Chuyện Chuyện bắt đầu từ hai mươi năm trước. Khi đó lão hoà thượng là một cao tăng trong chùa Như Lai ở Đại Hải. Theo quy tự, sau khi sư phụ ông phương trượng đại sư viên tịch, ông sẽ kế tục trở thành phương trượng đời thứ 12.
Chỉ là.. phật môn thanh tịnh nhưng có người tâm chưa tịnh. Vì muốn cản trở ông lên làm phương trượng, sư đệ của ông đã thiết kế một màn hãm hại ông. Bọn họ bỏ xuân dược vào bát cháo của ông, sau đó đánh ngất ông rồi mang ông vào phòng của một cô nương. Ông trúng dược còn có thể chịu đựng được, bất quá vị cô nương kia lại không. Xuân dược bọn chúng bỏ cho cô nương ấy khác của ông, nếu như không viên phòng, vị cô nương đó nhất định sẽ không qua nổi…
Bị nhốt trong phòng kín, ông không cách nào. Dù biết đó là bẫy nhưng ông không thể không nhảy vào. Ông không thể thấy chết mà không cứu.
Sau chuyện đó, ông bị sư phụ phương trượng đánh phạt một trăm hèo rồi trục xuất ra khỏi chùa. Còn cô nương kia bởi vì xấu hổ và nhục nhã mà thắt cổ tự sát. Cũng may được người ta phát hiện và cứu được. Rồi cô nương kia đến tìm ông, nàng cầu xin ông dẫn nàng rời khỏi nơi đó. Ông do dự thật lâu nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận, bởi vì cô nương kia đã mang thai đứa con của ông.
Thời gian đó ông bị tình cảm cô nương kia đả động, tâm của ông cũng dần dần có nàng. Lúc ấy ông đã nghĩ rằng ông nên hoàn tục, vì nàng cũng là vì đứa con chưa ra đời của ông. Nhưng… ông còn chưa kịp hoàng tục thì cô nương kia đã vì khó sinh mà chết. Từ đó ông phải một mình chông chênh nuôi đứa trẻ.
Một năm qua đi, hai năm qua đi…. Đứa trẻ dần khôn lớn. Một ngày kia, con trai ông mắc phải một chứng bệnh nặng, theo lời đại phu thì nhất định phải cần đến nhân sâm ngàn năm để làm thuốc dẫn mới có thể trị khỏi.
Nhưng mà, ông chỉ là một hoà thượng, cái thứ nhân sâm ngàn năm đó không phải là loại mà một hoà thượng bình thường như ông có thể có được. Cũng là lúc đó ông nhìn thấy một tờ cáo thị tuyển đại phu trị bệnh cho tam hoàng tử. Nói là tam hoàng tử bị bệnh lạ khó chữa trị nên mới thử vận may tìm xem có thuật sĩ giang hồ nào có thể trị được hay không. Nghe đến hoàng cung ông liền nghĩ đến nhân sâm. Đúng vậy, trong hoàng cung sẽ có nhân sâm. Đánh liều, ông liền xé bản cáo thị tự mình ứng tuyển.
Ông đang cầu may, là một hoà thượng ông lúc ấy lẽ ra không nên làm như vậy. Ấy nhưng ông lại không thể nghĩ Ông chỉ nghĩ đến nếu không có nhân sâm con ông sẽ không thể tiếp tục sống trên đời.
Bởi vì nhiều năm tu hành, lại thêm hiểu biết được tâm tình của con người. Bởi vậy mặc dù ông không phải đại phu nhưng qua những câu nói cao thâm của mình ông đã dành được niềm tin của hoàng đế và hoàng hậu.
Vốn ông dự định sẽ lén trộm nhân sâm rồi sẽ trốn đi, nhưng ông không ngờ trên đời có chuyện trùng hợp như vậy. Vị tiểu hoàng tử bị bệnh kia lại có diện mạo y hệt đứa con trai của ông. Mà quan trọng nhất là ông còn chưa lấy được nhân sâm thì tiểu hoàng tử đã chết.
Lúc đó ông đã rất kinh sợ, bởi vì nếu tam hoàng tử chết ông nhất định sẽ bị xử tội, quan trọng là hoàng đế sẽ tra ra được con trai của ông và nhất định không tha cho nó. Coi như cũng may lúc tiểu hoàng tử chết chỉ có một mình ông ở đó.
Sợ quá hoá liều, ngay lúc đó ông đã đem xác của tiểu hoàng tử giấu đi, sau đó lén lút mang con mình vào cung thế chỗ tam hoàng tử. Hai đứa trẻ, hình dáng giống nhau như tạc, tuy rằng tuổi tác chênh lệch nhưng không sao, ông có thể nói dối rằng vì tam hoàng tử bị bệnh nên mới trở nên nhỏ như vậy.
Sau khi căn dặn con của ông xong, ông liền để nó ra gặp hoàng đế và hoàng hậu. Ông đã biện ra lý do, vì tiểu hoàng tử bệnh quá nặng, mệnh có thể cứu nhưng cũng làm cho trí nhớ hắn bị loạn rồi.
Hoàng đế và hoàng hậu liền tin không một chút nghi ngờ. Họ đối với việc nhi tử đột nhiên khỏi bệnh liền cực kỳ vui vẻ, sau đó còn ban thưởng rất nhiều bảo vật cho ông. Ông thẳng thừng từ chối không nhận. Hoàng đế ngạc nhiên hỏi ông tại sao không nhận. Lúc đó ông giả vờ nói nói ông cảm nhận được mình và tam hoàng tử là có duyên, bởi vậy mới có thể cứu được tam hoàng tử. Ông hi vọng mình có thể được trụ lại gần hoàng cung để chiếu cố tam hoàng tử.
Hoàng đế đồng ý, từ đó ông lấy danh nghĩa đại sư ở lại hoàng cung nước Đại Hải. Lại bởi vì ông hoàn toàn phải chịu trách nhiệm về bệnh tật của các hoàng tử trong cung cho nên ông mới cố gắng nghiên cứu học y. Dần dần, y thuật của ông càng ngày càng tiến bộ. Con của ông trôi qua cũng càng ngày càng tốt.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy thuận buồm xui gió, lại không nghĩ rằng hoàng hậu lại phát hiện ra sự thật này. Cứ nghĩ ông và con của ông lần này xong rồi, nhưng không ngờ rằng hoàng hậu lại không vạch trần sự thật mà lại giúp đỡ che giấu. Đơn giản bởi vì hậu cung tranh đấu, nếu chuyện này phanh phui ra, trong hậu cung, bà sẽ không còn điểm dựa. Bởi vì bà không có con, nếu như chuyện này đổ bể ra ngôi vị hoàng hậu bà vất vả leo lên được sẽ nhanh chóng bị lung lay.
Vì lòng tham của hoàng hậu mà ông và con trai thoát được kiếp nạn. Nhưng cũng từ đó bi kịch bắt đầu.
Hoàng hậu cứ mỗi khi nghĩ về đứa con xấu số của bà thì liền đem hết oán giận trút lên người con trai của ông. Dùng hết cách này tới cách khác hành hạ nó, cho tới khi con của ông còn một chút hơi tàn thì mang đến trước mặt ông lệnh ông chữa trị. Hoàng hậu lấy việc hành hạ con của ông ra làm niềm vui.
Con của ông cũng vì như vậy tính nết mới dần trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn. (đọc đoạn này cảm thấy cũng tội tội cho anh Thiên Sinh. Thông cảm cho anh, một đứa trẻ sống trong hoàn cảnh như vậy tâm lý không bị thiên lệch mới lạ đó”.
Bởi vì hoàng hậu làm như vậy nên con trai của ông rất căm giận bà. Để rồi một hôm trong cung hoàng hậu đột nhiên bốc cháy, một hồi hoả hoạn đốt rụi hết tất cả, quan trọng là trong đó có hoàng hậu. Sự việc còn chưa chấm dứt, con ông sau khi đốt chết hoàng hậu liền đổ tội cho cho đại hoàng tử. Đại hoàng tử vì vậy đã bị hoàng thượng lệnh đuổi ra khỏi hoàng cung, một bước cũng không cho trở lại.
Lấy việc mẫu hậu bị hãm hại chết oan uổng ra làm lợi thế, con ông luôn giả dạng khổ sở do chết mẫu thân. Hoàng thượng nhìn thấy con ông tình sâu nghĩa nặng như vậy thì càng thêm yêu thương, mọi thứ tốt có được điều ban thưởng hết cho hắn. Lại thêm, hoàng tử thật lúc còn nhỏ là một đứa trẻ thông minh, ba tuổi biết đọc tam tự kinh, năm tuổi biết vẽ tranh làm thơ. Vì thế con của ông được hưởng ké hào quang đó.
Từ đó trở đi, con của ông trở thành vị hoàng tử có địa vị cao nhất trong hoàng cung. Các hoàng tử khác lấy con của ông làm điểm tựa mà nịnh bợ.
Chỉ là, đứa con này của ông càng ngày càng u mê rồi. có lẽ bởi vì hắn luôn bất an về thân thế của mình cho nên lúc nào cũng muốn nắm trong tay mọi việc, nhất là hắn phát hiện có người có thể lay động được địa vị của hắn. Lại thêm hai năm trước có một vị cao tăng đã cho con ông một chỉ điểm. rằng nếu trên đời xuất hiện một người có thể làm cho ngũ quốc tôn kính thì chính người đó sẽ phế đi những thứ con ông đang có, ngay cả ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Mà cái người trong lời của vị đại sư kia rất giống Ngạo Tiên Sinh ở nước Đại Tề. Con của ông bây giờ chính là muốn đem người có thể làm lung lay địa vị của hắn rời khỏi thế giới này. Nhưng mà ông biết rõ, cái người Ngạo Tiên Sinh đó vốn không phải là một người đơn giản mà con của ông có thể đụng chạm tới. nhưng mà lời khuyên của ông bây giờ con ông lại không có nghe.
Huống hồ, mấy ngày trước ông đã tính quẻ ra được thân phận thật sự của vị cao tăng kia. Người đó vốn không phải là cao tăng, mà ông ta là thân tín của hoàng hậu đã chết kia. Ông ta nói ra những lời kia đó là vì muốn con trai của ông sinh tâm ma với mọi người. Và nếu như trên đời thật sự có người làm cho tứ quốc tôn kính mà hắn lại đi đối phó với người đó thì chính là người bị tứ quốc căm ghét. Chỉ là bây giờ lời nói của ông đã không còn quan trọng với con của ông nữa rồi. Ông đã không đủ sức ngăn cản việc làm sai trái của hắn. Ngược lại bây giờ ông còn bị giam lỏng ở chỗ này.
Danh Sách Chương: