"Tần Tiên Nhi cô nương, có thể dời gót ngọc, bước qua thuyền này được chăng?"
Đại hán áo xanh trên thuyền, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vẻ mặt thiếu nữ chưởng quản tình báo ở Nam Đường đồng thời cũng là thủ lĩnh của mình.
Chính mình tìm một chỗ ở trên nhánh sông vắng của sông Tần Hoài bí mật tập họp, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng ai ngờ lại sớm mắc lừa người ngoài, chẳng những có một đám áo đen bất ngờ đánh lén, lại thêm bọn này cứu người mình, hơn nữa còn sớm biết rõ thân phận bên mình, nhưng mà bên mình lại không biết một chút nào lai lịch của bọn họ, bây giờ, bên mình đáng nhẽ đã về đến nhà.
Trong lòng thiếu nữ vẫn đang tính toán, nhưng trên mặt ngọc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu đồng ý, đại hán áo xanh kia liền cao giọng trả lời, tệ chủ nguyện đi gặp mặt.
Hai thuyền lớn chậm chậm đến gần nhau, trên thuyền hoa, đều là do đám người mặc áo trắng chèo thuyền, dùng khăn trắng che mặt, cúi đầu, không dám nhìn Tần Tiên Nhi đang tới gần.
Tần Tiên Nhi tự nhiên phóng khoáng, tay ấn chuôi kiếm bên hông, nhẹ nhàng đi qua tấm ván đặt giữa hai thuyền, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều lộ ra phong phạm nữ trung anh hào cởi mở, đâu còn người nào có thể nhận ra, nàng chính là kỹ nữ trong hoa thuyền ở sông Tần Hoài nổi danh đầu bảng Tần Tiên Nhi cô nương?
Ở trước mắt nàng, đều có người bịt khăn trắng khom lưng chắp tay, cung kính mời nàng vào trong khoang thuyền.
Đôi mắt đẹp của Tần Tiên Nhi quét qua, càng nhìn càng kinh hãi. Thuyền hoa này, tất cả đều mới tinh, rõ ràng là mới chế tạo, nhưng mỗi phân mỗi tấc, đều giống y thuyền hoa xưa nay mình dùng để tiếp khách. Người mình sắp đối mặt, chắc chắn đã chú ý mình từ lâu, ngay cả thuyền hoa của mình, cũng theo nguyên dạng mà chế tạo ra, mà bản thân mình lại hoàn toàn không biết gì về hắn cả, chưa gặp mặt, đã rơi xuống thế hạ phong.
Đi tới trước khoang cửa, người bịt mặt dẫn đường mở cửa khoang thuyền, cũng không đi vào, chỉ mời Tần Tiên Nhi đi vào, sau đó liền đóng cửa khoang lại.
Ở trong khoang thuyền rộng rãi, một mặt hướng ra sông, trên lan can khắc hoa văn tinh xảo. Có thể nhìn rõ, cảnh đẹp Tần Hoài trên mặt nước bao la.
Xung quanh xếp rất nhiều bàn án. Trên án đều có cao lương mỹ vị, nóng hôi hổi, hiển nhiên là vừa làm không lâu.
Chỗ trung tâm phía trên, đặt một kiện nhạc khí, không phải là dao cầm, mà là trương cầm sắt, gần giống như trương cầm sắt mà Tần Tiên Nhi hay dùng, khảm trang sức hoa lệ dị thường, tựa hồ như đang chờ nàng đến gảy.
Ánh mắt Tần Tiên Nhi, lướt qua cách bài trí quen thuộc này, nhìn thấy người đứng bên cạnh lan can, bóng ngã lên mặt nước, trên khuôn mặt xinh xắn, liền lộ ra nét cười vui mừng, ôn nhu nói:
"Lý công tử, đã lâu không gặp!"
Thiếu niên đang nhìn sông nước chậm rãi xoay người lại, trong tay cầm quạt xếp, phẩy phẩy trước ngực, làn da hơi đen trông có vẻ khỏe khoắn, dung mạo anh tuấn, hai mắt lấp lánh có thần, không khỏi khiến trong lòng Tần Tiên Nhi kinh hoảng, lại nhớ tới cái đêm mê loạn kia, trên má lúm đồng tiền, không khỏi nổi lên một rặng mây đỏ.
Ánh mắt thiếu niên quan sát xung quanh, rồi dừng trên người thiếu nữ xinh đẹp ở trước mặt, trên môi từ từ lộ ra một nụ cười thần bí, chắp tay cười nói:
"Tiên Nhi cô nương, tiểu sinh hữu lễ!"
Tần Tiên Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thâm ý kia, cười nhạt nói:
"Đúng là đời người nơi nào mà chẳng gặp lại, Lý công tử, chúng ta lại chạm mặt!"
Lý Tiểu Dân phẩy nhẹ quạt xếp, ở trong khoang nhàn nhã đi lại, một đôi sắc nhãn, cười híp lại mà đánh giá Tần Tiên Nhi, cảm thấy nàng so với lần trước mình thấy, xinh đẹp thành thục hơn vài phần, nhất định là do công vun tưới của mình, mới khiến nàng có phát triển tốt như thế, không khỏi vừa đắc ý, vừa tự hào.
Nhìn thấy đôi mắt tự tin của thiếu nữ, Lý Tiểu Dân quyết định đả kích kiêu ngạo của nàng một chút, tránh cho nàng sau này ở trước mặt mình được nước lấn tới, nếu lại cưỡi trên người mình, như vậy đối với lòng tự tôn đàn ông của mình lại có đả kích rất lớn. Bây giờ mình hóa thân thành Lý Bạch, không còn là thái giám Tiểu Dân Tử nữa, cũng không cần phải che dấu khí dương cương!
Hắn vỗ một tiếng, khép quạt xếp lại, nhìn chăm chú vào mỹ nhân, cười nói:
"Tiên Nhi cô nương, không biết tại hạ nên gọi nàng là Tần Tiên Nhi cô nương, hay gọi nàng là Mạnh Tiên Nhi cô nương đây?"
Lông mày Tần Tiên Nhi giật lên, kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Dân, không ngờ hắn đơn giản như vậy, lại có thể nói ra thân phận bí mật của mình.
Lý Tiểu Dân chắp hai tay sau lưng, dạo bước trong khoang thuyền, thản nhiên nói:
"Mạnh Tiên Nhi, nữ tôn thất của hoàng gia Tây Thục, từ nhỏ đã gia nhập tổ chức tình báo "Nhất Tuyến Đường" của Tây Thục, qua nhiều năm trải nghiệm, được thăng làm Nhất Phương Tri Sự, quản lý việc tình báo của Tây Thục ở Đại Đường. Bởi vì Tây Thục và Đại Đường có nghị ước liên bang, do đó được Chu tướng quốc che chở, ở trên sông Tần Hoài, thu thập tình báo, còn cùng tổ chức tình báo Đại Đường chia tin tình báo từ thương nhân ở các nước khác tới, không biết ta nói vậy có đúng không?"
Trong lòng Mạnh Tiên Nhi vô cùng kinh ngạc, thân phận mình bị hắn biết được cũng không lạ gì lắm, dù sao ở trong Đại Đường, người biết việc này tuy ít, song cũng chưa chắc là không thể tra được. Nhưng tính danh thật của mình, khi gia nhập Nhất Tuyến Đường, đã tự mình xóa tên thật, xưa nay chỉ dùng tên giả. Cha mẹ mình đều đã mất, bây giờ cũng chỉ có trong danh sách cơ mật viết tên thật của mình. Chẳng lẽ thiếu niên này thật sự có thủ đoạn thông thiên, có thể tra được danh sách cơ mật tối cao của Nhất Tuyến Đường sao?
Trầm ngâm nhìn thiếu niên ngăm đen đang mỉm cười trước mặt, tận đáy lòng của Mạnh Tiên Nhi dâng lên một cảm xúc khó tả, thiếu niên này, giống như một ngọn núi lớn, không thể vượt qua, khiến cho người khác có cảm giác cao thâm khó lường.
Nhìn vẻ mặt Lý Tiểu Dân đầy vẻ đắc ý, bộ dạng như nắm chắc thắng lợi, Mạnh Tiên Nhi đột nhiên có chút không phục, quyết định đả kích hắn một chút, để hắn bớt kiêu ngạo, liền thong thả đi tới lan can phía trước, ánh mắt lướt qua mặt nước, rơi vào thuyền lớn của mình cách đó không xa, thản nhiên nói:
"Lý công tử, xin hãy lại đây. Ngươi có thấy những người trên thuyền đó không?"
Lý Tiểu Dân ngẩn ra, tò mò đi tới cạnh nàng, đưa mắt nhìn lên thuyền lớn.
Mặc dù bị hỏa tiễn bắn, nhưng do dốc sức dập lửa, thuyền lớn cũng không bị thiêu hủy nhiều mấy. Chỗ cháy sém ở đầu thuyền, có mấy người áo xanh đang đứng, ánh mắt lo âu, nhìn sang bên này, lo lắng chỉ sợ thủ lĩnh của mình xảy ra chuyện.
Giữa đám người áo xanh, có hai người khiến Lý Tiểu Dân chú ý:
Một gã trong đó, vóc người khôi ngô, tướng mạo đường đường, tuổi hơn hai mươi, nhìn qua rất anh võ tuấn mỹ, tay ấn chuôi đao, đang lo lắng nhìn về phía bên này.
Nhưng người đứng bên cạnh hắn, lại là một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, một bộ thanh sam, phối với nước da trắng như ngọc của hắn, tiêu sái vô cùng, cả người giống như một đứa trẻ bạch ngọc, khiến người ta yêu mến.
Lý Tiểu Dân gật đầu, ý bảo mình đã thấy, nhưng trong lòng lại tự đánh giá, Tần Tiên Nhi muốn mình xem hai người kia, rốt cuộc là có ý gì.
Mạnh Tiên Nhi mỉm cười, bình thản nói:
"Lý công tử nhìn thanh niên anh tuấn cao lớn, và thiếu niên tuấn mỹ đáng yêu, không biết có cảm tưởng gì?" Bạn đang đọc chuyện tại
Lý Tiểu Dân chau mày, thầm nghĩ:
"Cảm tưởng? Ta chưa nghĩ tới. Có điều hai nam nhân, thì có cái gì mà xem chứ? Ồ, nàng nói như vậy, chắc không phải có liên quan gì đến hai người kia đấy chứ?"
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Tiểu Dân khẩn trương, hung quang trong mắt lóe ra, đã động sát khí. Âm thầm hạ lệnh cho các quỷ vệ chuẩn bị tốt, chỉ cần tâm niệm vừa động, lập tức chặt đầu hai người kia!
Mạnh Tiên Nhi ngưng thần chú ý vẻ mặt hắn, khẽ cắn môi, cười nói:
"Hai người kia, là ta vì Lý công tử mà chuẩn bị. Lý công tử thích người nào, ta liền an bài hắn tới hầu hạ Lý công tử, cùng Lý công tử trọn đêm xuân!"
Câu nói này, giống như sấm sét giữa trời quang, nện mạnh vào đầu Lý Tiểu Dân, khiến hắn chấn động lui về sau hai bước, há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Mạnh Tiên Nhi.
Mạnh Tiên Nhi cố nén cười, nhưng vẫn không chịu buông tha cho hắn, cười nói:
"Ta biết Lý công tử thích nam nhân, nhưng không biết giữa hai người kia, là thích người tuấn mỹ nhu thuận, hay là người mạnh mẽ cường tráng?"
Lý Tiểu Dân không chịu nổi nữa, ọe một tiếng quỳ một gối xuống mà nôn một trận. Nhưng Mạnh Tiên Nhi lại che miệng cười, đôi mắt đẹp, híp lại đánh giá hắn, thưởng thức hình tượng thê thảm của hắn.
Nôn đã nửa ngày, nhưng do Lý Tiểu Dân hôm nay chưa ăn cơm chiều, nên cũng không nôn ra cái gì cả, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Tiên Nhi đang khom lưng, tò mò đánh giá hắn, không khỏi giận dữ, nhảy dựng lên dùng tay áo dậm dậm nước mắt, chống nạnh căm tức nhìn giai nhân thanh nhã này, ăn nói thô tục:
"Mẹ ngươi! Lão công ngươi cho dù có thiếu nước, cũng tuyệt không làm với nam. Ọe! Nếu có làm cũng phải làm với ngươi!"
Nghe lời nói thô bỉ như vậy, Mạnh Tiên Nhi bị mắng khuôn mặt đỏ bừng, vén tay áo lên, bổ nhào qua đấm một phát.
Thấy giai nhân thanh tú đã biến thành cô gái dã man, Lý Tiểu Dân hiển nhiên không thể ngồi chờ chết, đang muốn một quyền đánh ngã nàng, đột nhiên nghĩ lại:
"Mấy tên kia đang nhìn sang bên này, nếu để thủ hạ của nàng thấy, kéo bè kéo lũ tới đánh, thật không tốt!"
Trong lòng xoay chuyển thật nhanh, Lý Tiểu Dân quyết định thực hiện chiến lược rút lui, dưới chân vừa trượt, phóng nhanh ra sau, ở trong khoang thuyền lướt băng băng, lượn vòng lượn vèo, tới bên cạnh bàn án, đưa tay đẩy cửa khoang sau, chui vào.
Mạnh Tiên Nhi tự dưng bị mắng, nào chịu buông tha cho hắn, phóng vội vào, chăn hắn ở trong phòng, xắn tay áo hắc hắc cười lạnh, đang muốn đánh hắn một trận, đột nhiên nhìn thấy bài trí trong phòng, không khỏi cả kinh.
Ở bên trong, cũng giống cách bài trí bàn trang điểm và các loại nhạc khí giống thuyền hoa của nàng, chỉ có khác là có thêm một cái giường lớn, trên đó trải khăn gấm, giống như là để cả một đám người ngủ.
Thấy nàng đứng ở cửa sợ run, lúc này Lý Tiểu Dân mới xắn tay áo, nhe răng cười lạnh, nhào tới ôm lấy Mạnh Tiên Nhi, dùng sức kéo lên giường, sau đó nhào lên thân thể nàng, dùng sức, xé rách đai lưng của nàng.
Mạnh Tiên Nhi kinh hãi, dùng sức phản kháng, nhưng không chịu nổi lực mạnh của hắn, bị Lý Tiểu Dân đè chặt hai tay, nằm lên người nàng, môi ở trên mặt ngọc của nàng hôn loạn, bàn tay thò vào trong áo, sờ vuốt khắp nơi.