• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Y nhìn thấy thì sắc mặt kinh biến, lôi kéo Tử Hà rời đi.

Tử Hà buồn bực hỏi “ Lạc Y, còn chưa tới nửa canh giờ nha, còn lâu mới hết giờ mà, sao chúng ta phải về sớm vậy?”

Lạc Y “Ân” một tiếng, không có nhiều lời, dắt tay Tử Hà vội vàng rời đi

Tử Hà vừa đi lại nhịn không được mà quay đầu nhìn bạch y nhân sau lưng, thấy hắn vạt áo bồng bềnh như trích tiên, đẹp mắt không thể ta nổi, người nọ cũng đang nhìn nàng, tuy nàng không thấy rõ mặt người nọ nhưng cảm giác quanh thân hắn tản mát ra một loại cảm giác ôn nhu, ấm áp.

“Người nọ tính tình nhất định rất tốt” Tử Hà nói với Lạc Y.

Lạc Y giật mình nói “ Tử Hà tiểu thư, xoay đầu lại, đừng nhìn nữa” đúng là mê trai, thấy nam nhân đẹp mắt thì nhìn không chớp mắt ah.

Tử Hà buồn bực hỏi “ vì sao không thể nhìn? Hắn lớn lên thật là đẹp mắt nha, ta thấy trong thiên hạ có người có thể so sánh với Tố Tố chỉ cho hắn, Lạc Y ngươi nói nếu Tố Tố là nữ, kết hôn với ngươi kia, sau này con của họ sẽ đẹp tới mức nào ah? Hai người này nếu kết thành một đôi thì đúng là tuyệt đại song kiều”

Lạc Y không còn lời nào để nói, Lạc Y có cảm giác sống không bằng chết, Lạc Y muốn bạo lực.

Cái rắm. Tuyệt đại song kiều cái rắm. Tuyệt đại song yêu thì có.

Bây giờ là thời điểm nào chứ, không thấy nàng đang dắt nàng ta bỏ chạy trối chết sao, nàng ta còn không tim không phổi bàn luận mấy chuyện không đâu như thế.

Nam tử sau lưng không đuổi theo các nàng nhưng Lạc Y lại có cảm giác mình không thể nào thoát khỏi hắn.

Giống như mèo vờn chuột. Con mèo rõ ràng có thể lập tức ăn tươi nuốt sống con chuột nhưng nó lại không làm thế, còn giả vờ để cho con chuột nghĩ rằng có thể chạy thoát nên con chuột ra sức chạy, ra sức tìm cách đào thoát, còn con mèo thì tận hưởng cảnh tượng thú vị này, lấy đó làm niềm vui.

Lạc Y cảm thấy lúc này mình y như con chuột đang liều mạng bỏ chạy, mà người ở sau lưng lại chính là con mèo tùy thời đều có thể nuốt chửng nàng.

Cảm giác này làm cho Lạc Y càng lúc càng kinh hoàng, nhịn không được lôi kéo Tử Hà chạy nhanh hơn.

Tử Hà lảo đảo chạy theo sau Lạc Y, bỗng nhiên ai nha một tiếng, tựa hồ như dưới chân vấp phải cục đá, cánh tay tuột khỏi tay Lạc Y, thân thể loạng choạng, cái bụng tròn vo chuẩn bị tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.

Lạc Y quay người định đỡ lấy Tử Hà thì đột nhiên hoa mắt, chắm chú nhìn kỹ thì bạch y nhâ đã đuổi tới, đỡ lấy Tử Hà.

Nhìn thấy người nọ, can đảm của Lạc Y gần như vỡ vụn.

Xa như vậy, gần như vậy

Hắn mới rồi còn đứng cách xa như vậy, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh nàng.

Tốc độ như vậy làm cho người ta rét lạnh trong lòng.

Hắn áo trắng bồng bềnh, phong tư lỗi lạc nhưng lúc này trong lòng Lạc Y chỉ có một cảm giác người ở trước mặt mình không phải là tiên nhân mà chính là bạch vô thường.

Tử Hà ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy, đen như hắc ngọc đang ẩn ẩn đưa tình.

“Ah nha!” Tử Hà rất không có khí chất mà bật thốt lên “ không ngờ nhìn gần còn đẹp hơn nha” nhìn khuôn mặt tuyệt thế, ôn nhu trước mắt, đại não của nàng gần như chấn đồng.

Trong đôi mắt tuyệt đẹp kia hiện lên một tia vui vẻ, còn có rất nhiều đau lòng và tưởng niệm.

Ánh mắt của hắn nhìn nàng càng thêm ôn nhu, trong ôn nhu mang theo nồng đậm không bỏ, trong không bỏ lại bắn ra cực hạn lửa nóng như muốn hòa tan nàng.

Tử Hà ngơ ngác nhìn mỹ nam áo trắng, đồng thời mỹ nam cũng đang nhìn nàng chăm chú.

Lạc Y thấy vậy hét to “ ngươi buông nàng ra, nàng là hôn thê của lâu chủ chúng ta”

Tử Hà nghe tiếng Lạc Y thì giật mình, phát giác mình lúc này đang có xu hướng không tuân thủ phụ đạo, thủy tính dương hoa, sắp hồng hạnh xuất tường.

Nàng lúc này vô hạn mập mờ rúc vào lòng mỹ nam, hai mắt còn nhìn người ta chằm chằm không chớp.

Bỗng nhiên hai má đỏ bừng, con mẹ nó, bụng đã lớn như vậy rồi còn nhịn không được sắc tâm, thật sự là hết nói nổi mình rồi.

Mỹ nam áo trắng nghe Lạc Y nói vậy thì nổi sát khí, cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực hai má đỏ bừng thì tâm thần trở nên nhộn nhạo.

Phảng phất tất cả chịu đựng vì chia lìa thống khổ cùng tưởng niệm tra tấn chỉ vì hai má đỏ bừng của nàng liền tan thành mây khói

Bạch y nhân ngẩng đầu, nhìn Lạc Y, thanh âm âm nhu nói “ ngươi đã nói những lời không nên nói, vậy thì ngươi phải chết”

Lạc Y nghe thanh âm bạch y nhân tuy ôn ôn nhy nhu nhưng không biết vì sao lại nhịn không được mà run rẩy.

Cố kiềm chế cảm giác lo sợ, bất an, Lạc Y lại lớn tiếng nói “ Mộ Thiên Sơn, ngươi đừng quá cuồng vọng, nơi này tốt xấu gì cũng là địa bàn của Chí Tôn lâu chúng ta ah”

Bạch y nhân mỉm cười, tao nhã tuyệt đại như gió xuân ấm áp lướt qua mắt Tử Hà rồi tràn vào ngực nàng, làm lay động lòng nàng.

Mộ Thiên Sơn

Mộ Thiên Sơn!

Mộ Thiên Sơn…

Yên lặng lập lại danh tự này, giống như bảo bảo trong bụng đang duỗi bàn tay bé nhỏ ra nắm lấy lòng nàng, làm cho nàng run sợ, cảm giác như đang trong mộng.

Thanh âm của bạch y nhân càng thêm âm nhu nói với Lạc Y “ ngươi đã gọi tên ta, vậy càng không thể sống”

Lạc Y huýt sáo, lập tức có vô số hắc y nhân che mặt từ bốn phương tám hướng xông ra, có người từ chạc cây nhảy xuống, có người từ trong nhà chui ra, lại có người xuất hiện sau bờ tường…

Đám hắc y nhân sau khi xuất hiện liền rút kiếm chỉ về phía bạch y nhân Mộ Thiên Sơn, ánh kiếm sáng ngời chói mắt.

Lạc Y có sự trợ giúp, can đảm cũng tăng thêm, lớn tiếng nói “ Mộ Thiên Sơn, công phu của ngươi tuy cao nhưng có câu mãnh hổ nan địch quần hồ ah”

Mộ Thiên Sơn mỉm cười mị hoặc, thanh âm âm nhu nói “ sao ngươi biết bọn hắn không phải là hổ mà là sói?”

Trong lòng Lạc Y thầm run lên, cảm thấy sự tình cực kỳ không tốt.

Chỉ thấy nháy mắt đám hắc y nhân đã quay mũi kiếm, không chỉ vào Mộ Thiên Sơn nữa mà đồng loạt tập trung về phía đồng chí Lạc Y.

Lạc Y thầm nghĩ “ móa, xem ra người chúng ta đều bị làm thịt hết rồi”

Trong đám hắc y nhân có mấy người rất không tuân thủ kỷ luật, tự ý bỏ đội hình chạy thẳng tới chỗ…tiểu mỹ nhân trong ngực Mộ Thiên Sơn.

Một, hai, ba…tổng cộng là sáu người, ah không, sáu con quạ đen ah.

Sáu con quạ đen đồng loạt kéo vải che mặt, thần sắc không giấu nổi sự kinh hỉ la to “ cửu đệ muội thân yêu, ngươi khỏe không? chúng ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi”

Tử Hà bị sáu tên nam nhân vây quanh nhiệt tình hỏi thăm làm cho ngơ ngác “ ai…ai là cửu đệ?”

Sáu người cùng chỉ vào Mộ Thiên Sơn.

Tử Hà quay đầu nhìn nam nhân xinh đẹp sống chết cũng không chịu buông mình ra, cái miệng há ra rồi không khép lại….

Móa ơi, quá kích thích nha.

Một người lên tiếng “ cửu đệ muội, ngươi không phải đã quên bọn ta rồi chứ? Bọn ta cùng ngươi có ơn cứu mạng nha”

Tử Hà cố gắng khéo miệng lại, chân thành nói “ cái gì, ta không phải đã quên các ngươi, các ngươi dựa vào đâu mà nói thế?ta chỉ là quên hết những chuyện và người của ba tháng trước mà thôi”

Sáu người đơ như cây đơ,

Bên tai vang lên tiếng gọi đầy yêu thương trìu mến “ Thu nhi”

Tử Hà ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen như hắc ngọc tràn đầy thâm tình của bạch y nhân, vừa nhìn đã làm cho nàng suýt quên cả hô hấp.

Cố phục hồi tinh thần, Tử Hà nhìn mỹ nam rồi lại nhìn Lạc Y, cuối cùng lại nhìn sáu con quạ đen, sau đó chỉ vào bụng mình nói “ hài tử trong bụng ta là của ai?”

Sáu con quạ đen sắc mặt đại biến, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, lập tức lui ra sau, tạo khoảng cách an toàn với nàng, không dám liếc nhìn nàng thêm một cái, mà nhìn chằm chằm Mộ Thiên Sơn nói “ sư đệ, bọn ta hơn ba tháng rồi chưa gặp cửu đệ muội, không phải bọn ta làm, bọn ta cái gì cũng không biết”

Mộ Thiên Sơn dở khóc dở cười, ôm lấy người trong ngực, ôn nhu nói “ Thu nhi, hài tử trong bụng ngươi đương nhiên là của ta rồi, không thể ngờ được, ngươi đã có cốt nhục của chúng ta, cực cho ngươi rồi”

Tử Hà nhìn Mộ Thiên Sơn, chỉ tay vào mũi mình hỏi “ Thu nhi là ta sao? ngươi nói hài tử trong bụng ta là của ngươi, Tô Tố cũng nói đứa nhỏ này là của hắn, vậy đến tột cùng là ta đang mang thai con của ai?”

Trên mặt Mộ Thiên Sơn bỗng dưng nổi lên cuồng phong bạo vũ, giận dữ hỏi “ Tố Tố? ngươi cư nhiên gọi hắn như vậy? hắn dám đụng tới ngươi?” rồi như nghĩ ra cái gì liền lập tức bình thản lại “ đúng rồi, nhất định là hắn lừa gạt ngươi, Vân Tố luyện liễm tâm quyết, phải bài trừ thất tình lục dục, hắn mà gần nữ sắc, động tình thì nhất định sẽ bị phá công”

Tử Hà nghe vậy hổ thẹn nhìn về phía Lạc Y, thần sắc áy náy, lúng túng nói “ Lạc Y, xem ra hài tử trong bụng ta đúng là không phải của Tố Tố , ta thực xin lỗi hắn ah, cho dù hắn che chợ ta thế nào thì chuyện tốt ta làm hôm nay cũng đã bại lộ. Ai…Ta đã có hài tử của người khác, ngươi nói với Tố Tố, ta đã không còn là hoàng hoa khuê nữ rồi, hắn nên tìm một cô nương khác tốt hơn ta, ta…ta không còn mặt mũi nào để quay về gặp hắn…Ta …ta sẽ không quay lại Chí Tôn lâu đâu, ngươi đi đi, Lạc Y”

Cánh tay của Mộ Thiên Sơn đột nhiên buộc chặt, cố ẩn nhẫn tức giận hỏi “ Thu nhi, ngươi đã sinh lòng yêu thích Vân Tố rồi sao?”

Tử Hà nhìn Mộ Thiên Sơn, nước mắt lưng tròng, ôn nhu yếu ớt kêu “ đau”

Than hâm mềm mại làm cho lửa giận của Mộ Thiên Sơn phút chốc tan biến, chỉ có thể thở dài một hơi, không đành lòng tổn thương nàng dù cho nàng đã động tâm với người khác.

Cố đè nén cảm xúc đắng chát trong lòng, Mộ Thiên Sơn quay sang đám hắc y nhân phân phó “ chúng tử sĩ nghe lệnh, thê tử gia quyến của các ngươi, Thiên Khuyết cung sẽ thay các ngươi chăm sóc đàng hoàng, bây giờ hãy giết nữ nhân này trước, sau đ1o huyết tẩy Chí Tôn lâu cho ta”

Tất cả mọi người giật mình cả kinh

Sáu con quạ đen lên tiếng khuyên nhủ “ sư đệ, đừng xúc động ah, Cửu đệ muội chưa chắc đã thay lòng đổi dạ hay là hồng hạnh xuất tường gì đó đâu, nàng chỉ là tạm thời quên ngươi mà nhận thức nam nhân khác thôi, cái này không có ý nghĩa gì nha. Bây giờ chúng ta đang ở trên địa bàn của người ta, có câu rừng nào cọp đó mà, đã tìm được người trước tiên hãy mang về nhà, giúp nàng phục hồi trí nhớ, việc huyết tẩy để bàn tính kỹ càng rồi làm cũng chưa muộn, có khi tới lúc đó đánh sẽ càng sảng khoái hơn, còn hiện giờ ngươi lấy của người ta một chén máu, người ta cũng lấy được của ngươi một ly ah…mà mất nhiều máu quá thì sẽ bị choáng váng ah…”

Tử Hà hét to “ các ngươi im miệng hết cho ta, khuyên người ta đừng đánh nhau mà cứ như đổ thêm dầu vào lửa, thật thiếu đạo đức, đồ đần, ba phải” quay đầu nhìn Mộ Thiên Sơn, thần sắc cầu xin, thấp giọng nói “ ngươi đừng giết Lạc Y, ta đi với ngươi được không? ngươi có phải muốn ta đối xử tốt với ngươi không? nếu ngươi giết người hay là giết Lạc Y thì ta sẽ không để ý tới ngươi, không nói chuyện với ngươi, dù ngươi đánh ta, mắng ta, mỗi ngày không cho ta cơm ăn, không có nước rửa chân thì ta cũng không khuất phục ngươi, cũng không thèm để ý tới ngươi”

Sáu con quạ đen ngừng thở.

Má ơi! Tam nha đầu còn biết cách uy hiếp sư đệ bọn hắn nha. Phiền nhất là bị nữ nhân uy hiếp, lúc này thì ngươi xong rồi, ngươi chờ bị thất sủng đi.

Mộ Thiên Sơn chăm chú nhìn tiểu nữ nhân trong ngực, lông mày hết nhăn rồi lại giản ta, cuối cùng thở dài một hơi nói “ đều lui ra”, sau đó ôm Thu nhi lá gan ngày một to hơn của hắn bay lên không rời đi.

Tử Hà cô nương thì ra là Thu Địch Phỉ đã mất trí nhớ đang trên không trung bay bay, đột nhiên như nhớ ra cái gì mà rống to một tiếng về phía Lạc Y “ Lạc Y…Y…Y, nhớ rõ, giúp ta nuôi chim….”

Lạc T đang gấp rút chạy trốn, bước chân trở nên mất trật tử, nếu không phải định lực tốt thì e là lúc này đã đo đất rồi.

Sáu con quạ đen nhìn lên bầu trời, há mồm cảm thán: kỳ tích đúng là chỗ nào cũng có, sư đệ ngươi rốt cục cũng bị nữ nhân uy hiếp, chúc mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK