Sức người có giới hạn.
“Điên à! Anh không được như vậy!”
“Sao lại không được? Bây giờ em đang nằm dưới thân của ông đây sướng tê dại thì cũng coi như vừa chơi xong một kiểu rồi. Còn lại 8 kiểu chắc không quá lâu đâu nhỉ? Chơi đi đừng nói nhiều!”
“Ưm…. aaaa…. sở khanh…”
Cả người của Triệu Vy Vân bị lật úp lại, Vũ Thần ép hai chân cô quỳ lên, mông chổng lên trời, nửa thân trên nằm úp trên gối mềm mại cắn rứt, miệng đôi lúc cứ rên rỉ vài tiếng như mèo kêu.
“Aaa…. như vậy sâu quá! Nhẹ thôi! Chậm lại!”
Vũ Thần thúc hông vào sâu bên trong hang động, gậy to lấp đầy hang động thụt ra thụt vào như đang bắn bida, một làn nước màu trắng đục ứa ra từ miệng hang động sau đó nhiễu xuống ga giường ướt nhẹp cả một vùng lớn.
Bàn tay thô bạo tát lên hai quả đào căng tròn đến mức sưng tấy. Toàn thân của Triệu Vy Vân cũng bắt đầu nhũn ướt. Cô thở dốc, tay bấu víu vào ga giường siết chặt, miệng không ngừng rên rỉ thành tiếng.
“Ưm… ưm….”
Vũ Thần ghé sát vào tai cô thầm thì. Lưỡi liếm dọc mang tai làm ướt hết mớ tóc mai đen láy. Truyện Trọng Sinh
“Thế nào? Sướng đến mức không nói nên lời đúng không? Hửm?”
“Ưm… aaaaa….”
Sau 30 phút Vũ Thần sẽ đổi tư thế khác, lần này anh muốn cô gái nhỏ được chủ động ngồi lên thân mình để nhún nhảy điên cuồng.
Anh nhấc người cô đặt lên cơ bụng săn chắc. Huyệt nhỏ ướt sũng vừa ngồi lên cơ bụng của Vũ Thần đã khiến cho anh cảm giác vừa ướt nhớt. Dòng nước man mát tạo cảm giác thật dễ chịu.
Vũ Thần vuốt ve cơ đùi trắng nõn, anh bắt đầu đưa đẩy nhịp nhàng.
“Cứ tưởng tượng em đang ngồi trên thân ngựa và cưỡi nó đi. Bắt đầu! NHÚN!”
Kết thúc câu nói của Vũ Thần, Triệu Vy Vân hoạt động điên cuồng trên thân người đàn ông, cô nhún lên nhún xuống nhịp nhàng. Toàn thân rung lên mỗi khi cây gậy lọt ủm vào trong hang động.
“Vừa sâu vừa khít! Vy Vân chỉ có em mới mang cho tôi cảm giác thăng hoa…. ưm… ưm….”
“Ưm… ưm…. s.ư.ớ.n.g quá! Chồng yêu!”
Hai từ “chồng yêu” bỗng nhiên văng vẳng vào tai của Vũ Thần như được rót mật vào tai, Vũ Thần cười mãn nguyện.
Giá như lúc nào cả hai cũng được vui vẻ bên nhau như thế này thì tốt biết mấy.
Sau cơn hoan lạc Vũ Thần dường như chìm vào giấc ngủ sâu. Hôm nay là một ngày khá mất sức đối với anh, vốn dĩ về nhà đã muốn nghỉ ngơi nhưng nhìn thấy Triệu Vy Vân đói bụng anh lại không nỡ mà xắn tay áo lên nấu ăn cho cô để rồi bây giờ anh lại được đền đáp bằng một giấc ngủ ngon đến vậy.
Nhìn Vũ Thần ngủ ngoan đến mức không biết trời trăng mây gió, Triệu Vy Vân lóc cóc ngồi dậy, cô với lấy chiếc đầm lụa rơi dưới sàn nhà nhanh chóng mặc vào.
Trước khi rời đi không quên kéo chăn đắp kín người Vũ Thần, chưa bao giờ cô nhìn Vũ Thần ngoan ngoãn ngủ sâu đến vậy.
Có lẽ anh đã làm việc quá sức!
Triệu Vy Vân đặt nhẹ lên trán Vũ Thần một nụ hôn mỏng rồi quay mặt rời đi.
Liệu cô có đang làm đúng hay không?
“Vũ Thần, xin hãy tha lỗi cho em.”
Triệu Vy Vân lại tiếp tục đi đến phòng làm việc của Vũ Thần. Cô phải tìm cho ra con dấu của Vũ Gia nếu không kẻ uy hiếp cô sẽ tung tất cả bằng chứng cô làm sugar baby cho mẹ. Nếu tất cả sự thật bị phanh phui Triệu Vy Vân cũng chẳng thể nào tồn tại trên đời này nữa. Sự xỉ vả và tủi nhục sẽ đeo bám cô suốt đời, cả cuộc đời cũng chỉ mang danh là “con điếm” dơ bẩn. Thử lục xót bàn làm việc của Vũ Thần một lần nữa, con dấu chắc chắn chỉ quanh quẩn ở đây thôi.
Đúng như mong đợi, con dấu của Vũ Gia được đặt trong một chiếc túi nhỏ. Triệu Vy Vân mừng rỡ cầm lên tay xem ra ông trời đã giúp cô nhưng….
Cô đang phản bội Vũ Thần. Tất cả cơ ngơi và sự nghiệp của Vũ Thần đều phụ thuộc vào con dấu này nếu như Triệu Vy Vân làm như vậy thì chính cô đã trực tiếp hại anh.
“Không được! Mình không được làm như vậy!”
Nhưng cứ nghĩ đến mẹ, Triệu Vy Vân lại không kiềm lòng được. Suốt bao năm qua Triệu Vy Vân luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn của mẹ, cô đã hứa với mẹ dù cho xảy ra bất cứ sóng gió nào cũng không được làm những công việc nhục nhã và dơ bẩn.
“Mình thật bất hiếu!”
“Xin lỗi Vũ Thần! Xin lỗi Vũ Thần! Hic… hic…”