• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người của Vũ Thần như vừa bị một tia sét đánh ngang, anh điêu đứng không biết phải đáp trả như thế nào thì Triệu Vy Vân mới tiếp tục nói.

“Tôi không muốn con của mình sẽ giống như Hạ An, sau này có thể nó sẽ ngậm thìa vàng nhưng đến việc nó thích làm gì cũng sẽ bị cấm cản bởi vì bố nó không thích… tôi không muốn sinh con, không muốn….” Triệu Vy Vân oà khóc trong ấm ức.

Thì ra là vì chuyện này mà mấy hôm nay có vẻ như Triệu Vy Vân đang rất căng thẳng. Vũ Thần thật ra cũng chẳng muốn ép buộc ai chỉ là trường hợp của Hạ An lại là một chuyện rất khó nói.

Vũ Thần ra sức giải thích:

“Vy Vân nghe anh nói này! Thật ra chuyện của Hạ An không phải như em nghĩ đâu. Anh không hề ép buộc Hạ An không được vẽ tranh mà chỉ là anh đang bảo vệ con bé thôi.”

“Bảo vệ con bé? Nhảm nhí!” Triệu Vy Vân nhếch môi cười.

Chuyện đã đến mức này Vũ Thần cũng chẳng để muốn giấu diếm Triệu Vy Vân làm gì.

“Thật ra Hạ An không thể phân biệt được màu sắc. Anh cấm Hạ An vẽ tranh bởi vì càng vẽ nó sẽ càng không thể biết mình đang dùng màu gì như vậy thì nó sẽ lại càng đau khổ hơn nữa.”

Thì ra Vũ Thần làm vậy đều có lý do. Triệu Vy Vân cũng dần hiểu ra được vấn đề.

“Nhưng con bé thật sự rất thích hội hoạ!”

“Anh biết! Hạ An có sở thích giống với mẹ của nó nhưng có lẽ sau này lớn lên Hạ An sẽ hiểu được tại sao anh làm vậy.”

Triệu Vy Vân im lặng và suy nghĩ. Cô dần trở nên bình tĩnh hơn.

Vũ Thần nói tiếp:

“Em là một người thông minh chắc chắn em sẽ hiểu cho việc làm của anh, đúng chứ?”

“Nhưng bệnh của Hạ An chẳng lẽ không thể nào chữa trị được sao?”

Vũ Thần tiến đến gần Triệu Vy Vân. Anh đặt hai tay lên hai bả vai của cô thủ thỉ. Chất giọng cũng trở nên nặng nề hơn.

“Anh cũng đang cố gắng tìm bác sĩ tốt nhất cho con bé nhưng đây là bệnh bẩm sinh có thể sẽ không thể chữa trị khỏi.”

Từ lúc nói chuyện này với Triệu Vy Vân, Vũ Thần cũng trở nên nhẹ nhõm hơn bởi vì anh đã giấu chuyện này quá lâu rồi. Chỉ sợ nhiều người biết đến thì Hạ An sẽ phát hiện ra căn bệnh của mình.

“Vy Vân!”

“Hửm?”

“Em có thể giúp anh ở bên cạnh Hạ An không? Con bé thật sự rất cần một người bạn.”

Đây chẳng phải là chiêu trò lợi dụng của Vũ Thần hay sao? Anh ta đúng thật không dễ dàng gì buông tha cho cô.

“Nhưng em được lợi gì cho việc này?”

Vũ Thần im bặt một lúc sau đó mới đưa ra quyết định vì anh biết chuyện này sẽ không thể dễ dàng đến vậy.

“Nếu Hạ An khỏi bệnh, bất kể em muốn gì anh cũng đều sẽ chấp nhận!”

Hai mắt của Triệu Vy Vân sáng rỡ lên, đây là cơ hội để cô thoát khỏi nơi này.

Chính vì vậy mà Triệu Vy Vân không cần do dự liền đồng ý ngay lập tức nhưng con người Vũ Thần cũng không thể tin tưởng hắn 100%.

Triệu Vy Vân mở điện thoại và bắt đầu thu âm làm chứng cứ.

“Không tin! Anh phải nói lại lời vừa rồi để em thu âm thì em mới tin.”

Vũ Thần bật cười, cô gái này đúng thật rất thú vị.

“Được, được! Em đang mang thai đừng quá kích động!”

“Nói đi!”

1… 2… 3 giây sau đó Vũ Thần mới nói vọng vào điện thoại.

“Tôi là Vũ Thần, tôi xin hứa chỉ cần Hạ An khỏi bệnh thì bất cứ việc gì do Triệu Vy Vân yêu cầu tôi đều sẽ thực hiện.”

“Chốt!”

Có được đoạn ghi âm này Triệu Vy Vân sẽ không sợ bị lật kèo nữa.

Vũ Thần nhìn vào đồng hồ cũng đã đến giờ cuộc họp diễn ra, cuộc nói chuyện của hai người có lẽ nên dừng tại đây.

Tâm trạng của Triệu Vy Vân đã ổn định dần nên Vũ Thần cũng đỡ phần nào lo lắng.

“Thôi đến giờ anh phải đi làm rồi! Hai mẹ con ở nhà ngoan nhé!”

Nói hết câu, Vũ Thần đặt môi hôn nhẹ lên vầng trán nhỏ nhắn của Triệu Vy Vân. Anh ân cần nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến.

Trái tim của Triệu Vy Vân loạn nhịp có lẽ bởi vì sự ấm áp ấy quá chân thật. Cô luôn ước rằng Vũ Thần sẽ luôn bình tĩnh và nhẹ nhàng như vậy.

“Tạm biệt bố ạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK