Trước cửa Thư Trung ở trấn Tô Dương hôm nay cũng dán cáo thị ngày đi kinh thành của đoàn hộ tống. Đó là ngày 25, tháng 3.
Người dân trấn Tô Dương khi đọc cáo thị thì nhao nhao lên, những nhà có người đi kinh ứng thí thì bắt đầu tất bật chuẩn bị hành lý. Chỉ riêng nhà Tử Tình, tin nhận được từ rất sớm nên hầu như cả nhà đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy. Chỉ còn đi ghi danh với đoàn hộ tống là xong.
Đi theo Cố Tam lần này dĩ nhiên là có Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương, Tiểu Ngũ và Tử Tình rồi. Ngoài ra còn có Hộ Chi và Hộ Vi, ba người Hộ Phong, Hộ Ngôn và Hộ Võ. Và bốn người đánh xe Hộ Minh, Hộ Đồng, Hộ Mẫn, Hộ Niên. Theo xe còn có thêm một người mà Cố Tam đặc biệt sắp xếp đó là vị đại phu họ Diệp.
Diệp đại phu 45 tuổi, bình thường không thích làm gì cả, bản tính rất lười nhác. Song ông lại là một đại phu giỏi. Ông không có con cái hay gia đình, chính là ngưỡng mộ danh tiếng Ngạo tiên sinh nên mới đến nhà Cố Tam xin làm đại phu tại gia. Tính đi tính lại ông ợm ờ ở Cố Tam gia cũng gần một năm rồi.
Cuối cùng, phần dẫn dắt đám người hạ nhân còn lại đi theo phía sau thì giao cho Hộ Vấn. Bởi vì nương Hộ vẫn ở kinh thành nên Hộ Vấn sẽ trực tiếp mang đám người đó đi đến nơi đã được sắp xếp từ trước. Dĩ nhiên ba vị sư phụ dạy võ cũng đi theo cùng đội với Hộ Vấn. Còn có hai con cún cưng Tiểu Tròn và Đại Tròn.
Nhóm người của Tử Tình lần này đi có tổng cộng 3 chiếc xe ngựa. Đây là 3 chiếc xe ngựa được Cố Tam cho người cẩn thận đóng hồi tháng trước, xe vừa rộng vừa chắc, có thêm độ đàn hồi giảm xóc mà Tử Tình đề nghị.
Chiếc xe to nhất, tốt nhất là chở cả nhà Tử Tình, những người khác thì chia nhau ngồi ở hai chiếc xe còn lại cùng đồ đạc. Ngoài ra, còn có thêm hai con ngựa theo phía sau. Đây là hai con ngựa của Hộ Phong và Hộ Ngôn mang theo để phòng có việc gì sẽ dùng đến.
Ba chiếc xe ngựa nhìn qua rất bình thường, nhưng bên trong xe ngựa thì không bình thường chút nào. Nhưng chỉ có người được ngồi trên xe ngựa mới biết, còn từ bên ngoài nhìn qua thì thật không có gì đặc biệt cả.
Trước ngày khởi hành hai ngày, Tô thị bắt đầu ở trong bếp nấu nướng. Bà nói, khi đi ra ngoài sẽ không có thời gian nấu ăn, bởi vậy nấu nhiều thêm vài món phòng hờ. Tô thị còn làm rất nhiều bánh và thức ăn ngọt. Tô thị nói “con gái nhỏ (ý nói Tử Tình) thường ăn vặt, nếu không làm nhiều một chút lỡ con thèm ăn lại không có gì cho nàng ăn”.
Tử Diệc còn khoa trương hơn, hắn dẫn theo một đám hạ nhân trong nhà đi lên rừng tìm trứng chim mang về. Chính là muốn để tiểu muội khi ngồi trên xe ngựa buồn miệng có thể ăn.
Thấy mọi người ai cũng bận rộn, Tử Tình cũng xắn tay áo lên muốn làm làm cái gì đó. Nhưng là chạy ra chạy vào xong thì không biết làm được cái gì.
Ngày 25 tháng 3, đoàn hộ tống từ trấn Tô Dương chính thức khởi hành. Lần đi này có tổng cộng 15 chiếc xe ngựa, trong đó có ba chiếc xe ngựa của nhà Tử Tình, 2 chiếc xe ngựa nhà họ Lãnh, 4 chiếc xe ngựa chở 18 thí sinh, 2 chiếc xe ngựa chở đồ dùng, những chiếc xe ngựa còn lại đều là những người muốn đi kinh thành sẵn tiện đăng ký đi theo đoàn.
Cố Tam từ khi lên xe ngựa thì trầm mặt không nói, Tô thị cũng vậy, hầu như cả nhà ai cũng có một bộ dạng không vui. Tử Tình im lặng nhìn về phía ngôi nhà mình đã sinh hoạt trong bốn năm qua, cảm thấy có cái gì đó trống trải, trong lòng thật rất không nỡ. Tự dưng lúc này Tử Tình cảm thấy luyến tiếc ghê gớm. Liệu ở kinh thành nơi kia, nàng có thể được tự do tự tại sống vui vẻ không. Không biết tại sao, Tử Tình lại cảm thấy có khi nào mình đã quyết định sai khi muốn Cố Tam lên kinh làm quan.
Tô thị xoay mặt qua một bên, giấu những giọt nước mắt không thể kiềm chế được rơi trên mặt. Lại thầm cảm thấy may mắn. Nếu hôm nay cha và nương đến đưa tiễn thì chắc chắn nàng sẽ không kiềm được mà rơi lệ rồi.
Người dẫn đầu lớn tiếng hô xuất phát, 15 chiếc xe ngựa bắt đầu lục tục nối đuôi nhau di chuyển về phía cổng trấn. Hai bên đường người dân đứng thành một hàng dài thật dài. Tử Tình ngồi trong xe ngựa dòm ra thấy vậy thì hơi ngạc nhiên. Nàng nhớ năm trước đâu có hoành tráng thế này a, vì sao hiện tại lại đông người như vậy?
Từ hai bên đường, người dân nhìn thấy xe ngựa nhà Tử Tình chạy qua thì ồ ạc hô lớn:
“Cố Tam gia, người sau này nhất định sẽ là một người quan tốt. Cố Tam gia, chúng tôi đội ơn người thời gian qua đã giúp đỡ chúng tôi, Cố Tam gia chúng tôi ở đây ngày ngày thắp hương cầu khẩn cho ngài. Cố Tam gia, ngài lên đường bình an. Cố Tam gia, nếu có thời gian hãy trở về thăm chúng tôi….”
Âm thanh lẫn lộn, lời nói trước sau không đồng đều, người một tiếng, ta một tiếng, hai bên đường phút chốc ào ào tiếng hô to.
Cố Tam đang ngồi ngơ ngẩn nghe thấy âm thanh hô to ở bên ngoài thì giật mình, nâng tay kéo màn xe ra. Đập vào mắt là dân chúng đứng đầy hai bên đường hô to chúc phúc, Cố Tam trong lòng xúc động không nói nên lời. Chấp tay lại hướng ba phương bốn phía nói lớn “đa tạ”. Cố Tam tinh thần trở nên trấn tĩnh hơn. Đúng vậy, tại sao hắn lại do dự chứ, hắn sẽ làm quan, tương lai hắn có thể dùng quyền lực của mình để lo cho dân chúng. Đã như vậy, hiện tại hắn cần gì phải do dự chứ.
Một đoàn người trong mấy xe ngựa phía trước nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cứng họng không nói nên lời. Không ít người thầm hô trong lòng “Khoa trương… khoa trương quá đáng!” Có nhiều người còn mở miệng hô to thật ngưỡng mộ Cố Tam gia.
Trong âm thanh lộn xộn đầy chúc phúc, đoàn xe ngựa lọc cọc chậm rãi lăn bánh rời khỏi cổng thành trấn Tô Dương. Những xúc cảm của cả nhà Tử Tình nãy giờ bị đám người hai bên đường làm vơi đi không ít. Tử Tình hít mạnh một cái, đứng thẳng người lên nắm chặt nắm tay quơ quơ nói lớn thật đầy khí thế.
“Ya! ngày mai sẽ là một ngày mới, cả nhà chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Sẽ hoàn thành sứ mệnh làm quan tốt của cha, thương yêu dân chúng. Cả nhà chúng ta sẽ ở cạnh nhau, cùng nhau đối mặt với mọi việc. Chúng ta nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ.”
Bầu không khí trầm mặc cuối cùng còn sót lại bị hành động và lời nói của Tử Tình xua đi hết, Tô thị nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương thấy Tử Tình cười hớn hở cũng cười theo. Tiểu Ngũ ngồi một bên mắt sáng bừng bừng nắm chặt tay gật đầu với lời nói của Tử Tình. Cố Tam cũng cười đầy yêu thương kéo Tử Tình vào lòng tránh cho nàng bị xe ngựa lắc la lắc lư làm ngã. Cứ như vậy, một đoàn người bắt đầu hành trình lên kinh ứng thí.