• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hãy tin ta.”

***

Khi nắng mai len lỏi giữa muôn nghìn trùng mây, Trương Quân Phụng ở trong thành nhận được mệnh lệnh từ tiền tuyến, dẫn theo binh sĩ ra roi thúc ngựa đến quân doanh ngoài cổng tây thành, lại còn dẫn thêm một chiếc xe ngựa.

Vừa đến ngoài cổng, hắn đã nhìn thấy đội quân Lương Châu áp giải một người đi vào lều trướng ở giữa, lập tức dừng ngựa ra hiệu cho thuộc hạ đứng ngoài chờ, mắt nhìn kẻ kia, lông mày nhíu lại.

Kẻ kia chính là Lệnh Hồ Thác mặc thiết giáp màu xám, dáng vẻ thất thểu.

Trong lều trướng, Thuấn Âm cũng mới về đến nơi, nàng ngồi trong góc cởi bỏ áo chùng, một ngày một đêm xông pha mạo hiểm đến tận lúc này mới xem như kết thúc, nhưng trong lòng vẫn dồn dập bao nghĩ suy.

Ngoài cửa lấp ló bóng người, Thuấn Âm ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đi về phía cửa.

Mục Trường Châu vẫn mặc giáp vảy nhỏ, mép áo bào bám bụi bẩn kinh, bội đao và túi tên vẫn treo tại thắt lưng, chàng vừa đi đến cửa thì lập tức dừng chân, quay lưng lại đứng ở bên ngoài.

Thuấn Âm nhìn ra ngoài qua khe hở, thấy năm sáu người lính áp giải người đi đến.

Lệnh Hồ Thác bị trói hai tay, tóc tai bù xù, máu thấm ra từ lỗ thủng trên thiết giáp trước ngực, hắn vẫn đứng thẳng nhưng sắc mặt xám ngoét.

Từ vị trí của Thuấn Âm vừa hay có thể thấy đôi mắt lờ đờ của hắn đang nhìn Mục Trường Châu.

Một binh sĩ muốn ấn hắn quỳ xuống song hắn quyết không động, thở hổn hển, giọng khò khè xóc xỉa: “Ngươi hẳn phải hối hận lắm vì đã giao vị trí Đô đốc Cam Châu cho ta.”

Mục Trường Châu tháo túi tên cởi bội đao giao cho thuộc hạ, giọng thong thả như chỉ đang nhắc đến một chuyện nhỏ: “Không cho ngươi vị trí ấy thì kẻ đến lúc này sao có thể là ngươi? Bọn họ càng biết rõ hai ta có thù oán thì sẽ càng lợi dụng ngươi vào lúc này, ngươi chỉ là một quân cờ của ta mà thôi.”

Sắc mặt Lệnh Hồ Thác chậm rãi thay đổi, hắn đoán không sai, quả nhiên Mục Trường Châu không hề bất ngờ, ngay từ đầu đã lường trước ngày hôm nay.

Mục Trường Châu buông tay đứng yên: “Nếu không phục, ngươi cũng có thể chờ cơ hội khác giết ta lần nữa.” Đoạn, chàng vung tay lên.

Trương Quân Phụng đang đứng chờ ngoài cổng, thấy chàng ra dấu thì đưa người tới, cau mày liếc Lệnh Hồ Thác, thấp giọng ra lệnh cho thuộc hạ: “Dẫn đi đi.”

Lệnh Hồ Thác tái mặt, bỗng liếc lều trướng bên kia rồi lại nhìn Mục Trường Châu: “Hi vọng phu nhân của ngươi sẽ không có ngày phải hối hận.”

Thuấn Âm cứng người, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.

Mục Trường Châu bỗng đanh giọng nói: “Cút.”

Lệnh Hồ Thác lập tức bị kéo đi xa.

Mục Trường Châu đứng ngoài cửa, hơi nghiêng người vào lều, hình như liếc nhìn một cái nhưng không nói gì, đột nhiên bước hai bước ra ngoài.

Thuấn Âm mím môi, ngón tay vô thức túm vạt áo, suy tư chất chồng trong đầu suốt đêm, những lời của Lệnh Hồ Thác cũng hoài văng vẳng bên tai, giờ đây lại thêm mấy câu.

Trương Quân Phụng đi đến ngoài cửa, đầu tiên là nhìn vào trong một cái quay đầu nhìn Lệnh Hồ Thác bị kéo đi, cuối cùng mới hỏi: “Quân tư, có cần thuộc hạ đi gặp người bây giờ không.”

Mục Trường Châu đi vòng vòng hai bước, dừng trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Vẫn chưa đến lúc.”

Trương Quân Phụng hiểu ý, chắp tay xoay người đi.

Đến ngoài cổng, vừa khéo chạm mặt Hồ Bột nhi vừa xuống ngựa trở về.

Trông thấy Lệnh Hồ Thác bị lôi lên cỗ xe ngựa được Trương Quân Phụng đưa tới, Hồ Bột nhi trợn mắt, tức tối quát um lên: “Đã bảo từ đầu là giết quách thằng ôn đó đi!”

Trương Quân Phụng đứng lại trước mặt gã, nói nhỏ: “Huynh chẳng hiểu gì cả, đấy là sắp xếp của Quân tư, huynh bớt can thiệp đi.”

Hồ Bột nhi sửng sốt, lom lom nhìn hắn ta bị đưa lên xe ngựa chở về thành, tức giận gãi cằm, nín nhịn một bụng chạy đi gặp Quân tư.

Mục Trường Châu đang chờ trước lều trướng: “Đã thu dọn xong chưa?”

Hồ Bột nhi đắc chí ra mặt: “Bẩm rồi, họ Lệnh Hồ đã bị bắt, bọn chúng còn biết gì nữa, đều đã đầu hàng cả!”

Mục Trường Châu nói: “Cứ án theo kế hoạch mà làm, để phó Đô đốc Cam Châu tạm nắm quyền quân vụ Cam Châu, tránh bị kẻ khác mượn cớ nhúng vào. Gọi quân phòng thủ trại ngựa quân sự trở lại, theo dõi cho đến khi tất cả rút về Cam Châu.”

Hồ Bột nhi làu bàu: “Thằng oắt kia cũng gớm, lo lót xong hết rồi, lúc chúng thuộc hạ đi chiêu hàng thì các phó tướng của hắn đã được phó Đô đốc tiếp nhận, hiện giờ đã chuẩn bị rút về Cam Châu!”

Mục Trường Châu lạnh lùng nói: “Vậy chứng tỏ hắn không ngốc.”

Lệnh Hồ Thác đã lo liệu xong đường rút, không định để phủ Tổng quản hay Túc Châu nhúng tay vào quân vụ của Cam Châu.

Hồ Bột nhi khinh bỉ “hừ” một tiếng, bất mãn lẩm nhẩm: “Quân tư cần gì giữ sống hắn…”

Nhưng Mục Trường Châu đã bỏ đi.

Hồ Bột nhi đành im miệng, nhớ ra Trương Quân Phụng đã dặn mình đừng để ý, gã bèn chắp tay: “Vậy thuộc hạ đi đưa tin.”

Mục Trường Châu quay người vào lều trướng.

Trước cửa lều không còn tiếng nói nữa, dường như mọi người đều đã đi, bên trong trướng lại yên ắng vô cùng. Thuấn Âm ngồi chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người kia bước vào.

Mục Trường Châu nhìn nàng song không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh y hệt lúc ở trong núi bảo hãy quay về, như có điều tâm sự nhưng càng như không thể thốt nên lời.

Thuấn Âm nhìn chàng, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Đúng là kín kẽ từng đường đi nước bước, bảo sao chàng không ngạc nhiên khi biết hắn ta đến, ngẫm lại thì chàng luôn phớt lờ sự thù địch của hắn ta, có lẽ là muốn để hắn thêm căm hận chàng, để phủ Tổng quản cho rằng hắn chính là thanh kiếm có thể dùng để đối phó chàng, cho nên mới có thể ngay lập tức dùng hắn vào lúc này.”

Chẳng qua lần này, phủ Tổng quản lại dùng cách thức trí mạng nham hiểm nhất để giật dây.

Khóe môi mím chặt của Mục Trường Châu từ từ mở ra: “Nhưng ta cảm thấy hôm nay vẫn chưa kín kẽ lắm.”

Ít nhất chàng không ngờ đến một điều rằng, khi ngày ấy đến thật thì lại có thêm nàng ở bên.

Thuấn Âm đứng dậy đi tới trước mặt chàng, ngón tay túm chặt vạt áo dần buông lơi, cuối cùng hỏi: “Đây chính là chuyện mà chàng đã phạm phải? Là lời đồn khó tin ấy?”

Tròng mắt Mục Trường Châu dao động, chàng gật đầu, thốt lên con chữ qua kẽ răng: “Phải.”

Trong lều lặng đi, Thuấn Âm có thể nghe rõ tiếng hô hấp của mình, từng lần hít vào thở ra như chầm chậm thít lại, cổ họng nghẹn ngào khiến nàng không tìm được lời nói.

Những lời mà Phong Vô Tật nghe được từ chỗ lão binh Tần Châu dần hiện lên: Nhị lang Mục gia phạm tội bị dẫn đi, công danh mất sạch…

Mục Trường Châu cúi đầu nhìn nàng: “Nàng có tin không?”

Thuấn Âm ngẩn ngơ, dường như tìm được manh mối nào đó từ trong mối suy nghĩ trì trệ – lúc còn ở Phong gia có nói rõ chàng được Mục gia nuôi dưỡng từ bé, Vũ Uy Quân công coi chàng như ruột thịt, xếp chung thứ bậc với con ruột, do đó mới có xưng hô “Mục Nhị ca”, rốt cuộc vì cớ gì lại dẫn đến tội ác này?

Bóng dáng cao lớn của chàng bao trùm toàn thân, nàng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng, không trả lời mà nói: “Ta chỉ hỏi một lần, vì sao Vũ Uy Quận công lại qua đời?”

Nét u ám hiện lên giữa lông mày Mục Trường Châu: “Ngày trước Lương Châu có loạn, ông ấy mất vì chiến hỏa.”

Cổ nàng chuyển động, giọng nhẹ đi, lại hỏi tiếp: “Vậy còn ba người con của Quận công?”

Hầu kết ở cổ chàng cục cựa lên xuống, giọng nặng nề thô ráp: “Chết trận.”

Thuấn Âm nhìn chăm chăm vào mắt chàng, trong đôi mắt ấy không có gì khác lạ, con ngươi đen láy không hề rục rịch, tựa như từng con chữ đều được kéo lên từ vũng lầy vực sâu, nhưng trả lời ngắn gọn dứt khoát, không dài dòng phân minh.

“Vậy tại sao chàng không bao giờ nhắc đến?”

Mục Trường Châu nhìn nàng, thức trắng một đêm làm mắt chàng thâm quầng nhưng không có vẻ bơ phờ, chẳng qua trông phần hơi kém sắc (là vẻ mặt dẫu mạo hiểm truy đuổi lúc ở trên núi cũng không có), thân hình cứng đờ, bỗng chàng đưa tay rút lấy tấm lụa dính máu từ kẽ hở bộ giáp ở cầu vai trái: “Đương nhiên là vì thứ này. Không ai nhắc đến chuyện quá khứ, không còn ai biết về chuyện đó thì ta mới có thể bắt đầu lại từ đầu, nắm giữ quyền lực.”

Là bản tội trạng kia, lúc này bị nhuốm máu không còn nhìn ra hình thù. Thuấn Âm mấp máy môi, nói: “Có nghĩa định tội là thật.”

Giọng trầm khàn của Mục Trường Châu vang lên bên tai nàng: “Có thứ này ở đây, liệu nàng có còn tin những điều ta mới nói?”

Giọng chàng không lớn nhưng lại dội mạnh vào lòng Thuấn Âm, giống như bị túm lấy rồi buông ra, những câu từ con chữ đã nghe được trong suốt đêm qua in sâu vào tâm trí nguyên vẹn rõ ràng. Nàng lại túm chặt vạt áo, vội lắc đầu, không được, chẳng phải Phong gia cũng bị gán có tội sao, chính nàng đã nếm trải nỗi án oan sâu sắc ấy, không thể nào võ đoán: “Ta không tự trải qua nên sẽ không phán xét gì cả, cũng sẽ không dễ dàng tin vào tội ác phản loạn ấy.”

Bàn tay cầm mảnh lụa của Mục Trường Châu buông thõng bên người, cơ thể thả lỏng trong chớp mắt, song dưới chân không di chuyển, từ đầu chí cuối vẫn nhìn nàng không rời.

Thuấn Âm ngẩng đầu lên: “Nhưng có việc ta để ý hơn…”

Bỗng nàng cảm thấy mu bàn tay âm ấm, Thuấn Âm cúi đầu, thấy có giọt máu rơi xuống, trông ngược lên thì lại thấy vết  máu trên mép vảy mịn từ bộ giáp của chàng, lại đi lên nữa là hõm vai trái của chàng, bấy giờ mới để ý ở đó có máu tuôn chảy, chẳng qua không phát hiện ra bởi đã bị bộ giáp che đi.

Lời bị cắt ngang, nàng dừng lại: “Chàng bị thương?”

Mục Trường Châu đưa tay tháo giáp, vảy giáp không nặng, chàng có thể cởi nó bằng một tay, cánh tay còn lại vẫn bất động, nơi hõm vai đã nhuộm ướt cả mảng đỏ, màu áo bào sậm đi phân nửa, ướt ẩm một vùng, nhưng đó không phải là mồ hôi mà là máu đang nhỏ giọt xuống tay áo.

Thuấn Âm chững người, khi ấy mới hiểu vì sao chàng lại nhét mảnh vải vào kẽ hở áo giáp dưới vai, ra là để cầm máu. Nàng lập tức quay gót ra ngoài, cao giọng gọi: “Người đâu!”

Đúng lúc Hồ Bột nhi truyền tin trở về, nghe tiếng động lập tức chạy tới, vừa thấy cảnh đó lập tức trợn mắt, khua tay gọi người: “Nhanh nhanh, gọi quân y đến ngay!”

Binh sĩ vội vã chạy đi, ngay sau đó có hai binh sĩ đem nước nóng vào. Thậm chí còn có người đưa tới lò than còn đỏ hồng.

Thuấn Âm quay lại vào trong, nhìn Mục Trường Châu đã được dìu ngồi xuống sau bàn, Hồ Bột nhi tất bật chỉ huy, luôn miệng hò hét khiến nàng khó chịu, muốn đến gần nhưng đã bị binh sĩ qua lại chặn bước.

Mãi đến khi quân y được dẫn đến kiểm tra vết thương cho chàng, bốn phía xung quanh mới yên tĩnh lại.

Gần như quên mất trước đó đang nói gì, Thuấn Âm đứng bên rèm cửa, nhìn chàng xuyên qua những bóng dáng bận rộn lui tới, có binh sĩ bưng chậu nước loang lổ máu chạy ra ngoài, chàng ngồi bên bàn ngẩng đầu lên, ném thứ gì đó trong tay vào lò than.

Nàng đưa mắt nhìn, là mảnh lụa tội trạng dính đầy máu kia, lửa li3m vào vải, cháy thành tro bụi.

Vạt áo ngoài của Mục Trường Châu phanh ra, chàng vẫn mặc trung y dính máu, chỉ để lộ cánh tay và vai trái, loáng thoáng trông thấy một hai vết sẹo vặn vẹo trên ngực, chàng để quân y băng bó vết thương, nhìn nàng qua đám đông, môi cử động.

Thuận Âm nhìn khẩu hình chàng, trong đôi mắt như chẳng còn ai khác, cũng không màng đến những điều nào nữa, chàng nhìn nàng đăm đăm, chỉ nói ba chữ: Hãy tin ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK