Khi nghe được tin này Tử Tình đang ngồi trên xích đu đùa giỡn với hai con cún đại tròn và tiểu tròn. Nàng nhếch môi cười khỉnh. Chẳng phải Cố Lão nói ông thích thì cả nhà nàng được sống yên ổn, còn ông không thích thì cả nhà nàng đừng mong được yên sau? Vậy để nàng giúp cho ông ta mỗi ngày đều được sống thật thống khoái.
Đút miếng bánh ngọt cuối cùng trong tay vào miệng tiểu Tròn, Tử Tình liền phủi áo đứng dậy nói với Hộ Tỷ.
“Ngươi cho người chuẩn bị một chút, ta muốn đi thăm ông nội và đại bá, sẳn tiện “an ủi” ông nội của ta một chút!”
Hộ Tỷ nâng mắt mỉm cười, nàng gật đầu hô “dạ” với Tử Tình một tiếng liền quay lưng đi làm.
Ngồi trên xe ngựa, Tử Tình nhếch môi cười. Nàng bây giờ mới phát hiện thật ra nàng là một người thù rất dai.
Xe ngựa một mạch đi thẳng tới phủ thị lang. Xe dừng lại trước cửa phủ, Tử Tình được Hộ Tỷ và Hộ Tâm đỡ xuống xe. Vì đã đến phủ thị lang mấy lần nên hạ nhân canh cổng điều biết mặt Tử Tình, bởi vậy nên nàng có thể thuận lợi đi vào phủ mà không có ai ngăn cản.
Hiện tại phủ thị lang rất rối loạn, nghe hạ nhân nói vị đại bá của nàng hiện tại còn đang ở phủ của ai đó bồi tội. Còn vị ông nội của nàng thì đang ngồi trong phòng ở Đông viện.
Tử Tình một đường đi thẳng tới chỗ Cố Lão, sau khi nhờ hạ nhân chuyển lời với Cố Lão thì rất nhanh người hạ nhân kia đã trở ra nói Cố Lão cho mời vào.
Có vẻ chuyện ồn ào của Cố Đại Sinh đã làm cho Cố Lão bị hoảng sợ lắm rồi, nên lúc này nghe nói Tử Tình đến vấn an ông liền không nghĩ ngợi mà cho mời nàng vào. Cố lão có ý định để Tử Tình về nói cho Cố Tam biết chuyện Cố Đại Sinh, sẵn tiện nhờ Cố Tam ra tay giúp đỡ. Nhưng Cố Lão đã quên mất một đều rằng vài ngày trước ông và Cố Tam đã trở mặt với nhau.
Thong dong ngồi trên ghế nhỏ gần giường sưởi của Cố Lão, Tử Tình mím môi cười nhẹ chào hỏi Cố Lão.
Tử Tình không có quỳ thỉnh an Cố Lão như theo đúng lễ nghi, vậy mà Cố Lão vẫn không hề bắt lỗi. Ông khoát tay, lộ vẻ từ ái nói:
“Tình Nhi đến thăm ông nội sao? Là cha con kêu con đến à?” Giọng Cố Lão ngọt ngấy làm Tử Tình nghe xong phải nổi một tầng da gà.
Tử Tình không phản ứng chỉ nhếch môi nhìn Cố Lão. Nàng nói thầm – Ông nghĩ nói ngon nói ngọt là có thể dụ dỗ được ta sao lão già?
Thấy Tử Tình không phản ứng Cố Lão thoáng nhíu mày, ánh mắt lóe qua tia sáng lạnh. Nhưng rất nhanh ông đã thay đổi thành một nụ cười hiền. Cố Lão nói:
“Tình Nhi, con đã ăn gì chưa? Để ông nội cho người làm món ăn dọn lên rồi hai ông cháu mình ăn nha”
Tử Tình chớp mắt mấy cái, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn.. Không phải nụ cười vui vẻ, mà là cười nhạo báng. Tử Tình giọng nói đầy châm chọc:
“Ông nội hôm nay cư xữ thật là lạ a, chẳng lẽ ông có chuyện gì vui sao mà tâm trạng lại tốt như vậy? À ha.., con nghe nói đại bá mấy ngày nay rất nổi tiếng a, làm anh hùng cứu mỹ nhân lận đấy. Nhưng mà…” Tử Tình “chậc… chậc…” hai tiếng giống như khó xử rồi nói tiếp. “Nhưng mà a, đại bá cũng thật là, làm anh hùng thì làm anh hùng đi, nhưng làm sao lại động đến Cố Hựu đại nhân đây. Haizzzz….Ông nội, nói sao người cũng phải nhắc nhở đại bá…..”
Tử Tình còn chưa nói xong thì nghe “xoảng!” một tiếng kèm theo tiếng mắng của Cố Lão.
“Làm càn! Hỗn xược! Dã nha đầu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Cha của ngươi dạy ngươi ăn nói như vậy hả, đồ mất dạy!” Cố Lão mặt nghẹn đỏ bừng ném chum trà trên tay trừng mắt nhìn Tử Tình lạnh giọng quát:
Tử Tình miệng còn đang há to chưa kịp ngậm lại đã nghe Cố Lão mắng chửi, nhưng mà nàng một chút cũng không có tức giận vì những lời khó nghe này. Tử Tình thản nhiên ngoáy ngoáy tai mấy cái sau đó nở nụ cười nhìn thẳng mặt Cố Lão, nàng vờ cung kính nói:
“Ông nội, người bình tĩnh a, có gì mà nóng giận như vậy, người đã lớn tuổi, nếu cứ nóng giận như vậy thì không tốt đâu.”
Thấy Cố Lão há miệng muốn gọi người vào liền bị Tử Tình chen miệng cướp lời:
“A.. ông nội, người đừng có gọi người vào đấy, con còn có chuyện chưa nói. Ông nội a, hôm nay con đến đây thật ra là có chuyện quan trọng muốn cho ông nội biết đấy.”
Tử Tình dừng một chút nhìn phản ứng của Cố lão, thấy ông không định gọi người nữa mà trong mắt lóe lên tò mò nhìn mình, Tử Tình cười hài lòng sau đó nhàn nhã nói:
“Chắc ông nội đã nghe nói qua vị Ngạo tiên sinh rồi chứ? Thật ra thân phận của ngài ấy không có đơn giản chút nào đâu. Có thể nói thế lực ngầm của Ngạo tiên sinh rất lớn, ông có thể vô thanh vô thức diệt gọn một thôn trấn chứ đừng nói chi một cái phủ ngũ phẩm ở kinh thành này. Nhưng mà… chuyện này cũng không là gì, thật ra Ngạo tiên sinh chưa từng làm mấy chuyện tán tận lương tâm đó, ngài từng nói với con “Người không phạm mình, mình không phạm người. Ở đời, làm chuyện thất đức trước sau gì cũng sẽ bị quả báo. Nhưng mà ….
… Aiiii…. xem xem, con nói đi đâu rồi, là vầy thưa ông nội, con chính là muốn nói với ông nội rằng thật ra vị tiên sinh ẩn cư đó đã nhận con làm đồ đệ. Nên là… con muốn nói thế lực hiện nay của sư phụ sẽ do con kế thừa.” Chậm một chút Tử Tình liền nói tiếp:
“Mà ông nội biết đó, chuyện tốt thế này con làm sao có thể quên ông nội được đây, nhất định phải báo cho ông nội biết để còn ăn mừng nữa chứ. À… con cũng đã gửi món lễ vật cho ông nội và đại bá rồi đấy, mặc dù nhỏ nhặt không là gì nhưng đó là tấm lòng của con a, coi như hồi báo lại những chuyện tốt mà ông nội đã dành tặng cho cả nhà con thời gian qua. So với sự gầy công cực khổ của ông nội, món lễ vật này của con thật sự không đáng là gì. Nhưng mà… nếu ông nội và đại bá còn chưa hài lòng thì vài ngày nữa con sẽ tặng món khác tới nữa.
Lần sau nhất định không chỉ món lễ vật nhỏ “anh hùng cứu mỹ nhân” như hiện tại đâu, mà có thể là món khác có giá trị hơn rất nhiều đấy. Nên ông nội à… người nếu cảm thấy lễ vật này của con chưa đủ trọng thì cứ việc truyền lời đến nhà của con, chỉ cần con nghe được tin, nhất định con sẽ gửi tặng ngay món lễ vật khác đến cho ông nội. Con hứa đấy.”
Tử Tình nói xong liền không đợi Cố lão phản ứng nàng đã phủi áo đứng lên, gương mặt vốn đang cười ngọt ngào liền nhanh chóng đổi thành lạnh lùng sắc bén. Nàng liếc nhìn Cố Lão một cái sau đó mỉm cười xoay lưng rời đi.
Mà cái liếc mắt này của Tử Tình dù chỉ lướt qua một cái nhưng đã thành công làm Cố lão khóe mắt co rút mấy lần. Trong khi ông còn chưa định thần lại thì đã thấy trong phòng của mình xuất hiện sáu tên hắc y. Bọn chúng cả người toát ra hơi thở huyết tinh chết chóc, kiếm trên tay lóe lên ánh sáng lạnh băng.
Cố Lão hoảng sợ rùng mình mấy cái, thân thể vô thức rút lui về phía sau. Ông khó thở, muốn mở miệng gọi người nhưng một tiếng cũng không thốt ra được. Qua một lúc lâu mấy tên hắc y vốn đứng im không động lại không tiếng động mà lắc mình rời đi.
Cố Lão thở mạnh mấy hơi, ánh mắt vẫn còn trợn to vì kinh sợ. Lời nói ngọt ngào đầy thâm ý của Tử Tình lúc này lại quanh quẩn bên tai của ông. Cố Lão triệt để chấn kinh, cơ thể cứ như vậy căng cứng thật lâu cũng không thể động đậy được.