Vân Tố khóe miệng run rẩy, thở sâu, chậm rãi nói “ được, nghe lời ngươi, thành toàn cho bọn họ là được”
Bên ngoài tiếng múa kiếm dường như mạnh hơn, thanh âm phát ra dồn dập…
Tử Hà nghĩ nghĩ một lát lại nói “ nhưng mà nếu thành toàn cho hai người họ, tài chủ không cho chúng ta tiền tiêu thì sao?”
Khóe miệng Vân Tố càng thêm co rút, trừng mắt, thanh âm lạnh lùng nói “ ngươi đến tột cùng muốn thế nào? thành toàn hay là muốn kiếm tiền?”
Tử Hà hai tay chống cằm, buồn bã nói “ ai…ngẫm lại vẫn nên thành toàn đi, dù sao tục ngữ cũng nói tiền tài là vật ngoài thân, thà hủy đi mười ngôi chùa cũng không phá hỏng một cuộc hôn nhân, chúng ta vẫn nên thành toàn cho đôi uyên ương số khổ đi. Cho dù Lạc Y còn trẻ, có thể nhịn tới lúc vị tài chủ kia chết đi, sau đó đi tìm hạnh phúc của mình nhưng lão nhân kia chắc không thể đợi được ah, hắn cũng đã lớn tuổi rồi, so với tài chủ kia có khi còn đi trước người ta không chừng”
Bên ngoài vang lên một tiếng ầm thật lớn.
Căn cứ theo tiếng vang mà phân tích thì chắc do Lạc Y luyện kiếm quá mức nhập tâm, thay vì chém vỏ cây thì nàng chém luôn cả cái cây.
Cái này gọi là nước chảy đá mòng, thừng cưa gỗ đứt.
Mỗi ngày kiên trì chém vỏ cây, có ngày chém ngã cả đại thụ cũng không phải là nằm mộng ah.
Tử Hà nghe vậy kêu lên “ hỏng mất rồi, con lừa còn chưa mua nha, Lạc y sao đã chém ngã cái ây rồi”
Vân Tố bực bội vỗ mạnh vào bàn gầm lên “ thành toàn hay là kiếm tiền?”
Tử Hà kinh ngạc, hoang mang ôm lấy bụng, thấp giọng nói “ ngươi làm gì thế, ngươi làm con sợ ngươi rồi, ta đau bụng”
Vân tố nhìn Tử Hà, ngực phập phồng, tức giận không thôi.
Mẹ kiếp. Nha đầu này nhìn ôn nhu, ếu ớt, điềm đạm đáng yêu nhưng công phu tra tấn người thực là kinh khủng, từ lúc biết chính xác trong bụng có hài tử thì hở chút lại đem ra dọa, hở chút làm nói mình đau bụng, cứ làm như một mình ngươi mang thai. Hừ. Ngươi xấu bụng thì có.
Xấu bụng nên mới bị đau bụng ah.
Nghĩ tới nha đầ tra tấn người trước mắt cùng cái thai trong bụng nàng có tác dụng rất quan trọng, Vân Tố tận lực khắc chế cảm xúc, thanh âm uyển chuyển nói “ Tử Hà, Chí Tôn lâu chúng ta hiện đang thiếu tiền”
Tử Hà nhu thuận gật đầu “ ah, vậy, không hủy chùa mà hủy hôn nhân, muốn bạc ah” sau đó lại cẩn thận hỏi “ Tố Tố, ngươi lòng dạ hẹp hòi phải không?”
Vân Tố nghe vậy thì ngạc nhiên khó hiểu “ sao lại hỏi như vậy?”
Tử Hà bày ra vẻ mặt vô tội nói “ nếu ngươi không phải lòng dạ hẹp hòi, ngươi cũng đừng đế ý tới chuyện con vẹt của ta nghe lén ngươi nói chuyện mà lát nữa lén giết chết nó, nếu ngươi giết nó thì ngươi lòng dạ hẹp hòi, cả nhà ngươi đều là lòng dạ hẹp hòi”
Vân Tố khóe miệng co rút “ ta là lòng dạ hẹp hòi thì sao nào?”
“Không được! Ngươi ngàn vạn không được làm như vậy, ngươi không thể gây khó dễ cho một con chim” Tử Hà tận lực bảo vệ con vẹt của mình
“Ta muốn gây khó dễ cho một con chim đó thì sao? ta hôm nay nhất định phải giết chết nó” Vân Tố tức giận nói
Tử Hà ân cần khuyên giải “ nhưng mà Tố Tố, chim chóc là đồ tốt nha, nó là bằng hữu của nữ nhân, là huynh đệ của nam nhân, ngươi không nên thương tổn tiểu huynh đệ của mình ah”
Vân Tố nghe vậy thì không còn kiên nhẫn nữa, vung tay lưu loát chém xuống, con vét liền hét to lên “ ah, ngươi thực hung ác, con mẹ nó chứ, ngay cả lồng sắt cũng bổ đôi”. Rơi xuống mặt đất, không còn động tĩnh.
Vân Tố híp mắt nhìn Tử Hà giống như muốn phân cao thấp, lạnh giọng nói “ ta thích thương tổn huynh đệ của mình thì sao nào?”
Tử Hà nhìn con vẹt bị cắt thành hai đoạn nằm trên mặt đất, che ngực run giọng nói “ được lắm, ta lại sai Lạc Y mua cho ta mười con vẹt khác, nếu không ta sẽ khổ sớ muốn khóc ah”
Vân Tố nghe vậy cũng đưa tay lên ngực, chậm rãi xoay người, khuôn mặt cứng ngắc tái mét, bước chân lảo đảo rời đi.
Móa, lại bị nội thương rồi.
Ngoài phòng, Lạc Y cắm thanh kiếm xuống đất chờ Vân Tố, bên cạnh là gốc cây đại thụ vô tội vừa bị chém ngã.
Nhìn thấy Vân Tố, Lạc Y vừa thở vừa nói “lúc nào thì xử lý nàng?” nói xong phát hiện cổ họng Vân Tố nhấp nhô nhưng đang muốn nuốt cái gì đó vào bụng, liền hỏi “ lâu chủ, ngươi đang ăn gì vậy?”
Vân Tố cắn răng đáp: ” uống ngụm trà mà thôi, vừa rồi mới đưa vào miệng còn chưa kịp nuốt xuống”
Lạc Y nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, chẳng lẽ ngươi uống hồng trà? Sao hàm răng của ngươi lại có màu đỏ?” sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi “ sư huynh, ngươi rõ ràng là đang bị nội thương. Mười lăm năm nay ngươi chưa từng tức giận, hôm nay lại bị nàng làm cho bị nội thương, nếu ngươi còn như vậy, liễm tâm quyết sẽ bị phá “
Vân Tố bình phục hô hấp, khôi phục thần sắc nói “ đợi khi đại sự hoàn thành, tự tay ta sẽ giết nàng”
Nhìn bóng lưng Vân Tố rời xa, trong lòng Lạc Y dâng lên một dự cảm không lành.
Nàng và Vân Tố dường như bị nha đầu kia tác động, chi phối quá nhiều cảm xúc.
Như vậy, thật không tốt, thật sự thật không tốt…
**********************************
Ngày hôm nay, trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, bách hoa kiều diễm, côn trùng kêu vang điểu gáy
Khung cảnh tốt đẹp như vậy nhưng Tử Hà cô nương lại vô tâm thưởng thức.
Trong đầu nàng như có con ruồi đang bay lung tung trong đó.
Vân Tố vẫn kiên trì đến ân cần hỏi thăm như thông lệ, chân vừa bào phòng đã bị cái gì đó che kín trước mặt.
Bực bội không thôi thuận tay gỡ xuống, xem qua về sau, hai má nóng bừng như lửa đốt.
Móa. Nha đầu này biết lễ nghi một chút được hay không? ném đồ lung tung, ta giấu đi coi khi ngươi cần thì lấy cái gì mà xài.
Vì vậy liền chính nghĩa lẫm liệt nhét vào trong tay áo.
Đi đến bên nữ tử đang điên cuồng tìm kiếm hỏi “ ngươi đang tìm gì đó?”
Nữ tử đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lo lục lọi trong các rương hòm,quần áo vứt lung tung ra ngoài, thản nhiên nói “ tìm ngọc bội”
Vân Tố tâm khẽ động nhưng vẫn bảo trì thanh âm không thay đổi hỏi tiếp “ ngọc bội? ngọc bội nào?”
Tử Hà ngẩng đầu lên, trán lấm tấm mồ hôi, nghiêm túc nói “ ngươi sao đã quên rồi? là ngọc bội ngươi cho ta, ngọc bội màu tím á”
Vân Tố cau mày “ ta đưa cho ngươi?”
Tử Hà gật gật đầu: “Đúng vậy! Ta vốn là đang ngủ, trong lúc ngủ say thì mơ hồ cảm thấy ngươi đưa cho ta một khối ngọc bội, nói là tín vật đính ước của hai ta, ngươi còn nói hai khối ngọc bội này là một đôi, sau khi chúng ta thành thân, có hài tử, sẽ đưa hai khối ngọc bội này cho chúng, thế là ta xuống giường tìm mà tìm hoài cũng không thấy hai khối ngọc bội đâu” nói xong bày ra bộ dáng vô cùng sầu não.
Vân Tố ho nhẹ một tiếng nói “ ân, Tử Hà, ngươi là đang nằm mơ ah”
Tử Hà nhìn Vân Tố, gật đầu nói “ ân, đúng vậy, nhưng ta cũng đã hỏi qua Lạc Y, nàng nói nằm mộng chính là nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia”
Lạc Y vừa lúc mang thuốc dưỡng thai đến, nhìn thấy căn phòng bừa bộn, lại nghe Tử Hà bẻ cong sự thật thì hai gò má bắt đầu run run.
Đặt chén thuốc xuống, hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh rồi nói “ Lâu chủ, chuyện là như vầy, Tử Hà tiểu thư sau khi tỉnh lại hỏi ta nếu một người mất trí nhớ nằm mơ một thấy một việc không phải trong hiện tại cũng không giống sẽ phát sinh ở tương lai như vậy chuyện đó phát sinh vào thời điểm nào? vì vậy ta liền nói căn cứ theo lời nàng thì chuyện đó có khả năng phát sinh trong quá khứ”
Vân Tố thở dài một hơi, đối với vấn đề hỏi đáp của Tử Hà cô nương lại thấy bừng bừng lửa giận.
Tử Hà liếc nhìn Vân Tố nói “ Tố Tố, có phải thực sự hài tử trong bụng ta không phải là của ngươi đúng không, thật ra là kết quả gian tình của ta và người khác đúng không?”
Vân Tố không kiên nhẫn nói “ đã nói hài tử chắc chắn một trăm phần trăm là của ta, sao ngươi vẫn luôn có ý nghĩ như vậy?”
Tử Hà hai mắt mờ lệ, thống khổ nói “ ta tìm không thấy ngọc bội, nếu ngươi trong lúc ta hôn mê mà cầm lấy ngọc bội, nếu hài tử thực sự là của ngươi thì sao ngươi không đưa cho ta để sau này ta giao lại cho bảo bảo?”
Vân Tố thực sự không còn kiên nhẫn nữa, không lên tiếng, bực bội lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội màu tím óng ánh đưa cho Tử Hà.
Tử Hà cầm lấy ngọc bội, khẽ vuốt ve nó, nín khóc, mỉm cười.
Lạc Y ở bên cạnh chứng kiến lâu chủ nhà mình thần sắc không kiên nhẫn thì trong lòng bắt đầu có chút giật mình hoảng sợ.
Thời điểm này không phải là lúc chủ tử nàng động thất tình lục dục.
Người trước mắt cũng không phải là người chủ tử nàng có thể hao tốn tâm tư.
Tử Hà vui vẻ nhìn khối ngọc bội trong tay, nhìn nhìn ngắm ngắm một hồi bỗng ngẩng đầu hỏi Vân Tố “ Tố Tố, khối kia của ngươi đâu? Mang đến cho ta luôn đi, chúng ta có bảo bảo rồi, cả hai khối ngọc bội đều sẽ giao cho nó”
Vân Tố bất động thanh sắc nói “ trước đưa khối này đã”
Nét vui vẻ trên mặt Tử Hà chợt tắt, khóe miệng suy sụp, thần sắc trở nên u sầu.
Thai phụ có năng lực tra tấn người vô hình ai óa nhìn Vân Tố nói “ Tố Tố, ta biết ta nhất định cùng nam nhân khác có gian tình, đứa chỏ này chính là nghiệt chủng. Ta chỉ là dùng ngọc bội để thăm dò ngươi thôi, nếu ngươi chịu đưa ngọc bội cho bảo bảo thì đứa nhỏ này đúng là con ngươi, còn như ngươi không chịu thì nó không phải là con ngươi. Tố Tố, ta thực xin lỗi ngươi, ta mang thai con người khác, không đáng để ngươi đối xử tốt với ta như thế. Ngươi, ngươi…đừng để ý tới, để ta tự kết thúc tính mạng dơ bẩn này đi”
Hai tiếng hít thở sâu cùng vang lên, Vân Tố và Lạc Y cùng hít ra thở vào, cùng mặc niệm trong lòng: xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ, gian nan một hồi hai người mới bình tĩnh trở lại.
Vân Tố lại lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội đưa cho Tử Hà nói “ hài tử là của ta, ngọc bội này đưa cho ngươi, sau này đừng động một chút là lại tìm cái chết đó”
Tử Hà liền nín khóc, mỉm cười, cao hứng nói “ ai mà chẳng muốn sống”
Vân Tố và Lạc Y khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh liền vội vàng bỏ chạy. Nếu còn tiếp tục thì không đủ máu để mà phun ra nữa.
Tại hành lang thật dài, hai người một trước một sau vịn tường mà đứng.
Nữ tử thở dốc nói “ Lâu chủ, ta có cảm giác lão hổ bị heo ăn thịt ah”
Nam tử cũng vịn tường thở dốc nói “ ta sớm muộn gì cũng đem con heo kia làm thịt ăn tươi”
Trong phòng, một cô nương thanh tú mặt mũi tràn đầy thần sắc vui mừng nhìn hai khối ngọc bội trong tay, nhìn cái bên tay trái lẩm bẩm: tử la, lại nhìn cái bên tay phải nói : tử sơn, sau đó bắt đầu lâm vào suy tư.