Lý Tiểu Dân mặc khôi giáp, mũ trụ chỉnh tề, cưỡi kỵ mã đi ở trung quân, hắn lén ngáp dài, đột nhiên phía trên truyền xuống tiếng hô "sát" ầm ĩ, hắn không khỏi ngẩn người ra.
Tên lính truyền lệnh từ phía trên chạy xuống, hắn quỳ trước ngựa của Lý Tiểu Dân, bẩm báo: "Nguyên soái đang giao chiến cùng địch quân ở phía trước, thỉnh phó soái tiến lên áp trận".
Lý Tiểu Dân vội bàn giao lại cho phó tướng, muốn hắn thay mặt chỉ huy quân đội, còn chính hắn giục ngựa phóng đi, hắn muốn xem việc gì đang xảy ra.
Hắn đến trước trận tiền quan sát, thấy núi cao nguy nga, vươn thẳng trong mây, giữa hai ngọn núi là một cửa khẩu, nhìn qua cũng thấy cực kỳ hiểm trở.
Đây là nơi quan khẩu cũng là hùng quan nổi tiếng của Nam Đường – Gia Lăng quan, quan quân muốn đến Cự sơn tiêu diệt quân phản loạn tất nhiên phải đi qua cửa quan này.
Gia Lăng quan lúc trước là quan ải biên giới của nước Việt nhỏ bé ngăn cản đại quân của Nam Đường tấn công. Sau khi Thủ Tương đầu hàng, Việt quốc bị diệt, quan ải này mất đi hiệu dụng, chỉ có một đội quan binh nhỏ đóng giữ ở đây.
Đại Thuận cử binh làm phản, dùng phương pháp đánh lén, bất ngờ tấn công Gia Lăng từ phía nam Gia Lăng quan và chiếm giữ Gia Lăng quan chỉ sau một cuộc đột kích rồi tiến hành gia cố để bảo vệ sơn trại Cự sơn.
Đại quân triều đình tiến gần đến Gia Lăng quan hạ trại chuẩn bị tấn công. xem tại
Trước trận tiền có một viên hắc đại hán suất lĩnh tặc quân lập trại trước Gia Lăng quan, tay hắn cầm hai lưỡi búa to, quát lên: "Quan quân triều đình phía trước, Nguyên soái của các ngươi có can đảm ra đánh mổt trận cùng ta không?"
Tần quý phi xuất lãnh đại quân đóng trại trước Gia Lăng quan, sắc mặt nàng trầm lại, nàng nghiêng đầu đánh giá: Hùng quan này là nơi dễ thủ khó công, nàng nghe những lời của hắc đại hán thì lập tức nổi giận, nàng giục ngựa, vung đao trừ trong quân phi ra, chỉ vào mặt hắc đại hán phẫn nộ quát: "Ngươi là kẻ trộm phương nào, hãy xưng tên rồi nhận lấy cái chết".
Hắc đại hán ngẩng đầu nhìn lên thấy một nữ binh khôi giáp chỉnh tề, ngồi trên tuấn mã, đại đao trong tay, răng trắng, môi hồng xinh đẹp tuyệt trần, quanh người toát ra một khí phách mãnh liệt của dũng tướng, dung mạo như trăng rằm, bộ áo giáp cũng không che được vóc người tuyệt vời của nàng, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác kỳ dị không nói nên lời.
Hắc đại hán tuy là người thô lậu nhưng hắn cũng biết thưởng thức tuyệt đỉnh mỹ nhân như thế, hắn giơ tay cười nói: "Nữ nhân phía trước, hãy quay về gọi Nguyên soái của mình ra đây giao chiến với ta. Nói cho hắn biết ta là Lý Quỷ, người giang hồ gọi ta là Hắc Ma Phong".
Tần quý phi nghe hắn nói lời ngông cuồng không khỏi giận giữ, nàng thúc ngựa, huy đao, tuấn mã chạy thẳng tới chỗ Lý Quỷ.
Lý Quỷ thấy tình thế cấp bách, thanh đại đao phát ra hàn quang rực rỡ, khí thế mạnh mẽ nhằm hắn đánh xuống, hắn không dám chậm chễ hai tay hắn vung búa lên ngăn cản, hắn hét lớn: "Khai".
Hai chân hắn vững vàng đứng trên mặt đất, đao búa chạm nhau, hai lực đạo mãnh mẽ
va chạm phát ra tiếng nổ ầm ầm, quân sĩ hai bên tất cả đều biến sắc, chấn động.
Tuấn mã điên cuồng lao tới bên người Lý Quỷ, hắn vừa giơ búa lên, hắn vừa nhìn đối thủ của mình, hắn đột nhiên kêu lên: "Lợi hại. Không ngờ trên đời này còn có nữ nhân lợi hại như thế, ta xem so với Hồng tam nương cũng không kém".
Hắn cũng không có biểu hiện rối loạn chỉ là hắn buột mồm nói ra. Hai chân hắn đã lún sâu vào trong lòng đất, đó là kết quả của một kích của Tần quý phi.
Tuấn mã của Tần quý phi quay lại, nàng huy đao hung hăng bổ một đao về phía Lý Quỷ, khí thế trầm mãnh, quân sĩ đứng xem thất sắc. chúng quân chỉ thấy liễu mi dựng đứng, đại đao trong tay mãnh liệt bổ xuống địch nhân, khí thế mãnh liệt hơn cả nam nhân, quả nhiên đúng là đệ nhất nữ nhân hào kiệt của đương triều.
Lý Quỷ sức lực cường đại không chịu thua kém nữ nhân, hắn lập tức vung búa, hét lớn cũng Tần quý phi mãnh liệt giao đấu.
Hai người đều là mãnh tướng một đời, ra sức công kích, binh khí giáo va chạm, tiếng nổ xé gió liên tục vang lên trên chiến trường, bụi đất bay lên, hai viên mãnh tướng thần uy lẫm liệt, kịch liệt chém giết làm cho chúng quân thấy vậy hoa mắt, sợ hãi khôn cùng.
Nếu như trước đây chỉ sợ Tần quý phi không đủ nội lực mà bại trận, nhưng gần đây nàng cùng Lý Tiểu Dân âm dương song tu, sau nhiều lần tu luyện, thể chất của nàng đã có thay đổi lớn, nàng cùng Lý Quỷ giao chiến kịch liệt, nàng chỉ cảm thấy một lượng khí lực cuồn cuộn trong cơ thể nàng, đan điền của nàng dường như có thể sinh ra khí lực ngay tại trận chiến, lòng nàng không khỏi mừng thầm, tinh thần phấn chấn, chiêu số cũng ngày càng mãnh liệt, đại đao sắc bén phát ra uy vũ đầy trời, bao bọc Lý Quỷ vào giữa.
Lý Quỷ càng đánh càng kinh hãi, hắn hô lớn: "Ngươi là nữ nhân phương nào, cho dù là Hồng tam nương cũng không thắng được ta, ngươi sao lại còn lợi hại hơn cả nàng ta?"
Tần quý phi nghe nói vậy mừng rỡ vô cùng, nàng biết Tiểu Dân Tử đã trợ giúp nàng quá lớn, bây giờ nội lực của nàng đã vượt xa cả kẻ bại binh đào tẩu Hồng tam nương, tâm hồn thiếu nữ tràn ngập cảm kích với hắn, đai đao trong tay càng đánh ra chiêu thức uy mãnh, làm cho hai tay Lý Quỷ tê dại, nỗi sợ hãi xuất hiện trong lòng hắn.
Hắn hét lớn một tiếng, lưỡi búa mãnh mẽ đánh ra bức lui Tần quý phi, hắn quát lớn: "Xú nữ nhân lợi hại, gia gia ta không đánh cùng ngươi".
Vừa nói hắn liền quay đầu bỏ chạy vào trong trại
Tần quý phi đâu chịu để hắn chạy trốn, nàng thấy gã hắc hán lỗ mãng này có lẽ chưa từng bại trận nên không muốn để hắn chạy thoát vì vậy nàng giục giựa đuổi theo huy đao chém hắn.
Lý Quỷ vẫn chú ý hành động của nàng, bên tai hắn vang lên tiếng gió, đột nhiên một người xuất hiện, thanh đại đao bất thình lình bổ xuống đầu hắn, thân thể hắn lăn xuống xuống đất tới bên cạnh ngựa của Tần quý phi hắn vung búa chém chân ngựa.
Sau khi Tần quý phi bị Hồng tam nương đánh lén, khi ra trận giao chiến nàng luôn để mắt đề phòng, đề phòng hắn trá bại dùng kế đà đao, nàng huy đao chém xuống, hắc hán vung búa chặn lại, tuấn mã theo đà lướt qua người hắn.
Tần quý phi lắc dây cương, giục chiến mã chạy tới chỗ Lý Quỷ. Lý Quỷ mới bò dậy từ trên đất, hắn lại đột nhiên thấy một thanh đại đao mang theo uy thế mãnh liệt từ trên cao bổ xuống vội giơ búa ngăn cản, nhưng hắn sao có thể chống đỡ được Tần quý phi đã trải qua song tu, nột lực mạnh mẽ, ầm một tiếng, đầu lưỡi búa bay lên cao, cổ của hắc hán máu tươi phun ra như suối cao hơn một thước làm cho quân sĩ bên ngoài rất sợ hãi.
Chiến mã lướt qua thi thể hắc hán, thanh đại đao dính đầy máu, nhưng trên người của nữ trung hào kiệt không có vết máu nào, nàng giục ngựa đến trước trận tiền của quân coi quan ải, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn quân coi ải sợ hãi cúi đầu không dám đối mặt với nữ sát tinh giết người không nháy mắt.
Quân lính của Lý Quỷ thấy chủ tướng đã chết, sợ đến phát run, chúng thấy Tần quý phi còn đang cầm đao trên chiến trường, ngay cả thi thể của thủ lĩnh cũng không dám đoạt lại, bỏ chạy về trong quan ải Gia Lăng, đóng cửa đại môn không chịu ra ngoài nữa.
Quân triều đình phía sau thấy Nguyên soái đại triển thần uy một dao chém chết tướng địch, reo hò ầm ĩ, Tần Nghi Phúc thống lĩnh binh mã, thúc trống trận kích độngtinh thần quân sĩ mãnh liệt tấn công Gia Lăng quan, bị địch quân dùng cung tên, gỗ đá chống trả.
Tần quý phi chém chết Lý Quỷ, cũng không có cảm giác mệt mỏi, nàng chỉ huy ba quân tấn công quan ải, địch quân chống cự mãnh liệt hiển nhiên là không thể hạ thủ ngay được, nàng liền cho truyền lệnh lui quân quay về doanh trại tạm nghỉ, hôm sau tái chiến.
Tần quý phi ngồi ở ghế chủ soái trướng trung, chúng tướng đến chúc mừng nói: "Nguyên soái ra tay, chém chết tướng địch, tặc binh tất run sợ, mất đi nhuệ khí, hôm sau là cơ hội tốt để tấn công"
Tần Nghi Phúc nhíu mày, chắp tay nói: "Nguyên soái, Gia Lăng quan dễ thủ khó công, quân ta ào ạt tấn công chỉ sợ không dễ đánh hạ. Kéo dài thời gian chỉ sợ mất đi cơ hội, vậy phải làm sao đây?"
Tần quý phi nhíu mày, ánh mắt nàng quét về phía chúng tướng thấy sắc mặt chúng tướng lộ vẻ miễn cưỡng nàng biết bọn họ không có diệu kế đành phải quay đầu nhìn Lý Tiểu Dân, nàng muốn xem tên thiếu niên quỷ kế đa đoan này có kế sách hay giải quyết việc này không.
Đôi mắt đẹp nhìn quét xuống phía dưới thấy dáng vẻ khôn ngoan, cung kính của hắn lại dang nở một nụ cười gian xảo, hai mắt hắn đang lén quan sát ngọc thể của nàng giống như đang có ý đồ xấu.
Tần quý phi đỏ mặt lên, nàng biết hắn có biện pháp, chỉ là hắn không có nói yêu cầu trao đổi cùng nàng là gì.
Nàng khẽ ho nhẹ, cố nén sự ngượng ngùng, hoa dung bình tĩnh trở lại, nàng trầm giọng nói: "Chúng tướng hãy tạm thời lui ra, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại".
Chúng tướng thấy Nguyên soái chưa có biện pháp tấn công tốt, trong lòng có chút rầu rĩ, khom người lui ra.
Trong đại trướng chỉ còn có nhị vị Nguyên soái đứng nhìn nhau trong yên lặng, Tần quý phi thấy vẻ mặt tươi cười của hắn càng lúc càng rạng rỡ, nàng không khỏi thẹn thùng, phất tay áo đi ra khỏi trướng không dám đối mặt cùng Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân khẽ khúc khích cười, đi theo sau nàng, hắn thấy bóng dáng mặc giáp chiến của mỹ nữ đi vào doanh trướng của nàng, hắn liền khoan thai bước tới, hắn làm bộ mặt uy nghiêm của phó thống soái, hắn không chớp mắt khi đi qua binh sĩ bảo vệ trướng, tiện tay hắn bày cấm chế ngăn cách âm thanh ở trong truyền ra ngoài.
Tại đại trướng, Tần quý phi đang đứng trước bàn, hai tay nàng đặt trên bàn, nàng chăm chú quan sát bản đồ hành quân, nàng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng nhưng nàng không quay lại, vẫn cúi đầu xem bản đồ làm bộ không nghe thấy nhưng hai má ngọc đã ửng hồng, thẹn thùng vô cùng.
Lý Tiểu Dân đi vào trướng trung quân gặp lại giai nhân câu hồn đọat phách đang đứng quay lưng ra ngoài trước bàn, nàng cúi đầu xem bản đồ, bộ khôi giáp màu vàng cũng không thể che giấu được vóc dáng gợi cảm tuyệt vời của nàng, hắn liền cười hì hì đi tới.
Trong căn lều lớn, nữ Nguyên soái của đại quân triều đình cùng thiếu niên phó nguyên soái giáp trụ chỉnh tề đang xem bản đồ hành quân ở trên bàn. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu dọi, khôi giáp màu vàng sáng chói kẻ khác nhìn vào không khỏi sinh ra lòng kính ý.
Tần quý phi thấp giọng nói: "Ngươi có cách gì có thể công hạ Gia Lăng quan không?"
"Tiểu nhân nghe nói trên núi bên cạnh Gia Lăng quan có một con đường nhỏ, không biết có đúng không?"
Tinh thần Tần quý phi rúng động, nàng cúi đầu xem bản đồ, vui mừng nói: "Nếu quả đúng như vậy, chúng ta chỉ cần phái đi một toán kỳ binh, vượt núi đến phía sau Gia Lăng quan bất ngờ tấn công có thể lập được kỳ công".
Sau đó nàng nhíu mày nói:"Con đường này ở chỗ nào còn chưa tìm ra, cũng không thể đặt tất cả hy vọng vào nó được".
"Yên tâm, ngọn núi lớn như thế sao không có con đường hẻm nào được, chỉ là bí ẩn một chút làm cho người ta khó tìm thấy. Nương nương không cần lo lắng, việc này cứ giao cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất định tìm ra con đường nhỏ kia cho nương nương"