Độc Giác Quỷ ăn tim cực nhanh, vừa ăn vừa mở miệng cười to, bầu không khí âm trầm khủng bố, bao phủ cả cung đình.
Ăn xong hai gã thị vệ, hắn ở trong cung chạy như điên, cố ý từ trên đầu Lý Ngư chạy qua, hai cái đùi dài đầy lông nhảy qua đỉnh đầu Lý Ngư, Lý Ngư sợ đến độ kêu lên một tiếng, cơ hồ ngất ngay tại chỗ.
Ở phía trước, một quỷ hồn ngẫu nhiên nhìn thấy Độc Giác Quỷ móc trái tim cô gái ra, đang kinh hoảng muốn tránh đi, lại bị Độc Giác Quỷ nhìn thấy, đuổi nhanh tới, bàn tay chộp lấy nàng, lên tiếng cười cuồng dại nói:
"Tới đúng lúc lắm! Ta thích ăn nữ quỷ nhất, hôm nay vào trong cung rồi, nhất định ăn một trận thống khoái mới được!"
Đại Nhi kinh hoảng khóc rống lên, nàng mấy ngày nay đều ở bên trong cung thất của Trường Bình công chúa, cùng nàng thoải mái nói chuyện phiếm, không nhận nhiệm vụ gì cả. Hôm nay tình cờ đi ra, lại bị Độc Giác Quỷ nhìn thấy, không khỏi làm cho nàng bi thán, vận mệnh chính mình thật quá khổ!
Một đôi độc thủ của Độc Giác nắm chặt hai tay nàng, dùng lực xé mạnh, đột nhiên cảm thấy trên tay căng thẳng, không ngờ lại không thể xé tiểu quỷ hồn yếu đuối mảnh mai này ra, không khỏi kinh ngạc, trừng mắt nhìn nàng nói:
"Nhìn không ra, thứ tiểu quỷ nhỏ nhoi như ngươi lại có thể thực thể hóa, xem ra phải dùng lực mạnh mới được!"
Hắn ngưng tụ lực ở song chưởng, dùng sức xé mạnh, Đại Nhi đau đến độ lớn tiếng khóc rống, lòng ngập tràn sợ hãi, biết lực lượng bản thân còn quá yếu, căn bản không thể đấu lại với lệ quỷ này, chỉ sợ hôm nay sẽ bị hắn đập vụn, ăn sạch.
Đang lúc không còn hy vọng, đột nhiên nghe được ở phía xa một giọng nói rõ ràng, có người lớn tiếng quát:
"Tiểu quỷ lớn mật! Còn không mau buông ra!"
Đại Nhi xoay người nghe được lời ấy, chỉ cảm thấy một cổ mừng như điên dâng lên từ đáy lòng, khóc rống lên, đưa mắt nhìn ra phía xa.
Ở phía xa, một thiếu niên mặc áo quần bó sát người, khoác áo choàng rộng thùng thình, hông đeo lợi kiếm, phóng nhanh như bay đến, trên gương mặt thanh tú anh tuấn, tràn đầy vẻ cấp bách hoảng sợ cùng sát khí nổi giận.
Vừa thấy hắn, Đại Nhi liền cảm thấy cổ linh lực bị trói buộc bên trong tiểu phúc của bản thân, chưa luyện thành nguyên dương phát ra một cổ nhiệt lực, khiến cả người nàng nóng lên, nũng nịu khóc ròng nói:
"Cứu mạng, nhanh cứu ta!"
Độc Giác Quỷ nhìn thấy Lý Tiểu Dân chạy tới, hừ lạnh một tiếng, hai tay tăng lực, đang muốn cố gắng xé toạc quỷ hồn thiếu nữ trước mặt, để đả kích cường địch, chợt thấy trong tay nóng lên, tập trung nhìn vào, linh thể Đại Nhi không ngờ hóa thành màu trắng sữa, ẩn ẩn tỏa ra bạch quang, làm cho hắn trong lòng kinh hãi, vô luận dùng sức xé như thế nào, cũng không thể xé rách.
Đại Nhi thấy hắn sử dụng lực xé lớn như vậy, sợ hãi đến cực điểm, may mắn nguyên dương tản mát ra nhiệt lực không ngừng, luôn bổ sung khiến cho linh lực của nàng đựoc duy trì liên tục, nhờ đó mà mới có thể gắng gượng chịu đựng được, không khỏi sụt sùi khóc, tràn ngập cảm kích đối với sự may mắn khi gặp Lý Tiểu Dân lần trước.
Lý Tiểu Dân phóng nhanh tới, Tinh Oánh Nhận* cắm trong vỏ, treo ở bên hông, mắt thấy Lý Ngư vẻ mặt sợ hãi cứng đờ ngã xuống ở một bên, cũng không thèm để ý đến lão, chỉ rút kiếm ra, kiếm nhanh như chớp, vạch qua khoảng không của đêm, đâm thẳng tới Độc Giác Quỷ.
Độc Giác Quỷ bay ngược ra sau, vung quỷ hồn thiếu nữ trong tay, nhắm hướng Lý Tiểu Dân ném đi, muốn mượn tay hắn, một kiếm đâm xuyên thiếu nữ này!
Lý Tiểu Dân vội vàng thu kiếm, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Đại Nhi, chạm vào cảm thấy ấm áp, cúi đầu nhìn lại, thấy trên gương mặt trắng trẻo của nàng, bắt đầu đỏ bừng một vùng, biết nàng do không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma, linh lực rẽ sang đường khác, còn mấy ngày nay không hiểu nguyên nhân như thế nào mà lại luyện hóa được nguyên dương của đàn ông tài như vậy. Nếu không nhờ mình lúc đầu thay nàng tạo lại thân thể, khiến cho nguyên dương của mình cùng linh thể nàng có liên lạc đặc thù, chỉ sợ bây giờ nàng đã tự thiêu mà chết.
Lý Tiểu Dân ghé miệng đến bên tai Đại Nhi, nhỏ giọng truyền pháp quyết tu luyện, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đặt nàng cẩn thận ở một bên, muốn chính nàng tự luyện hóa nguyên dương, gia tăng linh lực.
Đại Nhi chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía hắn, tràn đầy nước mắt cảm kích.
Sau khi an bài cho Đại Nhi xong, Lý Tiểu Dân quay đầu nhìn về phía Độc Giác Quỷ, lạnh lùng cười, trầm giọng nói.
"Ngươi chính là Độc Giác Quỷ? Tại sao khi không lại đến gây sự?"
Độc Giác Quỷ lúc này đã lấy ra một đôi búa lớn, nhe răng cười nói:
"Cẩu thái giám, gia gia lần này đi ra, chính là muốn lấy thủ cấp của ngươi! Đừng nói nhảm nữa, động thủ đi!"
Chân dài điên cuồng lao tới, Độc Giác Quỷ vóc người khôi ngô đến cực điểm phóng nhanh tới trước mặt Lý Tiểu Dân, vung búa lớn, hung hăng bổ xuống thiếu niên gầy yếu trước mặt.
Tinh Oánh Nhận đâm thẳng ra, điểm nhẹ trên mặt búa, thân thể Lý Tiểu Dân thối về phía sau, cười lạnh nói:
"Khí lực còn có thể, chỉ là linh lực lại quá kém, không đáng một xu!"
Độc Giác Quỷ cũng không đấu võ mồm với hắn, vung búa lớn, tạo gió vù vù, quấn cả thân thể Lý Tiểu Dân vào bên trong. Chiêu thức xuất ra tinh diệu đến cực điểm, hơn nữa lực lớn như vậy, kẻ khác quả thật khó có thể ngăn cản. Từng chiêu chém về phía Lý Tiểu Dân, nhất định phải dùng búa chặt được hắn, để định kết cục thắng lợi.
Lý Tiểu Dân huy động Tinh Oánh Nhận, đông che tây cản, cảm giác khí lực của Độc Giác Quỷ càng ngày càng lớn, không muốn cùng hắn liều mạng, liền thả người bay vọt, vây bắt đường chạy xung quanh của Độc Giác Quỷ, Tinh Oánh Nhận chốc chốc đâm mạnh ra, đánh cho Độc Giác Quỷ luống cuống tay chân, luôn miệng gầm thét.
Độc Giác Quỷ chung quy cũng chỉ là quỷ vật, đối với tiên lực phát ra trên Tinh Oánh Nhận cảm thấy sợ hãi, thân hình khổng lồ, chuyển động không còn linh hoạt, mà Lý Tiểu Dân lại chạy càng ngày càng nhanh, thừa dịp không phòng bị, nhảy một bước lớn đến sau lưng Độc Giác Quỷ, ngửa kiếm đâm thẳng, kiếm quang chợt lóe, vọt tới sau cổ Độc Giác Quỷ.
Độc Giác Quỷ vội xoay người ngăn cản, nhưng lưỡi búa lớn lại cản vào trong khoảng không, Tinh Oánh Nhận ở không trung chuyển hướng, phóng điện mà tới, một tiếng vèo đâm trúng ngực phải của gã, Độc Giác Quỷ đau đến quát to một tiếng, một chân dùng sức đạp, nhảy vọt về phía sau, một tiếng ầm, đụng tường nứt ra một mảng lớn.
Lý Tiểu Dân giơ kiếm ngưng thần, lạnh lùng trừng mắt nhìn kỹ Độc Giác Quỷ, lạnh giọng nói:
"Ác quỷ, nạp mạng đi!"
Độc Giác Quỷ ngã trên mặt đất, nhìn hắn thả người ngửa kiếm đâm tới, sợ đến độ xuất cả vong hồn, nhảy dựng lên liền giơ búa ngăn cản, vừa đánh vừa lùi, hướng phía xa thối lui.
Còn chưa kịp lui mấy bước, đột nhiên dưới thân hình như có dính linh lực, khiến gã không thể cử động. Độc Giác Quỷ cúi đầu nhìn, dưới thân hình như có cánh cây từ mặt đất vươn dài ra, hư vô mờ ảo, nhưng lại hết lần này tới lần khác quấn lấy hai chân gã, làm cho gã nhất thời không thể giãy dụa.
Ngẩng đầu nhìn qua, Lý Tiểu Dân đang cầm kiếm niệm khẩu quyết, trong miệng khấn lầm rầm, hiển nhiên là hắn sắp động tay chân, khiến Độc Giác Quỷ kinh sợ vạn phần, vung búa gầm thét, muốn Lý Tiểu Dân tiến tới đây quyết sinh tử!
Lý Tiểu Dân lạnh lùng cười, xoay người lại từ sau lưng lấy cung kéo ra, lắp tên nhọn vào, nhắm thẳng vào Độc Giác Quỷ, lạnh giọng nói:
"Đồ không biết sống chết, xem tên!"
Cung Nhược Mãn Nguyệt, một tiếng vù, đem mũi tên nhọn lợi hại vô cùng, bắn thẳng tới hướng Độc Giác Quỷ!
Mũi tên này đã được Lý Tiểu Dân dùng tiên pháp luyện chế qua, trên mũi tên nhọn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng là một linh tiễn chuyên phá linh thể, không những bắn vỡ vụn búa của Độc Giác Quỷ, một tiếng vù, lại còn xuyên thẳng vào trong cơ thể quỷ của hắn!
Sự thống khổ từ trên thân thể dâng lên, Độc Giác Quỷ ngẩng đầu quỷ dậy, phát ra một tiếng gào thét chấn động bầu trời.
Bọn thị vệ một bên đã sớm sợ đến nhũn chân, cùng hoàng đế Lý Ngư dồn thành một đống, lạnh run. Mà Lý Ngư nhìn Lý Tiểu Dân xa xa đại triển thần uy, một mình bắn chết lệ quỷ, cũng không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, đối với nghĩa cử cứu giá này của hắn tràn ngập kính nể cảm kích.
Lý Tiểu Dân mặt đọng sương lạnh, áo choàng phía sau bay loạn trong gió đêm, đem từng mũi tên một lăng lệ bắn tới, không bao lâu, bắn Độc Giác Quỷ thành giống như con nhím, cũng không đỡ được linh lực cường đại như vậy công kích nữa, thân thể dần dần tan ở trong gió.
Lý Tiểu Dân thấy gã không thể chống đỡ, liền quát lớn:
"Đi!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tên nhọn chứa linh lực cường đại, phá không vọt tới, bắn xuyên qua tim, đâm thẳng ra phía sau lưng Độc Giác Quỷ, thân thể quỷ cũng không đỡ được uy lực cường đại của linh tiễn, khiến nó xuyên qua thân thể, phóng đi, cắm mạnh trên một gốc cây đại thụ, sau khi phát ra một tiếng nổ vang, đại thụ cũng kịch liệt lay động, chỗ tên cắm vào không ngờ đã cháy xém một mảng lớn.
Trên mặt Độc Giác Quỷ, lộ ra thần sắc không thể tin nổi, môi run rẩy, muốn trước khi biến mất nói hai câu kìm nén từ lâu, nhưng lại nói không nên lời, chỉ thở dài một tiếng, linh thể liền biến mất, bị quỷ vệ vây quanh bốn phía chụp lấy một miếng, chia nhau ăn sạch.
Chỗ hoàng cung Đại Đường, gió lạnh bi thảm, sương quỷ tràn ngập, vô số oan hồn lệ quỷ, đang chém giết lẫn nhau, tràng diện chấn nhiếp trời đất.
Ở không trung, bọn quỷ hồn điên cuồng vung linh đao quỷ trảo, chém giết lẫn nhau, mặc dù hơn phân nửa không có linh thể hiện thể, nhưng tiếng quỷ khóc, đủ để khiến khắp cung từ trên xuống dưới, ruột gan lạnh lẽo vạn phần.
Tiến công đến đây, đều là thuộc hạ ở phương Bắc của U Minh Sát Vương, rất nhiều lệ quỷ là hắn mang từ ngoài thành tới, dưới sự huấn luyện của hắn, hung tàn dũng mãnh, điên cuồng kêu gào, giống như từng ngọn thủy triều mạnh mẽ đánh vào Kim Lăng.
Mà phụ trách thủ vệ, lại là quỷ hồn thị vệ, thái giám trong cung, dưới sự ra lệnh của các thủ lĩnh, liều chết ngăn cản, không cho quỷ hồn ngoài cung trùng sát vào.
Hai bên quỷ hồn, chém giết lẫn nhau, chỗ chiến đấu thảm liệt, hơn xa lúc quân đội loài người chém giết trên chiến trường.
Ngoài cung lệ quỷ ngày càng hung ác, sau một trận chém giết lung tung, gào thét xông thẳng vào trong cung, tìm kiếm thủ lĩnh quân địch ở khắp nơi, gã thái giám biết tiên thuật kia. Khắp cung một vùng hỗn loạn, khiến gió cát lấp trời, bàn chén bay loạn, phi tần công chúa các cung sợ đến độ, cùng các cung nữ ôm nhau một chỗ thút thít rơi lệ, run rẩy sợ hãi không thôi.
Ngay lúc bọn lệ quỷ trùng sát đến giữa hoàng cung, khắp nơi hỗn loạn, một tiếng gọi to trong trẻo, đột nhiên vang lên. Ở đỉnh cung điện phía trước bọn quỷ, một thiếu niên đứng hiên ngang, cầm trong tay Tinh Oánh Nhận, niệm pháp quyết, lớn tiếng quát:
"Tiểu quỷ to gan! Có ta ở đây, kẻ nào dám liều mạng?"
Tiếng nói trong trẻo này, truyền khắp cả cung đình, phi tần công chúa các cung nghe xong, liền nhận biết, nghe ra là giọng nói của công công Tiểu Dân Tử, đều vui sướng cực độ mà khóc, chỉ mong vị công công có tiên thuật nổi danh này đại triển thần uy, tiêu diệt lệ quỷ, bảo vệ tính mạng già trẻ trong cung!
Lý Tiểu Dân sải bước như sao rơi, triển khai công phu vượt nóc băng tường, bay xuyên ở trên không của cung điện, trường kiếm giết vào trong chúng quỷ, lớn tiếng gào to, Tinh Oánh Nhận chém ra, bổ vào đầu lệ quỷ ở trước mặt, tiên lực trên thân kiếm lúc này chém những quỷ kia hồn phi phách tán, bi thảm kêu một tiếng, biến mất ở trong không khí.
--- ------
Chú thích:- Tinh Oánh Nhận: lưỡi kiếm trong suốt (tên thanh kiếm của Lý Tiểu Dân, theo mình nghe được thì dịch giả lúc trước dịch là thanh kiếm trong suốt, bây giờ mình sửa lại, sẽ gọi tên nó)