• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Địch Phỉ nhẫn nại hỏi tiếp “ hắn đã bị cái gì kích thích?”

Cam cầu vồng lại lẹ miệng nói “ ta biết rõ nha, ta biết rõ. Ta vừa mới đọc được tin sư phụ gởi cho Hắc sư đệ, là như vậy, lão già chết tiệt quá mức bất công, hắn dạy võ công cho chín bọn ta nhưng chỉ có sư đệ mới có thể luyện Thiên Khuyết tâm kinh, nếu bọn ta mà luyện thì ai luyện sẽ bị đứt ruột đứt gan, người nào luyện sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, người nào luyện sẽ không khống chế được tiểu tiện ah”

Thu Địch Phỉ nhịn không được kêu lên: “Ác như vậy!” đây là Thiên Khuyết tâm kinh ấy ư, là nhiễm bệnh thần kinh thì có.

Cam cầu vồng lại tiếp tục khua tay múa chân nói “ cũng không có thế, lão già chết tiệt thiếu đạo đức, sợ bọ ta tranh giành Thiên Khuyết tâm kinh với sư đệ nên từ nhỏ đã điểm quái huyệt của bọn ta, làm cho bọ ta lớn lên không thể luyện được. Hừ, lão già chết tiệt, quá mức boa che, đối xử với đại chất tử và hài tử nhặt được từ đống rác ra quá khác biệt, thật làm cho người khác khinh bỉ mà”

Thu Địch Phỉ nhịn không được thầm nghĩ: móa, cô nãi nãi ta nửa đời người rồi cũng không được cha ruột cùng thân tỷ muội chào đón đây.

Thu Địch Phỉ tập trung tư tưởng suy nghĩ lại suy nghĩ, cảm thấy có gì đó là lạ, về sau rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề, liền hỏi “ các ngươi đều không luyện được Thiên Khuyết tâm kinh sao lúc trước còn cố sống cố chết mà giành với đại ca ta?” còn suýt nữa lấy mạng của cô nãi nãi ta, hừ, có gì đó bất thường.

Cam cầu vồng vô cùng phẫn nộ nói “ con mẹ nó chứ, giận hết sức rồi. Cửu đệ muội không biết đâu, lão già chết tiệt không có nói cho bọn ta biết là bọn ta không luyện được Thiên Khuyết tâm kinh, còn cười vui khi thấy bọn ta tranh giành nhau”

Thu Địch Phỉ có chút ngạc nhiên nói: “Hắn không phải nghĩ đám các ngươi đánh không lại đại ca ta, cho nên chắc chắn các ngươi sẽ không đoạt được tâm kinh vì vậy mới không nói chuyện đó cho các ngươi biết?”

Cam cầu vồng dẫn đầu đội hình cầu vồng bất bình lên tiếng “ hắn đúng là không có đầu óc nên mới nghĩ vậy, còn nói nếu thực sự bọn ta có đoạt được thì tới lúc đó nói cho bọn ta biết cũng không muộn”

“Thế nhưng mà khi đó vạn nhất các ngươi đã ruột gan đứt từng khúc, tẩu hỏa nhập ma, đại tiểu tiện không khống chế rồi, thì làm sao bây giờ?” Thu Địch Phỉ thật sự không cách nào đoán được tâm tư biến thái của Bách Quái.

Cam cầu vồng nước mắt ròng ròng, bi thương vô hạn nói “ hắn nói, hắn vậy mà dám nói vậy cũng tốt, hắn còn chưa nghiên cứu chuyện luyện Thiên Khuyết công mà bị nhiễm bệnh, nếu có ai vì thế mà bị bệnh thì là cơ hội đễ hắn nghiên cứu cách trị liệu” bọn ta trở thành chuột bạch cho hắn thí nghiệm ah.

=_=|||

Thu Địch Phỉ không thể không cảm thán: lão già chết tiệt thật sự là kỳ sư nhân gian ah

Hồng cầu vồng đột nhiên ồ một tiếng rồi vung tay áo, nghiêng đầu nhìn Mộ Thiên Sơn, ngạc nhiên hỏi “ sư đệ, ngươi làm sao mà biết được chúng ta không thể luyện Thiên Khuyết tâm kinh?”

Vừa rồi rõ ràng hắn kích thích tiểu Hắc, ý tứ chi1h là: cho dù ta có đưa Thiên Khuyết tâm kinh cho ngươi thì ngươi cũng không có cách nào luyện được a, ngươi căn bản không thể luyện được, ngươi chỉ có thể luyện đánh rắm ah.

Mộ Thiên Sơn thảnh thơi uống trà, nói: “Ta bất quá là chặn bồ câu đưa thư của lão già chết tiệt gởi cho các ngươi mà xem lén thôi”

Thu Địch Phỉ mở to hai mắt, vô cùng tò mò hỏi “ đại ca, trên thư viết cái gì?”

Mộ Thiên Sơn giương cằm hướng về phía Hồng cầu vồng nói “ thư ở trên người hắn, Thu nhi muốn biết thì hỏi hắn đi, nếu như hắn không chịu thì ngươi kể lại chuyện ngày đó các ngươi luận võ cho đám người kia nghe”

Hồng cầu vồng nghiến răng, run lẩy bẩy

Cái rắm. Rõ ràng là uy hiếp. Tuyệt đối đúng là uy hiếp. Tuyệt đối đúng là uy hiếp trắng trợn. Một đại nam nhân lại thua một tiểu nha đầu là chuyện đại sỉ nhục, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài ah.

Cam cầu vồng bắt được tin liền hô to “ chuyện gì, chuyện gì?”

Hồng cầu vồng liền nhào lên, ngăn chặn đám người nhiều chuyện, đưa tay sờ lung tung trong ngực như muốn tìm gì đó, hồi lâu đưa cho Thu Địch Phỉ nói “ cho ngươi, cho ngươi, cực kỳ tự nguyện mà cho ngươi, nhớ rõ, chuyện gì cũng không được nói, biết chưa?”

Thu Địch Phỉ cười hắc hắc, tiếp nhận thư, từ từ xem

Ái đồ Tiểu Hồng:

Đã lâu không gặp, ngươi được không? mau quay lại bên sư phụ đi, sư phụ rất nhớ ngươi.

Ah đúng rồi, ta bây giờ đang ở Thiên Khuyết cung, đừng sợ, ta biết rõ ngươi trước kia đánh nhau với tiểu Cửu, nhưng không sao, có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm quay về, có ta làm chỗ dựa, tiểu Cửu sẽ không dám động tới ngươi, hắn cũng lắm là chỉ động tới ta đang ngăn trước người ngươi thôi.

Ta biết các ngươi vì chuyện tranh đoạt Thiên Khuyết tâm kinh mà hoan náo, tiểu Hồng, ta nói cho ngươi biết, thực ra cái kia các ngươi không thể luyện, không biết ngươi có còn nhớ không, khi các ngươi còn nhỏ ta đã điểm huyệt các ngươi, làm cho tám sư huynh đệ các ngươi vật vã suốt ba ngày mà tiểu Cửu lại không việc gì không? cho nên công phu này chỉ một mình hắn mới có thể luyện, nếu các ngươi luyện thì, hahaha, ta cho các ngươi biết, các ngươi sẽ đứt ruột từng khúc, tẩu hỏa nhập ma, đại tiểu tiện không thể khống chế ah. Hahaha

Sau khi nghe xong có phải vui vẻ lắm hay không? bởi vì vấn đề ngăn cách giữa ngươi và tiểu Cửu đã được ta cởi bỏ, sau này các ngươi không còn vấn đề gì nữa rồi. Mà đã không còn vấn đề gì thì mau trở về đi, chúng ta hảo hảo đoàn viên với nhau ah.

Ta chờ ngươi trở về nha.

Tiểu Hồng, ngươi mau trở lại! Bọn chúng ta đợi ngươi về nhà ăn cơm!

Sư phụ yêu quý của ngươi”

Cái này không phải là thiên thư mà chính là thiên lôi ah.

Thu Địch Phỉ vịn tường hỏi: “Hắn gọi ngươi trở về, làm gì vậy nha?”

Hồng cầu vồng nhìn cái bụng tròn vo của Thu Địch Phỉ, hiếu kỳ hỏi “ngươi ăn cái gì mà bụng thành như vậy? xem bụng ngươi to như thế, dáng người hiện tại cũng trở nên xấu đi, tương lai ai thèm cưới ngươi, mau giảm béo đi”

Thu Địch Phỉ há miệng thở dốc, bày ra vẻ ác khí nói “ ngày đó, ta và ngươi ở thôn vắng luận võ…”

Còn chưa nói xong, Hồng cầu vồng đã gào lên cầu khẩn “ câm miệng, mau câm miệng cho ta, không được nói, ta đã lấy ta và ngươi lấy ngươi, đã thành giao như vậy a”

Thu Địch Phỉ “Hừ” một tiếng nói ra: ” ăn nhiều cơm lắm sao, có sức nói nhảm như vậy, làm gì có một chuyện mà phải nói tới hai lần”

Còn chưa nói xong đã thấy sắc mặt của Mộ Thiên Sơn rất khó coi.

Trâu bò đại gia khuôn mặt âm nhu, trong tươi cười mang theo vẻ lạnh lùng nói “ Hồng sư huynh, Thu nhi là thê tử của ta, nếu ngươi muốn lấy nàng, vậy ta cho ngươi luyện Thiên Khuyết tâm kinh nha”

Hồng cầu vồng suýt thổ huyết.

Hắn chọc trúng ai chứ. Vừa về tới nơi đã lần lượt bị hết người này tới người khác khi dễ. Đại mỹ gia cứ tưởng như hắn thèm lấy tâm can bảo bối của hắn lắm vậy, nhìn như thế làm gì. Hừ, có gì hay đâu, lão tử ta đi ah.

Vừa lau nước mắt vừa phi thân bay lên rồi lại bịch một tiếng rơi xuống, nằm úp sấp trên mặt đất.

Ngoài cửa Bách Quái vừa kéo Hắc cầu vồng mặt đầy vết bầm, vừa nghênh ngang đi vào, cười nói “ muốn đi? Sao có thể dễ như vậy, đã bị ta lừa trở về rồi thì ai cũng đừng hòng đi. Người nào đi ta sẽ làm cho kẻ đó ruột đứt từng khúc, tẩu hỏa nhập ma, đại tiểu tiện không khống chế”

Cam cầu vồng vẫn cố vớt vát “ ngươi khi dễ bọn ta không có năng lực, có bản lĩnh thì nói với sư đệ đi” hắn không đánh ngươi không đẹp không lấy tiền ah.

Bách Quái hung ác nói: “Ta thích vậy thì sao? ta chỉ có thể thu thập các ngươi thì đã sao? ta cam tâm tình nguyện ah”

Thu Địch Phỉ bị mọi người huyên náo làm choáng váng không thôi, yếu ớt hỏi “ lão già chết tiệt, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?”

Bách Quái liền nhảy lên ghế, mắt nhìn xa xăm, đầu ngẩng cao, một tay đặt lên chỗ trái tim nói “ quốc gia hưng vong thất phu hữu trách, giờ là lúc sống còn của đất nước, chỉ cần mỗi một người đều bày tỏ lòng yêu nước thì Mẫn quốc sẽ bình yên. Ta gọi bọn hắn trở về là muốn bọn hắn bảo vệ đất nước”

Lời vừa dứt, vô số giày thối đã ném về phía hắn.

“Bảo vệ cái đầu ngươi, ăn nói lung tung”

“Ngươi là hoàng tộc, bảo vệ hoàng cung là chuyện của ngươi, còn bọn ta là nhặt được từ trong đống rác về nên bọn ta sẽ đi bảo vệ đống rác”

“Đập chết lão già chết tiệt nói như khướu đi”

“Không đập chết ngươi thì cũng làm thối chết ngươi, coi ngươi có đắc chí được nữa không?”

“Ah ~~~~ ờ ~~~~~ ác ~~~~~~ “

Thu Địch Phỉ vừa xem nào nhiệt, vừa nói “ các ngươi, các ngươi quá đáng quá, biết rõ chân mình thối còn cởi giày ra”

Mộ đại gia đủng đỉnh nói “ rồng trên trời và giun dưới đất nếu không ở cùng một chỗ thì không biết phân biệt xinh đẹp khác biệt thế nào”

Đội hình cầu vồng chân thành nói “ sư đệ, đừng lo, chúng ta không chê ngươi đâu”

Ngụm thuốc dưỡng thai trong miệng Thu Địch Phỉ liền hi sinh anh dũng, từ miệng nàng về lạ với đất mẹ thân yêu.

Nàng cứ tưởng rằng trong thiên hạ mình là người tốt nhất, cũng không hồ nghi tướng công nhà mình, nhưng bây giờ nàng mới ngộ ra kỳ thật cả đám đồ đệ Thiên Khuyết cung đều chung một bệnh, tự kỷ tập thể ah.

Thần ah, lão thiên gia ah, Quan Âm Bồ Tát ah, Phật Tổ Như Lai ah, bọn hắn rốt cục là tự tin tới mức nào nữa đây.

Vẽ hình lưu niệm cho thấy Mộ đại gia và đội hình cầu vồng xác định giai cấp rất rõ ràng, kiên quyết không làm lãng phí lương thực, không để ăn nhiều mà đầu óc không phát triển: đám bọn họ thân cận quá.

Bách Quái tấm lòng yêu nước son sắt, dốc hết tâm sức nghiên cứu ra trận pháp Cửu tiên tử phong vân một cõi định càn khôn để đối địch.

Bách Quái nói: “Bộ này trận pháp đừng nhìn chỉ có chín người mà chê, hahaha, luyện tốt rồi thì uy lực vô cùng, mỗi người có thể tương đương với chín trăm, chín ngàn, thậm chí chín vạn cá nhân, cái kia có thể nói là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông. Hahahah, chín người đánh phối hợp, uy lực vô song ah”

Lão già chết tiệt để cho chín đồ đệ của mình trấn trận nhưng hắn không để ý tới một chuyện, lại là chuyện quan trọng nhất, đó là đại chất tử nhà hắn tuyệt đối sẽ không tham gia vào cái trận pháp điên khùng của hắn.

Vì không để tâm huyết trôi sông, Bách Quái cắn răng, chau mày, dùng sức đánh rắm một cái nói “ móa, tiểu Cửu không luyện thì lão tử ta luyện với các ngươi, vậy là đủ chín người. Lão tử không tin, người sống còn có thể vị nghẹn nước tiểu mà chết không thành”

Đội hình cầu vồng tỏ ra khinh bỉ đối với sự hi sinh q uên mình của Bách Quái “ móa, lão già chết tiệt, ngươi đừng giả bộ nai tơ có được không, mặt đã một đống nếp nhăn còn suốt ngày muốn theo một đám thanh niên tuổi trẻ chúng ta lăn lộn, thật xấu hổ thay cho ngươi”

Lập trường bất đồng, chín tên điên lại xông vào cấu xé nhau, cuối cùng cả chín đều thương tích đầy người, mà phu thê Mộ đại gia ở ngoài lại cảm thấy vui sướng mà cảm thán rằng

Cuộc sống thật tươi đẹp.

Có thời gian để trò chuyện.

Lại có chín tên điên mỗi ngày mua vui.

Chín tên điên nhóm: đợi bọn họ dưỡng thương xong, Bách Quái sẽ bắt đầu huấn luyện bọn họ bày trận.

Vừa lúc mới bắt đầu, tám cầu vồng phi thường biếng nhác, sau chỉ vì một câu của Bách Quái mà điên cuồng tập luyện.

Bách Quái rất chân thành nói: “Các ngươi biết hay không, luyện xong trận này là có thể thành vô địch thiên hạ ah, chín chúng ta tập hợp lại thì tiểu Cửu không thể đánh lại chúng ta ah”

Một câu đã nói đúng tâm sự của độ hình cầu vồng, bọn họ sống hơn nửa đời người chỉ có một tâm nguyện duy nhất đó thôi, cứ tưởng cả đời này phải bị sư đệ áp bức đến không thở nổi, không ngờ bọn họ vẫn có cơ hội làm cho hắn ngay cả tiểu đệ đệ cũng không ngóc đầu lên được. Hahahah, cái này chính là chờ đợi ngàn năm cũng thành sự thật ah, viễn cảnh tươi đẹp biết bao.

Nhìn Bách Quái cùng đội hình cầu vồng điên cuồng tập luyện mỗi ngày, gần như là không ăn không ngủ, Thu Địch Phỉ thổn thức hỏi “ các ngươi cảm thấy nếu thực sự có đánh nhau thì dựa vào trận pháp của các ngươi có thể thay thiên quân vạn mã để bảo vệ quốc gia sao?”

Bách Quái gần đây luôn tận tình khuyên nhủ đại chất tử theo hắn hồi cung cứu quốc, nhưng tiếc là công sức của hắn đều thành công cốc, Mộ đại gia trước sau vẫn nói “ đừng vội, đừng vội, việc này không phải là chuyện nhỏ, ngươi cần cho ta thời gian để cân nhắc, suy nghĩ đã”

Thế nhưng mà, con mẹ nó! Ngươi cân nhắc cái rắm! Cái này rõ ràng là nói cho có mà thôi.

Hôm nay Bách Quái cuối cùng cũng đã nắm được cơ hội để phát tiết, vì vậy mượn lời của Thu Địch Phỉ mà buông lời châm chóc “ chín người chúng ta dù ít nhưng đều là những người nhiệt tâm, chúng ta đều yêu nước thương dân, vì an nguy quốc gia mà tính mạng cũng không cần so với người khác mạnh mẽ, đầu óc lại như Gia Cát Lượng nhưng tới thời điểm cần hắn bảo vệ quốc gia thì hắn lại mắt điếc tai ngơ, thậm chí là trở thành đần độn ah, suy nghĩ cả một tháng mà vẫn chưa xong nha”

Thu Địch Phỉ không cùng Bách Quái dây dưa, nàng chỉ hỏi đội hình cầu vồng một câu liền nhận được đáp án tỉ mỉ, làm cho Bách Quái tức tối đám nghiệt đồ phá sản đến nỗi suýt thổ huyết.

Thu Địch Phỉ hỏi: “Các ngươi như vậy tích cực luyện công, là vì bảo vệ quốc gia sao?”

Đội hình cầu vồng đáp “ đừng hòng, ai rảnh mà làm chuyện đó, bọn ta là vì muốn đả bại sư đệ ah”

Bách Quái quyết định nghỉ tập một ngày vì bị đả kích quá lớn.

Trong lúc Bách Quái vừa huấn luyện đội hình cầu vồng vừa ra sức thuyết phục Mộ đại gia hồi cung, mà Mộ Thiên Sơn vẫn án binh bất đồng để chờ xem tình hình thế nào, trong lúc liên minh Lăng quốc cùng Chí Tôn lâu còn chưa khởi binh tấn công Mẫn quốc thì từ hoàng cung Mẫn quốc đưa đến một tin tức.

Mấy ngày nữa triều đình sẽ cử quân đi truy quét Thiên Khuyết cung, nói rằng tổ chức này uy hiếp sự phồn vinh và đoàn kết của đất nước cho nên muốn thống nhất chống giặc ngoài thì trước tiên phải dẹp tan thù trong, giải quyết mâu thuẫn nội bộ.

Mộ Thiên Sơn nghe xong tin tức này, tươi cười ngọt ngào nói với Bách Quái “ thế nào? lão già chết tiệt, còn muốn ta tiến cung nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK