cũng thấy Mục Trường Châu nằm trên giường.
Chàng mặc trung y trắng phau, nhìn từ bên ngoài khó phát hiện bị thương chỗ nào, song mặt mũi nhợt nhạt, cánh môi tím tái, hai má hóp lại, chỉ có đôi mắt hé mở tỏ ra như đang tỉnh ngủ, lồ ng ngực nhẹ nhấp nhô.
Thuấn Âm ngơ ngác nhìn chàng, gương mặt ấy quen thuộc thế kia mà, nhưng sao vào lúc này nàng mới như nhìn thấy rõ ràng. Thấy vết máu lúc chàng chém thủ cấp người thân, bước ra đầu hàng; cũng thấy bóng lưng cô độc khi chàng rời Trường An, tiến từng bước về Lương Châu…
Và cuối cùng hóa thành đôi mắt bất ngờ xuất hiện khi chàng đột ngột gạt bình phong trong ngày đón dâu.
“Ta tưởng Âm nương không còn nhớ ta nữa.”
Trong dạ tiệc Khúc Giang năm xưa, nàng cứ ngỡ chàng sẽ có tiền đồ xán lạn mà đâu hay tương lai ấy là ngục tối vô biên.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, muốn gọi tên chàng nhưng cảm xúc nghẹn ngào ở cổ khiến bao lời chẳng thể thốt lên.
Đột nhiên Mục Trường Châu chớp mắt, khàn giọng hỏi: “Nàng về rồi ư?”
Thuấn Âm há môi.
Chàng lại thì thầm: “Hay là ta đang mơ?”
Thuấn Âm đối mặt với chàng, dịu dàng nói: “Là nằm mơ, Trường An xa lắm, thiếp vẫn chưa về.”
“Vậy thì tốt…” Mục Trường Châu cũng không rõ đang là mơ hay thật, yếu ớt mỉm cười, “Đến lúc nàng về… ta đã khỏe lại rồi…”
Thuấn Âm xúc động, Trương Quân Phụng nói vết thương của chàng không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại bị trúng độc, bọn chúng muốn mạng của chàng.
Nằm đây giải độc đã nhiều ngày, chàng không ngừng chống chọi song vẫn còn chất độc sót trong người, tuy chàng tỉnh nhưng ý thức mơ màng, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến bộ phận khác.
Mục Trường Châu quay mặt sang nhìn nàng, đôi môi mỏng mấp máy: “Trong mơ sao tối thế, ta không thấy được nàng…”
Thuấn Âm toan chạm vào chàng nhưng chợt dừng lại, sợ chàng phát hiện đấy chẳng phải là mơ. Nàng quay người cầm giá nến trên bàn tới gần, bấy giờ mới hay chàng vẫn luôn mở mắt, nhưng dường như ánh sáng không lọt vào nổi đôi mắt ấy, đồng tử vẫn sâu thẳm song hoàn toàn bất động.
Tay nàng run bắn, nhìn chằm chằm đôi mắt chàng, đặt cây nến xuống: “Không sao, là do thiếp không châm đèn.”
Cuối cùng đã biết chất độc ảnh hưởng đến chỗ nào, là đôi mắt của chàng…
Mục Trường Châu không nói nữa, mí mắt dần trĩu xuống, vừa như ngủ lại như tỉnh giấc.
Quân y rón rén bước vào, tay bưng khay thuốc, hạ giọng thì thào: “Phu nhân, đến lúc nặn độc cho Quân tư rồi.”
Thuấn Âm nhìn sang, trong khay có một bát thuốc đen kịt cùng một đống chai lọ, bên cạnh có mấy miếng vải trắng phau, nằm bên trên là hai con dao nhỏ sắc nhọn.
Nàng đứng dậy, nhìn hai con dao kia hỏi: “Ngày nào ông cũng nặn độc cho chàng ấy như thế?”
Quân y cúi đầu: “Xin phu nhân chớ nên hỏi nữa.” Sợ rằng nếu kể sẽ dọa nàng.
“Phu nhân…” Trương Quân Phụng đứng gần cửa, nhẹ giọng nhắc nhở, “Hôm nay là lần cuối cùng, Quân tư cũng không thể cứ nằm đó mãi, càng không thể bị mù, nhất định sẽ lấy ra hết chất độc còn sót trong người.” Dừng một lúc, hắn nói tiếp: “Đó là lệnh của Quân tư khi ngài ấy tỉnh táo, ngài ấy định chữa trị trước khi phu nhân về, chỉ không ngờ phu nhân lại về nhanh đến vậy…”
Thuấn Âm nhìn người nằm trên giường, có vẻ chàng đã ngủ nhưng tay vẫn nắm chặt mép giường, dẫu trong mơ vẫn kìm nén cơn đau.
“Cần phải gấp rút thực hiện nhanh, liều thuốc cuối rất mạnh, nhân lúc Quân tư đang ngủ sẽ bớt đau hơn.” Quân y cũng nhắc nhở.
Thuấn Âm cụp mắt nhìn chiếc bóng của mình dưới đất: “Được rồi, nhanh lên đi.”
Nàng bước ra ngoài, đi tới cửa thì chợt dừng chân: “Những ngày qua đã giải độc cho chàng bao nhiêu lần rồi?”
Trương Quân Phụng chưa kịp trả lời thì nàng đã quay mặt đi: “Thôi, không cần nói…” Nàng cũng không muốn biết, “Cứ để chàng ấy tưởng là mơ đi, rằng ta vẫn chưa về.”
Trương Quân Phụng im lặng, vẫy tay gọi tùy tùng vào phòng, Hồ Bột nhi cũng chạy vội tới, khép cửa lại.
Trong phòng thắp thêm vài ngọn đèn làm cho không gian trở nên sáng sủa hơn.
Thuấn Âm đứng đối diện cánh cửa khép chặt, nhìn bóng người tất bật phản chiếu qua khe cửa.
Thắng Vũ bước tới đỡ tay nàng: “Phu nhân cũng nghỉ ngơi chốc lát đi, nhất định Quân tư sẽ không sao.”
Thuấn Âm rút tay ra, xoay người bước đi, khi chạm vào bản tấu trong áo thì mới nhớ ra mình còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi chàng, vậy mà lúc về chàng lại đang trong tình cảnh ấy.
Trời tối dần, trong sân nhỏ đã bắt đầu treo đèn lồng, nhưng Phật đường trước mặt vẫn chìm trong bóng tối. Thuấn Âm nhẹ nhàng bước vào, đứng trước tượng Phật ở chính giữa.
Ánh lửa leo lắt trong điện trống trải, chỉ trơ độc một pho tượng ấy, bốn phía vẫn đìu hiu vắng vẻ như trước.
Nàng bỗng nhớ lại lúc đứng ở nơi này cùng Mục Trường Châu, chàng đã nói: “Nếu có thể thực hiện ước nguyện của ta thì ta có thể tôn kính đức Ngài.”
Nàng chưa bao giờ tin đạo, tới giờ vẫn không tin, song… im lặng nhìn một lúc, cuối cùng nàng vẫn nhấc tà áo quỳ lên đệm cói, chắp tay cúi lạy.
Nếu có thể biến cầu nguyện của nàng thành thật, nàng cũng có thể vái lạy.
Hãy cứ để chàng nghĩ rằng nàng vẫn chưa về đi, một mình chống chọi vượt qua ải này. Chàng đã tự mình trải qua nhiều cửa tử lắm rồi…
Gió lạnh xâm nhập Phật đường, thổi mãi không ngừng đến khi màn đêm buông. Tiếng tụng kinh buổi tối của các tăng nhân cũng đã dừng, xung quanh im phăng phắc, hình như thiền phòng ở phía sau cũng không có âm thanh động tĩnh.
Thắng Vũ dâng cơm trai trà nóng lên rồi lặng lẽ lui xuống.
Thuấn Âm vẫn quỳ trên đệm, ánh mắt chuyển từ tượng Phật sang bàn thờ, nhác thấy trên bàn có một tờ giấy ghi lại ước nguyện, nàng chợt nhớ tới điều gì đó, đứng dậy bước đến gần, sờ tay xuống dưới tòa sen của tượng Phật, lấy ra một mảnh giấy khác.
Là mảnh giấy mà lúc trước chàng đã viết ra nguyện vọng của bản thân.
Thuấn Âm mở giấy ra, ngón tay khựng lại, ánh mắt đông cứng.
“Cầu thay thê tử, mong sao tai trái sẽ lành lặn, suốt quãng đời nghe mãi cát âm.”
Trong thiền phòng, tình trạng của Mục Trường Châu vẫn như những lần trước, chàng được đỡ tựa vào đầu giường, quân y đút muỗng thuốc nào thì chàng lại nhổ ra muỗng ấy, nhổ ra cả sợi máu.
Trung y trên người chàng đã được cởi bỏ, cánh tay vắt trên thành giường, lớp vải băng bó mấy vết thương cũng được cắt đi, lưỡi dao được hơ lửa nóng hạ xuống, máu chảy ra, nhỏ lên lớp cỏ tro bụi dưới mặt đất.
Chiếc quần trên chân chàng được xắn lên, những chỗ được nặn độc không khác gì bị lưỡi kiếm cắt ngang, máu rỉ liên tục.
Mục Trường Châu bị cơn đau đánh thức, một tay nắm mép giường, th ở dốc hỏi: “Nàng ấy về rồi đúng không? Hình như không phải mơ…”
Trương Quân Phụng đỡ chàng, cau mày đáp: “Không phải, phu nhân vẫn chưa về, ngài nằm mơ rồi.”
Một tiếng *choang* vang lên, Mục Trường Châu lại nhổ phụt ra một hớp thuốc, cánh tay mất đi sức lực khiến bát thuốc rơi thẳng xuống đất, chàng phủ phục xuống giường, hít vào thở ra dồn dập.
“Quân tư!” Hồ Bột nhi hốt hoảng la lớn.
Thuấn Âm cầm mảnh giấy ước, đột ngột ngẩng đầu lên, con tim thắt lại, cất bước chạy ào ra sau.
Đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng đập vào mắt, phải mất một lúc nàng mới thấy rõ chàng đang trải qua chuyện gì.
“Quân tư! Quân tư!!” Chất giọng oang oang của Hồ Bột nhi trở nên gay gắt hơn.
Quân y tái mặt dìu người nằm xuống, thoăn thoắt băng bó vết thương trên tay chàng: “Sẽ không sao đâu, chỉ là dược tính quá mạnh, chỉ sợ Quân tư không trụ nổi…”
Một tùy tùng vội vã đem chén thuốc mới đi vào.
Hồ Bột nhi nổi đóa: “Không trụ nổi mà còn ép dùng thuốc hả!”
Quân y kiểm tra băng bó kỹ vết thương, nhận lấy chén thuốc, chần chừ nói: “Nhưng… nhưng đây là lệnh của Quân tư, ngài ấy nói phải mau chóng chữa khỏi, ngài ấy có thể chịu được.”
“…”
Thuấn Âm bước tới giành lấy chén thuốc.
Quân y ngạc nhiên song cũng không dám ho he.
Hồ Bột nhi kinh ngạc nhìn nàng, Trương Quân Phụng cũng đanh mặt nhìn sang.
Mục Trường Châu nằm ngửa trên giường, trung y dính máu loang lổ, hai mắt mở to, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt để lộ ra những vết sẹo chằng chịt kinh khủng, dẫu lúc này ý thức đã mơ hồ thì chàng vẫn kìm nén không lên tiếng.
Bàn tay cầm chén thuốc của Thuấn Âm lạnh băng, nàng ngồi xuống mép giường, hỏi: “Nếu vượt qua được thì sẽ ổn đúng không?”
Quân y đáp: “Theo lí mà nói thì độc đã được lấy ra hết rồi, có lẽ sẽ không sao…”
“Được.” Thuấn Âm vòng tay ra sau gáy chàng, dùng sức nâng chàng dậy, “Ta cũng tin chàng ấy có thể vượt qua.”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt không còn thần thái của chàng, nàng mím chặt môi, đưa chén thuốc lên môi chàng, cạy mở hàm răng đổ thuốc vào.
Chén thuốc lại rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.
Mục Trường Châu đột ngột cúi gập người nôn thốc nôn tháo, bàn tay siết mạnh thành giường, gân xanh gồ lên, mồ hôi trên trán túa nhễ nhại.
Thuấn Âm vươn tay đỡ chàng, chàng chụp lấy vạt áo nàng, nằm trên đầu gối nàng, mắt cụp xuống, trong họng phát ra tiếng khò khè khản đặc.
Thuấn Âm đè mạnh lên vai chàng, bỗng cảm giác chàng không còn cử động nữa, hơi thở nhẹ tới nỗi tưởng như biến mất, tròng mắt đờ đẫn, lồ ng ngực bất động.
Nàng sửng sốt đưa tay định ấn lên ngực chàng, nhưng bàn tay khựng mãi giữa không trung mà không dám hạ xuống, ngón tay khẽ run lên.
Trương Quân Phụng là người phản ứng đầu tiên, giục quân y: “Mau tìm cách đi!”
Quân y tiến tới kiểm tra lồ ng ngực chàng, vội vã kêu người ra ngoài đun thuốc.
Hồ Bột nhi xông ra ngoài hét lớn: “Gọi thêm quân y tới đây!”
Mọi người tất bật chạy đi.
Thuận Âm sửng sốt, một tay sờ lên môi chàng ngăn không cho thuốc chảy ra, một tay ôm cổ chàng, cúi đầu nói: “Đó không phải là mơ, thiếp về thật rồi, không phải chàng nói chờ thiếp trở về sẽ khỏe lại sao?”
Nhưng Mục Trường Châu không trả lời, đáy mắt u tối không còn một tia sáng.
Thuấn Âm ấn lên ngực chàng, sờ vào vết thương: “Cố thêm một chút nữa thôi, chàng đã là Tổng quản Lương Châu rồi, lúc trước bọn họ không thể loại bỏ chàng thì bây giờ cũng không thể.”
Trong lồ ng ngực vẫn còn nhịp đập yếu ớt, dán dưới lòng bàn tay lạnh buốt của nàng, nhưng tựa hồ càng lúc càng yếu dần.
Con tim Thuấn Âm chùng xuống, bỗng bên tai văng vẳng những lời chàng đã nói.
Chàng bảo rằng muốn nàng phải sống tốt, chất vấn nàng có phải đã quên ở Lương Châu có người đang chờ nàng, còn nói dù chàng có chết nàng cũng phải sống khỏe mạnh…
Lần nào cũng là chàng kéo nàng tiến bước, vậy mà giờ đây nàng chẳng thể kéo nổi chàng.
Mảnh giấy ước nguyện rơi ra từ tay áo, rớt xuống ngực chàng, nhàu nhĩ để lộ dòng chữ bên trong.
Thuấn Âm cúi đầu, áp tay chàng lên tai phải mình, giọng run rẩy thầm thì: “Nhị lang… tai phải của thiếp cũng sắp không nghe được gì nữa rồi…”
…
Mục Trường Châu không biết đã bao lâu chưa nằm mơ về phủ Quận công, thế mà lần này lại thấy mình trong đêm dài đằng đẵng ở phủ Quận công.
“Nhị lang.” Có người đang gọi chàng.
Chàng ngoái đầu nhìn nhưng chẳng thấy người nhà đâu, một tòa phủ rộng lớn đến thế lại trống rỗng không bóng người.
Vừa lúc chàng chuẩn bị rời đi, chợt trông thấy một đốm lửa nhỏ giữa đêm đen, dường như có người đang đợi chàng.
Chàng chậm rãi cất bước lại gần, nhìn thấy bóng người cầm đuốc dẫn đường, gương mặt thanh thoát, mắt trong veo sáng ngời, đứng ở đối diện gọi chàng: “Nhị lang.”
Chàng dừng chân, quả nhiên không phải là mơ, nàng đã trở về thật rồi.
…
Đột nhiên bên tai bị tì vào, Thuấn Âm ngẩng đầu lên, bàn tay chàng áp chặt lên tai nàng.
Đôi mắt đờ đẫn của Mục Trường Châu khẽ động, lồ ng ngực đột nhiên phập phồng, cuối cùng chàng đã tìm lại được nhịp thở. Chàng vòng tay ôm nàng, khàn giọng vỗ về: “Đừng sợ, Âm nương, ta không sao, ta không chết đâu…”
Có thứ gì đó nhỏ xuống ngực chàng, lấp lánh nóng hổi lăn dài trên những vết sẹo xấu xí.
Thuấn Âm áp mặt vào cổ chàng, đáy lòng thoáng chốc nhẹ nhàng hơn, nàng đưa tay ôm lấy chàng.