• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nàng chính là lối thoát của ta.”

***

Đương buổi trưa yên ả êm đềm, những đám mây đen ùn ùn kéo đến che lấp vòm trời, che đi tia nắng rọi xuống nhân gian, cái lạnh đầu đông bủa vây bốn bề, trông ngày sắp sửa tối sớm.

Tại hậu viện ở phủ Tổng quản hầu như không có người qua lại, quạnh quẽ đến lạ thường. Phòng chính rộng rãi nằm trung tâm đã sớm lên đèn, song ánh sáng không thể chiếu thấu chiếc giường sau bức bình phong, chỉ phủ một lớp bóng xám mục nát.

Lưu thị bận Hồ phục, vẫn cao sang quý phái như mọi hôm, bà ta ngồi đầu giường vén một góc màn che, cau mày nhìn người nằm trên giường: “Ta biết ông muốn nói ta quá hấp tấp.”

Tổng quản quấn vải trắng trên trán, tựa vào gối mềm to dày, những thớ thịt trên mặt nhíu lại như đống vải nhàu nhĩ, nếp nhăn hằn rõ trên trán, ông th ở dốc khò khè, không còn hơi sức nói chuyện.

Lưu thị hừ lạnh: “Nhưng ta còn cách nào? Ai bảo ông kém cỏi, suốt ngày bị cơn đau hành hạ, bao năm qua nếu không nhờ có ta chống đỡ thì ông nghĩ mình có thể làm Tổng quản nổi hả? Mới bị hắn đoạt được đất công đã nổi khí đổ bệnh, lại còn đan dược khó tìm! Chăm sóc ông tới ngày hôm nay là đã hết tình hết nghĩa lắm rồi, ông còn muốn cái gì nữa!”

Bà ta trút hết những bực tức phẫn nộ, hất mạnh trướng rủ trên tay, đứng dậy đi vòng vòng trước giường: “Hồi ấy nhờ có binh mã của họ Lưu nhà ta mà ông mới có thể lập nghiệp, còn hứa hẹn cùng hưởng phú quý! Nhưng lần nào ông trời cũng cứ đối đầu với ta, cơ thể ông đau ốm, ta không con không cháu, có mỗi mụn cháu họ cũng quá vô dụng! Nếu hai ta không làm kinh doanh thì chưa chắc đã nên nghiệp lớn chỉ trong mấy năm! Mười bốn châu Hà Tây rộng lớn sầm uất đến vậy, dựa vào đâu phải cúi đầu xưng thần với tên nhãi ở Trung Nguyên! Hôm nay mà ta còn chưa quyết định thì e không giữ nổi cái ghế Tổng quản, nói gì tới nghiệp lớn? Chẳng lẽ muốn để họ Mục kia cưỡi lên đầu lên cổ hai ta?! Ông đừng quên hắn ta là ai!”

Sau trướng truyền ra một tràng ho khan, có vẻ Tổng quản đã bị kích động bởi lời của bà ta, miệng thở khò khè.

Nhưng Lưu thị chẳng đoái hoài đến ông, trái lại còn phát hỏa, gương mặt vặn vẹo song không thể trút lời: “Hắn ta nhẫn nhịn giỏi lắm, bao năm qua bảo hắn làm gì hắn làm nấy, ngay cả việc ép hắn cưới vợ cũng chấp thuận, từ khi nào mọi chuyện lại thuận buồm xuôi gió thế này? Tiếc thay không biết yên phận, làm một Quân tư vẫn chưa đủ! Còn cả đứa con gái Phong gia ở Trường An nữa, từ lúc nó tới không có lấy một chuyện tốt đẹp…” Dần dà, bà ta thấp giọng lẩm bẩm,”Không một ai chịu tranh đấu, biết sớm đã không dùng Hạ Xá xuyết, chắc chắn bên kia đã hay chuyện rồi, còn do dự làm gì nữa, mà cũng chẳng thể do dự…”

“Bẩm chủ mẫu.” Bất thình lình có một người hầu chạy tới, khúm núm đứng ngoài cửa thưa, “Lưu Đô đốc sắp đến rồi ạ.”

Cuối cùng Lưu thị cũng dằn xuống cơn giận, song vẻ mặt đanh trợn vẫn chưa ngoai, bà ta mất kiên nhẫn quắc mắt nhìn ông chồng yếu đuối bên trong trướng, cao giọng nói: “Mau gọi nó tới đây!”

Người hầu giật thót, vội chạy đi chuyển lời.

***

Trời dần trở tối, vậy mà trong nhà chính ở phủ Quân tư không thắp đèn.

Thuấn Âm nhìn chằm chằm cuốn sổ chỏng chơ trên bàn, trang giấy chỉ le que lác đác đôi ba dòng. Nàng ngồi trên ghế, cẩn thận nhớ lại những gì đã nghe đã thấy hồi “bị nhốt” ở phủ Tổng quản, đoạn ngẩng đầu trông ra ngoài cửa phòng.

Tối hôm qua, Mục Trường Châu nắm tay nàng tới tận lúc đưa nàng về phòng, ấn nàng nằm xuống giường rồi mới buông. Nàng sợ chạm vào vết thương của chàng nên nhích ra xa, lại được chàng kéo về nằm sát bên cạnh.

“Ngủ nào, bây giờ cần nghỉ ngơi dưỡng sức.” Chàng nói vào tai nàng.

Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, trước lúc thiếp đi còn ngửi được mùi thuốc trên người chàng. Nhưng đến khi mở mắt thì khoảng giường bên cạnh đã trống trơn, tối chàng mặc luôn y phục đi ngủ, nằm chưa được bao lâu đã rời giường…

Loáng thoáng có tiếng ngựa hí từ cửa sau truyền đến.

Thuấn Âm bị thu hút, tập trung lắng nghe nhưng không nghe rõ lắm, chỉ biết có người tới, hết người này nối đuôi người kia suốt một ngày dài, và dĩ nhiên là đến gặp Mục Trường Châu.

“Bẩm phu nhân,” Thắng Vũ rảo bước tới cửa, cao giọng sốt ruột nói, “Mời phu nhân đến tiền sảnh ngay lập tức.”

Thuấn Âm cảnh giác, có vẻ đã có chuyện rồi, nhưng vừa gấp sổ lại đứng lên thì sực nghĩ đến điều gì đó, nàng rảo bước vòng ra sau bình phong: “Đợi một lát, ta đi thay đồ đã.” Nói chưa hết câu đã tới sau bình phong, nàng nhanh chóng cởi áo ngoài, mặc bộ nhuyễn giáp nọ lên người. 

Chính là bộ giáp Mục Trường Châu đã mặc cho nàng lúc ở trong quân doanh, khi nàng thay ra vẫn đem nó về theo, có vẻ bây giờ chính là lúc cần dùng.

Thắng Vũ toan vào phòng hầu hạ nhưng không ngờ động tác của Thuấn Âm lại nhanh như thế, chỉ chớp mắt sau nàng đã bước ra, vừa đi vừa buộc thắt lưng.

Thuấn Âm gấp gáp đi ra cửa, tới ngoài hậu viện, phóng mắt nhìn quanh đâu đâu cũng toàn người.

Tùy tùng cung vệ ở mọi ngóc ngách, cùng mặc trang phục sẫm màu, cử động rất nhẹ như thể xuất hiện chỉ sau một đêm, cơ hồ khó nhìn rõ trong màn đêm tối tăm lúc này.

Toàn phủ Quân tư lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.

Nàng im lặng, rảo vội bước chân băng qua hành lang vào tiền sảnh, trông thấy người đang ở bên trong. Mục Trường Châu ngồi vị trí đầu, không mặc áo bào, vạt áo trung y trắng phanh mở lộ ra cánh tay trái và bả vai bị thương. Xương Phong đứng một bên hí hoáy buộc thêm mấy vòng vải lên phần băng gạc đã quấn quanh vai hòng cố định thật chặt.

Trong phòng còn có ba tốp võ quan mặc trang phục phổ thông, vừa nhận được lệnh từ Mục Trường Châu, bọn họ lập tức quay gót đi ra cửa như thể không thấy có người ngoài, thậm chí hành động còn bí mật hơn trước.

Thuấn Âm vô thức nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn chàng.

Mục Trường Châu cũng đang nhìn nàng, không lên tiếng mà chỉ đánh mắt chỉ vào vị trí bên cạnh. Thuấn Âm căng thẳng, hiểu ý đi tới đứng cạnh chàng.

Lúc này Xương Phong cũng đã băng bó xong vết thương, hắn chỉnh trung y rồi khoác áo bào lên cho chàng.

Mục Trường Châu đứng dậy, tức khắc có vài tùy tùng nhẹ nhàng tiến tới giúp chàng mặc giáp đen, giắt hoành đao bên hông và đeo thêm túi tên.

Trừ tiếng vỏ đao rổn rảng chạm vào áo giáp, tại tiền sảnh cơ hồ không có lấy một âm thanh nào. Đến khi Xương Phong đưa các tùy tùng rời khỏi, trong sảnh lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Thuấn Âm nhìn chàng, cuối cùng cũng hỏi: “Là ngày hôm nay sao?”

Mục Trường Châu đáp: “Đúng vậy.”

Quả nhiên không sai. Cả ngày trời hôm nay chàng không ngừng sắp xếp bố trí đủ thứ chuyện, bây giờ gọi nàng tới thì lại có dáng vẻ ấy, nàng đoán được ngay có lẽ sắp bắt đầu rồi…

Bên ngoài đưa tới tiếng bước chân, Trương Quân Phụng vào sảnh, mặc trên người bộ giáp nhẹ màu xanh xám khiến hắn không còn vẻ gầy gò của mọi hôm. Hồ Bột nhi đi sau, vẫn vận bộ giáp lưới gã hay mặc, tay đè trên cán đao, bước chân phăm phăm, phần da mặt lộ ra ngoài bộ râu quai nón đỏ phừng do chạy vội.

Bọn họ cũng không ngạc nhiên khi thấy Thuấn Âm có mặt, bởi lẽ đã quen rồi.

Trương Quân Phụng tiến tới bẩm báo: “Bẩm Quân tư, Lưu Kiền Thái đã vào thành, khoảng tối sẽ tới phủ. Hiện tại phủ Tổng quản đang bận rộn đón hắn, sẽ không dư thời gian để ý tới chúng ta.”

Hồ Bột nhi nén giọng: “Các đội ngũ ít nhất được sàng lọc bốn năm lần, tất cả đều hành động theo sắp xếp trước đó của Quân tư, sẵn sàng chờ lệnh.”

Mục Trường Châu dùng một tay thắt chặt hộ giáp: “Các châu ở biên giới quá xa nên phủ Tổng quản sẽ không lôi kéo, ở lân cận chỉ có ba châu Hội Châu, Lan Châu và Mân Châu vẫn do phủ Tổng quản tiếp nhận, tuy gần đây không có tin tức nhưng cũng cần đề phòng bọn chúng, phải luôn luôn để mắt tới tình hình xung quanh.”

Hồ Bột nhi đáp ngay: “Rõ.” Giọng điệu đầy nghiêm túc.

Mục Trường Châu nhìn Trương Quân Phụng: “Tất cả quân mã sẵn có phải túc trực ở gần chờ lệnh, đồng thời đề phòng ngoại địch hai bờ nam bắc, phủ Tổng quản đã cấu kết với ngoại địch rồi.”

Trương Quân Phụng vừa định đáp rõ thì sửng sốt: “Cái gì?”

Hồ Bột nhi ngạc nhiên mở to mắt, chòm râu rung lên nhưng cơ thể thì lại thả lỏng, cảm thán một câu: “Nói đi nói lại vẫn là ông đây làm chuyện tốt?”

Thuấn Âm chợt mở miệng: “Ta có chuyện muốn báo.”

Mục Trường Châu lập tức nhìn nàng. Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi cũng nghiêng đầu nhìn qua.

Thuấn Âm nhìn hai người bọn họ, đã lên thuyền cùng nhau thì giờ cũng không cần thiết giả vờ nữa, đoạn nàng đảo mắt nhìn Mục Trường Châu: “Đợt trước tại cổng bắc ở phủ Tổng quản tập trung rất nhiều nhân lực bận rộn, không cho phép người ngoài tiếp cận, ắt hẳn có sắp xếp hoặc là đang chuẩn bị làm gì đó. Ngày nào cũng có tinh binh đi tuần khắp phủ, mỗi tốp cách nhau thời gian uống một chung trà, một tốp khoảng bốn mươi người. Đây đều là những thay đổi chỉ xảy ra trong thời gian chuẩn bị thọ yến, chắc hẳn chàng cũng nắm rõ tình hình trong phủ ông ta những năm qua, còn lại ta nghĩ không cần nói nhiều.”

Mục Trường Châu nhìn nàng, ánh mắt chững lại rồi đột nhiên bất động.

Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi nhìn nhau, hả? Có chuyện gì vậy, sao nàng ta lại nói những chuyện ấy?

Mục Trường Châu lên tiếng: “Hai người ra ngoài chờ ta.”

Lúc này Trương Quân Phụng mới hoàn hồn, vội nói: “Chắc chắn cần người trấn thủ phủ Quân tư, xin Quân tư để lại lối thoát.”

Mục Trường Châu chỉ gật đầu.

Trương Quân Phụng không nói gì thêm, vẫn ngạc nhiên nhìn Thuấn Âm, đoạn đẩy Hồ Bột nhi nhanh chóng đi ra.

Mục Trường Châu xoay người đi tới: “Đang ở phủ Tổng quản mà nàng còn thám thính được những chuyện này?”

Thuấn Âm khẽ đáp: “Ban đầu chỉ để đề phòng không may thôi, không ngờ lại có ngày cần tới.”

Mục Trường Châu bước đến, lúc nhấn vào lưng nàng thì sờ phải bộ nhuyễn giáp, bèn hỏi: “Nàng chuẩn bị xong rồi?”

Thuấn Âm tức khắc áp sát chàng, trên lưng nóng lên bởi lòng bàn tay chàng, nàng gật đầu, dẫu giữ bình tĩnh nhưng hơi thở đã nóng bừng.

Mục Trường Châu cúi đầu: “Ta đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trong phủ, đêm qua ta cũng đã điều người tới, cộng thêm một đội ngũ trinh thám giao cho nàng toàn quyền điều động.”

Thuấn Âm ngước nhìn chàng: “Chàng muốn ta làm gì?”

Mục Trường Châu chăm chú nhìn nàng, nói: “Ta muốn nàng ở lại trấn giữ phủ Quân tư.”

Thuấn Âm còn tưởng lần này chàng sẽ đưa mình đi cùng, nhưng nghe chàng nói vậy liền sực hiểu: “Chàng muốn ta trấn giữ lối thoát cho chàng?”

Mục Trường Châu không trả lời mà quay đầu ra ngoài, cao giọng gọi: “Vào đi!”

Ngay lập tức, Xương Phong với thân hình vạm vỡ bước vào, đi song song là Thắng Vũ có vóc dáng to cao. Hai người họ dẫn đầu, nối đuôi theo sau là các gia nhân trong phủ, nam nhiều nữ ít, khoảng mấy mươi người trẻ tuổi to khỏe. Tất cả nhất loạt cúi đầu trước Thuấn Âm.

Mục Trường Châu hỏi: “Nàng có biết tại sao trong phủ không có lấy một tùy tùng già không?”

Thuấn Âm hỏi theo: “Tại sao?”

Mục Trường Châu đáp: “Bởi vốn dĩ bọn họ không phải là tùy tùng bình thường.”

Thuấn Âm bất giác nhìn mọi người, bên tai nghe thấy Mục Trường Châu nói tiếp: “Bọn họ được đích thân ta tuyển chọn vào phủ, tuy không bằng người tập võ quanh năm nhưng cũng được xem là binh sĩ bình thường, không phân nam nữ.” Chàng hạ giọng, “Đấy mới là kế hoạch xấu nhất ta chuẩn bị.”

Thuấn Âm lấy làm ngạc nhiên, hồi mới tới nàng cũng để ý thấy các tùy tùng thị nữ đều trẻ khỏe, khi ấy còn cho rằng phong tục Lương Châu vốn như vậy, không ngờ chàng đã lên kế hoạch từ lâu, thậm chí bố trí cả trong phủ.

Mục Trường Châu hất đầu ra ngoài, mọi người nhanh chóng lui ra.

Bỗng sau lưng Thuấn Âm chùng xuống, bàn tay kia đột ngột ấn mạnh.

Chàng khẽ nói: “Để nàng trấn giữ phủ Quân tử cũng chỉ đề phòng chuyện không hay, nhớ bảo trinh sát thăm dò tin tức, nếu tình hình không ổn thì lập tức đến cổng đông thành, ở đó sẽ có đội ngũ chi viện hộ tống nàng về Trường An.”

Thuấn Âm dừng lại, ngẩng đầu nhìn chàng: “Không phải chàng muốn ta trấn thủ lối thoát cho chàng sao? Lẽ nào chàng tính liều mạng?”

Mục Trường Châu nghiêm mặt: “Đương nhiên là không, mạng sống của ta rất đáng quý, đâu dễ chết như vậy? Nhưng dẫu chuẩn bị đầy đủ tới đâu cũng chưa chắc không xảy ra sơ sót, nếu có nguy hiểm, nàng phải rút lui ngay.”

Thuấn Âm cau mày: “Chàng bảo ta rời đi một mình?”

Mục Trường Châu nhìn sâu vào mắt nàng, khóe môi nhướn lên: “Đương nhiên. Nàng còn có người nhà ở Trường An, mà người nhà của ta chỉ duy nhất mình nàng. Nàng chính là lối thoát của ta.”

Thâm tâm Thuấn Âm rúng động, ngẩn ngơ nhìn nụ cười dịu dàng bên môi chàng mà quên đi phải nói gì.

Mục Trường Châu lập tức mím môi, nụ cười biến mất, chợt chàng cúi đầu.

Trên môi bị đè mạnh, hơi thở của chàng bao trùm nàng. Thuấn Âm bị chàng ôm chặt, cảm nhận môi chàng áp lên môi mình thậm chí là giày mài, giày từ môi trên đến môi dưới, không phải là chiếc hôn mãnh liệt mà là khi nhẹ khi nặng, chậm rãi mân mê dẫn dắt hơi thở của nàng, vừa kìm nén lại kiên nhẫn, tưởng như chỉ cần chàng hơi buông thả sẽ trượt dài không thể dừng lại.

Hơi thở của nàng dần trở nên dồn dập, vô thức ngửa đầu, cảm thấy khóe môi ngứa râm ran.

Bỗng bên ngoài truyền tới âm thanh, Xương Phong thấp giọng báo: “Bẩm Quân tư, trời đã tối rồi.”

Mục Trường Châu bất thình lình cọ vào môi nàng, di chuyển tới bên tai, ngậm mạnh d ái tai khiến nơi ấy đỏ hoét, rồi chàng ngẩng đầu cầm lấy tay nàng.

Mục Trường Châu tháo bội đao bên hông ra đặt vào tay nàng, nắm chặt lại, bất thình lình ôm chầm nàng, th ở dốc nói vào bên tai: “Nhớ kỹ, lúc cần rút lui phải rút lui.” Chàng nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng, “Dù ta có chết thì nàng cũng phải sống tốt.”

Một câu dằn mạnh từ bên tai rơi xuống tận đáy lòng, tựa tiếng nổ ầm ầm khiến Thuấn Âm ngẩn ngơ, bàn tay nắm chặt bội đao, nhìn chàng chăm chăm.

Đáy mắt Mục Trường Châu sâu thăm thẳm, bốn mắt giao nhau một hồi rồi chàng đột ngột buông tay, quay người bước đi.

Thuấn Âm bất giác dợm bước, đưa tay ra, nhưng ngón tay chỉ sượt qua bộ giáp đen lạnh lẽo, chàng đã sải bước ra khỏi cửa, thân hình hòa vào đêm đen nồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK