• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thành Việt nhắm mắt cảm nhận đầu ngón tay man mát của Kê Từ trên mặt mình, hơi thở cũng dần gấp hơn, hai tay đặt bên chân căng thẳng nắm chặt thành quyền.

Kê Từ nhìn Thành Việt nằm trong lòng mình diễn chẳng ra làm sao mà vẫn cố giả vờ, vừa tức vừa buồn cười.

Mà lồng ngực Thành Việt chập trùng khiến ánh mắt Kê Từ trở nên tối tăm.

Tầm mắt anh chậm rãi dừng trên hai điểm đo đỏ trên ngực Thành Việt, tiếp đó chầm chậm đi xuống, lướt qua eo, chân, sau đó dường như hóa thành thực thể nhìn về vật bị bao trong quần lót nhỏ.

Trong cơn hoảng hốt, Thành Việt cảm nhận được hô hấp ấm áp của Kê Từ chậm rãi phả lên mặt cậu, dù nhắm mắt cậu cũng có thể nhận biết được ánh nhìn của Kê Từ.

Cậu có thể cảm nhận một tay Kê Từ đặt trên eo mình, tay kia…
Thành Việt cảm nhận được cái tay kia của Kê Từ đang sờ lên thân dưới của mình, con ngươi động đậy có hơi lo lắng.

Tình huống hiện tại không đúng lắm, cậu không phải nên đợi được nhân viên cứu hộ sao?
Tại sao cái tay còn lại của Kê Từ lại víu quần cậu vậy…
Vì động tác của Kê Từ mà Thành Việt hít thở ngày càng nhanh, mãi đến khi cậu cảm thấy phần dưới mát lạnh, lúc này mới mở mắt trừng trừng.

“Tỉnh rồi?” Kê Từ híp mắt nhìn cậu.

“…À” Thành Việt đáp lại một tiếng, nhìn quần sịp mình đã bị kéo xuống đầu gối, sợ sệt co chân lên “Tôi…”
Thành Việt còn chưa dứt câu, cả người đã bị ôm lật ngược lại.

Không đợi cậu kịp phản ứng, cái mông trần đã bị đánh thật mạnh.

Vô cùng vang.

Thành Việt thậm chí có thể cảm nhận được cái mông mình run run lắc lư.

“Ai cho ra giữa hồ?” âm thanh Kê Từ trầm thấp, tay nhẹ bấm một cái trên tấm lưng trần của Thành Việt.

“Ưm…” Thành Việt khẽ rên lên, sắc mặt ngày càng đỏ.


“Không nói?” Kê Từ trực tiếp dùng sức đánh một phát.

Thành Việt nhíu mày, cố gắng giải thích “Tôi không cố ý…”
“Ai cho thả phao con vịt ra?” Kê Từ chờ cậu nói xong lại đánh một cái.

Trên cái mông Thành Việt hiện tại đã đỏ một mảnh, dường như còn hơi sưng lên, dấu tay chằng chịt trên mông thịt trắng nõn trông có chút đáng thương.

Đánh trực tiếp lên mông và đánh cách một lớp quần là cảm giác không giống nhau, liên tiếp bị đánh bốn năm cái mà Thành Việt cắn răng không dám kêu, cậu sợ Kê Từ phát hiện ra sự khác thường của mình, cho nên cứng rắn nhịn xuống, vừa cẩn thận khống chế một vài âm thanh kỳ lạ trong cổ họng mình.

“Dám không nghe lời.

” Kê Từ thấy cậu không nói lời nào, bế người lên đi về hướng bể bơi.

Vừa bị ôm xuống nước, cái mông mới bị Kê Từ đánh sưng nóng tiếp xúc đột ngột với nước hồ lạnh lẽo khiến Thành Việt trong nháy mắt ôm chặt Kê Từ, đôi chân không bị không chế kẹp chặt hông Kê Từ.

“Nóng…” Thành Việt run rẩy vùi đầu vào ngực Kê Từ, cậu cảm thấy hệ thống xúc giác của mình hình như có vấn đề rồi.

Kê Từ nghe cậu kêu nóng thì chau mày, tình dục trong mắt càng đậm, cứng rắn dị thường ôm người xuống nước.

Thành Việt ôm chặt Kê Từ, trong cổ họng phát ra tiếng kêu.

Kê Từ nhìn cánh tay Thành Việt bám lấy cổ anh, kề sát bên tai cậu dặn dò: “Thả lỏng, bỏ chân xuống.


Thành Việt bị cảm giác nóng rát trên mông khiến cho toàn thân không thoải mái, nhưng vẫn nghe lời chậm rãi thả chân ra.

“Hít sâu, nín thở.

” Kê Từ ôm hờ lấy eo Thành Việt, tay khác nâng hờ lấy mông cậu.

“Làm gì vậy?” Thành Việt sửng sốt.

“Một… hai… ba…”
Ngay khi Kê Từ đếm đến hai thì Thành Việt đã nín thờ, nhưng khiến cậu không ngờ đó là sau khi Kê Từ đếm đến ba.

Cậu bị Kê Từ giữ lấy vai, tay nắm eo, đè xuống dưới nước.

Chân Thành Việt không tự chủ đạp nước hai lần, cảm giác hông mình bị người nhẹ nhàng khều khều, rồi mí mắt mình bị nhẹ nhàng chọt lên.

Thành Việt do dự chầm chậm mở mắt ra, dòng nước làm mắt cậu hơi rát, nháy mắt một cái mới miễn cưỡng thích ứng được.

Sau đó cậu nhìn thấy gương mặt Kê Từ chỉ cách mình một gang tay.

Thành Việt nhìn thấy Kê Từ thì bỗng muốn cười, vừa nhếch môi không hiểu sao Kê Từ đối diện lại trừng mắt với cậu.

Nhưng Thành Việt rất nhanh đã hiểu, nước tràn vào miệng làm cậu sặc, ngay lập tức được Kê Từ ôm eo nâng lên.

Thành Việt theo bản năng kẹp chân lên người Kê Từ, tay chống bả vai anh, phun nước trong miệng ra xong, cúi đầu trông thấy Kê Từ ngửa đầu lo lắng nhìn cậu.

Thấy thế Thành Việt lại không nhịn được cười ra tiếng.

Kê Từ vốn còn định mắng cậu, bị nụ cười này làm quên mất.

Hai người ôm nhau trong bể bơi lóe ánh đèn mà cười với nhau những mấy phút.

Sau cùng Thành Việt cười mệt đặt cằm trên đỉnh đầu Kê Từ, vừa chậm rãi hít thở vừa cười.

Kê Từ cứ ôm Thành Việt với tư thế đó lên bờ.

Sau khi lên bờ, Thành Việt nhận ra không còn nước che chắn, trông tư thế hai người có chút nhạy cảm thì lúng túng ngại ngùng, hơn nữa cậu còn không mặc gì cả.

Kê Từ không để ý trong lòng Thành Việt đang xoắn xuýt gì, mắt thấy xa xa có cơn gió thổi đến, ôm người đặt lên ghế nằm, cầm khăn tắm bọc lấy cậu.


“Quần.

” Kê Từ ném một cái quần thể thao qua.

“Đói bụng.

” Thành Việt cầm khăn tắm lau sơ người, đứng dậy mặc quần vào, lưng quần hơi rộng mắc lỏng lẻo bên hông khiến cậu không thoải mái kéo kéo.

“Hôm nay ngủ lại đây.

” Kê Từ cũng thay quần, cất đồ trên ghế vào balo, nhấc cặp lên, dắt Thành Việt vào nhà.

Phòng khách ở nhà này rất lớn, Thành Việt đi vào phòng liền thả mình trên chiếc salong cực to, cả người còn nhún nhún.

“Ăn món gì?” Kê Từ đặt balo lên bàn, quay người vào phòng bếp.

“Gì cũng được, ở đây có đồ ăn sao?” Thành Việt đứng dậy khỏi ghế salong, nhìn xung quanh một vòng “Sạch sẽ đến độ không có hơi người luôn.


“Có.

” Kê Từ mở tủ lạnh nhìn, cái gì cũng có, hẳn là vừa được nhét vào hai hôm nay.

Nhìn nhìn một lúc, Kê Từ quyết định làm món đơn giản, vươn tay lấy hai quả cà chua tròn trĩnh đỏ hồng bên trong ra, quay đầu dò hỏi “Trứng xào cà chua được không?”
“Tôi thích cà chua.

” Thành Việt cười nhảy chân sao qua, chống tay xuống bàn ăn nhìn Kê Từ vội vàng làm bếp.

Từ trên xuống dưới toàn thân Kê Từ chỉ mặc một cái quần thể thao rộng rãi, không mặc quần trong.

Cậu đã nhìn Kê Từ mặc quần, bên trong hai người đều thả rông.

Thành Việt nhìn động tác của Kê Từ, nụ cười trên mặt dần cứng đờ, lại cúi đầu nhìn cái quần thể thao ngắn dưới thân, chậm rãi khom người ngồi xuống ghế.

Vì Kê Từ đang thái cà chua trên thớt, đường nét bắp tay trôi chảy co lên, khiến ánh mắt Thành Việt cứ nhìn lom lom.

Đặc biệt là từ phần vai Kê Từ trở xuống, tấm lưng rắn chắc đẹp đẽ, vòng eo hẹp mạnh mẽ kia…
Mũi Thành Việt nóng lên, cậu vừa định lấy tay quệt đi, Kê Từ thái cà chua phía trước đột nhiên quay người lại.

“Nhóc…” Kê Từ định hỏi gì đó, đã thấy hai dòng máu cam chảy xuống từ mũi Thành Việt, tay còn chưa kịp lau đã vội vàng đi tới nâng cằm cậu lên “Sao tự nhiên lại chảy máu cam?”
“Chắc là…” đôi mắt Thành Việt liếc trái liếc phải, bắt đầu nói bừa “Nóng quá…”
“Nóng?” Thành Việt cau mày ngẩng đầu nhìn máy điều hòa trên tường giữa phòng, tay nhẹ bóp lấy sống mũi Thành Việt, đợi cho không chảy máu nữa mới xé vài tờ khăn giấy cho cậu chặn lại.

“i rửa…” âm thanh Thành Việt có phần không rõ ràng.

“Đè một lát đã.

” Kê Từ buông tay ra, nhìn cậu “Còn chảy nữa thì nói với tôi.


Thành Việt vội vã gật đầu.

Hai người ăn xong, đi tắm rồi mới lên giường.

Kê Từ nằm bên cạnh Thành Việt như chuyện đương nhiên, trong tay còn cầm một quyển truyện cổ tích vừa mua gần đây.

Thành Việt nghe Kê Từ thấp giọng kể chuyện một hòa thượng ăn chay niệm phật, lửa trong lòng càng cháy càng to, Thành Việt len lén dịch thân thể, đem chăn đắp lên mặt, dùng cách giấu đầu lòi đuôi này để thân thể tránh né cảm giác không kiềm chế được.

Chăn dường như đã được phơi nắng, thơm ngát và ấm áp.

Thành Việt chôn đầu trong chăn hít hai cái, bỗng cảm giác có thứ gì đó đang chực trào trong lòng mình.

Cổ họng cậu cũng ngứa lên, không nhịn được ho khan hai tiếng để thanh giọng.


“Không phải cảm rồi chứ?” Kê Từ nghe cậu ho, tay lật cái chăn che kín ra, sờ sờ trán Thành Việt.

“Kê Từ…” ánh mắt Thành Việt phức tạp nhìn Kê Từ, tim bắt đầu không khống chế nảy lên “Hình như tôi…”
“Làm sao vậy?” Kê Từ cười nhìn cậu “Mông còn đau không?”
Thành Việt thấy anh cười, phút chốc liền tỉnh táo lại, nuốt tất cả những thứ nên nói và không nên nói xuống bụng.

Nụ cười này của Kê Từ trong tích tắc khiến cậu nhớ lại cuộc nói chuyện của Đường Cảnh và Kê Từ cậu trộm nghe trước cửa phòng làm việc của Đường Cảnh chiều nay.

Cậu nghe thấy rất rõ ràng, cũng nghe hiểu.

Kê Từ hiện tại vì cậu mà làm chuyện gì, vì gia đình cậu mà làm gì, chưa nói đến khả năng khó khăn mà còn có nguy hiểm nữa.

Lúc đó Thành Việt đứng ngoài cửa phòng làm việc, nghe lén hai người họ nói chuyện, nhận ra mình luôn tạo thêm gánh nặng cho Kê Từ.

Hơn nữa câu nói cậu vừa nhịn xuống không nói ra kia có thể sẽ là một ràng buộc đối với Kê Từ.

Một ràng buộc Kê Từ không nhẫn tâm buông bỏ.

Cứ cho là Kê Từ dù không tình nguyện gánh lấy ràng buộc này trên lưng thì anh cũng sẽ chỉ cẩn thận từng li từng tí giấu đi.

Đó không phải điều cậu muốn thấy, cậu không muốn Kê Từ lúc nào cũng hy sinh một điều gì đó vì mình, cậu càng muốn làm được gì đó cho Kê Từ hơn.

Cái gì cũng được, chỉ cần cậu làm được.

Cho nên những lời cậu muốn nói hiện tại, phải nhịn xuống.

Thành Việt chưa bao giờ mong mình có thể lớn nhanh hơn như lúc này, có thể tự mình gánh vác, có thể bảo vệ Kê Từ.

Có thể thẳng lưng đối diện và nói với Kê Từ rằng “Tôi thích chú.


“Nhóc…” Kê Từ nhìn sắc mặt không bình thường của Thành Việt, nghĩ là do cơ thể bơi lội nên mệt mỏi mà ngại nói ra, đành nhích qua kéo lấy người để kiểm tra xem có chỗ nào không ổn.

“Tôi không sao.

” Thành Việt dịch mông muốn trốn ra sau, nhưng không bì được sức lực quá lớn của Kê Từ, cả người bị kéo một cái nằm nhoài trong lồng ngực Kê Từ.

Thành Việt ngại ngùng giãy dụa cả buổi, đẩy đẩy kéo kéo muốn tách ra, đến khi cậu nhớ ra cái thứ vẫn luôn đứng lên giữa hai chân mình không chịu nằm xuống thì đờ người.

Nguy rồi nguy rồi.

Đồng tử Thành Việt co lại vì sợ hãi, vội vã chống tay muốn tránh đi.

Nhưng Kê Từ đột nhiên ôm chặt eo cậu, đè chặt.

Thành Việt: “!”
Thành Việt bị đè chặt không dám động đậy, cả người cứng nhắc như khúc gỗ.

Cứ thế giả chết nhắm mắt lại, không màng chi dù họa mi đang kề ngay bụng Kê Từ.

Chặt nó đi, chặt nó!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK