Bàn tay búp măng trắng như ngọc, nhiệt tình vuốt ve trên người Lý Tiểu Dân. Ở dưới hạ thân, cánh tay nhỏ nhắn vỗ về chơi đùa, khiến hưng phấn của hắn, nhanh chóng tăng vọt.
Một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, cầm ống tiêu trong tay, thong thả thổi, từ từ đi tới trước mặt Lý Tiểu Dân, nhẹ nhàng quỳ xuống, gương mặt thanh lệ ghé sát vào dưới khố của hắn, môi đỏ căn mọng rời khỏi ống tiêu, má lúm đồng tiền mềm mại nhẹ nhàng vừa chuyển, tiếp cận trên một lỗ tiêu khác, dùng tiết tấu đàn hát trước nay, chậm rãi bắt đầu thổi ra thổi vào, mười ngón thon thon, còn đang đàn tấu vỗ về chơi đùa ở trên thân tiêu, nhìn qua chuyện nghiệp đến cực điểm.
Mà ở trong chúng vũ cơ, thiếu nữ xinh đẹp nhất, cũng không cam lòng rớt lại phía sau, ôm lấy Lý Tiểu Dân hôn khắp thân thể trần truồng, lúc thiếu nữ thổi tiêu tách ra để thở, cánh tay ngọc quàng qua cổ Lý Tiểu Dân, ở trên người hắn, chậm rãi ngồi xuống.
Tần quý phi ngồi ở một bên, thấy vậy trợn mắt há mồm. Không chỉ chưa từng thấy qua chuyện giao hoan hoang đường kia, mà ngay cả tên của điệu múa thoát y này, nàng cũng chưa bao giờ nghe nhắc qua. Mặc dù muốn đứng lên khiển trách hành động điên cuồng của Lý Tiểu Dân, nhưng một cổ hơi nóng, lại ở hạ phúc của nàng tuôn ra, khiến nàng ngồi ở một chỗ, ngơ ngác mà không thể hoạt động.
Hai tay Lý Tiểu Dân ôm lấy thiếu nữ ngồi trên người mình, mắt sáng từ cổ nàng lướt qua, nghe nàng chốc chốc thở gấp, nhưng ánh mắt lại bắn về phía Tần quý phi ở một bên, thấy bộ ngực sữa của mỹ nữ thành thục này phập phồng, hiển nhiên là đã động tình, không khỏi mỉm cười, đối với biểu hiện của nàng, trong lòng hiểu rõ.
Thời gian trước kia, lúc luyện Ý Phi hồn tiêu phách tán, chỉ còn lại một phần linh lực, lại bị Tần quý phi hút nhầm vào trong.
Mà luyện công pháp Ý Phi, có chút dâm đãng, một thời gian dài, dễ làm cho Tần quý phi không chịu đựng nổi, bị ảnh hưởng, đây cũng là nguyên do nàng tại sao bị Lý Tiểu Dân cướp đi trái tim dễ dàng như vậy. Lý Tiểu Dân gần đây thăm dò trong cơ thể nàng, dần dần hiểu rõ sự huyền bí trong đó, cười thầm không thôi, lúc này mới chẳng giấu diếm dùng đại hội thoát y vũ này, gợi lên dâm niệm của nàng, khiến nàng từng bước đi vào trong mưu đồ của mình.
Thiếu nữ trên người vừa rung động, vừa rên rỉ, sau một tiếng yêu kiều, vô lực xụi lơ trong lòng Lý Tiểu Dân.
Các thiếu nữ bên cạnh sắc mặt đỏ bừng, nâng ngọc thể mềm yếu của nàng dậy đặt sang ở một bên nghỉ ngơi, người thiếu nữ kia buông đàn cầm trong tay ra, cướp chỗ ngồi trên, nhanh chóng kết hợp một thể với Lý Tiểu Dân.
Ca múa vẫn còn tiếp tục, các thiếu nữ thở gấp dùng thân thể cọ xát lên người Lý Tiểu Dân, âm thầm nhẫn nại chờ đợi, hy vọng có thể nhanh chóng đến phiên chính mình.
Các nàng đều là xử nữ Lý Tiểu Dân sai người tuyển chọn kỹ càng, âm nhạc ca múa đều giỏi, mỗi người lại sinh ra đã xinh đẹp, là được phường nhạc nhiều năm khổ tâm dạy dỗ huấn luyện ra, giá cực cao. Lại được Lý Tiểu Dân dùng số tiền lớn mua, để ở trong phủ.
Mặc dù đã chịu giáo dục cả đời, hết thảy đều là muốn các nàng hầu hạ ông chủ thật tốt, nhưng trong lòng các nàng, vẫn còn có chút e sợ, không biết số phận sắp tới sẽ như thế nào. Nếu chủ nhân là thái giám, không biết sẽ nuôi các nàng bao lâu, nói không chừng sẽ đem các nàng tặng cho kẻ khác, ông chủ lúc đó, vẫn chưa chắc chắn là ai cả.
Nhưng mà các nàng cũng không nghĩ tới, ông chủ mặc dù là thái giám, nhưng lại là một hảo thái giám kiệt xuất, độc nhất vô nhị, có thể thỏa mãn nhu cầu gần như toàn bộ các nàng, làm cho các nàng vui sướng ngất ngây, sợ ông chủ chơi đùa xong lại chán ghét bản thân, bởi vậy đều là xin ông chủ yêu mến hết sức, đối với bí mật của ông chủ, cũng là kín như miệng bình, cùng nhau lập thệ tuyệt không nói ra.
Đương nhiên, Lý Tiểu Dân cũng không sợ các nàng sẽ nói, có điều đối với tâm lý các thiếu nữ không muốn xa rời mình, hắn vẫn khá cảm động, hiện tại ôm lấy cô gái gảy hồ cầm trong lòng, hai tay ở trên ngọc thể ấm áp trơn mịn có lồi có lõm của nàng nhiệt tình vuốt ve, tận lực làm cho nàng cảm nhận được tình ý của mình, dù cho chỉ có giờ khắc này ôm lấy nàng.
Lúc thiếu nữ thứ ba bị năng lực cường hãn của Lý Tiểu Dân làm cho chảy nước mắt hạnh phúc, sụp xuống thở dốc, Tần quý phi trong ngực có lửa cuối cùng không thể nhẫn nại được nữa, bước tới, dùng lực lượng cường đại chính mình thân là nữ tướng, muốn xách thiếu nữ mảnh mai trên người Lý Tiểu Dân ra, khàn giọng nói:
"Để ta tới! Ta là quý phi đương triều, các ngươi đều tránh ra!"
Tiếp theo, nàng làm ra chuyện quý phi đáng lẽ không nên làm, cởi áo quần quý phi trên người, hiện ra thân thể mềm mại trần truồng, liều lĩnh mà cưỡi ở trên người Lý Tiểu Dân, dùng sức nhún lên, đồng thời lại còn trên đầu hắn oán hận gõ một cái, để trừng phạt hành vi hắn trêu chính mình.
Lý Tiểu Dân mỉm cười, xoay người đặt nàng ở trên thảm, dưới sự ca múa vờn quanh của một đám thiếu nữ xinh đẹp, ở trong cơ thể nàng tuôn trào như gió thổi lốc cuốn, nhìn nữ tử xinh đẹp thành thục này ở dưới người mình thở gấp rên rỉ, cho đến khi run rẩy khóc, khiến tâm lý của hắn, tràn đầy khoái cảm thỏa mãn đã chinh phục được.
Lúc hắn làm như vậy, trong lòng tràn đầy cảm giác chính nghĩa. Hắn cũng không cho rằng bản thân làm như vậy là sai, cũng không thể xác định những tác giả viết ra loại nhân vật thái giám thứ ba là sai, khác nhau giữa mọi người, chỉ là do quan niệm bất đồng mà thôi.
Mà Lý Tiểu Dân, sẽ kiên trì với quan niệm của bản thân: hợp lý đầu tiên, cũng sẽ dựa theo bản tính cùng lý tưởng của người thanh niên thời đại mới, tiếp tục kiên định.
Ngoại trừ ở trong phủ mình ca múa tìm vui, lúc nhàn hạ, Lý Tiểu Dân cũng sẽ tới mấy chỗ ở riêng khác, đi tìm Vân Phi cùng tỷ tỷ Lan Nhi của nàng, cùng với thiếp thị Tiêu Thục Phi mới cưới của mình, hoặc là vào cung đi an ủi Thần Phi, Cao Tố Nga, tạm thời tháo gỡ tâm tư các nàng trong thời gian dài kìm nén. Đương nhiên, hai mỹ nữ tù binh nô lệ mới thu được, cũng không thể quên, nhàn rỗi không có việc gì đi theo các nàng cãi nhau ầm ỉ, chơi chút trò chơi bạo lực ngược đãi, cũng là một chuyện rất thú vị.
Giống như bây giờ, hắn ngay trong phòng ngủ của Tiêu Thục Phi, cùng nàng ra sức đại chiến, mãi khiến nàng ngất đi vài lần, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, dù chết cũng không chịu rên rỉ một tiếng, chỉ có một đôi chân ngọc gắt gao quấn chặt eo hắn, ôm lấy thiếu niên tuấn tú đè ở trên người, run rẩy chạm, dùng môi hôn lên trán hắn.
Đang lúc xuân quang khắp phòng, kiều diễm vô cùng, bên trong phòng, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Lúc giao hợp kịch liệt, đột nhiên nhìn thấy trong phòng xuất hiện một vị khách không mời, trong lòng Tiêu Thục Phi kinh hãi, không khỏi kinh ngạc lên tiếng rên rỉ, chăm chú nhìn lại, là Nguyệt Nương xinh đẹp mảnh mai, đang đứng ở bên giường, che miệng mà cười, ý cười trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thục Phi đầy vẻ khôi hài.
Ở dưới tình huống bị Nguyệt Nương nhìn thấy như vậy cảm giác thẹn thùng, cho dù cùng là nữ tử, Tiêu Thục Phi vẫn xấu hổ lệ rơi không dứt, nhưng bởi vì bị Lý Tiểu Dân đặt ở mặt dưới, lại bị hắn làm cho thân mềm như bún, không thể giãy dụa, chỉ có thể xoay đầu sang một bên, xấu hổ lặng lẽ chảy nước mắt.
Nhưng Lý Tiểu Dân lại tới lúc mấu chốt rồi, dù biết Nguyệt Nương ở một bên nhìn lén, cũng không thể dừng được, đè thân thể mềm mại như hoa của Tiêu Thục Phi lại, mạnh mẽ tuôn trào, cho đến khi ở trên người nàng run rẩy kịch liệt một trận, mới dẹp loạn xong, nằm trên người Tiêu Thục Phi, bắt đầu mệt mỏi thở dốc.
Nghỉ tạm một lúc, Lý Tiểu Dân nhẹ nhàng hôn lệ châu trên mặt Tiêu Thục Phi nọ, nhìn ánh mắt xấu hổ của nàng gây cho người khác cảm giác trìu mến, vuốt nhẹ mái tóc đen tán loạn của nàng, lấy đó an ủi, xoay đầu qua, trách mắng đối với Nguyệt Nương ở dưới giường trong mắt đầy vẻ hưng phấn:
"Đã sớm nói qua với nàng, đừng chạy tới nhìn lén, nhưng nàng vẫn không nghe lời! Hừ, nhìn vui vẻ như vậy, coi chừng bị đau mắt hột!"
Nguyệt Nương hồi phục tinh thần lại, lấy tay áo che mặt, ủy ủy khuất khuất mà nói:
"Chủ nhân, người ta là có chuyện khẩn cấp, mới chạy tới tìm người nha!"
Lý Tiểu Dân tức giận nói:
"Còn có chuyện gì khẩn cấp, rõ ràng chỉ là nàng muốn nhìn thôi! Nói, lần này lại có lý do gì đây?"
Hắn buông thân ngọc mềm nhũn của Tiêu Thục Phi ở dưới, lấy thân thể của hắn ra, trìu mến mà đắp chăn cho nàng, bản thân ngồi xếp bằng ở trên giường, vẻ mặt uy nghiêm, liền tiến hành đại hình thẩm vấn đối với quỷ nô quấy rầy trong lúc bản thân làm chuyện sinh hoạt vợ chồng. Chỉ là bây giờ lại trần như nhộng, không có quan phục che thân, khiến khí thế của hắn không khỏi giảm đi một ít.
Nguyệt Nương suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ tới chính sự, vẻ mặt không khỏi hoảng hốt, run giọng nói:
"Chủ nhân không tốt, có quỷ tạo phản rồi!"
Lý Tiểu Dân ngẩn ra, không ngờ còn có tiểu quỷ lớn gan như vậy, dám xúc phạm tới người có tiên lực, không khỏi kinh ngạc hỏi:
"Là ai làm?"
Nguyệt Nương nhíu mày nói:
"Chính là Độc Giác Quỷ ở thành Bắc! Trước đó mấy ngày, lúc Âm Sơn Yêu Đạo tới, gã thấy tình hình không ổn, đã sớm dẫn thủ hạ bỏ trốn. Sau khi Yêu Đạo đi rồi, chủ nhân ngài đi Nam chinh, gã không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, lại có thêm một người giúp đỡ, hình như là một lão quỷ ngàn năm, dẫn thêm một nhóm thủ hạ có năng lực tới, chiếm cứ một vùng lớn phía Bắc của thành Kim Lăng. Lão quỷ ngàn năm kia hình như gọi là U Minh Sát Vương gì đó, dã tâm cũng, ngoại trừ ác quỷ gã mang tới này, còn thu phục thêm quỷ một sừng và đám oan hồn kia, lại không ngừng lôi kéo chúng quỷ, làm thủ hạ của hắn, từ từ từng bước xâm chiếm địa bàn chúng ta. Bởi vì chủ nhân ngài không có ở đây, bọn quỷ vệ đóng giữ ở chỗ này cũng đã bị bọn chúng giáo huấn đánh một vài lần, không có đánh nhiều. Bây giờ, Độc Giác Quỷ kia nghe nói chủ nhân ngài đã trở về, sợ ngài giết hắn, bởi vậy cùng U Minh Sát Vương thương lượng, ra tay trước, khởi binh tạo phản, bây giờ đang ở chỗ ngài đại sát lần trước thu bộ hạ mới đấy!"
Lý Tiểu Dân nghe xong sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: xem tại
"Buồn cười! Kim Lăng là địa bàn của chúng ta, há lại để bọn quỷ khác tranh giành?"
Hắn ở trên giường khoát áo vào, sửa sang lại áo quần, ngoái đầu lại, tiện tay vuốt sợi tóc vương trên khuôn mặt mỹ nhân thân mềm như tơ nằm trên giường, ánh mắt nhìn nàng lo lắng ân cần, ôn hòa cười nói:
"Không nên lo lắng, ta đi một chút sẽ trở lại!"
Chiến bào bay lên, thiếu niên tiêu sái phiêu dật này, thản nhiên đi ra cửa, làm cho mỹ nhân trên giường trong ánh mắt tràn ngập ưu thương, lại thêm một tia mê say, một rặng mây đỏ, ửng trên má ngọc của nàng.